• 355

Chương 6 : An Chí Doanh “ Hy Vọng ”


Xem xong cái video đó phần nào hắn cũng hiểu được mọi chuyện , hắn lại nhìn lại cánh tay mình , dạo gần đây hắn luôn cảm thấy hắn khỏe hơn ngày xưa hắn chỉ nghĩ là do trên đường đào vong danh giới sinh tử nên tiềm năng của hắn được bộc phát chứ không nghĩ do mấy liều thuốc ông ta tiêm cho hắn . Phương xem xong cũng há hốc mồm nàng mới biết rằng dịch bệnh bùng phát là do con người gây ra và được trù tính sẵn :

- Trời không ngờ cái đại dịch xác sống này do tập đoàn ‘ Future’ tạo ra sao . Họ thật điên rồ .

- Vì tiền quyền lợi họ có thể bất chấp em à.


- Cơ thể anh không có thấy điều gì khác lạ chứ . Theo như ông ta nói thì anh đã được tiêm vào loại vi-rut đó còn trước khi đại dịch bùng phát rồi . Không ngờ nó lại giúp cơ thể anh tái tạo tế bào chữa chị vết thương nhanh đến thế.

- Anh không sao chỉ là cảm thấy cơ thể dạo này có vẻ khỏe hơn và nhanh nhẹn hơn một chút mà thôi . Em buồn ngủ thì đi ngủ đi để anh chông trừng bên ngoài cho .

- Thôi em ngồi đây với anh một lát cũng được.

Cả hai ngẩn ngơ mỗi người theo đuổi một xuy nghĩ khác nhau , Sơn xoa xoa cánh tay trái rồi đút cái thẻ nhớ lại cái nanh hổ xoáy lại xuy nghĩ xuất thần . Quay ra thì Phương đã ngủ trên cái ghế tựa chăn rơi xuống sau ghế hai tay nàng vẫn cầm cái túi giữ ấm .

Hắn lấy túi giữ ấm ra bế nàng lại giường chỗ nàng và Ngân nằm ngủ , đắp chăn cho nàng xong hắn châm một điếu thuốc rồi cắm tai nghe tìm bài hát trong máy Ngân thư giãn . Nhưng trong máy nàng ta toàn bài không hợp gu với hắn , hắn nghe chúng cảm thấy đau đầu nên bật radio xem thử tuy biết rằng internet và radio chắc không có nhưng hắn vẫn bật thử xem có may mắn gặp được đài nào đang phát không .

Hắn thất vọng không có đài nào cả hắn bắt đầu ấn dò tìm đài cuối cùng có tiếng xoẹt xoẹt .. rồi có tiếng giọng nữ nói về khu tị nạn nào đó , hắn vội vàng tìm giấy và bút bắt đầu ghi , giọng nữ đó bắt đầu đọc lại đai loại như sau :

- Chào các bạn tôi là phát thanh viên Lê Vân của đài phát thanh của trại tị nạn ‘ Hy Vọng’ tôi đã quay chở lại với các bạn rồi đây chúc các bạn một ngày tốt lành . Chúng tồi tổ chức an chí doanh tại khu quân sự Nam An cách thành phố ‘ Qùy Hải ’ tám mươi ki lo mét , hỡi các bạn nơi đây chúng tôi có đồ ăn nước sạch chỗ ở sinh hoạt cho mọi người , có nhân viên ý tế chăm sóc cùng quân đội bảo vệ dân thường hai tư trên hai tư chúng tôi luôn chào đón những người mới đến với chúng tôi . Hãy đến với chúng tôi chúng tôi sẽ thắp nên hy vọng về cuộc sống mới cho bạn . Bản tin này sẽ được phát hai tiếng một lần trên tầm sóng thấp phủ quanh khu an chí doanh một trăm hai mươi ki lô mét .

Bản tin đó còn đọc thêm vài lần như vậy nữa hắn ghi lại địa chỉ khu an chí doanh đó rồi xem lại bản đồ thì ngớ ra đó chính là cái khu quân sự lúc nãy hắn xem cách đây có vài trục ki lo mét . Hắn định gọi mọi người dậy nói cho họ biết nhưng thấy trời cũng xắp sáng nên hắn cũng không làm phiền họ nữa , hắn ngồi châm thêm điếu thuốc rồi cố tìm bài hát nào nhẹ nhàng trong máy Ngân mở nên nghe . Hắn tựa ra ghế dựa thư giãn rồi lại mơ màng ngủ lúc nào không hay .

Trời đã sáng từng tia nắng chiếu qua cửa len qua khe cửa cuốn chiếu vào mắt hắn làm hắn tỉnh ngủ , nhìn điện thoại thì đã là bảy giờ rồi . Xem qua máy camera không thấy động tĩnh gì xe ô tô hôm qua đi vẫn ở nguyên chỗ đó hắn tắt điện thoại rồi kéo cái kệ chắn trước cửa mở cánh cửa cuốn nên đi ra ngoài .

Hít thở không khí trong lành , hứng từng ánh nắng ấm áp chiếu nên người hắn cảm thấy mình như khỏe hơn , cơ thể tràn đầy năng lượng cao hứng hắn còn đi một bài quyền rèn luyện cơ thể mà ngày trước hắn hay đánh . Đánh xong bài quyền vào trong siêu thị thì đã thấy Đạt ngồi đó đang châm lửa hút thuốc , hắn cũng châm một điếu cầm theo một trai nước khoáng rồi hai tên mỗi người một cái ghế dựa cùng đi ra ngoài ngồi . Hắn uống một ngụm nước rồi đưa chai cho Đạt :

- Sao không ngủ thêm chút nữa đêm qua chú cũng thức khuya rồi .

- Không sao anh à , thói quen rồi từ nhỏ đến giờ . Muốn cũng không ngủ thêm được anh à.

Cả hai ngồi hút thuốc chém gió với nhau một lát thì Ngân ra gọi :

- Hai nhân viên không vào bán hàng còn ngồi ngoài này làm biếng à nha .

Sơn nghe thấy quay lại rồi nhìn hắn với Đạt thì thấy cả hai cùng mặc toàn là đồng phục của cái siêu thị này , hắn mỉm cười rồi cùng Đạt lại đi vào bên trong . Nước đã đun sôi mì được cho sẵn ra bát cùng xúc xích chờ hai bọn hắn vào nữa thôi , mỗi người xì xụp ăn một bát coi như là bữa sáng đã xong .

Xong xuôi Sơn mới kể chuyện dạng sáng hắn nghe được về khu an chí doanh cho mọi người nghe cùng đưa ra ý kiến của hắn , hỏi ý kiến mọi người có nên đến đó hay không . Bàn bạc xong thì tất cả đồng ý đến khu tị nạn đó , nhưng kinh nghiệm sinh tồn mọi người quá kém nên hắn định dạy cho mọi người một khóa đơn giản trước khi cả nhóm nên đường .

Có vẻ cả đám chuyên chú hay bất ngờ về việc có an chí doanh hay sao mà cũng chẳng ai để ý rằng tay của hắn không còn vết thương nào nữa . Hắn quyết định ở lại siêu thị đó thêm ba ngày chuẩn bị sẵn sàng cho mọi người lấy lại thể lực tốt nhất cùng thêm chút kinh nghiệm bảo mệnh rồi mới nên đường .

Lục tung cả siêu thị hắn kiếm được mấy con manocanh bê nó ra ngoài sân cùng mấy con dao và gậy thép , chỉ cho mọi người điểm yếu cùng đánh thế nào cho xác sống nhanh chết nhất hoặc đánh ngã nó để nó không còn đuổi theo mình nữa . Đạt và hai cô gái nghe rất chăm chú tuy là nghe mọi người trên thuyền nói về xác sống rất nhiều nhưng khóa học về giết xác sống thế này là lần đầu tiên cả đám tiếp xúc , đây là kĩ năng có thể bảo mệnh nên ai cũng liên tiếp hỏi những câu hỏi mình quan tâm .

Từng người đeo găng tay cầm đao hoặc rìu nên chặt chém thử vào đám manocanh đó , Đạt thì trước đó cũng từng đánh nhau nên thể lực tốt hơn đánh đấm có vẻ tạm ổn còn hai cô gái thì yếu hơn tập một lúc mà đã thở gấp rồi .

Mệt nhưng mọi người vẫn cố tập luyện chăm chỉ , Ngân tính tiểu thư nhất bọn cũng tích cực đeo găng tay lao động cầm gậy thép đánh đập nhiệt tình . Tập tành và giảng giải đến chưa thì cả đám mệt mỏi dã rời cả đám cũng chỉ ăn có mì tôm với ít đồ hộp rồi nhoài người ra giường mà ngủ , chiều đến cả đám cũng tiếp tục tập luyện .

Thoáng cái ba ngày đã đi qua , tích lũy vài năm chém nhau cùng với thời gian ít ỏi sinh tồn vài tuần lúc dịch bệnh bùng phát hắn cũng có chút tâm đắc nên đã truyền hết cho mọi người , dưới sự chỉ đạo của hắn cả đám cũng có vẻ ổn ổn hơn một chút .

Đội ngũ không còn lơ mơ như mấy hôm trước , chỉ cần thực hành giết xác sống thật nữa thôi chắc có vẻ tạm ổn . Có vẻ nơi đó xa thành phố quá nên hắn mong chờ có con xác sống nào đó lạc đàn qua đây để cho ba cái tân nhân này tập luyện nhưng mãi cũng không thấy cái bóng nào cả , ba ngày này hắn và Phương cũng thân thiết hơn cả hai cũng nới chuyện tán ngẫu nhiều hơn kéo lại khoảng cách .

Thi thoảng thì Ngân hay ra phá đám còn Đạt biết ý nên cũng không quấy rầy hắn , cả đám trong những ngày đó cũng thân thiết hơn không câu lệ như lúc mới gặp như trước.

Sáng ngày thứ tư cả đám dậy sớm ăn uống rồi chuẩn bị hành trang nên đường , mỗi người đeo một ba lô trong đó có đủ đồ ăn nước uống trong hai ngày đề phòng không kiếm được gì ăn trên đường đi , hai cô gái mỗi người một ống tuýp thép mài nhọn còn Đạt cầm một con dao bầu phòng thân .

Hắn thì đeo một cái rừu cứu hỏa vào balo , cái khẩu lục tên trung niên kia đưa cho còn năm viên đạn hắn cũng rắt luôn vô quần đề phòng tình huống bất chắc cần dùng đến nó gấp .

Đó là phòng thân lúc tình huống đặc biệt thôi , còn cả bọn đi xe ô tô nên hắn vơ cả một đống đồ ăn ném hết ra sau ghế cuối xe , còn rót thêm vài can xăng để đầy trong cốp xe .

Con đường đến an chí doanh cách đó vài chục ki lo met theo đường chim bay thôi nhưng thực chất là từ chỗ họ đi đến đó quãng đường phải đi gần gấp đôi , họ chọn mấy đường nhỏ cách xa khu dân cư đông một chút cùng đi vòng qua khu đô thị mới ở ngoại thành của thành phố Qùy Hải với vài ngôi làng nhỏ nữa thì mới đến nơi an chí doanh đó .

Trước khi cả đám nên xe Đạt còn phun sơn nên cửa dòng chữ ‘ Anh Đạt đã từng tới đây !’ , cả đám cũng vẫy chào cái siêu thị lần cuối nơi cả đám cư ngụ mấy ngày nay .

- Tạm biệt mày nha , nếu có lần sau chị sẽ đến sủng hạnh mày tiếp .

Ngân bắc tay làm loa hét lớn , Phương thấy thế cũng cố hét chào theo .

- Tạm biệt , cám ơn đã chiếu cố chúng tao .

Hai tên đàn ông thì ngồi ghế trước thay nhau lái xe còn hai cô gái ngồi phía sau , xe ô tô này là con SUV đời mới nên đi cũng khá nhanh và êm không sóc nảy cho nắm . Xe chạy bon bon trên đường đến ngã ba nơi họ đi từ thành phố Qùy Hải đào vong đến đây , Sơn dừng xe ngó ra ngoài rồi vứt một vỏ trai nước đã hết quay xe về phía ngã dẽ thứ ba nơi tiến về căn cứ ‘Hy Vọng ’ . Ngã dẽ đó cũng là ngã dẽ của cuộc đời họ , của hi vọng sống tiếp của hi vọng tồn tại trong những ngày tận thế này .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Ca Thời Mạt Thế.