• 50

Chương 18 phần 1


Số từ: 3968
Dịch: Đỗ Tường Linh
NXB Hà Nội
Đã có thời sở thích của tôi là mặc áo choàng và quanh quẩn ở các khách sạn, giả vờ là một con ma cà rồng vô hình mà ai cũng nhìn chằm chằm.
Trò này rất phức tạp và không thực sự quái đản như người ta nghĩ. Trò chơi Nhập vai Thực tế là sự kết hợp giữa những thế mạnh của D&D(51), câu lạc bộ kịch và trò bịp khoa học viễn tưởng.
Tôi hiểu rằng trò này có thể nghe có vẻ không hấp dẫn với bạn như với tôi khi tôi mười bốn tuổi.
(51) Viết tắt của Dungeon & Dragon, tên một trò chơi nhập vai.

Những trò hay nhất là những trò ở Trại hướng đạo sinh được tổ chức ở ngoại ô: một trăm thiếu niên, cả nam lẫn nữ, chiến đấu với tình trạng giao thông tối thứ Sáu, thay phiên nhau kể chuyện, chơi những trò chơi tập thể và khoác lác hàng giờ chúng tôi sẽ đứng trên bãi cỏ, trước một nhóm các ông bà già cầm vũ khí tự tạo, sứt mẻ và đáng sợ, giống như vũ khí thời xưa, không phải những gì thường thấy trên phim ảnh mà giống như đồng phục của một người lính sau một tháng trời chui rúc trong bụi rậm.
Trên danh nghĩa thì những người này được trả tiền để điều khiển trò chơi, nhưng bạn thường không nhận được công việc này nếu bạn không phải kiểu người chấp nhận làm nó miễn phí. Họ đã chia chúng tôi thành các đội dựa trên những câu hỏi mà chúng tôi đã trả lời trước đó, mỗi đội sẽ nhận một nhiệm vụ riêng, giống như chia đội chơi bóng chày.
Sau đó, bạn sẽ nhận được những gói hướng dẫn. Chúng giống như những hướng dẫn mà các điệp viên nhận được trong phim: đây là danh tính của cậu, đây là nhiệm vụ của cậu, đây là những bí mật mà cậu được biết về nhóm của mình.
Tiếp theo là thời gian cho bữa tối: lửa bập bùng cháy, thịt nổ lốp bốp trên xiên, đậu phụ kêu lèo xèo trên chảo (do chúng tôi ở phía Bắc California nên không có đồ cho người ăn chay), và kiểu ăn uống chỉ có thể được miêu tả là như tằm ăn rỗi.
Xong xuôi, những đứa trẻ nhiệt tình sẽ thực sự vào vai. Trong trò chơi đầu tiên, tôi là một phù thủy. Tôi nhận được một túi đậu, tượng trưng cho những câu thần chú - khi tôi ném một hạt đậu, tôi sẽ nói to câu thần chú lên: cầu lửa, tên lửa thần kỳ, bột ánh sáng - đối phương hay
quái vật
bị tôi ném đậu vào sẽ quỳ xuống nếu tôi ném trúng. Hoặc không - đôi khi chúng tôi phải gọi một trọng tài tới để hòa giải, nhưng phần lớn là chúng tôi tuân thủ luật chơi đẹp khá tốt. Không ai thích phải tung xúc xắc.
Chúng tôi đều nhập vai cho đến giờ đi ngủ. Ở tuổi mười bốn, tôi hoàn toàn không biết chắc một phù thủy thì phải như thế nào, nhưng tôi có thể đoán được phần nào dựa vào phim ảnh và tiểu thuyết. Tôi nói bằng một giọng chậm rãi, thận trọng, giữ một vẻ mặt đầy huyền bí và nghĩ những ý nghĩ ma thuật.
Nhiệm vụ khá là phức tạp, chúng tôi phải tìm lại một di vật quý giá đã bị một con yêu tinh đánh cắp nhằm mục đích khuất phục người dân ở đó phải tuân lệnh nó. Cái này không quan trọng lắm. Vấn đề thực sự nằm ở chỗ tôi có một nhiệm vụ bí mật. Tôi phải bắt được một tiểu yêu để làm người hầu cho mình. Và tôi cũng có một nhiệm vụ báo thù bí mật, một người chơi nữa trong đội đã tham gia vào một cuộc tấn công giết gia đình tôi khi tôi còn bé, người đó không biết tôi sẽ trở lại để trả thù. Và tất nhiên, cũng có một người chơi khác căm thù tôi, vậy nên mặc dù rất thích tình bạn trong đội nhưng tôi luôn luôn phải đề phòng để không bị đâm sau lưng hay đầu độc trong lúc ăn.
Trong suốt hai ngày sau đó, chúng tôi chơi các trò chơi. Khi thì chúng tôi chơi trốn tìm, khi thì tham gia những bài tập sống sót trong tự nhiên và có khi chúng tôi chơi giải đố. Những người quản trò đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình. Bạn cũng trở nên thân thiết với mọi người trong nhiệm vụ. Darryl là mục tiêu trong vụ giết người đầu tiên của tôi và tôi đã phải quay lưng lại với nó mặc cho nó là chiến hữu của tôi. Một chiến hữu tốt. Thật xấu hổ là tôi phải giết nó.
Tôi đã tung cầu lửa vào nó trong lúc nó đang tìm kiếm kho báu sau khi bọn tôi đã dọn sạch một đàn quái vật, chơi oẳn tù tì với từng con một để quyết định ai sẽ thắng trong trận chiến. Nghe thì buồn cười nhưng thực ra trò này rất thú vị.
Trại hè này giống như trại hè cho những người mê kịch. Chúng tôi nằm trong lều nói chuyện đến khuya, ngắm các vì sao, nhảy xuống sông tắm khi thấy nóng bức, đập muỗi, trở thành bạn tốt hoặc kẻ thù suốt đời.
Tôi không hiểu tại sao bố mẹ Charles gửi nó tới trại hè hướng đạo. Nó không phải đứa trẻ thích những thứ như thế này. Nó thuộc dạng sẽ bứt cánh của những con ruồi để chúng không thể bay được nữa. Ờ mà cũng có thể không phải. Nhưng chắc chắn nó không phải dạng người thích mặc phục trang trong rừng. Nó dành phần lớn thời gian lang thang, trêu chọc mọi người và tất tần tật những trò khác, cố gắng thuyết phục chúng tôi rằng chúng tôi không có một khoảng thời gian đẹp đẽ như chúng tôi đang cảm thấy. Hẳn là bạn đã gặp kiểu người này rồi, kiểu người quyết làm cho người khác tin rằng họ đang có một khoảng thời gian tồi tệ.
Một điều nữa cần biết về Charles là nó không quan tâm đây chỉ là chơi trận giả. Một khi bạn đã bắt đầu chạy quanh khu rừng và chơi những trò chơi có phần mang hơi hướng quân đội tinh vi thì rất dễ bị kích thích tới mức sẵn sàng vặt cổ một ai đó. Điều này chẳng hay ho gì, nhất là khi bạn đang cầm một thanh kiếm, một cái gậy, một cây thương hay những vũ khí khác. Đây cũng chính là lý do vì sao không một ai được phép đánh người khác trong trò chơi này, bất luận trong hoàn cảnh nào. Thay vào đó, khi bạn tiếp cận ai đó đủ gần để chiến đấu với họ, các bạn sẽ oẳn tù tì với nhau hai lần. Trọng tài sẽ hòa giải các tranh chấp. Cách này văn minh nhưng cũng hơi kỳ quặc một chút. Bạn đuổi theo ai đó khắp ừng, đuổi kịp cậu ta, nhe răng ra và ngồi xuống chơi oẳn tù tì. Nhưng nó hiệu quả - và nó đảm bảo ai cũng vui vẻ và an toàn.
Charles không thèm quan tâm tới điều này. Tôi nghĩ rằng nó hoàn toàn có khả năng hiểu rằng luật chơi là không được va chạm với nhau, nhưng đồng thời nó cũng có khả năng tự quyết định rằng luật chơi chả là cái quái gì, do vậy nó quyết định không tuân theo luật. Các trọng tài đã nhắc nhở nó vài lần và nó hứa sẽ tuân thủ luật chơi, nhưng vẫn liên tục vi phạm. Nó là một trong những đứa trẻ to xác nhất ở đây, và luôn tỏ ra thích thú vì
lỡ tay
tấn công bạn ở cuối cuộc rượt đuổi. Chẳng vui vẻ gì khi bạn bị tấn công trên đất đá lởm chởm ở trong rừng.
Tôi chỉ vỗ nhẹ vào Darryl ở nơi nó đang tìm kho báu và chúng tôi cười khẽ vì sự lén lút cực độ của tôi. Nó đóng vai quỷ, đi giết những người chơi để biến họ thành quỷ, điều này có nghĩa là trò chơi càng kéo dài, càng có nhiều quỷ đuổi theo bạn, và cũng có nghĩa là mọi người tiếp tục chơi và trận chiến càng ngày càng kịch tính hơn.
Đúng lúc đó, Charles nhảy bổ ra từ cánh rừng phía sau và túm lấy tôi, xô tôi xuống đất mạnh đến nỗi tôi không thở được mất một lúc.
Bắt được rồi!
nó hét lên. Trước đó, tôi mới chỉ biết chút ít về nó và cũng không để ý nhiều, nhưng ngay lúc này, tôi sẵn sàng giết nó. Tôi từ từ bò dậy, nhìn thẳng vào nó, ngực nó căng lên và miệng cười nhe nhởn.
Cậu chết rồi,
nó nói.
Tớ đã bắt được cậu.

Tôi cười nhưng cảm thấy có gì đó không ổn và bị đau trên mặt. Tôi sờ lên môi trên. Là máu. Mũi tôi đang chảy máu còn môi tôi bị dập, bị rễ cây cắt vào lúc tôi ngã đập mặt xuống đất khi nó xô tôi.
Tôi lau máu vào quần và cười. Tôi cố gắng tỏ ra rằng dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi. Rồi tôi cười thành tiếng và bước đến chỗ nó.
Charles không ngốc. Nó đã quay lưng lại, chuẩn bị chạy biến vào trong rừng. Darryl đã lao tới thụi vào sườn nó, tôi tấn công bên còn lại. Bất ngờ nó chuyển hướng và chạy. Darryl ngáng cổ chân nó, làm nó ngã sóng soài. Chúng tôi xông tới chỗ nó vừa kịp lúc nghe thấy tiếng còi của trọng tài.
Trọng tài không nhìn thấy Charles chơi xấu tôi nhưng ông đã nhìn thấy cách Charles chơi suốt hai ngày qua. Ông đưa Charles về trại và bảo rằng nó đã bị loại khỏi trò chơi. Charles cứ lải nhà lải nhải nhưng đúng như ước nguyện của chúng tôi, trọng tài không để tâm tới điều đó. Khi Charles đã đi khỏi, ông cũng thuyết giáo cho chúng tôi một bài, rằng sự trả thù của chúng tôi cũng xấu như đòn tấn công của Charles vậy.
Mọi chuyện trở nên ổn thỏa. Đêm đó, khi trò chơi kết thúc, tất cả chúng tôi đều đi tắm nước nóng ở ký túc của trại. Darryl và tôi lấy trộm quần áo và khăn tắm của Charles. Chúng tôi buộc chúng lại và thả xuống bồn cầu. Rất đông bọn con trai sung sướng góp tay vào vụ nhúng đồ của Charles. Charles thì đang hăng say với các vụ tấn công của nó.
Tôi chỉ ước giá mà mình được chứng kiến cảnh nó ra khỏi phòng tắm và phát hiện ra quần áo của mình ở đâu. Thật là một quyết định khó khăn: bạn sẽ tồng ngồng như nhộng mà chạy ngang qua khu trại hay ngồi tháo mớ quần áo ướt sũng đã bị buộc xoắn xít vào nhau để mặc?
Nó đã chọn cách chạy trần truồng. Có lẽ ở vào vị trí đó, tôi cũng sẽ làm như vậy. Chúng tôi xếp hàng dọc con đường từ phòng tắm tới nơi để đồ và hoan hô nó. Tôi đứng đầu hàng, bắt nhịp vỗ tay cho cả bọn.
Mỗi năm chỉ có ba đến bốn lần cắm trại Hướng đạo sinh vào cuối tuần, thế nên Darryl và tôi - cũng như rất nhiều người chơi LARP khác - cảm thấy thiếu vắng LARP trầm trọng trong cuộc sống hàng ngày.
May sao, các khách sạn trong thành phố có trò Ánh Nắng Khốn Khổ. Ánh Nắng Khốn Khổ là một dạng LARP khác với hai đối đầu là ma cà rồng và những kẻ săn ma cà rồng. Trò chơi này có những luật lệ riêng. Người chơi có những quân bài để giúp họ hóa giải các cuộc giao tranh, do đó mỗi cuộc giao tranh giống như một ván bài chiến lược. Ma cà rồng có thể trở nên vô hình bằng cách mặc áo choàng hay bắt chéo hai tay trước ngực và tất cả những người chơi khác phải giả vờ như không nhìn thấy họ, tiếp tục nói chuyện, lên kế hoạch... Cách để kiểm tra một người chơi giỏi hay không là xem bạn có đủ thành thật để nói ra các bí mật trước mặt đối thủ
vô hình
chứ không hành động như thể cậu ta đang ở trong phòng.
Mỗi tháng có vài cuộc chơi Ánh Nắng Khốn Khổ lớn. Ban tổ chức trò chơi có mối quan hệ tốt với các khách sạn trong thành phố, họ sẽ thuê mười phòng chưa có ai đặt trước vào tối thứ Sáu. Tối đó, rất đông người chơi sẽ tới và chạy xung quanh khách sạn, chơi trò Ánh Nắng Khốn Khổ một cách trật tự trong các hành lang, xung quanh bể bơi và nhiều nơi khác nữa. Họ cũng sẽ ăn tại nhà hàng của khách sạn và trả tiền cho dịch vụ WiFi ở đây. Ban tổ chức sẽ kết thúc việc đăng ký vào chiều thứ Sáu, gửi thư cho chúng tôi, và chúng tôi sẽ đi thẳng từ trường tới khách sạn, mang theo ba lô của mình, khoảng sáu đến tám người ngủ một phòng trong hai ngày cuối tuần, sống bằng đồ ăn vặt và chơi cho tới tận ba giờ sáng. Trò này rất thú vị, an toàn và vui vẻ mà bố mẹ chúng tôi có thể kiểm soát được.
Ban tổ chức là một hội từ thiện nổi tiếng, chuyên dạy đọc và viết miễn phí, điều hành các lớp dạy viết, đóng kịch... cho trẻ em. Họ đã điều hành trò chơi này suốt mười năm mà chưa gặp bất cứ một sự cố nào. Tất cả mọi thứ đều được kiểm soát chặt chẽ để không ai sử dụng cồn hay ma túy, bảo đảm đơn vị tổ chức không bị phá hỏng bởi bất cứ một sai sót nhỏ nào. Chúng tôi lôi kéo được khoảng từ mười tới một trăm người chơi, tùy thuộc vào từng dịp cuối tuần. Và với số tiền chỉ bằng giá vé xem hai bộ phim, bạn sẽ có hai ngày rưỡi tràn ngập niềm vui.
Mặc dù vậy, đến một ngày, họ may mắn đặt được phòng tại khách sạn Monaco ở Tenderloin, nơi thường là chốn giải khuây cho những du khách già thích ra vẻ nghệ sĩ, một nơi mà phòng nào cũng có bể cá vàng, sảnh thì đầy những người già đẹp đẽ diện áo quần sặc sỡ, khoe khoang thành quả phẫu thuật thẩm mỹ.
Thông thường, những người trần tục - từ mà chúng tôi dành cho những người không chơi trò chơi này - thường mặc kệ chúng tôi và cho rằng chúng tôi chỉ là những đứa trẻ vui nhộn. Nhưng cuối tuần đó, có vị tổng biên tập của một tạp chí du lịch Italia ở đó và ông ta tỏ ra khá thích thú với trò chơi của chúng tôi. Ông dồn tôi vào góc tường khi tôi đang lẩn trốn trong sảnh, cố gắng tìm thủ lĩnh phe địch để sà vào hút máu. Tôi đứng dựa vào tường, tay bắt chéo trước ngực, đang tỏ ra vô hình thì ông tổng biên tập tiến tới chỗ tôi và hỏi tôi bằng giọng Anh xem tôi và bạn tôi làm gì trong khách sạn vào cuối tuần vậy?
Tôi cố gạt tay ông nhưng ông không chịu buông tôi ra. Cho nên tôi đoán rằng tôi nên bịa ra một chuyện gì đó và sau khi nghe xong ông sẽ bỏ đi.
Tôi không thể tưởng tượng được rằng ông ấy sẽ cho in nó. Tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng báo chí Mỹ sẽ quan tâm tới câu chuyện của ông.

Chúng cháu tới đây bởi vì hoàng tử của chúng cháu đã mất và do đó chúng cháu phải tìm kiếm một người cai trị mới

Một hoàng tử ư?


Vâng, chúng cháu là những Người Cổ. Chúng cháu tới Mỹ vào thế kỷ mười sáu và từ đó chúng cháu gây dựng hoàng tộc của mình ở vùng hoang dã của Pennsylvania. Chúng cháu sống một cuộc sống đơn giản trong rừng và không sử dụng các kỹ thuật hiện đại. Nhưng hoàng tử là người thừa kế cuối cùng và ông ấy đã mất tuần trước. Một căn bệnh khủng khiếp đã giết chết ông ấy. Những người đàn ông trẻ trong bộ lạc của cháu đã lên đường đi tìm những hậu duệ của ông chú của hoàng tử, người đã bỏ đi để hòa nhập vào thế giới hiện đại vào thời ông nội hoàng tử. Chúng cháu nghe nói ông ấy cũng có con cháu và chúng cháu đang đi tìm con cháu của ông và mang họ trở về với cội nguồn của mình.

Tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết kỳ ảo. Thế nên câu chuyện này cứ tự nhiên tuôn ra thế thôi.

Chúng cháu gặp một người phụ nữ biết về những người hậu duệ này, bà ta bảo chúng cháu rằng một người trong số họ đang ở tại khách sạn này, do đó chúng cháu tới đây để tìm anh ta. Nhưng chúng cháu bị kẻ thù đuổi theo, những kẻ muốn ngăn cản chúng cháu đưa một hoàng tử khác về, muốn làm chúng cháu yếu đi để chúng dễ bề thống trị. Do đó, việc bảo toàn bí mật của chúng cháu là việc sống còn, chúng cháu không được nói chuyện với những người Hiện đại, nói chuyện này với bác đang khiến cháu cảm thấy khá lo lắng.

Ông ấy nhìn tôi vẻ dò xét. Do tôi không vắt tay chéo trước ngực nữa nên giờ tôi
hiện hình
với các ma cà rồng địch thủ, một tên trong bọn chúng đang lén lút chậm rãi tiến về phía chúng tôi. Vào khoảnh khắc cuối cùng, tôi quay ra và thấy cô ta với hai tay dang rộng, rít lên với chúng tôi, âm vực ngày càng cao, nghe rất ghê rợn.
Tôi dang rộng tay ra và rít lại với cô ta, sau đó phi thục mạng qua sảnh, nhảy qua một cái ghế sofa bọc da, chạy vòng quanh một chậu cây và bắt cô ta phải đuổi theo. Sau đó, tôi thấy một lối thoát xuống cầu thang dẫn tới câu lạc bộ thể thao ở tầng hầm, tôi chạy theo lối đó và thoát khỏi cô ta.
Hết hai ngày cuối tuần, tôi không gặp lại ông tổng biên tập ấy lần nào nữa, nhưng tôi đã kể sơ qua câu chuyện cho vài bạn chơi LARP khác, những người này lại thêm mắm thêm muối rồi kể đi kể lại chuyện này suốt
Tạp chí Italia đó có một nhân viên đang học thạc sĩ về các cộng đồng Amish chống lại công nghệ ở nông thôn Pennsylvania, và cô ta nghĩ câu chuyện của chúng tôi rất thú vị. Dựa trên những ghi chép và cuộc phỏng vấn được ghi âm mà sếp cô ta mang về từ chuyến công tác ở San Francisco, cô ta đã viết một bài báo cảm động và hấp dẫn về những thanh niên sùng đạo kỳ lạ đang lang bạt khắp nước Mỹ để tìm kiếm
hoàng tử
của mình. Thật không thể tin được, ngày nay người ta sẵn sàng tin bất cứ điều gì.
Nhưng một điều lạ nữa là, những câu chuyện như thế này được đọc và tái bản lại. Đầu tiên, đó là những blogger người Italia, rồi đến vài blogger người Mỹ. Rất nhiều người trên khắp đất nước nói rằng họ đã
trông thấy
những Người Cổ, dù tôi không thể biết là họ đang bịa đặt hay đúng là có những đứa trẻ khác chơi trò chơi tương tự như chúng tôi thật.
Câu chuyện của tôi còn lan qua các phương tiện truyền thông và tới tai tòa soạn báo New York Times, và thật không may là tờ báo này có thói quen kiểm tra lại tin tức. Tay phóng viên phụ trách câu chuyện này đã lần theo các dấu vết đến tận khách sạn Monaco, khách sạn này lại giúp anh ta liên lạc với ban tổ chức LARP, và những người này vừa kể lại toàn bộ câu chuyện vừa cười ngặt nghẽo.
Chậc chậc, đến lúc này thì trò LARP đã phần nào bị mất uy tín. Chúng tôi được biết đến như những kẻ lừa đảo, những kẻ nói dối thần kinh và quái đản nhất Hoa Kỳ. Và tòa báo mà tình cờ bị chúng tôi lừa đưa tin về những Người Cổ thì nay lại rất tích cực chuộc lỗi bằng cách đưa tin về sự quái đản bất bình thường của chúng tôi, đó cũng chính là lúc thằng Charles nói cho mọi người trong trường biết Darryl và tôi là những người chơi LARP nhiệt tình nhất thành phố.
Đó không phải là một mùa chơi suôn sẻ. Vài người trong nhóm không cảm thấy phiền hà gì nhưng chúng tôi thì có. Những trò chọc ghẹo thật nhẫn tâm và Charles là đứa khởi xướng. Tôi thường tìm thấy những cái răng nanh nhựa trong túi của mình, khi tôi đi ngang qua sảnh lớn, những đứa trẻ khác sẽ thè lưỡi
bleu, bleu
giống con ma cà rồng hoạt hình, hoặc chúng bắt chước giọng Transylvania khi tôi ở đâu đó xung quanh.
Sau đó, chúng tôi nhanh chóng đổi sang chơi ARG. Ở nhiều khía cạnh, trò này thú vị hơn và cũng ít kỳ quặc hơn. Mặc dù vậy, nhiều khi tôi thấy nhớ áo choàng của tôi và những cuối tuần ở
Đối lập với hiện tượng esprit d’escalier là khi mà những thời điểm khó xử trong cuộc sống quay trở lại ám ảnh chúng ta sau khi đã trôi qua từ rất lâu rồi. Tôi có thể nhớ lại tất cả những thứ ngu ngốc mà mình đã nói hay làm, tái hiện chúng với sự rõ nét tuyệt đối. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy chán nản, tự nhiên tôi lại bắt đầu nhớ lại những khi tôi cũng cảm thấy chán nản, hàng loạt những sự kiện nhục nhã lần lượt diễu hành trong tâm trí tôi.
Khi tôi cố tập trung vào Masha và số phận tăm tối trước mắt, câu chuyện về Người Cổ lại quay lại ám ảnh tôi. Hồi đó, tôi cũng có một cảm giác giống lúc này, mệt mỏi và thấy tương lai ảm đạm khi càng ngày càng có nhiều các bài báo viết về câu chuyện của chúng tôi và rất có khả năng ai đó sẽ phát hiện ra chính tôi là đứa đã bịa ra câu chuyện đó cho ngài tổng biên tập người Italia ngốc nghếch mặc quần bó của nhà thiết kế nổi tiếng với những đường chỉ ngoằn ngoèo, áo sơ mi không cổ được hồ cứng nhắc cùng hai tròng kính quá khổ có gọng kim loại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại chiến hacker.