Chương 8: Lập mưu bắt gian tế
-
Đại Anh Hùng
- [email protected]
- 1901 chữ
- 2019-08-23 04:57:12
Trời càng ngày càng tối, trăng đã bắt đầu lên cao. A nô lúc này nửa tỉnh nửa mê, toàn thân nó cảm thấy đau nhức vô cùng, nó chỉ biết rằng lúc này Hạo nhiên đang cõng nó về. Giọng y văng vẳng bên tai nó:
- Cố lên A Nô, sắp về tới phủ rồi, ta sẽ gọi đại phu chữa trị cho ngươi.
Còn Hạ Băng thì vừa chạy theo vừa khóc lóc thều thào:
- A Nô, người không được chết, nhất định không được chết.
Thấy vậy Hạo Nhiên liền cốc vào đầu nó một cái rồi mắng:
- Nha đầu ngốc này, hắn chỉ bị thương thôi, chưa chết được đâu.
A Nô nghe vậy không kìm được nước mắt. Nó không cô độc trên thế giới này, bên cạnh
nó vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến nó, mặc cho nó là tiểu nô hay cô nhi. Tất cả đều không quan trọng.
Đi được nửa đường thì nó cảm thấy cơ thể như có một luồng khí ấm áp chạy toàn thân khiến nó cảm thấy vô cùng dễ chịu. Các vết thương tự động hồi phục một cách chậm dãi. Lúc này thì nó tỉnh hẳn.
Chuyện đâu tiền mà nó nhớ tới đó là âm mưu xóa sổ Vân gia. Nghĩ đến mà toát cả mồ hôi hột, nó vội bảo với Hạo Nhiên:
- Thiếu gia, thả A Nô xuống. A Nô...
Hạo Nhiên vội ngắt lời nó:
- A Nô, ta coi ngươi như bạn bè, không cần câu nệ tiểu tiết. Sắp về đến nơi rồi, ngươi an tâm.
A Nô nào còn tâm trạng nói chuyện tào lao. Nó vội kể ngọn ngành sự việc từ đầu đến cuối cho Hạo Nhiên nghe.
Nghe đến đoạn hai tên áo đen chuẩn bị diệt Vân gia, Hạo Nhiên đơ cả người, y vội vàng thả A Nô xuống rồi hỏi:
- Ngươi chắc là không nghe nhầm chứ?. Chuyện này thật khó tin.
A Nô lòng nóng như lửa đốt, nó không ngại cùng đưa tay lên mà thề độc.
Lúc này Hạo nhiên không có lý do gì mà không tin nữa, cho dù chuyện này là bịa đặt cũng phải báo lại cho cha để mọi người đề phòng. Cẩn tắc vô áy náy. Ngay lúc y vừa định cõng A Nô lên thì A Nô vội nói:
- Thiếu gia, người từ từ nghe ta nói hết đã.
Hạo Nhiên ánh mắt lo lắng nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
Thấy Hạo Nhiên và Hạ Băng chăm chú lắng nghe, nó nói:
- Bây giờ về báo lại không cẩn thận đánh rắn động cỏ, kẻ gian biết mà đề phòng, có khi y còn truy ra chúng ta rồi giết người diệt khẩu cũng nên. Bây giờ A Nô có cách này, Hạo Nhiên thiếu gia, người hãy nhanh chóng về báo với phụ thân người rồi bàn bạc thi triển kế hoạch. Ta và Hạ Băng sẽ theo sau.
Hạo Nhiên chỉ giật mình một cái, y cũng chẳng lạ gì với sự thông minh của tên nhóc A Nô này cả.
- Ngươi mau nói đi.
Nói đoạn A Nô vội phân tích từng chi tiết và kế hoạch cho Hạo Nhiên. Trước khi đi nó cũng dặn dò kĩ lưỡng với Hạo Nhiên tuyệt đối không tin tưởng ai ngoài người thân.
Hạo Nhiên nghe xong liền dặn muội muội Hạ Băng phải luôn ở bên cạnh A Nô sau đó y một mạch dùng toàn lực chạy về Vân gia trang.
A Nô ngồi nghỉ dưới một gốc cây, nó cảm thấy kì quái, rõ ràng là nó bị thương rất nặng, tại sao trong thời gian ngắn lại bỗng chốc khỏe lại.
Vân Băng cũng ngồi xuống, cô nàng chăm chú nhìn nó rồi la lên thất thanh:
- A nô, vết thương của ngươi đang tự hồi phục kìa. Ngươi phải người không hay là quỷ?.
A nô bật cười, nó nói:
- A Nô là quỷ mà bị đánh te tua vậy à?. Hạ Băng ngốc nghếch.
Bị nói ngốc nghếch, nàng ta đỏ mặt nghiến răng đá cho y một cái.
- Dám nói ta ngốc, vậy ngươi nói xem sao vết thương của ngươi tự lành thế kia.
A Nô lúc này chợt nhớ ra, nó vội lôi cái dây truyền mặt ngọc đeo trên cổ ra xem. Bình thường cái mặt ngọc này phát ra một tia sáng nhẹ, từ khi đeo vào nó cảm thấy rất ấm áp. Nhưng bây giờ ánh sáng phát ra từ mặt ngọc ngày càng mờ dần, mặt ngọc cũng đổi sang màu đậm hơn.
Nó vội tháo cái mặt ngọc ra rồi ném sang một bên, bất thình lình toàn thân nó đau đớn, các vết thương cũng không tự động liền lại nữa. Hạ Băng thấy vậy liền vội nhặt lại mặt ngọc rồi đeo cho A Nô. Lúc này mà nàng còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đúng là con nha đầu ngốc nghếch thật rồi.
- Té ra cái dây truyền này có khả năng hồi phục vết thương, thật là lợi hại.
Đôi mắt Hạ Băng ngơ ngác nhìn A Nô.
A Nô đành phải giải thích:
- A Nô cũng không rõ, đây là a di Tử Y đưa cho A Nô trước khi đi đấy. A di nói đây là kỉ vật duy nhất mà người thân A Nô để lại cho A Nô, sau này lớn lên A Nô sẽ tìm hiểu.
Ngồi nghỉ khoảng chừng nửa canh giờ, A Nô cảm thấy chân mình đã khá hơn, nó vội kéo Hạ Băng một mạch chạy thẳng về Vân phủ. Trong phủ lúc này canh phòng lỏng lẻo, nếu nó đoán không sai thì giờ này đã bắt đầu kế hoach. Việc đầu tiên cần làm bây giờ đó là cả hai phải đi tìm Hạo Nhiên và phụ thân của Y, Vân Tế Quang.
Lúc này tại sân rộng phía trước đại sảnh, hai người con trai của Vân Tự Đức là Vân Thừa Đông, Vân Kì Bân và các đại trưởng lão đang đừng trước mấy trăm đệ tử của Vân gia.
Vân Thừa Đông thấy Vân Kì Bân triệu tập mọi người lại bèn hỏi:
- Sư đệ, không biết tối như thế này rồi còn gọi mọi người đến đây làm chi a.
Vân Kì Bân cười lạnh không trả lời, y vốn không ừa người anh cả này một chút nào. Một người có thể bỏ cả vợ cả con để chạy theo một ả gái lầu xanh thì thật không xừng làm người của Vân Gia chút nào.
Vân Kì Bân hướng mắt về phía mọi người rồi nói:
- Hôm nay ta triệu tập mọi người đến là vì muốn báo cho mọi người một tin vui, Vân gia ta đã đấu giá thành công ba viên đan dược Thăng Huyền Đan, có thể giúp người tu vi Hoàng cấp viên mãn đột phá Huyền cấp.
Nghe vậy tất cả đều hào hứng náo nhiệt, nếu có thể có viên đan dược này thì sẽ tiết kiệm được mấy năm tu luyện, quả thật là cầu mà không được. Chỉ không biết là ai sẽ có cơ hội được sử dụng loại đan dược này đây.
Vân Kì Bân vội chấn áp đám đông bằng giọng nói hùng hồn đầy uy lực:
- Tất cả trật tự, ba ngày sau Vân gia ta sẽ tổ chức tỉ thí nhằm chọn người xứng đáng có được đan dược. Ngoài ra ta còn một vấn đề cần nói, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ thay đổi khu vực canh gác, tăng cường tuần tra, cảnh giác nhằm đề phòng kẻ gian đột nhập. Ta nghe phong phanh gần đây tứ đại gia tộc còn lại không có thiện chí với chúng ta.
Tất cả mọi người nghe xong đều hào hứng phi thường, ai nấy hoan hô gọi tên Viễn Kì Bân.
Nói xong, Viễn Kì Bân bắt đầu bày bố lại phòng ngự của Vân gia. Ông vỗn không tin lời của Vân Tế Quang nói song đề phòng một chút cũng không có gì tổn hại cả. Với lại nếu thật sự như lời đệ đệ ông nói thì đêm nay sẽ là một đêm đẫm máu. Tất cả mọi việc bây giờ là chờ đợi tin tức của hiền đệ.
Trên con đường nhỏ phía bắc Vân gia trang, một hắc y nhân cưỡi ngựa phi nước tốc thẳng đến khu rừng trúc phía trước, y chính là một trong sáu vị trưởng lão của Vân gia, Điền Cung. Lúc này trong đầu y đang hết sức lo sợ, rõ ràng là Vân gia đã có đề phòng, may mắn là bản thân chưa bị lộ. Bây giờ phòng ngự của Vân gia hoàn toàn không giống những gì có trong bản đồ. Phải mau chóng báo tin cho vị ấy, nếu không chỉ có con đường chết.
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên con ngựa y cưỡi té khiến cả thân người y ngã lộn nhào lăn mấy vòng. Bất giác, y ngước đầu nhìn thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước tới. Người này không ai khác chính là Vân Tế Quang.
Điền Cung ánh mắt hoảng sợ hỏi:
- Là ngươi, làm sao ngươi biết ta ở đây?
Vân Tế Quang ánh mắt lạnh lùng nói:
- Quả nhiên ngươi là gian tế, để xem hôm nay ngươi chạy đi đâu cho thoát. Tiếp chiêu.
Điền Cung chưa kịp định thần thì đã ăn ngay một chưởng của Vân Tế Quang khiến người y văng xa mấy trượng, thổ huyết.
Mắt thấy Vân Tế Quang rút kiếm tiến tới, y vội nói:
- Khoan, có gì từ từ thương lượng, chẳng lẽ ngươi không muốn biết ai định tuyệt diệt Vân gia ư?
Vân Tế Quang cười mỉa mai rồi nói:
- Ngươi mà cũng muốn thương lượng, mau nói, nếu vừa ý ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh chóng.
Điền Cung biết mình hôm nay kiểu gì cũng chỉ có con đường chết, y chỉ hận là bao năm nay y ẩn mình ở Vân gia một cách khéo léo như thế không ngờ hôm nay lại bị bại lộ một cách không rõ ràng. Y không cam tâm, làm sao Vân Tế Quang lại biết được y đi hướng này mà mai phục cơ chứ.
Bỗng nhiên y cười ha hả như điên như dại khiến Vân Tế Quang sững người. Y nói:
- Vân gia đến đây là hết, cho dù các ngươi có biết cũng làm gì. Người ấy đã chuẩn bị chu toàn, gia tộc các ngươi không một ai sống sót được đến ngày mai. Ta chỉ hận, ngươi sao có thể biết được ta là gian tế, kẻ nào chỉ điểm, ta thật sự không cam tâm.
Nghe đến đây Vân Tế Quang đã không chịu nổi nữa. Y phải mau chóng giải quyết rồi về lo liệu sự an toàn của Vân gia.
Chỉ bằng một chiêu Vân Lôi kiếm pháp đã khiến tên trưởng lão đầu một nơi, thân một nẻo. Ánh mắt không cam tâm của lão trước khi chết vẫn hiện rõ trên khuôn mặt lấm lem đầy máu.
Vân Tế Quang không chút chần chừ, y mang thủ cấp của tên trưởng lão bỏ vào một cái bọc rồi lướt nhanh về phía Vân gia trong tâm trạng lo lắng...
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá