• 116

Chương 22: Luyện khí sơ kì tầng một


Bỗng nhiên lúc này Dương Phong ngửa mặt lên trời hét một tiếng thật to, toàn bộ mặt nước xung quanh nó nổ ầm một phát. Cơ thể Dương Phong lúc này cảm nhận được một luồng chân khí di chuyển liền tục khắp người rồi tụ về một chỗ sau thẳm trong đan điền. Tất cả khó chịu bỗng chốc biến mất, cơ thể nó cũng trở về trạng thái bình thường chỉ có điều nó cảm thấy giác quan của mình bỗng nhiên tăng mạnh. Tai nghe rõ hơn, mũi ngửi thính hơn, cảm nhận được mọi vật xung quanh. Tuy rằng mắt nó không nhìn thấy nhưng nó lại cảm giác được Hạ Băng đang lõa thể trước mặt nó rõ mồn một. Thật sự nó chưa biết giải thích ra sao.

Cảm thấy sự khác lạ của Dương Phong, Hạ Băng lên tiếng hỏi:

- Phong ca, ca không sao chứ?

Dương Phong nghe vậy luống cuống trả lời:

- Ta... ta không sao. Vừa rồi tu luyện có tiến bộ, ta đoán là vừa thăng cấp.

Hạ Băng thấy vậy vui vẻ trả lời:

- Dọa Băng nhi sợ muốn chết, ta lại cứ tưởng Phong ca lên cơn phát tác.

Dương Phong lúc này xấu hổ, ngượng ngùng. Y mặc dù nhìn ko thấy Hạ Băng nhưng cũng biết được nàng đang lõa thể mà nói chuyện với mình. Y vội nói:

- Ta xin lỗi, ta không cố ý, Băng nhi mau mặc y phục vào đi.

Hạ Băng nghe vậy liền ngượng đỏ cả mặt. Nàng lấy hai tay che đôi gò bồng đào lại rồi hỏi vô thức:

- Phong ca... ngươi nhìn thấy ta?. Mắt ngươi khỏi rồi ư.

Dương Phong sợ Hạ Băng hiểu lầm, nó vội vàng giải thích:

- Không không phải, chỉ là ta vừa luyện đến tầng một thì liền phát hiện giác quan bỗng trở lên minh mẫn hơn. Băng nhi đừng hiểu lầm.

Chính ngay lúc này nó còn nghe rõ được hơi thở ấm áp gấp gáp của Hạ Băng đủ cho thấy nàng ta đang ngượng đến mức nào. Dương Phong bèn phi thân lên bờ rồi chui vào trong mật thất thay quần áo, trả lại sự tự nhiên cho Hạ Băng.

Cả hai ngồi ăn trong im lặng. Mãi cho đến một lúc sau Dương Phong mới lên tiếng.

- Băng nhi, ta đã luyện được đến tầng một, cảm thấy thân thể khỏe mạnh hơn. Ngày mai chúng ta tìm đường ra khỏi nơi đây có được không?

Hạ Băng nghe Dương Phong nói vậy thì lúng túng. Nàng thật sự chưa nghĩ đến việc ngày nào đó rời khỏi nơi đây. Cuộc sống bên ngoài sẽ thế nào, rồi nàng sẽ đi về đâu?. Nàng cũng không biết nữa. Nếu có thể vĩnh viễn ở lại nơi này... Bỗng nhiên Hạ Băng hỏi Dương Phong một câu vu vơ.

- Phong ca, sau này người sẽ luôn ở bên ta chứ.

Dương Phong không trả lời. Có một việc mà nó chưa nói cho Hạ Băng biết, đó là sau khi đưa nàng về Dương Châu đoàn tụ với Vân Tử Y, nó sẽ ra đi tìm hiểu thân thế của nó.

Hạ Băng ánh mắt chờ đợi Dương Phong một câu trả lời nhưng không thấy, bất giác tủi thân, nàng giận hờn nói:

- Người đã hứa mãi mãi bên cạnh bảo vệ cho ta, người quên rồi sao?.

Dương Phong lúc này không kìm được chính mình, nó ôm Hạ Băng vào lòng rồi nói:

- Khi nào Băng nhi được an toàn, ta muốn rời đi tìm hiểu thân thế cha mẹ của mình. Băng nhi đồng ý chứ?

Cảm thấy hơi thở đều đặn, vòng tay ấm áp của Dương Phong ôm lấy mình. Hạ Băng không nói một điều gì vô nghĩa nữa, nàng cũng biết mình không thể ích kỉ như vậy được. Nàng dụi vào lòng Dương Phong mà ngủ lúc nào không hay.

"Ánh trăng mờ ảo động đình hồ

Mờ xa nhân ảnh bóng hình ai

Một tiếng yêu, một tiếng hận

Một làn gió trong, một mảnh hồn"



Kinh thành Tề quốc, Tề Vương ngự thư phòng.

Một hán tử trạc ba mươi tuổi mặc hắc bào đang chắm chú đọc sách. Người này chính là Tề Vương, y sau khi lên ngôi liền đưa ra hàng loạt các chính sách cải cách, thúc ép dân tình gia tăng sản xuất, tích góp lương thực vũ khí chuẩn bị cho chiến tranh.

Một tên võ quan từ ngoài đi vào vội bẩm tấu:

- Khởi bẩm hoàng thượng, hiện nay đại nguyên soái La Đông Phong đang phát lệnh chiêu binh mã khắp nơi, chỉ một thời gian ngắn nữa đại quân của chúng ta sẽ lên tới năm mươi vạn binh sĩ.

Tề Vương gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi hỏi:

- Còn về động tĩnh của nước Kim?

Tên võ quan vội báo tiếp:

- Bẩm hoàng thương, Kim quốc cũng đang chiêu binh mãi mã. Chỉ cần chúng ta phát động chiến tranh, Kim quân sẽ tiến đánh phía Tây Triệu quốc ngay lập tức.

Tề Vương lộ vẻ vui mừng, y chắp hai tay sau lưng rồi hỏi tiếp.

- Còn việc tìm kiếm vật ấy, các ngươi có chút tin tức nào chưa?

Tên võ quan nghe đến đây liền quỳ gối, gục đầu xuống đất. Y nói:

- Xin bệ hạ trách phạt, thần vô dụng đến nay vẫn chưa điều tra được tin tức gì, chỉ có một chút ít đầu mối, nhưng...

Tề Vương không hề nổi giận, y bình thản nói:

- Không cần phải sợ, có gì cứ nói.

Tên võ quan vội vàng bẩm báo ngay:

- Theo điều tra của Thập Nô thần thám, Vân gia ở thành Hoàng An có khả năng đang giữ vật ấy, chỉ tiếc là Vân gia trong một đêm liền bị người ta diệt tộc không rõ nguyên nhân. Nên hạ thần nhất thời chưa điều tra thêm được điều gì.

Tề Vương nghe thấy điều này bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, khuôn mặt y âm trầm đáng sợ, tay phải y bóp nát tách trà trên tay. Miệng y lẩm bẩm: "không ngờ lại có người ra tay sớm như vậy, chắc chắn chúng cũng biết về vật này".

Y phất tay rồi nói với tên võ quan đang run sợ quỳ gối dưới đất:

- Ngươi mau phái người điều tra kĩ càng, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau việc thảm sát Vân gia cho ta. Nếu ngươi vẫn không có tin tức gì thì để lại cái đầu mà đền tội.

Tên võ quan run rẩy đáp:

- Đa tạ hoàng thượng không giết, thần lập tức điều tra rõ ràng.

Nói rồi y lủi ngay ra ngoài.

Vân gia mật đạo, Sơn Cốc.

Sáng sớm tinh mơ, thấy Hạ Băng còn đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình, Dương Phong cũng không nỡ gọi nàng dậy. Nó một tay ôm nàng, một tay lấy phiến ngọc ra xem.

Trước khi đi Dương Phong muốn rò tìm lại lần nữa xem hiện tại có cách nào chữa lành chân cho Hạ Băng được không. Nó nghĩ Hạ Băng vốn dĩ bị một tên huyền cấp trung kỳ ám toán, y chắc hẳn là dùng nội lực gim vào chân nàng. Dương Phong cũng đã học được một bộ Đạo dẫn chi thuật, nó muốn rút nguồn nội lực đang gim ở chân Hạ Băng ra, chỉ có điều hiện tại chân nguyên nó còn quá yếu.

Dương Phong nhắm mắt định thần, nó nhớ trong phiến ngọc có nhắc đến một thứ được gọi là thần thức sau khi đạt được cấp bậc nhất định. Thần thức sẽ phát triển theo mỗi cấp bậc, giúp người phóng ra thần thức có thể cảm nhận được mọi vật xung quanh, nghe thấy, nhìn thấy mà không cần phải ở gần. Nghĩ vậy Dương Phong bèn tập trung linh lực, phóng thần thức vào căn mật thất, kì lạ thay mặc dù nó không nhìn thấy gì nhưng lại có thể cảm nhận rõ mọi thứ bên trong.

Dương Phong nghĩ thầm, khả năng này thật kì diệu, sau này tất có chỗ hữu dụng.

Đang miên man suy nghĩ thì nó cảm nhận được hơi thở của Hạ Băng trở lên gấp gáp, nàng ôm nó càng chặt hơn. Đoán Hạ Băng gặp ác mộng, nó quàng tay qua ôm lấy rồi lay nàng tỉnh dậy.

Hạ Băng nằm mơ thấy cảnh tượng đêm ấy, hình ảnh người mẹ thân yêu bị một kiếm xuyên qua khiến nàng không khỏi rùng mình, sự việc như mới diễn ra ngày hôm qua. Đêm ấy cũng như bây giờ, chính Dương Phong là người kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng. Hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên gò má hồng hào trắng buốt...
 
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Anh Hùng.