Chương 4: Tiểu A Nô
-
Đại Anh Hùng
- [email protected]
- 1629 chữ
- 2019-08-23 04:57:12
Thời gian vài năm, đứa trẻ nay đã được tám tuổi. Nó được một vú già nuôi nấng, đến năm sáu tuổi thì vú già đó qua đời, nó sống chung với bọn tiểu nô trong phủ. Mọi người trong phủ thường gọi nó là A Nô, đứa trẻ này tuy gân cốt yếu nhưng lại rất thông minh, nhanh nhẹn nên hầu như mọi người làm trong phủ ai cũng quý mến nó. Đặc biệt Nhị tiểu thư Vân Tử Y cũng thường xuyên đến thăm. Chỉ có điều dạo này người mắc luyện võ nên không có nhiều thời gian chơi đùa với nó.
Vân gia đại sự trước nay đều do lão gia chủ Vân Tự Đức quản, nhưng gần đây ông sức khỏe không tốt lại phải bế quan tu luyện nên mọi việc lớn nhỏ đều phân cho ba người con trai. Trưởng tử Vân Thừa Đông năm nay cũng đã ngoài tứ tuần quán xuyến mọi việc làm ăn buôn bán của Vân gia. Con trai thứ hai Vân Kì Bân thì quản lí việc binh gia trong gia tộc, chịu trách nhiệm huấn luyện và đào tạo cao thủ. Người con trai thứ ba là Vân Tế Quang năm nay mới ba mươi, y vốn ham luyện công, lại tinh thông kì nghệ nên chủ yếu dành toàn bộ thời gian nghiên cứu võ học, không quản chuyện trong nhà. Y có một tiểu tử là Vân Hạo Nhiên mới mười tuổi và một tiểu nữ tên Vân Hạ Băng năm nay mới chín tuổi. Hầu hết mọi người trong phủ Vân Gia, kể cả người làm, A nô đều nhớ hết tất cả không sót một ai.
A nô mỗi ngày đều phải làm việc, sáng sớm phải ra con suối gần núi lấy nước đổ đấy một cái thau to, sau đó phải phụ bếp nấu cơm trưa, giặt đồ. Thời gian rảnh nó lén lút nhìn trộm các thiếu gia, tiểu thư họ Vân học tập. Vốn thông minh nên nó học rất lẹ, chỉ cần nghe qua hai ba lần là nó nhớ hết những gì thầy đồ giảng dậy. Vì vậy Vân Hạo Nhiên mới xin phụ thân cho nó làm tiểu đồng của mình.
Nằm ở giữa trung tâm Hoàng An là trường tư thục lớn nhất dành cho các gia tộc, nơi đây quy củ nghiêm ngặt, xung quanh bốn bề đều có quan bình và cao thủ của các gia tộc canh gác.
Một lần A Nô lén học trộm qua cửa sổ liền bị các tiểu thiếu gia tóm được. Cầm đầu là hai vị tiểu thiếu gia họ Ngô, chúng ném nó vào phòng chứa củi rồi đập cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Nếu không phải có Vân Hạo Nhiên cùng em gái đến kịp lúc thì nó mất luôn cái mạng rồi cũng nên. Đối với các gia tộc, việc đánh chết một đứa tiểu nô mồ côi không nơi nương tựa như nó chẳng có gì to tát cả. Chẳng lẽ hai gia tộc có thể trở mặt với nhau chỉ vì nó?. Chắc chắn là không có chuyện ấy rồi. Đôi lúc nó cũng tự hỏi, liệu cha mẹ nó còn sống hay không, vì sao lại bỏ rơi nó một mình trên thế gian này.
Tuy vậy cuộc sống cũng không phải tệ bạc, Hạo Nhiên thiếu gia đối với nó rất tốt, xem nó như tiểu bằng hữu vậy. Giờ học võ cũng cho nó đi theo chiêm ngưỡng các cao thủ của Vân gia luyện công, chỉ tiếc là thân thể nó gân cốt quá yếu, không thích hợp luyện võ, chính Vân Tử Y tiểu thư nói với nó điều đó. Ấy vậy nó cũng chẳng buồn vì nó chỉ là một tiểu nô nhỏ nhỏ, học võ cũng chẳng có tác dụng gì to tát cả.
Thỉnh thoảng nó cũng được theo Hạ Băng tiểu thư đến cầm thi uyển xem tiểu thư học đàn. Nó thích thú ngồi yên lắng nghe mỗi khi tiếng đàn vang lên, cả rừng trúc sào sạc như thì thầm bên tai nó một giai điệu bất tận.
Thanh minh trong tiết tháng ba,
lễ là tảo mộ hội là đạp thanh.
Mùa này giường như là mùa đẹp nhất trong năm, tiết trời êm dịu ấm áp, hàng vạn người đi tảo mộ và tổ chức lễ hội. Không khí trong thành Hoàng An đông vui náo nhiệt hơn bao giờ hết. Các loại tơ lụa gấm vóc, hàng hóa bày bán khắp phố, quán trọ, tửu điếm, tiền trang tấp lập người ra ra vào vào. Ngay lúc này Vân Gia trang còn náo nhiệt hơn bao giờ hết vì hết thảy các gia tộc ở thành Hoàng An đều đến đây để chứng kiến ước hẹn so tài giữa các thiếu niên hào kiệt của các gia tộc. Người chiến thắng sẽ được kết duyên cùng với người con gái đẹp nhất thành Hoàng An, Vân Tử Y.
Một võ đài lớn được dựng lên ở bãi đất trống phía Nam Vân gia. Phía Đông kê hàng ngàn chiếc ghế. Lúc này tụ tập hơn khoảng năm ngàn nhân sĩ, thiếu niên anh hùng hào kiệt của các gia tộc, toàn là những nhân vật từng trải, võ công siêu việt, cấp thấp nhất cũng là Hoàng Cấp sơ kì. Các cấp bậc trong võ lâm được chia làm năm cấp bậc theo thứ tự Kim, Hoàng, Huyền, Địa, Thiên. Trong đó Thiên cấp được cho chí tôn võ học, nghe nói chủ trì Ngộ Đạo của Lạc Hồng Tự những năm gần đây đã tiến được vào Thiên cấp, ngoài Ngộ Đạo ra thì còn có hòa thượng pháp tự Vô Ngã coi quản Tàng Kinh Các của Thiên Long tự đã đạt đến Thiên cấp. Nhưng hai người này là người tu đạo không màng thế sự nên có thể nói đạt đến Thiên cấp có thể xưng bá võ lâm.
Phía trước đài là hàng ghế ngồi cho năm vị chủ gia tộc, Vân, Cao, Trần, Tống, Ngô. Ngô gia hôm nay cũng góp mặt, mọi người ai cũng biết hiềm khích giữa Ngô gia và Vân gia, chẳng lẽ hôm nay Ngô gia đến để gỡ lại mặt mũi thể diện, tranh đoạn tuyệt sắc mỹ nữ thành Hoàng An hay là có mưu đồ gì khác. Tiếng xì xầm bàn tán khắp mọi nơi. Cao Lỗ Trạc thấy vậy liền lên tiếng giải vây:
– Ngô huynh hôm nay đến đây góp vui, thật là hoan nghênh, hoan nghênh.
Ngô Thiên Đức giọng nói nghiêm nghi, mang chút tức giận nói:
– Cao huynh, Vân huynh, hôm nay tại hạ đến đây cùng với điệt tôn tranh phong, Vân huynh sẽ không chê cười chứ?
Vân Tự Đức vội vàng phân bua:
– Nào dám, Ngô hiền đệ, mời ngồi.
Vân Tự Đức trong lòng hết sức phiền muộn, ông tuy võ công cao nhất đã đạt đến địa cấp hậu kì nhưng cũng là tuổi già sức yếu nhất trong năm đại gia tộc. Sau này khi ông quy tiên, thì ba người con trai là hi vọng của gia tộc.
Thế nhưng trưởng tử Vân Thừa Đông thì tự cao tự đại, không biết nhu biết cương, võ công thì chỉ đạt huyền cấp viên mãn, còn kém quá xa, chỉ sợ không đảm đương nổi vị trí chủ gia tộc. Người con trai thứ hai Vân Thừa Bân tuy thông minh nhanh nhẹn, tư chất tốt, võ công cũng đã đạt địa cấp sơ kì, nhưng lại quá thuần tính ôn hòa, không có tâm tranh đoạt, không thích hợp làm gia chủ. Người con trai út là Vân Tế Quang là niềm hi vọng lớn nhất của ông. Tư chất tốt, thông minh, quyết đoán, võ công cũng không tồi, mới ba mươi hai tuổi đã đạt địa cấp sơ kì, nếu cho y thêm ba mươi năm thì chắc chắn y sẽ đạt được Thiên cấp, là chí tôn của võ lâm. Tiếc là ông nay đã tuổi cao, chỉ sợ không gắng nổi chục năm nữa.
Vân Tề Minh, một trưởng lão của Vân gia dùng nội lực đạp một cước nhảy lên đài cao. Thân hình lão gầy gò nhưng lưng thẳng, râu tóc bạc phơ, thần thái uy nghiêm. Chỉ một cước này đã cho thấy nội lực thâm hậu của lão. Tất cả mọi người ai nấy cũng xì xào bàn tán.
Trưởng lão ôm quyền, chờ mọi người im lặng rồi mới nói:
– Hôm nay cảm ơn mọi anh hùng hào kiệt đã đến đây tham dự lễ tỉ võ chiêu thân của Vân gia, ta xin thay mặt gia chủ tuyên bố luật. Thiết nghĩ tiểu thư nhà ta sắc đẹp chắc ai ai cũng biết, ngoài ra còn thông thạo cầm kì thi họa, bởi vậy nên phu quân cũng phải tương xứng. Phàm là anh hùng hào kiệt tham gia tỉ thí phải dưới 30 tuổi, khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn. Nếu có thể khuất phục quần hùng thì sẽ khuất phục được tiểu thư Vân Gia ta.
– Bất quá ta nói rõ trước, cuộc tỷ võ hôm nay mỗi người chỉ đánh chạm thì dừng, nếu có ai đó bị tổn thương tánh mạng thì Vân gia ta khó bề ăn nói. Giữa các vị có hiềm khích gì xin mới ra nơi khác giải quyết. Nếu không đừng trách Vân gia ta đắc tội.
Trưởng Lão nói mấy câu này xong, ánh mắt nghiêm nghị nhìn toàn bộ xung quanh rồi phi thân về vị trí cũ.
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá