• 116

Chương 33: Tô gia chiêu thân sự tình


Dương Phong mặc cho Hạ Băng ôm lấy mình, hắn cũng không có đẩy nàng ra. Đợi Hạ Băng trấn tĩnh lại hắn mới nói:

- Thứ lỗi cho ta đã khiến Băng nhi phải lo lắng.

Hạ Băng dụi dụi mắt, nàng nhỏ giọng nói:

- Phong ca bảo đi kiếm việc làm mà, sao trên người lại toàn vết thương thế này? Có đau lắm không?.

Dương Phong vuốt ve khuôn mặt của Hạ Băng, hắn cảm nhận được rõ ràng dạo này nàng đã gầy đi nhiều lắm. Dương Phong kể sơ qua cho Hạ Băng nghe chuyến đi hôm qua của mình, nghe đến đoạn chiến đâu với hắc hổ, nàng không khỏi nắm chặt lấy tay hắn hơn.

Biết Hạ Băng lo lắng cho mình, hắn cũng không dám kể kĩ càng. Tay chỉ vào mâm cơm trên bàn, Dương Phong nói:

- Ta thật sự là đói quá rồi, có thể hay không liền ăn một chút?

Hạ Băng nghe Dương Phong kêu đói thì liền xấu hổ quay mặt đi nói:

- Thức ăn cũng đã nguội hết rồi, hơn nữa là lần đầu ta làm cho nên...

Không cần nói Dương Phong cũng biết ý nàng, hắn tuy mắt mù nhưng thính giác và khứu giác lại vô cùng minh mẫn. Dương Phong dùng một chút chân nguyên hâm nóng thức ăn tại chỗ, vô luận thức ăn có ngon hay không, hắn đều ăn tuốt. Hạ Băng thấy vậy thì cười khúc khích, duyên dáng vô cùng. Do hôm qua chưa ăn gì, Hạ Băng cũng cảm thấy đói, nàng cầm chén lên rồi ăn một chút.

Cả hai líu ríu trò chuyện, Dương Phong cũng kể cho Hạ Băng nghe về việc kết nghĩa anh em với Lý Tĩnh và Trương Chí Lâm.

Hôm sau tại một tửu điếm trong trấn, Dương Phong, Lý Tĩnh, Chí Lâm ba người cùng ngồi trò chuyện. Chí Lâm lấy từ trong người ra một cái bao nhỏ rồi nói:

- Nhị đệ, tam đệ, hai người xem chút rồi nhận lấy, ta cũng không có nhiều, vừa hay bán lông hắc hổ cung kiếm được một chút. Đây là phần của hai đệ.

Dương Phong chỉ cần dùng một chút thần thức cũng có thể đoán ra được trong bao nhỏ toàn là tiền vàng cùng một ít kim phiếu. Đoán chừng cũng gần một ngàn tiền vàng. Nhiêu đây lộ phí dư sức cho hắn về thành Dương Châu rồi. Phải biết rằng một ngàn vàng liền có thể cho một gia đình sống trong vô số năm. Chỉ có điều khiến Dương Phong không ngờ là khi Trương Chí Lâm nói:

- Trong này gồm hai ngàn vàng và kim phiếu một vạn, hai người tùy thời đều có thể đem ra tiền trạm đổi khi cần thiết.

Dương Phong Lý Tĩnh hai người cả kinh, không ngờ lại nhiều như vậy. Dương Phong bèn chắp tay nói:

- Đại ca, ta vốn cũng không cần nhiều như thế, kim phiếu huynh cứ giữ lại, một ngàn tiền vàng cũng đủ cho chúng ta dùng rồi.

Trương Chí Lâm khoát tay nói:

- Hai đệ không cần khách khí, ta nói hôm trước bán ra bộ lông hắc hổ giá trị hoàn toàn vượt xa chỗ này, ta lại sợ các đệ thấy nhiều quá liền từ chối nên chỉ mang có nhiêu đây thôi. Hơn nữa các đệ cũng đừng khinh thường sức mạnh của tiền bạc, nhiều lúc nó chính là chìa khóa thoát ra khỏi rất nhiều rắc rối không cần thiết.

Thấy Dương Phong cùng Lý Tĩnh gật đầu đồng ý, Chí lâm lại nói:

- Ta biết các đệ cũng sẽ không ở lại đây lâu, ta tại gia tộc còn có việc không thể rời đi cùng hai người, vẫn là các đệ cầm lấy phòng thân có chỗ lợi.

Dương Phong lúc này cũng không từ chối, hắn chắp tay rồi nói:

- Vậy phải cảm tạ đại ca rồi.

Trương Chí Lâm tươi cười xong lại nói:

- Ngoài việc này ra hôm nay ta muốn mời hai đệ đi Tô Châu một chuyến, không biết hai đệ có nhã hứng hay không?

Dương Phong cùng Lý Tĩnh thấy biểu hiện lưỡng lự của Trương Chí Lâm, nhất thời cùng đồng thanh hỏi:

- Đại ca, huynh là có việc gì cần nhờ chúng ta giúp, cứ việc thẳng thắn nói, huynh đệ tuyệt không thoái từ.

Trương Chí Lâm cảm thấy vô cùng phấn trấn, hào sảng nói:

- Tốt, thật là quá tốt. Thật ra thì cũng không có chuyện gì to tát, huynh nói ra mong các đệ đừng chê cười. Chẳng là ta vốn đã ái mộ đại tiểu thư của Tô gia ở thành Tô Châu đã lâu, đã từng có một lần được diện kiến nàng. Nàng quả thực là quốc sắc thiên hương, hơn nữa lại hiền hậu thục nữ, thông thạo cầm kì thi họa. Nay cha nàng là Tô Vĩnh kiều vì chuyện hôn sự của nàng mà tổ chức cuộc thi văn võ chiêu mộ hiền tế.

Dương Phong cùng Lý Tĩnh đều tập trung lắng nghe. Loại chuyện này Dương Phong đã một lần chứng kiến rồi, đó là lúc Vân Tử Y tỉ võ chiêu thân a. Nhưng lúc đấy hắn còn quá nhỏ, cũng không hiểu quy tắc luật lệ, xem hoàn toàn là vì tò mò mà thôi. Nay được Chí Lâm giải thích, hắn ngược lại là cũng muốn biết một chút. Không biết vị tiểu thư ấy nhan sắc như thế nào lại có thể khiến đại ca của hắn chao đảo, hâm mộ trong lòng. Dương Phong bỗng nhiên hỏi:

- Đại ca, huynh là có hay không hiểu rõ luật lệ, liền nói cho ta hay.

Trương Chí Lâm cười trừ rồi lại nói tiếp:

- Ta cũng chỉ nghe nói sơ qua, cũng không trực tiếp xem thông báo, nghe nói luật lệ lần này có hơi phức tạp đôi chút.

Xong y lại giải thích:

- Ta nghe nói đầu tiên là phải đánh bại quần hùng, theo thể thức là xa luân chiến. Sau đó liền cùng với các thiếu gia của đại gia tộc ở thành Tô Châu tỉ thí văn võ.

Dương Phong ánh mắt nghi hoặc nói:

- Chuyện này quá đơn giản, huynh là nhị thiếu của Trương gia, không lẽ lại không xuất ra được hai huyền cấp trợ thủ?.

Trương Chí Lâm bộ dạng ngượng ngùng, xem ra hai người đệ đệ này của y đã đánh giá y quá cao rồi. Bất quá y cũng không có giả bộ, bèn thật lòng nói:

- Không giấu gì hai đệ, ta tuy là nhị thiếu của gia tộc nhưng cũng chỉ là một cái gia tộc lớn ở Long Môn trấn, so ra với đại gia tộc các ở Tô Châu thì còn kém xa lắm. Hơn nữa thật tình mà nói muốn tìm hai trợ thủ huyền cấp thì cũng không khó, chỉ là lần này tỉ võ yêu cầu nghiêm ngặt, phàm là người trên hai mươi năm tuổi thì không được tham gia thi đấu.

Dương Phong giật mình, hóa ra lại còn giới hạn tuổi tác. Hiển nhiên lần này Tô gia chủ hẳn là muốn kiếm người văn võ song toàn, hơn nữa còn phải là thiên tài xứng với Tô tiểu thư này. Dưới hai mười năm tuổi mà có thể đạt đến huyền cấp thì cũng thuộc dạng nhân trung chi long a. Nghĩ vậy Dương Phong nói:

- Huynh là muốn đệ cùng nhị ca giúp sức vòng tỉ thí đầu tiên tạo cơ hội cho huynh tiến vào vòng thứ hai. Có đúng như vậy không?

Chí Lâm không trối, y thẳng thắn gật đầu đáp:

- Đúng vậy, ta biết thực lực của mình chỉ là Hoàng cấp, so ra vẫn còn yếu lắm. Thế nhưng có cơ hội ta liền phải thử một lần, nếu không uổng phí sống trên đời.

Lý Tĩnh võ tay kêu to:

- Hảo hán, đệ sẽ trợ lực cho huynh.

Dương Phong khuôn mặt điềm tĩnh đáp:

- Chuyện này không thành vấn đề, đệ còn muốn hỏi huynh đó là khi nào cuộc tỉ thí diễn ra?

Chí Lâm trả lời:

- Còn ba tháng nữa mới bắt đầu, thành Tô Châu cũng không quá xa nơi này, chỉ nửa tháng liền có thể tới nơi.

Dương Phong hắn tính toán trong đầu, hiện tại ở lại nơi này một thời gian cũng không tệ, ba tháng sau giúp đại ca xong hắn liền có thể từ Tô Châu rời đi, đem Hạ Băng đến Dương Châu. Đoạn đường từ đây đến Tô Châu có người hiểu biết dẫn đường vẫn là tốt hơn chút. Dương Phong dứt khoát nói:

- Được, đệ cùng nhị ca sẽ giúp đại ca, sau đó đệ cũng phải lên đường đến Dương Châu, vừa hay thuận tiện. Đệ có một yêu cầu nhỏ mong ca giúp đỡ.
 
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Anh Hùng.