Quyển 1 - Chương 93: Rời khỏi Ích Châu
-
Đại Đường Tửu Đồ
- Cách Ngư
- 1636 chữ
- 2020-01-29 04:03:45
Nguồn: mê truyện
Lệnh Hồ Tiểu Bạch huynh tới phòng khách, đã nhìn thấy Tôn Công Nghiên
Mạnh mẽ
ngồi dưới đất trạng thái giống như bị điên. Nói lại cũng kỳ, Công Tôn Nghiên vừa thấy Lệnh Hồ Xung Vũ vào cửa, lập tức an tĩnh lại, dang hai tay thân thể bổ nhào tới, cổ họng khàn khàn hô một tiếng:
- Tiểu Bạch!
…
…
Làm ầm ĩ vài ngày Công Tôn Nghiên rốt cục chìm vào ngủ say trong lòng Lệnh Hồ Xung Vũ. Nhìn vài thị nữ đón Công Tôn Nghiên đi, Lệnh Hồ Xung Vũ xấu hổ xoa xoa tay, thần sắc cực kỳ phức tạp.
- Tiểu Bạch huynh, người chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?
Tiêu Duệ che miệng bật cười.
- Công tử…
Lệnh Hồ Xung Vũ khó khăn liếc Công Tôn Cố một cái, nhướng mày, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Công Tôn lão gia, ta lập tức sẽ cùng công tử gia quay về Lạc Dương, lệnh ái…
Công Tôn Cố tâm tình sớm loạn, một câu cũng không nói nên lời. Hắn có thể làm sao? Còn có thể làm cho một nam tử xa lạ đem con gái ở góa của mình bên người? Không nói nữ nhi của mình hiện giờ điên điên khùng khùng, cho dù là một người bình thường, cũng chưa chắc người ta đã nguyện ý ―― không danh không phận, chẳng phải khiến người ta chế giễu?
Tiêu Duệ nhún vai, tỏ vẻ không thể nề hà.
Thiếu nữ ở một bên nhìn một lúc, đột nhiên nói một câu:
- Tiêu lang, nô xem có phải hay không, mời Liên Nhi tỷ tỷ vẽ một bức chân dung cho Lệnh Hồ đại ca, đưa cho Công Tôn tiểu thư đáng thương, xem có thể dùng được hay không.
Có thể nói là một lời làm bừng tỉnh người trong mộng. Tiêu Duệ vội vàng phái người đi mời Chương Cừu Liên Nhi, Ngọc Hoàn sợ hạ nhân nói không rõ, dứt khoát tự mình mang theo Tú Nhi đi Chương Cừu quý phủ. Thời gian cũng nửa canh giờ, Chương Cừu Liên Nhi mang theo bút chạy tới đây.
Sau một phen hàn huyên, Chương Cừu Liên Nhi ngay trong sảnh vẽ một bức tranh chân dung cho Lệnh Hồ Tiểu Bạch huynh.
Vào ban đêm, Công Tôn Nghiên tỉnh lại, lúc nàng còn chưa có kêu ra tiếng Tiểu Bạch thứ hai, Công Tôn thị nữ đã đem bức tranh chân dung Lệnh Hồ Tiểu Bạch huynh do Chương Cừu Liên Nhi vẽ đưa tới. Làm cho Công Tôn gia trên dưới đều cao hứng chính là, biện pháp này quả nhiên hữu hiệu, Công Tôn Nghiên lập tức an tĩnh lại, nhẹ nhàng vuốt ve Lệnh Hồ Xung Vũ trên bức tranh, thì thào nói:
- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của ta, Tiểu Bạch tốt, người không bao giờ có thể rời khỏi nô nữa.
Ngoài cửa, Tiêu Duệ cười ngả nghiêng, sắc mặt Lệnh Hồ Xung Vũ đỏ bừng ngẩn ngơ ba chân bốn cẳng chạy mất.
Mùng một tháng tám năm Khai Nguyên thứ hai mươi hai, ngoài thành Ích Châu, tất cả người trong Dương gia bao gồm cả Dương mẫu và Dương Tam Tỷ đều đến đưa tiễn Tiêu Duệ và thiếu nữ. Thân nhân ly biệt, mẹ con gặp nhau lại chia tay, cảm thụ đương nhiên không dễ chịu.
Thiếu nữ cùng mẫu thân và Dương Tam Tỷ lưu luyến chia tay ôm đầu khóc rống, Tiêu Duệ thì lẳng lặng đứng trên quan đạo trống trải, mắt chậm rãi nhìn một chiếc xe hoa chạy nhanh ra từ cửa thành im lặng không nói gì. Hắn biết, đó là xe ngựa của Chương Cừu Liên Nhi, trên áo choàng xe ngựa màu đen kia rõ ràng in hai chữ bắt mắt:
Chương Cừu
.
Gió thu tiễn bước phần phật nổi lên. Tiêu Duệ mặc cho gió mát quất vào mặt, vẫn lẳng lặng đứng nơi đó. Xe ngựa Chương Cừu Liên Nhi đi đến địa phương cách đám người Dương gia hơn mười thước, xa xa dừng lại, không tiến về phía trước nữa. Lẳng lặng đứng trên quan đạo, chỉ có người kéo xe xì xì đánh hai con ngựa đỏ thẫm đang phát ra tiếng phì phì trong mũi, giơ vó ngựa lên, mang theo bùn đất nhàn nhạt.
Trước khi đi mấy ngày, Tiêu Duệ đặc biệt đến Chương Cừu phủ bái phỏng, luôn khẩn cầu Chương Cừu xem mặt mũi Thanh Tâm Đương mà quan tâm tửu phường Tửu Đồ hơn một phần, lại bị Chương Cừu Kiêm Quỳnh luôn ám chỉ, cùng thiếu nữ đi hậu hoa viên nói lời từ biệt Chương Cừu Liên Nhi.
Giống như đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe được tin tức thiếu niên lang muốn rời khỏi Ích Châu, thần sắc Chương Cừu Liên Nhi rất bình tĩnh, chỉ tự nhiên trang nhã theo sát hai người nói chút lời bảo trọng khi biệt ly. Chỉ có thời điểm hai người thật sự rời khỏi hậu hoa viên Chương Cừu gia, Tiêu Duệ mơ hồi nghe thấy tiếng đàn ai oán như lá vàng gần rụng xuống thấu trời xanh.
- Ngọc Hoàn, sau này thường xuyên quay về thăm mẹ.
Dương mẫu thở dài, nghiêng đầu đi, được Dương Quát dìu đỡ trở về xe ngựa. Dương Tam Tỷ trước khi lên xe ngựa, đột nhiên hấp tấp chạy tới, đặt vào lồng ngực Tiêu Duệ một bao thức ăn, sau đó dùng ánh mắt câu người phủ đầy nước mắt khẽ quấn trọn người thiếu niên, che mặt nức nở chạy về xe.
Xe ngựa mẹ con Dương gia chậm rãi trở về thành, những người khác trong Dương gia cũng đều cáo từ trở về.
Dương Quát yên lặng đứng trước mặt Tiêu Duệ, chắp tay, đôi mắt của thanh niên hàm hậu đỏ lên không ngờ cũng rơi lệ, nức nở nói:
- Tử Trường, Dương Quát không tiễn xa, ngươi cùng em gái lên đường bình an.
Tiêu Duệ liếc Dương Quát một cái thật sâu. vỗ bờ vai hắn, lại dặn vài câu:
- Quát huynh, ta đi rồi, ngươi gặp chuyện nhất định phải cẩn thận, tửu phường sau này phải dựa vào một mình ngươi xử lý, ngươi ngàn vạn lần không nên chủ quan. Đúng rồi, vạn nhất có vấn đề khó gì không giải quyết được, ngươi cầm danh thiếp của ta đi Chương Cừu phủ mời Chương Cừu tiểu thư hỗ trợ.
Dương Quát lau nước mắt một cái, liên tục gật đầu:
- Ta đều nhớ kỹ.
- Còn có, loại rượu Thiêu Đao Tử bán cho Thổ Phiên và người Hồ này, một lần không thể xuất hàng nhiều lắm, phải tuần tự mà làm… Ngoài ra rượu này không nên bán cho dân chúng Đại Đường…
- ĐÚng rồi, thường xuyên đi Dương gia xem Dương Chiêu và vợ con của hắn, định kỳ đưa chút tiền và thóc gạo qua.
Tiêu Duệ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại nói thêm vài câu.
Nhắc tới Dương Chiêu, Dương Quát không khỏi ảm đạm thở dài một tiếng. Dương Chiêu này chuyện xấu có lẽ làm nhiều lắm, không ngờ trong sòng bạc cùng một đám dân bạc xảy ra xung đột, bị người hung ác sửa một phen không nói, còn bị đánh đứt gân hai chân, trước mắt ngồi ở trên giường thành một phế nhân.
Trong mắt Tiêu Duệ thoáng lóe lên, ngẩng đầu vừa lúc gặp ánh mắt bình tĩnh của Lệnh Hồ Xung Vũ.
- Như vậy cũng tốt, đỡ cho hắn suốt ngày ăn uống chơi gái đánh chửi chị dâu Tôn thị và ba đứa bé kia.
Ngọc Hoàn tránh không được lại than thở một phen, liên tục dặn Dương Quát nhất định không quên chiếu cố người nhà này.
- Đi rồi.
Tiêu Duệ lên xe ngựa, nhấc màn xe lên, nhìn thật sâu vào xe ngựa Chương Cừu Liên Nhi không nhúc nhích cách đó không xa, không nói gì buông màn che, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Bích vân thiên, hoàng hoa địa, tây phong khẩn, bắc nhạn nam phi. Hiểu lai thùy nhiễm sương lâm túy, tổng thị ly nhân lệ (1).
(Trời xanh, mây trắng, hoa vàng tàn rơi rụng, gió tây thét gào, chim nhạn bay về phương nam. Ai đã nhuộm màu đỏ cho lá cây phong? Tất cả các thứ đều làm cho người ta phải rưng rưng nước mắt khi chia tay với người yêu)
Xe ngựa khởi động, bên tai Tiêu Duệ truyến đến tiếng đàn bi thương như khóc như kể, buồn bã thở dài. Vì cái gì Chương Cừu Liên Nhi kia còn muốn nói lên loại tình cảm tràn ngập ai oán biệt ly này, vì điều này tại đây tửu đồ Tiêu Duệ đã khắc ghi cảnh tượng thiên phủ cổ thành thật sâu.
Tạm biệt, Ích Châu! Tiêu Duệ rất văn nhân giống như các nhà thơ, đứng dưới xe ngựa, vung tay về phía thành trì Ích Châu càng ngày càng xa, ngâm mấy bài thơ ly biệt độc nhất vô nhị. Nhưng hắn vẫn là không xuống xe, chỉ hô một tiếng:
- Đánh xe, thúc ngựa nhanh đi!
Vệ Giáo lãnh khốc ngồi trên lưng nữa, roi ngựa nổ vang, một tia chớp màu đen từ trên xe ngựa bay vụt qua. Lệnh Hồ Xung Vũ ngạc nhiên, vừa đánh ngựa, vừa âm thầm lắc đầu.
1. Hai câu hát của Thôi Oanh Oanh trong phần cuối "Tiễn chân ở Trường Đình" của "Tây Sương Ký"