• 912

Q.2 - Chương 128: Khổng Khâu Pk Đạo Chích


Số từ: 5187
Nguồn: Vip Văn Đàn
- Khổng Khâu?
Triển Chích sửng sốt, chắp tay sau lưng bước đi vài bước trong phòng, y bào của hắn vừa mới cởi một nửa, bộ ngực đầy lông trần trụi ra cũng không thèm để ý, qua lại hai vòng, Triển Chích nhíu mày lại, trầm ngâm nói:
- Chẳng lẽ là đại ca sai hắn tới? Tên phế vật chỉ biết nói bốc nói phét này tới gặp ta làm cái gì?
Hắn giơ cánh tay lên, nói:
- Đi, cho hắn tiến vào, ta muốn xem hắn định phóng ra cái rắm thối gì!
Khánh Kỵ cùng bảy thị vệ khác đi theo Khổng Khâu lên núi, trên đường vừa đi vừa cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Đây là một cơ hội hiếm có, bởi vì có cái gọi là "Một núi không thể chứa hai cọp", Triển Chích nghiễm nhiên có mặt tại nơi này, khó tránh khỏi những xung đột trong tương lai bùng phát giữa đôi bên, bây giờ hiểu rõ địa thế sơn trại của hắn hơn một chút, sau này khi xảy ra xung đột sẽ chiếm lợi thế rất lớn.
Địa hình ở nơi này vô cùng hiểm trở, hàng rào gỗ trong sơn cốc tuy khá đơn sơ, nhưng lại là những thân cây thô to, không hề dễ công phá, phía trong hàng rào đó còn dựng lên mấy lầu quan sát, cây cỏ dại bên ngoài sơn khẩu đều bị phát quang sạch sẽ, kết hợp thành một dải phòng hỏa hoạn. Tiến sâu vào trong núi thì hiện ra một cảnh tượng mới, nơi này nếu nói là một doanh trại của sơn tặc, thì không bằng nói là nơi ở tập trung của những cư dân miền núi. Trong núi chỗ nào chỗ nào cũng thấy cây ăn quả, phòng xá trong biển rừng như ẩn như hiện, những sườn dốc thoai thoải đều làm thành đồng ruộng, có rất nhiều người trông giống như nông phu đang bón phân làm cỏ trên núi. Trên đường dựa vào thế núi mà xây dựng các hàng rào tua tủa khắp nơi. Có thể chế tạo tầng tầng phòng tuyến, từ cao nhìn xuống được chồng lên hàng lớp lôi thạch (tảng đá nhỏ), với địa thế dốc đứng thế này thì e rằng nếu muốn tấn công lên núi cũng phải mất không dưới dăm ba vạn quân mới được.
Dưới mấy tán cây trong rừng còn có mấy thôn phụ (người phụ nữ nông thôn), trong đám bùn dưới ao, mấy đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ. Nếu không có mấy tên sơn tặc nắm trong tay trường mâu đoản kích thì chẳng ai ngờ được rằng cảnh tượng kia lại là trong hang ổ của bọn giặc cướp cả.
Khánh Kỵ nhìn thấy vậy mà không khỏi thầm kinh hãi, không ngoài dự liệu, Triển Chích lao tâm khổ tứ tổ chức ở nơi này, quả nhiên toan tính không hề nông cạn a. Cái khác không nói, sơn trại này chính là dựa vào núi mà xây, phía sau là những dãy núi nối tiếp nhau trải dài một dải trùng trùng điệp điệp, đừng nói là quân đội thời đại này, ngay cả quân đội của hai ngàn năm sau muốn đến đây diệt phỉ, chỉ cần bọn họ xông lên núi, thì đa phần đều muốn tìm đường chạy trốn. Tại sao phải tốn nhiều thời gian sức lực để phòng ngự sơn trại như vậy? Đây liệu có phải là kế lâu dài của một tên nuôi chí làm sơn tặc không?
Tiền của lúc này đều tập trung trong các thành thị, là một tên đạo tặc, chỉ cần cướp đường khắp nơi, hoặc công thành cướp trại là có thể chiếm đoạt được tiền của, hơn nữa những quan viên trong thời này sự kiểm soát đối với các địa phương cũng rất lỏng lẻo, Triển Chích nếu muốn dẫn một đám thổ phỉ đi hành tẩu thiên hạ, có ai ngăn được hắn đây? Vậy mà hắn lại khổ tâm tổ chức trong một nơi khỉ ho cò gáy, đồng không mông quạnh, xây dựng căn cứ hùng vĩ như thế này, là có ý gì?
Nếu cố cường công, chẳng ai có thể gánh được tổn thất nặng nề như thế, nếu như tập kích..., Khánh Kỵ nhìn thấy mấy người trên vai vác xiên đồng (xiên: vũ khí thời xưa, hình thù giống như thanh giáo dài, có điều ở phần mũi xiên có cấu tạo hơi khác giáo một chút, giống như hình cái nĩa vậy), đi từ trên con đường nhỏ giữa lưng chừng núi, trên xiên treo mấy con gà rừng và thú nhỏ, lập tức hủy bỏ chủ ý đó. Triển Chích tổ chức ở nơi này lâu như vậy, lại có nhiều thợ săn dưới quyền hắn, trong núi không biết đã bày bố bao nhiêu trận địa mai phục, cạm bẫy thòng lọng, có thể đánh lén dễ dàng như vậy sao?
Khánh Kỵ hôm nay ăn mặc vô cùng mập mạp, thân hình hắn cao lớn, nên để che giấu thân phận, hôm nay hắn đã chọn mấy dũng sĩ Lỗ quốc thân hình cũng cao to vạm vỡ như mình, khiến cho thân hình của hắn không trở thành điểm nổi bật dễ bị chú ý. Đồng thời còn đeo vào một bộ râu xồm xoàm, bởi vì lũ giặc cướp này rất giỏi nhớ mặt, trong khi trước đó ở trên sông Khánh Kỵ đã từng giáp mặt hàng nghìn tên giặc cỏ kia đấu quyền đọ ngựa, đại chiến với Triển Chích. Để không cho những tên tinh mắt nhận ra thân hình quen thuộc của mình, Khánh Kỵ độn ở bên trong ba tầng bì giáp, bên ngoài lại phủ một chiếc áo choàng, giống hệt như lốp xe Michelin vậy (Michelin: hãng sản xuất lốp xe rất nổi tiếng ở TQ), hoàn toàn không thể nhận ra dáng dấp khi xưa được nữa.
Chính bởi vậy, đi lên trên núi chẳng được bao lâu, toàn thân Khánh Kỵ đã toát đầy mồ hôi. Nghĩ tới khi xưa lúc Cơ Quang đâm Vương Liêu, lão ba Cơ Liêu của mình khi đi dự yến tiệc, cũng là khoác ba tầng bì giáp, không biết có phải cũng mang vẻ mặt khổ sở mồ hôi đầm đìa như mình hôm nay không. Cái bộ dạng này nếu như mà phải động đến tay chân, động tác chắc chắn sẽ chậm chạp, ngộ nhỡ Triển Chích trở mặt, không biết vũ lực của mình có thể phát huy được mấy phần nữa?
Khánh Kỵ nghĩ ngợi, thầm hối hận có chút sơ suất, nhìn về phía trước, chỉ thấy Khổng Khâu mũ mão chỉnh tề, ăn mặc vô cùng uy nghi. Phía trong đại bào là ba tầng nội y, mồ hôi cũng từ đó mà chảy dài trên trán. Hắn không hề chớp mắt, chắp tay như đang hành lễ, Khánh Kỵ không khỏi thầm kính phục tài chịu nóng của hắn.
Đến tòa đại sảnh bằng gỗ thô trước mặt, một tên sơn tặc tiểu đầu mục quát:
-Đứng đó chờ, để ta hồi bẩm chủ thượng đã.
Tiểu đầu mục kia đi vào trong chốc lát, bên trong bỗng có người cao giọng quát lớn:
-Triệu Khổng Khâu vào tấn kiến.
Khổng Khâu chỉnh trang lại y phục, hiên ngang đi vào, Khánh Kỵ cùng đám võ sỹ có chút căng thẳng, ai nấy cầm kiếm theo sát phía sau. Khánh Kỵ đưa mắt lãnh đạm nhìn đám sơn tặc đang đứng hầu kế bên, không hề có kẻ nào ra mặt ngăn cản, chỉ trông thấy bọn người đó nhìn thấy bọn họ thì nhe răng cười, có hơi chút giống như kiểu đang nhìn mấy con dê con bò đang đợi làm thịt, nếu như người nào nhát gan một chút, với cái khí thế kia sẽ bị dọa sợ cho tim đập chân run mất thôi.
Khi đi vào trong sảnh, chỉ thấy trên đại đường ngổn ngang lộn nhộn, mấy tên đầu lĩnh đạo tặc khuôn mặt hung dữ đầy tà khí hoặc nằm hoặc ngồi, xuất hiện sờ sờ trước mặt là mấy tên đầu lĩnh đã từng gặp tại Tất Thành như Cổ Quân Hải, Tiểu Ất, Lưu Dục, mấy tên đầu mục lúc đó bị điều đi nơi khác, không phải là nhân mã cũ trong trại, bây giờ cũng không có trong phòng.
Ở giữa là một chiếc án, phía sau án có độc một chiếc ghế, trên ghế là một đại hán đang ngồi khoanh chân chễm trệ trên đó, hai hàng lông mày đen rậm, gò má như thể bị đao gọt, môi dày, dưới hàm lộ ra một chòm râu rậm rập, hắn đang trừng đôi mắt to uy nghi lẫm liệt, nhìn văn nhân Lỗ quốc đứng trước mặt ăn mặc trang trọng nghiêm túc.
Khổng Khâu quả là một người gan dạ, trông thấy những gã đao phủ ánh mắt hung hiểm như muốn thôn phệ người khác, vậy mà không hề thấy sợ hãi, hắn đi thong dong tới thẳng trước mặt Triển Chích, rồi lại lùi về phía sau 3 bước trước chiếc ghế để tận lễ tiết, lúc này mới giương tay áo chắp tay nói:
-Lỗ nhân Khổng Khâu, nghe danh tướng quân là người trọng đạo nghĩa, vì vậy cố ý đến bái yết.
Triển Chích cười to 3 tiếng, khinh khỉnh nói:
-Khổng Khâu, ta cũng đã từng nghe về danh tiếng của ngươi, hôm nay gặp gỡ, quả nhiên chỉ là mấy loại tin đồn nhảm, xằng bậy dối trá vô cùng. Triển Chích ta chỉ có ác danh, chưa bao giờ mang tiếng trọng đạo nghĩa, ta tuy có mấy nghìn nhân mã dưới trướng, nhưng rốt cục cũng chỉ là một phường đạo tặc, cái danh tướng quân từ miệng ai phong thế? Cái tên tiểu tử nhà ngươi, mũ mão đạo mạo, vờ vờ vịt vịt, không cày ruộng mà vẫn có cái đút vào mồm, không đan dệt mà vẫn có quần áo đắp lên người, khua môi múa mép, đâm bị thóc chọc bị gạo, khiến cho kẻ đọc sách mất hết bản tính tự nhiên, còn đến khắp nơi đầu độc chư hầu ban này thưởng nọ, đúng là khiến người người chán ghét, hôm nay đến cầu kiến ta, không biết còn muốn nói hoa ngôn xảo ngữ gì nữa thế?
Khổng Khâu không ngờ rằng tên Triển Chích này lại chẳng kiêng nể mình gì hết, lúng túng đáp lại:
-Điều này..., Khổng Khâu quen biết tôn huynh của ngài, nghe tôn huynh tâm sự vì chuyện của ngài mà tiến thoái lưỡng nan, khó xử vô cùng, vì vậy đến đây cầu kiến, có một số điều nấn ná trong lòng muốn được nói ra cho các hạ nghe.
Triển Chích cười lạnh lùng, cầm kiếm nói:
-Được, ngươi tới gần ta nói chuyện, để ta xem ngươi sẽ định nói những lời chó má gì đây, nếu như hợp ý ta thì sẽ để cho ngươi đi, nếu không hợp ý ta… hừ hừ!
Khổng Khâu không hề sợ hãi, dõng dạc nói:
-Khâu từng nghe, thiên hạ có ba đức, thuở nhỏ lớn lên, đức hạnh xuất chúng, bất luận già trẻ bần hàn đến đâu cũng đều được khen ngợi, đây là thượng đức. Học rộng tài cao, thông thạo cổ kim, lạc quan thiên hạ, đó là trung đức; Gan dạ quả cảm, thống soái trăm dân, đó là hạ đức. Một người chỉ cần có được một trong ba thứ đức hạnh đó là có thể hùng bá một phương. Trong khi Triển Chích tướng quân lại có cả ba đức hạnh đó, hữu dũng hữu mưu, tài trí cơ mưu siêu quần, bỗng trở thành sơn tặc, Khổng Khâu cảm thấy đáng tiếc vô cùng a, dựa vào tài năng và khí độ của tướng quân, nếu như tiển tâm cách diện (thay đổi triệt để, hướng thiện), cải tà quy chính, lo gì không nổi danh thiên hạ? Thiên hạ hiện nay, bất luận Ngô Việt Tề Lỗ, Tống Vệ Tần Tấn, liệt quốc chư hầu, ai mà không cầu hiền nhược khát (tìm kiếm người hiền tài cho quốc gia)? Với tài năng của tướng quân, lo gì không được bái tướng phong hầu, làm rạng rỡ tổ tông, tạo phúc cho con cháu? Đó mới đó là chính đạo (con đường đúng đắn) của đời người a, tướng quân thấy Khổng Khâu nói có đạo lý không nào?
-Cóc khô! Đạo lý cái đít nhà ngươi!
Triển Chích cười phì thật to rồi nói:
-Triển Chích ta sống cuộc sống tự do tự tại, tung hoành thiên hạ, ngày tháng khoái hoạt thế nào ngươi có biết không? Còn ngươi ư, bôn tẩu các nước, như chó nhà có tang, đã từng cầu xin van nài một bát cơm ăn bao giờ chưa? Bái tướng phong hầu, để phúc con cháu cái gì chứ, Nghiêu Thuấn (1) có được thiên hạ, con cháu không mảnh đất cắm dùi! Ngươi nói cái gì mà quân quân thần thần, phu phu tử tử, thế nhưng Đường Ngiêu bất từ (nhân từ), Ngu Thuấn bất hiếu, Thương Thang (2) lưu đày quân chủ, Văn Vương bị tù đày, Vũ Vương (3) xuất binh phạt Trụ. Có kẻ nào nói tới đạo quân thần phụ tử đâu? Ngày nay còn được tôn sùng làm thánh nhân, thế nhưng nếu như bọn chúng trước đó thất bại thì sao nào? E rằng trong những lời đồn đại truyền miệng đến ngày nay, còn không bằng cả lũ tiểu nhân mưu cầu công danh. Từ đó có thể thấy, thắng làm vua thua làm giặc, thế gian này vốn dĩ đã là ỷ mạnh hiếp yếu, cường giả xưng vương, còn nói đến chuyện nhân nghĩa đạo đức gì chứ! Ngươi giả nhân giả nghĩa, dùng cách nói quân thần phụ tử để lấy lòng quân chủ mưu cầu phú quý, đó chẳng phải là hành động của một tên cường đạo lừa đảo ư? Tại sao thiên hạ không gọi ngươi là Khâu đạo tặc, mà lại cứ gọi ta là Chích đạo tặc? Công đạo cái gì, công đạo là gì chứ.
-Triển tướng quân...
-Câm mõm!
Triển Chích giật giọng hét lớn, tung chân đá đổ chiếc án, đám đạo tặc tả hữu đứng bật hết dậy, trong tay tên nào cũng lăm lăm binh khí, nhất thời trong đại đường tràn ngập sát khí, mấy võ sĩ đứng phía sau Khổng Khâu mặt mày biến sắc, tập trung nắm chặt lấy chuôi kiếm, Khánh Kỵ cũng cầm lấy kiếm, cố ý làm ra một bộ dáng hoảng sợ.
-----------------------------
(1) Nghiêu Thuấn: các vị vua nổi tiếng thời cổ đại Trung Quốc, nằm trong tam hoàng ngũ đế.
(2) Thương Thang: vị vua sáng lập nên nhà Thương
(3) Vũ Vương: Chu Vũ Vương Cơ Phát, vị vua sáng lập nhà Tây Chu
Triển Chích chỉ vào mặt Khổng Khâu mà cười rồi nói:
-Khổng Khâu à Khổng Khâu, nếu nói về những biến ảo của thế sự, Triển Chích ta còn nhìn thấu triệt hơn ngươi nhiều, cái tên mọt sách nhà ngươi, còn muốn dùng mấy tấc lưỡi để thuyết phục ta. Cái gì mà trung thần nghĩa sỹ, lưu danh muôn thuở chứ, luận về hiền sĩ trên đời, chi bằng nói về Bá Di, Thúc Tề (2 con vua nước Cô Trúc, chư hầu của nhà Thương, Bá Di là huynh trưởng, 2 người rất nổi tiếng vì sự trung thành với nhà Thương). Bá Di, Thúc Tề khước từ quân vị, cuối cùng chết đói trên núi Thủ Dương, xương cốt chui vào bụng bầy sói lang. Bào Tiêu ra vẻ thanh cao chỉ trích Thế Trình, kết quả ôm hận mà chết. Thân Đồ Địch nhiều lần khuyên ngăn không được chấp nhận, chỉ còn cách nhảy sông tự sát. Giới Tử Thôi cắt đùi cho Văn Công (Trọng Nhĩ) ăn, lại bị Văn Công quên ơn, cuối cùng thiêu trong rừng. Tỷ Can (chú Trụ Vương, thời nhà Thương) là đại trung thần, cuối cùng bị moi tim mà chết. Ha ha, trung thần nghĩa sỹ, thương thay cho trung thần nghĩa sỹ, khi sống thê thảm vô cùng, đến sau khi chết vẫn còn bị những kẻ như ngươi suốt ngày lải nhải trên miệng, dùng để mê hoặc sĩ tử thiên hạ, lấy lòng quân vương bất nghĩa, mưu cầu tiến thân.
Nhân sinh trên đời, diệt trừ tật bệnh tang tóc gian nan khổ cực, mỗi tháng vui cười hớn hở chỉ có bốn, năm ngày. Thiên địa vô cùng, đời người có hạn, lấy cái hữu hạn để phó thác cho cái vô cùng tận, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, nếu không thể sống cuộc sống thoải mái thong dong, ngày ngày quỳ gối van xin mấy tên nhà giàu, những ngày tháng đó Khổng Khâu nhà ngươi vẫn cảm thấy thích thú, còn Triển Chích thì khinh thường.
-Triển tướng quân, hãy nghe Khâu nói một lời...
-Không nghe, không nghe.
Triển Chích cao giọng nói:
-Mang rượu thịt ra đây, để ta ăn cho đã bụng.
Lập tức có mấy người đi lên đường bày biện rượu thịt thơm ngon lên bàn, Triển Chích vừa ăn vừa uống rượu, rồi chỉ vào Khổng Khâu giọng nói lè nhè:
-Khổng Khâu à, ngươi cũng biết là đạo chích cũng phân thành 3 loại thượng trung hạ, thượng giả vũ dũng, tăng tiến từng bước, công thành quét trại, là cường giả thế gian, giống như chúng ta vậy, đó là đại đạo (đạo tặc). Chặn đường cướp của, trộm gà bắt chó, đó là trung đạo, còn được gọi là tặc; Còn những kẻ điêu ngoa giảo biện, đầu cơ luồn cúi, lừa lọc tài vật của kẻ khác, đó là những kẻ lừa đảo bỉ ổi nhất trong những kẻ bỉ ổi.
Cổ Quân Hải đứng một bên cười khẩy nói:
- Nghe rõ chưa, Khổng Khâu, trong mắt chủ công nhà ta, hành vi của ngươi chỉ là lũ đạo tặc hạ đẳng, một tên lừa đảo giảo biện mà thôi!
Triển Chích ngửa mặt lên trời cười to, khua tay nói:
-Ta còn tưởng ngươi đến gặp ta, còn có những thứ mới mẻ hay ho gì, thì ra cũng chỉ là mấy vở kịch luồn cúi, khua môi múa mép dối trá mà thôi. Triển Chích đang ngấm mùi rượu rồi, ngươi mau cút đi, nếu còn nói xằng bậy chọc giận Triển Chích, ta sẽ một kiếm giết chết ngươi, moi lòng ruột của ngươi ra nhắm rượu!
Khổng Khâu bị hắn mỉa mai, căn bản không có cơ hội bộc bạch cách nghĩ của mình, hắn vẫn chưa chịu cam tâm, nhưng Triển Chích đã không muốn nghe tiếp nữa rồi, trông thấy Khổng Khâu vẫn còn muốn nói tiếp, không khỏi trợn mắt mắng:
-Làm gì có lẽ đó, ngươi coi Triển Chích kéo bè kết đảng, lấy lòng chư hầu như ngươi sao? Nể mặt đại ca, Triển Chích mới tha cho ngươi một mạng, tại sao lại không biết tốt xấu gì thế?
Hắn bỗng nhiên đứng lên, chỉ tay về phía Khổng Khâu, nghiêm nghị quát to:
-Khổng Khâu, đừng nghĩ đến chuyện tranh cãi với ta nữa, Triển Chích làm đại đạo tiêu dao khoái hoạt, tên tiểu tử vô duyên cầu mong chức quan mà không có được, ăn hôm nay lo bữa ngày mai như ngươi, lại muốn dùng vinh hoa phú quý để dụ dỗ ta, ngông cuồng nói chuyện nhân nghĩa. Triển Chích chỉ biết, sống vì danh, không bằng sống vì lợi, phù hợp thiên ý, thuận theo tự nhiên, mới là chính đạo. Thiên hạ ngày nay, khắp nơi đều là giặc, ta không làm giặc thì ai làm? Người người đều có lòng tham, ta không tham thì ai tham? Nói cái đạo lý chó má gì thế, người đâu, tống cổ tên ngụy quân tử đến đây nói lời xằng bậy này ra cho ta.
Tả hữu nghe vậy, cười to tiến lên, không để cho Khổng Khâu nói tiếp, đẩy hắn ra khỏi đại sảnh.
Khổng Khâu vừa bỏ đi, trong khóe miệng Triển Chích lộ ra một tia giảo hoạt đắc ý:
Tên tiểu tử Khổng Khâu này tiền đồ tối tăm, tự nhiên lại có đến tám tên thị vệ hộ tống? Nhất định là đại ca ta không lên được núi, mới bảo tên ngu xuẩn này đến đây khuyên bảo ta. Hắc hắc, lần này đuổi cổ hắn đi, đại ca sẽ biết rằng ý ta đã quyết, chắc cũng đã hết hy vọng gì nữa rồi.

Lúc này, ngoài sảnh có một đại hán vội vàng chạy vào, còn liên tục ngoảnh đầu trông về phía sau, nhìn theo đám người Khổng Khâu đã bị đuổi đi tít xa. Vừa trông thấy hắn, Triển Chích liền chau mày nói:
- Tiểu Xuyên, ngươi lên núi làm gì, may mà Khổng Khâu không phải người địa phương, nếu như để người khác nhìn thấy ngươi, chẳng phải sẽ lộ thân phận của ngươi sao?
Hán tử tên Tiểu Xuyên kia ôm quyền nói:
- Chủ thượng, Tiểu Xuyên nghe ngóng được một số thông tin, mau chóng đến cấp báo cho chủ thượng biết, tình thế cấp bách nên mới vội đến đây bẩm báo.
Triển Chích kinh ngạc nói:
- Chuyện gì mà sốt sắng như vậy?
Tiểu Xuyên nói rỏ vào tai hắn mấy câu, Triển Chích nghe được thì nhíu mày:
- Con mụ đàn bà độc tài quyền sinh ý muối ăn của Quý Thị môn hạ? Vậy thì gay rồi, nữ nhân này kinh doanh sinh ý rất cao tay, ả thống nhất việc sinh ý muối ăn của Quý Thị môn hạ, với thế lực Thành gia của ả, trong thời gian không dài có thể ôm đồm việc cung ứng muối ăn ở Lỗ quốc và thậm chí những quốc gia khác. Chúng ta hao tổn bao tâm sức mới thiết lập được con đường buôn lậu muối, Thành Bích thống nhất thu mua, vận chuyển, buôn bán muối ăn, tiền vốn bỏ ra còn ít hơn chúng ta. Lần này ả đến đây, chẳng phải là đã cắt đứt con đường phát tài của chúng ta sao, như vậy sao được đây?
Tiểu Ất cả kinh nói:
- Chủ thượng, nếu là vậy, chúng ta sẽ mất đi một lượng tiền tài không nhỏ, kế hoạch ban đầu há chẳng phải là lấy giỏ trúc mà múc nước, xe cát dã tràng sao?
Cổ Quân Hải trầm ngâm một lát, cười lạnh nói:
- Chủ thượng, theo ý tại hạ, việc này cũng không khó giải quyết, Thành Bích mê hoặc lòng người kia tuy có thủ đoạn kinh doanh, nhưng dù sao thì ả cũng chỉ là một phu nhân trói gà không chặt, chưa được trải qua chính trường lớn. Chúng ta chỉ cần gây phiền toái cho ả, ví dụ làm mất muối, lật thuyền, cháy kho chứa, chỉ cần đu đưa qua lại mấy lần, chẳng phải là sẽ được sao?
Tiểu Ất vẫn không hiểu, trố mắt nói:
- Nhị đương gia, nói vậy là sao cơ?
Cổ Quân Hải trừng mắt nhìn hắn, cười mắng:
- Đồ óc lợn, ngươi nghĩ xem, ả ta không biết dùng thủ đoạn dụ dỗ ám muội gì khiến cho lão sắc quỷ Quý Tôn Ý Như kia giao hết sinh ý muối ăn cho ả, một mình ả độc chiếm quyền lợi, các môn khách nhà Quý Thị liệu có chịu cam tâm không? Vả lại, mặc dù ả độc quyền kinh doanh sinh ý muối ăn, nhưng cũng phải giao nộp một phần lợi nhuận nộp cho Quý Thị môn chủ. Đến lúc đó, việc sinh ý của ả không làm được nữa, lợi nhuận không thể cống nộp đúng hạn, Quý Tôn Ý Như trước tiên sẽ không hài lòng, những Quý Thị môn hạ bị ả chiếm đoạt việc sinh ý tự khắc nắm lấy cơ hội đó, giành lại quyền bán muối. Đến lúc đó, Quý Thị môn hạ sẽ bị chia rẽ, chỉ cần không để cho ả độc bá sinh ý muối ăn, chúng ta đã có thể thừa cơ được rồi.
Khóe miệng Triển Chích lộ ra một nụ cười, hắn vỗ vỗ bả vai Cổ Quân Hải khen:
- Ý kiến hay, việc này cứ giao cho ngươi làm vậy.
Cổ Quân Hải sững sờ:
- Mấy chuyện trộm gà bắt chó nhỏ nhặt này, Tiểu Ất đi là được rồi, cần gì tại hạ phải đi.
Triển Chích ha hả cười:
- Chúng ta dựng sơn trại trong phong ấp của Quý Thị, đại ca ta có thể dò la tới được, Thành Bích phu nhân cũng không phải mù điếc, làm gì mà không dò la được? Đến khi ả liên tục xảy ra chuyện, liền sẽ hiểu được là do chúng ta làm. Triển Chích ẩn nhẫn đã đủ lâu rồi, muốn tiếp tục mở rộng cơ nghiệp, sẽ có xung đột với Quý Thị, điều này coi như là đòn phủ đầu a. Quân Hải, ngươi đi bàn việc, nếu như ả hồ ly đó không biết tốt xấu, cứng đầu không chịu bỏ đi, vậy thì sẽ bắt ả lên núi, ta sẽ tác thành cho để thành vợ ngươi.
Hắn cười to nhìn Cổ Quân Hải:
- Ngươi cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi, sớm lấy vợ sinh con, kế tục hương khói được rồi.
Cổ Quân Hải mặc dù không phải thập phần yêu thích nữ sắc, lại cũng không phải không có mong muốn đó, nghĩ tới Thành Bích phu nhân, từ lâu đã nghe người ta nói về nàng sinh ra thiên kiều bá mị, tuyệt sắc giai nhân giống như Muội Hỷ, Bao Tự, Đát Kỷ, bất giác tâm động, khuôn mặt đen trũi bỗng đỏ ửng lên. Mấy tên đạo tặc thấy vậy đều nhìn hắn với con mắt ngưỡng mộ, chỉ hận lúc nãy không phải là mình đề xuất chủ ý, đến nỗi diễm phúc quá tốt lại rơi vào huynh đệ nhà mình.
Triển Chích trở lại ngồi xuống ghế, thầm nghĩ:
-Vốn định kiếm thêm chút thuế ruộng tích cóp, bây giờ Quý Thị cùng ta tranh lợi, không thể nói trước đành phải sớm phát động. Cũng được, Triển Chích tuổi đã hơn tam tuần, lẽ nào phải đợi đến lúc già không nhấc nổi trường mâu? Lão rùa đen Quý Tôn Ý Như có thể nhẫn nại, vợ của huynh đệ của mình bị bắt lên núi làm áp trại phu nhân, cũng nhịn sao nổi ác khí a, hắc hắc...
Ánh mắt hắn sáng lóe, ngoắc tay nói:
- Tiểu Ất, lại đây.
Tiểu Ất đi lại gần, nói:
- Chủ thượng xin cứ dặn dò.
Triển Chích thấp giọng nói:
- Tiểu Ất, ngươi xưa nay đa mưu túc trí, chuyện đại sự này ta giao cho ngươi làm, ngươi chọn lọc ra những hảo thủ cấp tốc đến Kiền Hầu Tề quốc, vô luận thế nào cũng phải bắt được quốc quân Cơ Trù toàn vẹn mang về đây.
Thần sắc Tiểu Ất lay động, thất thanh nói:
- Chủ thượng, chúng ta...chuẩn bị phát động rồi?
Triển Chích mỉm cười, nâng chén sát môi, thản nhiên nói:
- Không sai, một khi Cơ Trù rơi vào tay ta, sẽ lập tức giương cờ phát binh, quét trừ bọn gian thần, xu nịnh...
Tiểu Ất hiểu ý mỉm cười, vui vẻ chắp tay nói:
- Thuộc hạ lĩnh mệnh!
o0o
- Ài, thời nay thánh đức không được thừa tục, ta dù có vạn kho sách nói, thì cũng kể được cho ai nghe cơ chứ.
Xuống dưới núi, Khổng Khâu ngửa mặt nhìn trời thở dài, vẻ mặt sa sút.
Lần lên núi này của Khánh Kỵ không hề phí công, việc quan sát Thương Hà lĩnh này cho hắn biết, tấn công tòa Thương Hà lĩnh này của Triển Chích là điều không tưởng. Nếu muốn cố tấn công núi, khuất phục sơn trại này, trừ phi phát động mấy vạn nhân mã tiến hành đại chiến, riêng việc gạo mắm cơm củi đã không biết phải hao tổn bao nhiêu rồi, trừ phi Triển Chích gây ra đại sự làm nguy hại tới Lỗ quốc, nếu không Quý Tôn Ý Như tuyệt đối không điều động nhiều nhân mã, đến nơi sơn cùng cốc động này gây chiến tranh hoàn toàn không cần thiết như vậy a. Hiện tại xem ra chỉ dựa vào kế của Thành Bích phu nhân, làm việc tận lực cẩn mật chú ý một chút, tòa sơn trại này là sào huyệt mà Triển Chích khổ công xây dựng suốt bao năm qua, muốn đuổi hắn đi là chuyện không thể, từ nay về sau chỉ có thể cùng chung sống với tên đại đạo Triển Chích này mà thôi.
Thấy Khổng Khâu uể oải, Khánh Kỵ tiến lại mỉm cười khuyên nhủ:
-Phu tử, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, làm sao ngài có thể hy vọng ai ai cũng nghe theo đạo lý của ngài được? Vả lại, ngài cũng thấy tên Triển Chích, bản tính quái gở, ngữ khí hống hách, từ đầu chí cuối căn bản không cho ngài cơ hội nói chuyện. Theo ta thấy, hắn để cho ngài gặp, mục đích là để mượn miệng của ngài gửi tâm ý của hắn cho huynh trưởng, để cho huynh trưởng của hắn thôi tiếp tục nán lại tại đây. Phu tử đã hết tâm hết ý, trở về nói thẳng thắn với Triển đại phu là được rồi.
Khổng Khâu thở dài:
- Ài, chỉ lo Triển huynh không dễ ăn nói với Quý Tôn đại phu, ngày sau phát binh đến thảo phạt, Triển huynh kẹp ở giữa, còn mặt mũi nào làm người nữa?
Khánh Kỵ an ủi:
-Phu tử không cần lo lắng, ngài xem ngọn núi này, hiểm trở dị thường, từng đường bước lên núi, mỗi bước đều có nguy cơ, với kinh nghiệm điều binh của Khánh Kỵ, nếu như không có dăm ba vạn quân thì đừng mong thu phục được sơn trại hiểm trở này. Triển Chích tuy gây họa nhiều, nhưng không hề gây hại tới căn bản của Lỗ quốc, Quý Tôn đại phu tuyệt sẽ không điều mấy vạn đại quân tới thảo phạt hắn đâu.
Khổng Khâu bất đắc dĩ lắc đầu nói:
-Giờ cũng chỉ còn biết như vậy thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.