• 3,753

Chương 912: Khá thích. nương tay như vậy sao


Lạy một ngàn lần? Vậy thì chẳng phải đầu của Trương Thành Thụy sẽ bị đập nát luôn sao?

Mọi người ở đây đều không kìm được mà 8hít một hơi thật sâu.

Đầu Trương Thành Thụy bị đập mạnh xuống đất hết lần này tới lần khác, phát ra tiếng
bịch bịch bịch
v3ô cùng nặng nề khiến người ta phải rùng mình.

Đừng! Đừng!
Trương Thụy Thành thấy mình đã lạy đến choáng váng đầu óc, cậu t9a cố gắng vùng vẫy, thậm chí còn cố vươn tay ra sau lưng để giữ lấy chân của Vân Tiên đang đạp lên lưng mình nhưng cậu ta không thể 6nào chạm được vào chân của Vân Tiên.

Tôi xin cậu, tôi gọi! Tôi gọi!
Thậm chí Trương Thành Thụy còn có thể cảm nhận được tr5án mình đang chảy đầy máu vì cúi lạy. Cậu ta sợ đến mức hồn vía lên mây, vội càng cầu xin Vân Tiên.

Nói!
Tuy Vân Tiên đã dừng động tác bắt Trương Thành Thụy phải lạy nhưng chân cô vẫn giẫm lên lưng của Trương Thành Thụy.
Chứng kiến cách làm của Vân Tiên, Trương Thành Thụy không dám giở mánh khóe nữa, cậu ta vẫn còn muốn sống!
Thế là Trương Thành Thụy nuốt nước bọt, đầu cậu ta đau nhức nên cậu ta không muốn tiếp tục phải chịu đựng nữa, đành cắn răng khẽ gọi một tiếng:
Tổ tông… Tổ tông…

Giọng nói này khẽ khàng đến mức không khác gì tiếng mèo kêu.

Các cậu có nghe thấy cậu ta nói gì không?
Vân Tiên quay đầu lại nhìn Trương Thiệu Phong, Trương Kiện và cả Lăng Dật Trần, cặp môi đỏ nhếch lên, đẹp đến mê người.

Hả? Nói gì vậy? Sư phụ, tôi không nghe thấy gì cả!
Trương Thiệu Phong ngoáy tai, cậu ta ra vẻ là mình không nghe thấy gì nhưng thực ra trong lòng đã thầm cười trộm.

Có nói gì sao? Vừa nãy có người nói gì sao? Sư tổ, tôi chỉ nghe thấy mình sư tổ nói thôi!
Trương Kiện cũng chặt chém một câu.
Lăng Dật Trần cố nhịn cười đến mức đau cả bụng, cậu ta giơ tay lên thành một nắm đấm, đặt nắm đấm lên miệng khẽ ho hai tiếng.


Khụ khụ, tôi cũng không nghe thấy gì hết.
Lăng Dật Trần nói dối rất thản nhiên.


Chúng tôi đều nghe thấy, sao các cậu lại…
Một người anh em của Trương Thành Thụy đứng ra nói muốn giúp cho Trương Thành Thụy.

Cậu ta vừa nói tới đó thì Trương Thành Thụy lại kêu lên một tiếng thảm thiết.

Chỉ nhìn thấy Vân Tiên nhấc chân lên, lại đạp mạnh xuống khiến đầu của Trương Thành Thụy đập xuống đất phát ra một tiếng
bịch
.


Tôi cũng không nghe thấy cậu nói gì cả, tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, nếu như còn không nói cho đàng hoàng, tôi sẽ cho cậu lạy đủ một ngàn lần.
Vân Tiên âm trầm nói một câu.

Nói xong, cô lại nói thêm một câu như thế này:
Đương nhiên là tôi vẫn khá thích cậu lạy để nhận sai hơn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.