• 1,613

Quyển 1 - Chương 97: Trong phủ Trịnh Vương


Nguồn: mê truyện
Sáng sớm ngày thứ hai, Vệ Giáo đã chạy đến gọi cửa, nói rằng Thịnh Vương Lý Kỳ muốn gặp Tiêu Duệ. Tiêu Duệ không làm gì được, chỉ đành để Tú Nhi hầu hạ thay một thân thanh sam mới tinh, đôi giày mới thêu kim tuyến, lấy ra hai đàn rượu Ngũ Lương Ngọc Dịch và vài bình Hoa Lộ Quỳnh Tương đã được chuẩn bị sẵn từ trước, hăng hái đi ra khỏi cửa.
Đi thẳng ra khỏi cửa, bước vào con đường phồn hoa trong thành Trường An, lúc này trong lòng Tiêu Duệ mới âm thầm than thở, nơi này là đô thành phồn hoa nhất của thế giới đương thời quả nhiên không phải do các sử gia hư cấu. Ngay giờ phút này hắn đã không thể nào dùng lời nói để biểu đạt sự rung động thật lớn trong nội tâm mình.
Bước chầm chậm thong dong, hắn dừng lại ngóng nhìn nơi vừa mới đến có khi lại quay người nhìn con đường phía trước. Viên ngói đời Hán lót vào nhau san sát trên những đường vòm phong cách thời Đường, kiến trúc cổ xưa mà vững chắc, ngẫu nhiên có kẻ thúc ngựa chậm rãi đi qua con phố náo nhiệt, bố y tay xách vai gánh cùng với trường bào của đám sĩ tử phong lưu qua qua lại lại đan xen vào nhau. Phía trước cửa hàng và tửu quán là những là cờ nhỏ bằng vải bố được phết mỡ bò treo trên những cây trúc xanh đang bay phấp phới, xuyên qua song cửa sổ trúc xanh có thể mơ hồ nhìn thấy ba năm người Hồ đang ngồi uống rượu ngon của người Đường, tiếng cười phóng đãng của đám cô nương dựa trên lan can thanh lâu quanh quẩn trên con phố, hòa tan vào không trung.
Bên tai chốc chốc lại vang lên tiếng lục lạc đinh đinh đang, ngõ tắt nhỏ phía trước hình như có đám chim bay ra, phía xa xa truyền lại tiếng chuông du dương. Tiêu Duệ sửa sang lại quần áo, tiếp tục đi về phía trước, đi qua con phố rộng rãi thẳng tắp này, đi ra khỏi một đoạn lịch sử như mộng như ảo.
Từ "Lư Lý" của thành bắc đi thẳng đến "Trường An cửu thị", lại rẽ sang phía tây một đường đi về phía Thượng Lâm Uyển. Vệ Giáo biết đây là lần đầu tiên thiếu niên đến Trường An cho nên hôm nay cố ý đi bộ chậm rãi dẫn hắn đi đem những địa phương náo nhiệt nổi tiếng nhất của Trường An, vừa đi vừa ngẫu nhiên chỉ điểm cho hắn đây là phủ đệ của nhà nào, kia là đất phong của vị đại thần nào. Đi đến trước Thượng Lâm Uyển, Vệ Giáo càng trở thành hướng dẫn viên kiêm giải thích viên của thiếu niên. Nhưng rất nhanh Vệ Giáo nhận ra thiếu nên không có bao nhiêu hứng thú, chỉ đành cười khổ một tiếng, tiếp tục mang theo thiếu niên đi về phía Thịnh Vương phủ.
Thịnh Vương Phủ mặc dù có tên là Vương phủ nhưng nhìn qua chỉ là một khu nhà rất bình thường, nơi này không có gì là nổi bật bị các hoàng tộc phủ đệ đông đúc xung quanh và kiến trúc hoàng gia viên lâm bao bọc ở bên trong. Nếu như không có tấm bảng chữ nạm vàng ở trước cửa lớn, Tiêu Duệ cũng sẽ không thể ngờ được đây lại là vương phủ của con trai đương kim thiên tử.
Tựa như nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng Tiêu Duệ, Vệ Giáo khẽ cười:
- Công tử gia, tòa trạch viện này mặc dù không có gì nổi bật nhưng lại là một tòa biệt viện tiềm long (rồng ẩn nấp) nơi đương kim hoàng thượng đã ở trước khi đăng cơ. Hoàng thượng năm trước thưởng nó cho vương gia nhà ta, sự việc này khiến cho các vị hoàng tử khác đều hâm mộ không thôi.
Tiêu Duệ ồ lên một tiếng rồi không nói năng gì nữa, chỉ im lặng theo sát phía sau Vệ Giáo, đi về phía phòng khách của Thịnh Vương phủ, âm thầm điều định trăm từ vạn ngữ trong đầu và trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Đi vào phòng khách của Thịnh Vương phủ, Tiêu Duệ đảo mắt nhanh qua cách trang trí trong phòng, sau đó đem ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên Thịnh Vương Lý Kỳ đang ngồi yên ổn trên ghế. Hôm nay Lý Kỳ mặc một bộ thường phục. Hơn nửa năm không gặp, trên khuôn mặt hắn đã mất đi vài phần non nớt thay vào vào đó là vài phần ổn trọng, chỉ là cái bệnh cố giả vờ chín chắn vẫn như lúc trước, rõ ràng là trên khuôn mặt hắn tràn ngập sự nhiệt tình nhưng lại mạnh mẽ nhẫn nhịn xuống, khoát tay áo nói:
- Tiêu Duệ, đến ngồi đi.
Tiêu Duệ khom người hành lễ, thản nhiên nói:
- Trước mắt vương gia nào có vị trí của thảo dân!? Tiêu Duệ không dám.
Một ánh mắt nóng bỏng mà phức tạp từ bên trong đại sảnh truyền tới. Đúng vào lúc Tiêu Duệ thi lễ xong ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy một nữ tử mỹ lệ trên người mặc một bộ cung trang màu xanh biếc đi ra từ phía sau bức bình phong màu đỏ thẫm. Ánh mắt ngậm nước mang theo chút sương mờ lưu động trên người hắn không chớp lấy một cái.
Tiêu Duệ không hề chuẩn bị trong lòng run lên, lại vội vàng khom người hành lễ:
- Thảo dân Tiêu Duệ bái kiến Hàm Nghi công chúa điện hạ!
Lý Nghi đi về phía trước chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút gầy hiện lên nụ cười thản nhiên, phất ống tay áo, làn hương như có như không ùa đến.
- Tiêu công tử khách khí rồi, mời ngồi!
Dưới sự sắp xếp của hai vị quý nhân trong cung Tiêu Duệ im lặng ngồi xuống, mắt khép hờ tựa như lão tăng ngồi thiền. Thấy bộ dạng không mặn không nhạt này của hắn, lại nhớ đến chuyện hắn phụ mảnh hảo tâm của mình, Lý Kỳ bất giác tức giận nói:
- Giỏi cho ngươi một tên Tiêu Duệ. Ngươi còn biết đến Trường An sao, thật sự là đáng tiếc. Nếu ngươi tham gia cuộc thi mùa xuân năm nay, cái danh bảng trạng nguyên kia còn có thể rơi ra ngoài sao? Hừ, bổn vương bây giờ nhìn xem nhà ngươi còn có thể chạy đi nơi nào nữa!
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Vương gia hậu ái, Tiêu Duệ cảm kích bất tận.
Lý Nghi vung tay áo cũng mỉm cười:
- Tiêu công tử lần này nhập kinh nếu như có thể được phụ hoàng và mẫu thân thưởng thức, nói không chừng không cần thi cử cũng có thể tấn thân.
Tiêu Duệ vẫn là mỉm cười.
Lý Kỳ đột nhiên đứng thẳng dậy, chỉ vào Tiêu Duệ cả giận nói:
- Tiêu Duệ, nhà ngươi đừng phô ra bộ mặt không mặn không nhạt ấy với bổn vương. Chẳng lẽ ngươi để uổng phí một thân tài học, không đền đáp triều đình vang danh sách sử, chẳng lẽ lại muốn làm một tửu đồ suốt đời sao?
Tiêu Duệ đứng lên chắp tay:
- Mượn lời của vương gia, Tiêu Duệ tài sơ học thiển sở dĩ không tham gia khoa khảo thực sợ làm trò cười cho người trong thiên hạ. Về phần đền đáp Đại Đường, thảo dân cho rằng, trong triều và trong dân gian kỳ thực khác nhau không quá lớn. Ở trong triều vì triều đình làm việc, vì hoàng thượng giải ưu, là vì đền đáp triều đình; nhưng tại dân gian, vô luận là nông canh hay là thương nhân, tại sao lại không phải vì sự hưng thịnh của Đại Đường mà dốc sức đây?
- Đây là lời lẽ hoang đường gì của ngươi!?
Lý Kỳ sững người, bĩu môi khinh thường,
- Không có tài năng của bậc thánh hiền, không có chí đền nợ nước nhà, Tiêu Duệ ngươi thật quá sai rồi!
Tiêu Duệ bật cười vốn muốn nhân cơ hội này phổ cập một ít lý luận hiện đại cho người thiếu niên Thịnh Vương này, nhưng lại cảm thấy khá buồn cười liền ngậm miệng lại, chỉ mỉm cười cúi đầu mặc cho Lý Kỳ tức giận thở phò phò đi vòng quanh.
Lý Nghi khóc cười không được liếc mắt nhìn hoàng đệ của mình một cái. Nàng biết Lý Kỳ cực kỳ thưởng thức Tiêu Duệ này, một lòng một dạ muốn Tiêu Duệ vào triều làm quan, còn đem hắn bắt vào trong Thịnh Vương phủ làm thư đồng, lúc này Tiêu Duệ rất là không hợp tác, còn thiếu chút nữa khiến cho vị Thịnh Vương điện hạ tâm tính trẻ con này tức giận đến ngất xỉu.
- Kỳ đệ, đệ đang làm gì đây? Tiêu công tử đường xa đến đây, đệ. . .
Lý Nghi nói đến đây nháy mắt với Lý Kỳ. Lý Kỳ ngẩn người, tiếp đó hiểu ý mỉm cười, thiếu chút nữa đem lời nói trong lòng phun ra:"Chậm chậm đã, người cũng đã đến Trường An rồi, còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Thịnh Vương ta sao?"
Nghĩ đến đây, thiếu niên ra vẻ thành thục Lý Kỳ đột nhiên lại nhớ tới bản "Tây Du Truyền Kỳ" xuất bản dưới ngòi bút của Tiêu Duệ khiến cho hắn như say như mê, bất giác vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, bổn vương quên hỏi ngươi, Tây Du Truyền kỳ của ngươi còn có chương tiếp theo hay không? Nhìn xem bổn vương trong lòng ngứa ngáy tựa giống như con mèo trắng nhỏ từ Ba Tư tiến cống đến cào cào. . .
- Tây Du Truyền Kỳ?
Tiêu Duệ ngạc nhiên, hắn sớm đã quên mất chuyện này, hắn không biết bản chép tay Đại Đường Tây Du Ký kia, ngày trước nhàn rỗi dùng để luyện viết chính tả, làm sao lại truyền được đến tay Lý Kỳ, trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Vương gia, đó là tập văn của thảo dân lúc rỗi rãi nhàm chán, về phần chương tiếp theo sao. . . ài, không có viết tiếp, ha ha.
Nói đến Tây Du Truyền Kỳ, Lý Kỳ lập tức quên mất điều không vui trước đó, từ trong lòng ngực lấy ra một bản viết tay đã bị lật xem đến nhàu nát, thao thao bất tuyệt nói về Tôn hầu tử đại náo thiên cung, thần thông quảng đại của Phật tổ Như Lai. . .
Tiêu Duệ mỉm cười lắng nghe, hắn không có ngờ được Tây Du Ký được viết bởi người đời sau, không chỉ khiến cho người hiện đại si mê mà ngay cả người Đại Đường hơn một ngàn năm trước cũng say mê quên trời quên đất. . .
"... Tôn hành giả nổi giận quát: - Đem đến đây! - Đám khỉ con đông đúc nhảy tới nhấc Bát Giới lên, nằm bờm véo tai, kéo đuôi túm lông, bắt đem trở về. Cuối cùng xử trí như thế nào, tánh mạng sống chết ra sao, lắng nghe giải đáp ở phần sau. . ."
Lý Kỳ lật đến trạng cuối cùng, gật gù đắc ý đọc lên đoạn cuối cùng, sau đó lại nóng vội không thể nhẫn nhịn hỏi;
- Tiêu Duệ, bổn vương đang đợi hồi phân giải, đợi đến đứng ngồi không yên đây, ngươi mau nói cho bổn vương biết Trư Bát Giới kia có mời được Tôn hầu tử quay trở lại hay không? Có bắt được hoàng bào quái cứu được Đường Tam Tạng pháp sư hay không?
Tiêu Duệ trầm ngâm một lát, thầm nghĩ ngày đó mình viết đến hồi ba mươi "Tà ma xâm chính, pháp ý mã ức tâm viên", lại nghĩ nói cho hắn nghe một đoạn tiếp đó nhưng lại lo lắng bởi vì vậy mà hắn sẽ dây dưa với mình, đành qua loa đại khái lấy một cái lý do là chưa "suy nghĩ kỹ" thay đổi chủ đề, nói ngày sau tiếp tục viết sẽ mời Thịnh Vương điện hạ đính chính chỉ điểm vân vân. . .
Lý Kỳ thất vọng thở dài một hơi, vốn định tiếp tục bức bách Tiêu Duệ để cho hắn ngay tại đây viết một chương mới, sau lại thấy hoàng tỷ của mình bộ dạng thất thần mới mạnh mẽ kìm chế xuống, nhớ tới chính sự ngày hôm nay gọi Tiêu Duệ tới.
Lý Kỳ thở dài, loại than thở này phát ra từ miệng tên thiếu niên có chút không đúng:
- Tiêu Duệ à, bổn vương tiến cử ngươi với mẫu phi, vốn là một phen ý tốt, bản ý là muốn ngươi thi triển tài học ở trước mặt phụ hoàng và mẫu phi, cũng tìm được một cái xuất thân tốt. Tốt xấu gì ngươi cũng là con trai của Tiêu Chí Trung, sao có thể sống mãi trong dân gian? Nhưng mà. . .
Lý Kỳ liếc nhìn Lý Nghi một cái:
- Nhưng mà, phò mã gia tiểu tử Dương Hồi một lòng đối nghịch với bổn vương, hắn cố ý chạy đến chỗ mẫu phi nói công phu ủ rượu của ngươi từ trước tới nay có một không hai, nói ngày sinh nhật của mẫu phi là ngày vui của thiên hạ, muốn ngươi ủ ra một loại rượu cổ kim chưa từng có chúc thọ cho mẫu phi, mẫu phi nhất thời cao hứng liền phê chuẩn.
Tiêu Duệ nghe xong sửng sốt một hồi, cái gì mà tửu phẩm trước nay chưa từng có? Tửu tuy có hương vị khác nhau, nồng độ cồn khác nhau, nguyên liệu sử dụng cũng khác nhau nhưng nói một cách toàn diện cũng chỉ có ba loại rượu trắng, rượu trái cây và rượu vàng, ba loại rượu này đều có ở Đại Đường, bảo mình ủ một loại rượu 'trước nay chưa từng có' không phải là điều vô nghĩa thuần túy sao?
Lý Nghĩ thở dài yếu ớt, trên khuôn mặt xinh đẹp bất giác ửng hồng:
- Nói ra thì là do bổn cung đã hại Tiêu công tử, bổn cung biết đây là làm khó Tiêu công tử, ngay mai bổn cung sẽ đến chỗ mẫu phi, để mẫu phi. . .
Tiêu Duệ im lặng không nói. Lý Kỳ xua tay nói:
- Quên đi, không nói đến chuyện gây mất hứng này, Tiêu Duệ, ca cơ trong phủ của bổn vương gần đây nhất mới tập một loại ca vũ, ngươi đến bình phẩm một chút.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Đường Tửu Đồ.