Quyển 1 - Chương 84: Hợp tác với ai
-
Đại Đường Tửu Đồ
- Cách Ngư
- 1622 chữ
- 2020-01-29 04:03:43
Nguồn: mê truyện
Tiêu Duệ cười ha hả nói:
Công Nhượng huynh, cứ bình tĩnh không cần khẩn trương. Ta đã tìm được một đồng bọn hợp tác, lát nữa sẽ đến thăm viếng người ta.
Ai?
Tôn Công Nhượng ngẩn ra, thầm nghĩ nhìn khắp Kiếm Nam đạo, thậm chí cả Đại Đường, căn bản không có thương nhân nào có thực lực và ảnh hưởng lớn hơn Tiên Vu gia và Gia Cát gia. Nhưng nhiều năm lăn lộn chốn thương trường, Tôn Công Nhượng cũng rất khôn khéo, trầm ngâm một chút, hắn đột nhiên tỉnh ngộ. Thì ra Tiêu Duệ chuẩn bị hợp tác cùng Chương Cừu Kiêm Quỳnh.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh là quan phụ mẫu của Kiếm Nam đạo, quyền cao chức trọng. Chỉ cần Chương Cừu Kiêm Quỳnh ra mặt, Tiên Vu gia và Gia Cát gia sẽ không có động tĩnh gì. Đương nhiên bọn họ cũng không dám làm ra chuyện gì. Tuy rằng sau lưng những người này đều có đám quyền quý Trường An làm chỗ dựa. Nhưng nên biết cái gọi là huyền quan không bằng hiện quản, cũng giống như nước xa không cứu được lửa gần. Tính mạng cả nhà bọn họ đều ở Kiếm Nam đạo, làm sao dám xung đột với quan phụ mẫu Kiếm Nam đạo?
Nghĩ đến đây, Tôn Công Nhượng vô cùng yên tâm. Theo hiểu biết của hắn về Tiêu Duệ, nếu Tiêu Duệ đã đưa ra ý đồ hợp tác, liền nói rõ đã có biện pháp và những chuẩn bị liên quan.
Ngồi uống rượu với Tôn Công Nhượng và Dương Quát một phen trong nhà trọ, hai người này liền đứng dậy cáo từ, đi làm các công việc chuẩn bị liên quan đến tửu phường Tửu đồ Ích Châu. Vết thương trên người Lệnh Hồ đại hiệp vẫn chưa khỏi hẳn, liền bảo hắn ở lại trong nhà trọ dưỡng thương. Mà Tiêu Duệ lại cùng Ngọc Hoàn mang theo lễ trọng đi đến Chương Cừu gia.
Dù Tiêu gia nói như thế nào, Vệ Giáo mặt mày lạnh lùng cũng không rời một tấc. Không còn cách nào khác Tiêu Duệ đành phải để hắn đi theo bên mình. Tiêu Duệ đang định đưa danh thiếp của mình lên cho gia đinh canh cửa Chương Cừu phủ, nói mấy câu khách sáo. Nhưng Vệ Giáo ngại phiền phức trực tiếp lấy kim bài vương phủ của hắn ra, thản nhiên nói:
Mau đi thông báo đại nhân nhà ngươi, Tiêu công tử nhà ta đến viếng thăm.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh có chút không ngờ đến việc Tiêu Duệ đến nhà thăm viếng. Hơn nữa càng không ngờ chính là hắn còn dẫn theo vị hôn thê như hoa như ngọc đến bái kiến mẫu thân và muội muội của mình. Chương Cừu Kiêm Quỳnh là người như thế nào? Hắn hơi suy nghĩ một chút là biết được ý đồ Tiêu Duệ đến đây.
Hắn tuy rằng không phải thương nhân, nhưng hắn ở trong thành Ích Châu chính là đại nhân vật hàng đầu. Tất cả cử động trong thành Ích Châu đều không thể giấu được ánh mắt hắn. Mấy hôm nay Tiêu Vu Trọng Thông và Gia Cát Khổng Phương có động tĩnh gì, hắn thấy rõ. Hắn vốn định ngồi xem náo nhiệt, chuẩn bị xem thiếu niên Tiêu Duệ sẽ xử lý chuyện khó khăn này như thế nào. Không ngờ đến thiếu niên này lại trực tiếp đến cửa tìm mình.
Nghe hạ nhân báo, Chương Cừu Kiêm Quỳnh không kìm nổi than thở một tiếng:
Thiếu niên này đúng là không đơn giản.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh buông chén trà trong tay, mỉm cười:
Tiêu công tử, ý đồ mà công tử đến đây, bản quan cũng đoán được vài phần. Tuy nhiên sợ là công tử tìm sai người rồi. Tuy rằng quan viên Đại Đường làm buôn bán, đếm không hết, nhưng bản quan lại ngoại lệ. Bản quan từ ngày đầu tiên làm quan đã có lời thề, cuộc đời này tuyệt đối không giao thiệp với thương nhân. Công tử đến tìm bản quan mong hợp tác, đúng là đã tính sai rồi.
Tiêu Duệ mỉm cười, đứng dậy cúi người thi lễ:
Chương Cừu đại nhân là quan thanh liêm, thanh danh lan xa, điều này Tiêu Duệ biết. Nhưng hôm nay Tiêu Duệ sở dĩ mạo muội đến đây, thực ra không có ý muốn hợp tác với đại nhân, mà muốn hợp tác với Chương Cừu tiểu thư.
Hợp tác với gia muội?
Chương Cừu Kiêm Quỳnh kinh ngạc nói:
Tiêu công tử không phải có suy nghĩ viển vông đó chứ…
Chương Cừu đại nhân, tại hạ nghe nói trong thành Ích Châu có một Thanh Tâm Đường do Chương Cừu tiểu thư quản lý. Hễ là sĩ tử nghèo khổ ở Ích Châu đều có thể hàng tháng đến Tham Tâm Đường lĩnh gạo, hỗ trợ cho bọn họ an tâm đọc sách. Có phải như vậy không?
Đúng thế. Gia muội mở Thanh Tâm Đường này, bản quan cũng biết, chỉ là chi phí quá lớn, trước mắt rất khó duy trì.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh thở dài một tiếng.
Chương Cừu đại nhân, tại hạ nguyện ý hợp tác với Thanh Tâm Đường. Sau này hai thành lợi nhuận của tửu phường Tửu đồ Ích Châu sẽ được quyên góp cho Thanh Tâm Đường. Không biết ý đại nhân như thế nào?
Tiêu Duệ khoát tay nói.
Ách? Chương Cừu Kiêm Quỳnh trong lúc nhất thời không khỏi giật mình, sau đó mừng như điên, vỗ vỗ vai Tiêu Duệ:
Tiêu công tử quả nhiên là người trọng nghĩa khinh tài. Nếu Tiêu công tử đồng ý xuất tiền trợ giúp sĩ tử nghèo khó Ích Châu đọc sách, cử chỉ đại công đại đức này, bản quan nhất định báo lên triều đình, xin ban thưởng cho Tiêu công tử.
Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi sóng vai mà đến. Một người xinh đẹp tươi sáng, một người mi thanh mục tú, khí chất văn nhã, vóc người cao bình thường, cứ như vậy mỉm cười cầm tay nhau đi vào đại sảnh.
Đại công đức của Tiêu công tử, Liên Nhi thay sĩ tử Ích Châu cảm tạ công tử.
Chương Cừu Liên Nhi như thoát khỏi sự cô đơn và u oán. Một lần nữa gặp mặt Tiêu Duệ, sắc mặt nàng đã bình tĩnh trở lại. Chỉ có điều đây là ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng không bình tĩnh. Không ngờ Tiêu Duệ lại đồng ý lấy hai thành lợi nhuận của tửu phường Tửu đồ quyên góp cho Thanh Tâm Đường mà mình lập lên, không có điều kiện gì hết. Hành vi trọng nghĩa khinh tài, đóng một khoản kinh phí lớn như vậy, thương nhân bình thường sao có thể làm được. Điều này đánh sâu vào trong lòng nàng. Có thể biết, trước kia nàng đến các thương nhân
quyên tiền
những người này mới bỏ ra có mấy quan tiền mà đã rất đau lòng.
Cổ nhân nói quay đầu lại đã là trăm năm. Nhưng đối với tài nữ Chương Cừu Liên Nhi hôm nay mà nói, quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên mà mình ngưỡng mộ trong lòng, đã khác xưa rất nhiều. Coi tiền tài như cỏ rác, có trái tim nhân ái như vậy. Đây cần có trí tuệ như thế nào? Cần có tiết khí như thế nào?
Nói thật ra, Ngọc Hoàn đến chơi làm Chương Cừu Liên Nhi kinh ngạc. Chẳng qua Ngọc Hoàn trí tuệ và chân thành, biết cách đối nhân xử thế rất nhanh đã
chinh phục
được Chương Cừu Liên Nhi luôn ở trong khuê phòng. Dung nhan tuyệt mỹ của Ngọc Hoàn làm cho Chương Cừu Liên Nhi không khỏi có một chút xấu hổ trong lòng. Những lời nói hồn nhiên không hề che giấu tình yêu của mình dành cho Tiêu Duệ, làm cho nàng càng thêm thương cho phận mình.
Thiếu nữ hữu ý vô tình kể cho nàng về Tiêu Duệ, làm Chương Cừu Liên Nhi nghe xong chuyện một tay ăn chơi biến thành một tài tử tửu đồ phong lưu, trong lòng càng thêm phức tạp. Mà khi nàng nghe nói Tiêu Duệ không ngờ cùng thiếu nữ đến đất Thục thăm nhạc mẫu mà chủ động bỏ khoa cử năm nay, trong lòng càng thêm nổi sóng.
Ngọc Hoàn tặng rất nhiều bình Hoa Lô Quỳnh Tương cho Chương Cừu Liên Nhi. Chương Cừu Liên Nhi cũng tặng rất nhiều tranh vẽ cho Ngọc Hoàn. Hai nữ tử đều là tuyệt sắc trên đời, tuy rằng đều có tâm sự riêng nhưng vẫn thân thiết kết bạn khuê phòng.
Tiêu Duệ đứng dậy đáp lễ:
Chương Cừu tiểu thư quá khen. Những thứ như tiền tài, chết không thể mang theo, còn không bằng lấy tiền ra giúp đỡ người cần tiền.
Ngọc Hoàn ở bên khẽ cười, cầm tay Chương Cừu Liên Nhi, nói:
Liên Nhi tỷ tỷ, Tiêu gia nói đây chính là của cải từ dân mà ra, dùng cho dân. Tiêu lang còn nói, nằm giữa đống tài phú khổng lồ mà chết chính là một loại sỉ nhục.
Chương Cừu Liên Nhi cái hiểu cái không cười cười. Điều này làm Chương Cừu Kiêm Quỳnh ở bên âm thầm than thở. Muội tử ngày bình thường hiếm khi nở nụ cười, nhưng hôm nay mới thấy Tiêu Duệ một lát, Liên Nhi không ngờ đã cười đến mấy lần.