• 912

Q.4 - Chương 222: Người Cần Đủ Hung Ác (Thượng Hạ)


Số từ: 3902
Nguồn: Vip Văn Đàn
Phù Khái khàn giọng gào lên, nói đến đây khuôn mặt hắn bỗng chuyển biến thần sắc, nắm chặt lấy cổ áo của Mâu Kỳ Xá, sợ hãi nói:
Kỳ Xá, ngươi xem…ngươi xem tên Câu Tiễn đó có phải ngay từ sớm đã đầu hàng dưới trướng Khánh Kỵ rồi, có phải hắn đã có ý dẫn chúng ta vào con đường chết thế này rồi.


Việc này…
bị Phù Khái chất vấn, Mâu Kỳ Xá cũng không giấu được vẻ hoài nghi, nếu quả thật Câu Tiễn đã quy hàng dưới trướng Khánh Kỵ…, không thể như thế, Câu Tiễn đích thân đến bàn bạc đại kế, đã từng mang theo thư tín viết tay của thái tể Bá, chẳng lẽ nào…chẳng lẽ nào Bá cũng đã quy hàng dưới trướng Khánh Kỵ?

Mâu Kỳ Xá hoài nghi bất định, Phù Khái đã bỏ cổ áo của hắn xuống, nghiến răng tức giận mà nói:
Tên tiểu nhân Câu Tiễn, ta không giết hắn, thì khó mà hả cơn hận này!

Hắn quay đầu hung tợn quát:
Người đâu, mang tên tín sứ nước Việt kia ra chém đầu cho ta!

Tên tín sứ nước Việt kia lúc Phù Khái đang bị bao vây tháo chạy, hắn đã tìm đến doanh trại của Phù Khái, thuyết phục Phù Khái phát binh đến núi Phu Thu. Hắn không phải đến một mình, trong tình hình loạn lạc muốn tìm đến Phù Khái, sự an nguy của bản thân cũng là một vấn đề, bọn họ gồm hơn mười tên, tùy theo hành động của đại quân Phù Khái mà cùng chạy đến đây.
Trong doanh trại của Phù Khái, bọn họ thân là khách nhân,nên nhận được sự trọng đãi rất hậu hĩnh, nhưng lúc này Phù Khái vừa hạ lệnh, bọn họ lập tức biến thành tù nhân, bị thân binh của Phù Khái áp tải lên phía trước giống như hổ đuổi chó sói.

Giết hết bọn chúng cho ta!
Phù Khái lạnh nhạt nhìn bọn họ, nghiến răng tức giận hạ lệnh.

Xin hãy dừng tay!
trong đám tín sứ có một tên dưới cổ có sợi râu hổ, mày báo mắt cọp, hình dáng có vẻ uy vũ. Tự tìm đến Phù Khái, thẳng thắn giao tiếp với Phù Khái.
Phù Khái cười nhạt:
Tên tiểu nhân Câu Tiễn, bội tín nuốt lời, các ngươi là tín sứ của hắn, lại chết dưới kiếm của bản tướng quân thì không oan ức đâu, các ngươi còn có gì muốn nói nữa?
Tên kia cung kính đáp lại:
Đại tướng quân nói vậy là sai rồi, người Việt không có kẻ nào mà tham sống sợ chết cả, đại tướng quân tất gì mà lấy cái chết hù dọa chúng tôi? Chỉ là, chết thì chết cho chính đáng, nếu như bị đại tướng quân giết oan như vậy, dù cho có xuống dưới cửu tuyền, chúng tôi cũng không thể tâm phục tướng quân được. Thái tử nước Việt, nói lời tất phải thực hiện, ngài ấy đáp ứng cùng với Phù Khái tướng quân tiến công Khánh Kỵ, một cuộc chiến mà phạt, lại quyết không nuốt lời, cớ gì đại tướng quân lại trách cứ Thái tử nước chúng thần là bội tín nuốt lời chứ?

Phù Khái hướng lên trời cười một tràng dài, lạnh nhạt đáp:
Hôm nay núi Phu Thu khó mà giữ được, vậy vị thái tử nói lời giữ lời của quý quốc bây giờ đang ở đâu?

Tên kia cũng cười lạnh nhạt, từng từ từng từ đáp lại:
Bẩm báo đại tướng quân, thái tử nhà chúng thần…hiện tại đang ở Ô Trình.

Phù Khái ngạc nhiên:
Sao? Hắn đang ở Ô Trình?

Phù Khái ngớ người một lúc, mặt hầm hầm nổi giận, quát lớn:
Hắn làm gì ở Ô Trình? Hiện tại Khánh Kỵ phát binh đến tấn công ta, viện binh của Tôn Vũ cũng sắp đến ở phía sau, đúng là trời ban cho hắn cơ hội tốt, hắn lại phái ngươi đến thông báo cho bản tướng quân phát binh đến núi Phu Thu để dụ Khánh Kỵ vào tròng, nhưng bây giờ hắn lại ở Ô Trình, đây là ý gì hả?

Tên tín sứ kia không một chút sợ hãi, điềm nhiên đáp lại:
Thái tử ở Ô Trình đang giăng một mẻ lưới lớn, trên trời bắt con chim bay, dưới nước bắt con cá lội.

Phù Khái mặc dầu trong lòng đang phẫn nộ, nhưng câu này hắn vẫn nghe rõ, lúc này mới giương mắt hoài nghi, hỏi:
Ngươi nói rõ hơn xem!

Tên kia hướng về Phù Khái cung kính, thần thái ung dung, không mảy may nghe thấy âm thanh thần sát đang vọng đến bên tai, hắn đáp:
Binh mã nước thần nhận được tin tức tướng quân phát binh tới thành Cô Tô, lập tức từ trên núi Thiên Mục hành quân đến tiếp ứng tướng quân, không biết làm thế nào mà tướng quân lại để lộ tung tích, khiến cho bị Khánh Kỵ đánh úp bất ngờ. Thái tử nước thần không dám gấp rút tiến đến, nếu để lộ hành tung, thì sẽ mất đi tính bất ngờ của đại quân. Mọi việc vì thế mà rõ ràng không như ý muốn, thái tử tiên đoán tình hình trước mắt, lập tức lệnh cho đại quân dừng lại, bố trí trận địa mai phục, địa điểm đó là Ô Trình.

Phù Khái lạnh lùng quát:
Nếu đã như vậy, ngươi nên nói cho bản tướng quân di binh tới Ô Trình, cớ sao lại dẫn ta tới núi Phu Thu tại Ngũ Hồ?

Cùng với tiếng hét lớn cỉa Phù Khái, binh sĩ hai bên trái phải lập tức rút kiếm, âm thanh phát ra leng keng, kiếm đã được đặt lên đầu của đám tín sứ kia.
Tên kia vẫn ung dung cười đáp lại:
Tướng quân lãnh binh nhiều năm, kinh nghiệm chiến trận phong phú, có cần thiết tại hạ giải thích qua như vậy không? Tướng quân mới thất bại, mà sĩ khí đại quân của Khánh Kỵ đang mạnh, cho dù có đại quân của thái tử tương trợ, nếu chính diện giao chiến thì cũng không phải là đối thủ của Khánh Kỵ. Nếu muốn dẫn Khánh Kỵ vào trận địa mai phục của ta, thì cũng cần phải có thời gian sắp xếp. Hơn nữa, nếu tướng quân trực tiếp lãnh binh chạy về Ô Trình. Khánh Kỵ cho dù đuổi theo, cũng khiến hắn tất phải cẩn thận, nếu như vậy thì làm sao chúng tôi có thể khiến cho Khánh Kỵ lọt vào trận địa mai phục được chứ?

Phù Khái râu tóc đều dựng đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi mà quát lớn:
Tên thất phu Câu Tiễn! Do vậy, mà hắn muốn đem bản tướng quân ra làm miếng mồi cho bọn chúng sao?

Phù Khái thần khí nổi giận khiến toàn thân rung lên:
Đại quân của ta phải làm sao? Hiện tại Khánh Kỵ đã vây khốn núi Phu Thu, nơi này không thể nào giữ được nữa, đại quân của ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ nào lại chôn vùi tất cả tại đây sao? Ngươi…những tên tiểu nhân đê tiện kia!

Tên kia nghiêm mặt nói:
Tướng quân, muốn làm được việc lớn, tất phải hi sinh nhiều người, nhưng chỉ cần giết được Khánh Kỵ, thì sự hi sinh lớn lao đó cũng đáng. Nếu chính diện tác chiến, đại quân của tướng quân tất cả đều hi sinh trên chiến trường, nhưng điều đó có làm đại quân Khánh Kỵ thương vong tí nào không? Vạn lần không thể! Tướng quân, ngài xem, Khánh Kỵ đã bị tướng quân thu hút đến Ngũ Hồ, nhưng hắn thân là Đại vương, thủ hạ tướng quân há nào để cho hắn xem nhẹ thân mình mà xông pha nguy hiểm được chứ? Hắn lúc này cứ yên ổn ngồi trong doanh trại, vững như núi Thái Sơn. Nếu tính toán chúng ta đột ngột xuất kì binh, đánh cho binh mã của hắn kinh hồn lạc địa, thì thủ hạ tướng quân của hắn cũng yểm hộ hắn ung dung mà chạy về bên ngoài thành Cô Tô, nếu hôm nay cho dù hắn có chiến bại, thì cũng không thể thay đổi được thế yếu của ngài đâu.

Tên kia đưa tay gỡ lấy thanh kiếm đang đặt trên cổ mình xuống, bước tới vài bước, tới bên cạnh Phù Khái, ghé sát người hắn nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe:
Nhưng mà nếu tướng quân đại bại tại núi Phu Thu lần này, chỉ dẫn theo vài người chạy trốn, Khánh Kỵ cho dù có dụng binh như thần, hoài nghi rất lớn, cũng làm sao có thể nghi ngờ rằng tướng quân lấy thân mình làm mồi nhử, muốn dụ hắn vào tròng? Từ xưa đến nay, chưa từng có vị tướng nào tự chôn vùi binh lính của chính mình, mà thường mượn lực ở bên ngoài để thiết lập mai phục, nguyên nhân là vì chưa có ai làm vậy, cho nên mới có thể dùng được. Khánh Kỵ cùng các binh tướng của hắn tuyệt đối không thể ngờ được điều này, lúc đó…hắn nhất định trúng kế.


Keng!
Tên kia còn chưa nói xong, một thanh kiếm sắc bén đã đặt ngang vào cổ hắn, thanh kiếm sắc bén kia lướt một nhát qua da thịt hắn, phun ra một tràng máu tươi. Nhát kiếm khiến hắn dựng tóc gáy, da gà nổi lên từng cục, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Phù Khái nghiến răng ken két nói:
Thì ra việc này đều là chủ ý của các ngươi, muốn đem Phù Khái ta ra làm mồi nhử, dẫn Khánh Kỵ vào trận địa mai phục! Khánh Kỵ lúc đó bị trúng kế, đại quân của ta cũng không còn một tên, Khánh Kỵ chết đi, khiến cho binh mã hắn vì thế mà loạn lạc tan ra, nước Việt các ngươi vì thế mà ngư ông đắc lợi, phải không?

Tên kia bình tĩnh cười đáp:
Thua thì cũng thua rồi, tướng quân sao cứ nói như vậy? Chẳng lẽ lại sợ Khánh Kỵ thế sao? Thất bại nhất thời, mất quân nhất thời, nhưng đổi lại được cái đầu của Khánh Kỵ. Hai bên một mạnh một yếu, thần tin rằng tướng quân sẽ hiểu rõ điều đó. Lúc đó nếu Tướng quân muốn xưng vương, thu về vẹn toàn giang sơn nước Ngô, thì cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.

Phù Khái hắc lên một tràng cười nhạt:
Cứ cho rằng Khánh Kỵ chết đi,rồi như thế nào nữa? Lúc đó bên cạnh bản tướng quân chỉ là một đám tàn binh bại tướng ít ỏi mà thôi, thế thì nước Ngô này…kẻ nào sẽ chiếm lĩnh đây? Là nước Việt ngươi, hay là tiểu nhi Phù Sai kia? Cái gì mà bản tướng quân xưng vương, lúc đó ta đã thành cô gia quả nhân rồi, dựa vào cái gì mà xưng vương được chứ? Hay là chỉ dựa vào một câu nói của Câu Tiễn?

Tên kia cũng cười nhẹ đáp lại:
Tướng quân nên biết rằng, lấy được nước Ngô không dễ dàng như hạ được nước Sở, nước Việt cũng không thể hạ được nước Ngô, nếu lấy nguồn lực của Việt quốc mà nói, thì có năm lần bảy lượt tấn công nước Ngô, chỉ mong kiếm được cơm ăn, tiền xài thôi, còn giang sơn nước Ngô thì không thể được. Lúc đó Khánh Kỵ chết đi, chúng thần tuyệt đối ủng hộ tướng quân làm Ngô vương, đến lúc đó Ngô quốc trên dưới, còn có kẻ nào uy tín hơn tướng quân chứ, lúc đó tướng quân một người hô trăm người theo, thiên quân vạn mã, kêu gọi tập hợp lại. Tin rằng sau khi xưng vương, Tướng quân sẽ kết giao hảo hữu với nước Việt chúng thần, nước Việt không cần gì nhiều, nguyện vọng lấy lãnh thổ nước Việt đổi lấy một vùng đất khác cùng diện tích mà có thể hướng lên phía bắc Trường Giang, giao thông với Trung Nguyên, nước Việt nghèo nàn chỉ mong muốn như thế là được rồi… Đại nhân thái tể Bá của quý quốc hiện đang ở cùng với thái tử nước thần, Bá đại nhân chính là thái tể của nước Ngô, và lại là hảo bằng hữu với tướng quân, thần tin rằng ngài ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy tướng quân xưng vương. Tướng quân của quý quốc Tư Môn Sào ở núi Thiên Mục khởi chiến, giương cao vương kỳ, nha kỳ giả mạo làm Hạp Lư đại vương muốn thu hút Khánh Kỵ truy binh, không ngờ lại bị lộ ý đồ. Hắn vội chuyển ý muốn chạy về Hàn Ấp nương nhờ tướng quân, nhưng không ngờ lại rơi vào trận nghi binh của Tôn Vũ, mới kinh hoàng mà chạy đến Cưu Từ, đến nay Bá đại nhân đã đến Cưu Từ rồi, triệu tập binh mã của hắn đến, đang mai phục tại Tây Điêu Khê, đại quân này, sẽ là nền móng của tướng quân đó.

Phù Khái mặc dầu hận thấu xương Câu Tiễn lợi dụng hắn như vậy, nhưng nghe đến đây vẫn không giấu được vẻ dao động mạnh, hơn nữa hắn hiện tại đã trúng kế lạc vào bước đường cùng này rồi, thực tại cũng không còn đường nào mà chạy nữa. Tư Môn Sào là thần tử của Hạp Lư, đồng thời cũng là bộ hạ thân tín nhiều năm của hắn, con người này đối với nước Ngô tuyệt đối trung thành, tuyệt đối không hề nương nhờ vào nước Việt. Nếu văn có thái tể Bá, võ có Tư Môn Sào, thì cho dù đại quân tại núi Phu Thu có tan rã, thì sau này có thành lập đại quân khác cũng không quá khó khăn.
Tên tín sứ kia nhìn thấy Phù Khái đã có ý tâm động, cười nhẹ nói:
Ô Trình phía sau dựa vào núi Thiên Mục, bên trái là Tây Điêu Khê, bên phải là Đông Điêu Khê, hai dòng chảy đổ vào Thái Hồ, quả là một trận địa mai phục hoàn mĩ, chỉ cần tướng quân thành công thu hút được Khánh Kỵ đuổi tới đó, thì thái tử nước thần sẽ dễ dàng cắt đứt viện trợ từ phía sau của hắn, lúc đó thì sẽ dễ dàng chặt đứt cái thủ cấp của Khánh Kỵ.

Phù Khái lúc này hận tên Câu Tiễn kia đến nỗi ngàn đao vạn kiếm đâm chết hắn mới hả giận được, nhưng…con người Câu Tiễn phải đến lúc này mới lộ ra được kế hoạch của mình, nhưng xem lại hắn lúc này, cho dù có vạn lần không muốn, thì cũng không có con đường thứ hai để lựa chọn. Nghe trong kế sách của Câu Tiễn, hắn vẫn còn khả năng lật ngược thế cờ, còn nếu không nghe theo, thì toàn quân của hắn sẽ bị tiêu diệt ngay tại đây. Không chấp đây có phải là một canh bạc của hắn, không chấp hắn có phải là một người thông minh hay không, tình hình lúc này, chỉ còn có một con đường thôi, hắn có chọn con đường này không?
Tên kia nhìn thấy sắc mặt Phù Khái, trong mắt hắn hiện lên một vẻ đắc ý nói:
Phù Khái tướng quân, thái tử điện hạ còn có một việc sai thần bẩm báo với tướng quân, muốn mưu cầu việc lớn, thì cần phải không tiếc thứ gì, phải biết nhẫn nại, tàn độc với kẻ khác, đối với bản thân mình càng tàn độc hơn! Đến nay tình thế nguy cấp, đi đâu về đâu, tướng quân cần sớm quyết định. Tại hạ thượng tướng quân nước Việt Linh Cô Phù, xin chờ quyết ý của tướng quân!

Phù Khái vô cùng ngạc nhiên, hắn lập tức quay đầu lại hướng ánh mắt nhìn vào tên tướng quân râu tóc xuề xoà kia, trong mắt phát ra thứ ánh sáng dữ dằn vô cùng hung tàn nhìn hắn…
Tin tức Phù Khái lên thuyền rời khỏi được chuyển đi, đạo quân tử thủ tại núi Phu Thu lập tức bị tan vỡ, toàn bộ núi Phu Thu đã bị đại quân Khánh Kỵ khống chế, Yểm Dư, Xích Trung đích thân dẫn binh lên đảo tiêu diệt toàn bộ đám tàn quân, tình hình chiến trận dần dần ổn định, việc thu phục toàn bộ núi Phu Thu giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đại Vương, Phù Khái đã lên thuyền rời khỏi đây rồi, có khoảng mười chiếc thuyền, hơn bốn trăm lính đi cùng hắn…
Một tên lính đưa ngón tay dài chỉ về phía khe suối hẹp kia, hướng về phía Khánh Kỵ đang đứng trên đầu thuyền bẩm báo. Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, khiến cho những rừng cây cỏ trên núi in bóng xuống dòng suối hẹp kia biến thành một màu đen nhánh như màu mực tàu, hiện lên một không gian vắng vẻ, im lìm.

Đuổi theo! Không được để Phù Khái chạy thoát lần nữa, khi cầm được thủ cấp của hắn trên tay, lúc đó toàn quân ta mới toàn thắng được!
Khánh Kỵ không suy nghĩ, lập tức phát động tướng lĩnh, chiến hạm của Khánh Kỵ giương cao cờ lệnh tăng tốc đuổi theo, đồng thời điều chuyển hướng thuyền quay hướng theo Phù Khái mà truy đuổi. Hai chiếc đại chiến hạm ở hai bên cánh, bốn chiếc mâu thuyền cũng theo hướng đó mà đuổi theo, hai chiếc thuyền lớn kia lãnh nhiệm vụ quanh quẩn bên chiến hạm Khánh Kỵ ở phía trước mà cảnh giới, giống như một chiếc thuyền đánh cá. Đi trước xâm nhập thủy đạo.

Phương hướng mà Phù Khái chạy, là nơi giao nhau giữa hai nhánh đông tây sông Như Khê!
Khánh Kỵ đứng tại nơi cao nhất trên chiến thuyền, hướng về phía xa kia trên mặt hồ mà nói vọng xuống. Nước Ngô rất trọng thị thủy chiến, Khánh Kỵ cũng từng luyện binh tại Thái Hồ, không những am tường kĩ thuật thủy chiến, mà đối với địa hình Thái Hồ này còn rõ như lòng bàn tay, đây cũng là lí do mà khi nghe nói Phù Khái chạy đến núi Phu Thu, hắn chưa chuẩn bị gì nhiều mà dám truy sát đến.

Phù Khái nắm lấy con đường này mà chạy, có ba khả năng. Thứ nhất, từ Đông Điêu Khê chạy về nước Việt, rồi tại đây mà triệu tập đám tàn binh, tranh thủ sự giúp đỡ của nước Việt, lại tiếp tục quay về đánh trả nước Ngô. Hai là, từ Tây Điêu Khê chạy về hướng Cưu Từ, hợp binh cùng với Tư Môn Sào ở đó. Ba là, trốn vào núi Thiên Mục, thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta, sau đó tìm mọi cách quay về thành Cô Tô…
Khánh Kỵ nói đến đây, đưa tay phủi bụi trên áo khoát ngoài, quay đầu lại hạ lệnh:
Truyền lệnh, lệnh cho Yểm Dư, Xích Trung nhanh chóng bình định tình hình tại núi Phu Thu, sau đó tiếp tục truy đuổi theo sau; lệnh cho Nhâm Thành Kiệt dẫn quân men theo đường bộ, hỏa tốc đến Ô Trình, cắt đứt mọi con đường thông đến Đông Điêu Khê và Tây Điêu Khê, ngăn cản Phù Khái chạy tới đó; Lệnh cho đại quân của Tôn Vũ từ phía sau truy đến lập tức dẫn quân tiếp viện đến Ô Trình, phải huy động lực lượng toàn công đến đó.

Quan thư kí vội vàng ghi vào mệnh lệnh của Khánh Kỵ, sau đó lập tức sắp xếp, chỉ sau một lát, vài chiếc thuyền đã tỏa ra những hướng khác nhau mà mang thánh chỉ truyền đi.
A Cừu xắn tay áo nói:
Đại vương, hà cớ gì phải cẩn trọng như vậy, Phù Khái hiện tại không quá mười chiếc thuyền, ba bốn trăm tên, chúng ta như vậy cũng có thể tiêu diệt được hắn rồi, Khà Khà! Phù Sai hiện tại chỉ là thứ yếu, Phù Khái mới là kình địch của đại vương, chỉ cần lần này giết được hắn, đại nghiệp của đại vương lúc đó đã định đoạt rồi.

Khánh Kỵ cười nheo mày nói:
A Cừu người chớ có khinh địch, Câu Tiễn cùng với binh mã hắn hiện tại vẫn chưa biết được tung tích hắn, trong lòng ta hiện tại có chút bất an…

Tái Cừu cười nói:
Đại quân của chúng ta đang đi theo đường bộ truy đuổi đến, cứ cho rằng nếu gặp Câu Tiễn, thì quân của hắn cũng không làm được việc gì, hiện tại Phù Khái chỉ còn vài trăm tên bại tướng, người Việt đã từng là thủ hạ bại tướng của nước Ngô ta, bọn chúng có thể làm được gì chứ? Đại vương, mạc tướng xin được lãnh ấn tiên phong, đánh trận này giết tên Phù Khái để lập đại công.

Khánh Kỵ lắc đầu cười nói:
Cẩn trọng thì cũng cần phải cẩn trọng rồi, quả nhân lại không đa nghi như Tào Tháo, nhìn phía trước là một miếng thịt mỡ sao lại không ăn chứ, sao lại có thể đứng đó mà nhìn thấy hắn thuận lợi chạy trốn được. Làm việc gì cũng phải cẩn thận thì chắc việc gì cũng không dám làm quá, ha ha, ngươi đi đi, cần phải dũng cảm mà đuổi hắn đến cùng, mong ngươi lập được công lớn trong cuộc chiến này!

A Cừu chắp tay nói:
Đại vương xuất khẩu thành văn, mạc tướng khâm phục!

Khánh Kỵ như đi guốc trong bụng hắn, cười mắng:
Ngươi chỉ giỏi nịnh thôi, mau mau đuổi theo, giết được Phù Khái, lúc đó mới thảnh thơi mà vui vẻ được.

A Cừu nhận lệnh nói lớn:
Tuân mệnh!
lập tức hướng về đám binh sĩ quát:
Gia tăng binh lực, giương buồm lên, truy đuổi tên Phù Khái kia, giết được hắn huynh đệ ta sẽ lập được công lớn.

Phía dưới thuyền đám lính răm rắp tuân mệnh, ra sức chèo thuyền, theo hướng gió mà đi, hướng về phía Ô Trình thần tốc khởi hành…
Nhìn về hướng Ô Trình, đội thuyền của Phù Khái phía trước đã lạc ra khỏi tầm mắt, Tái Cừu lãnh ba chiếc thuyền chiến truy sát không ngừng nghỉ. Lúc này hướng gió không thổi theo như ý, nhưng điều chỉnh góc độ của cánh buồm thích hợp, sức gió cũng giúp thuyền đi nhanh hơn, do vậy mà đội thuyền của Khánh Kỵ đi rất nhanh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.