Q.4 - Chương 228: Chạy Trốn
-
Đại Tranh Chi Thế
- Nguyệt Quan
- 4101 chữ
- 2020-05-09 12:27:21
Số từ: 4094
Nguồn: Vip Văn Đàn
Tướng quân, tướng quân…
Một tên trinh thám phi thân chạy nhanh về sơn trại, hắn thở hổn hển bẩm báo Anh Đào tướng quân:
Tướng quân, theo nguồn tin thuộc hạ được biết, nước Việt phái đi rất nhiều binh mã, đang dọc theo sông ngòi, hồ đập, thành ấp, thôn làng, giống như đang tìm kiếm một nhân vật rất quan trọng. Thuộc hạ bắt được một tên lính nước Việt, từ miệng hắn mà biết được tin rằng, người mà bọn chúng muốn bắt, có tướng mạo giống như đại vương, chỉ là, tên sĩ binh này không biết thân phận của người kia, chỉ nói rằng có người đã gặp mặt người này rồi, hình dạng giống như đã nói ở trên. Nhưng ai có thể bắt được người này, sẽ được thưởng ngàn vàng, đồng thời lập tức tấn phong làm tướng.
Vậy sao!
Anh Đào nghe vậy trong lòng tỏ vẻ ngạc nhiên hoảng sợ, trận này hắn đã bôn ba khắp nơi, tìm kiếm tung tích Khánh Kỵ, đến nỗi không có thời gian tắm rửa, nên tóc tai mặt mũi hắn đều bẩn thỉu hôi hám, hình dáng hắn bây giờ có vẻ giống như người hoang dã, hắn đưa tay kéo tên thám mã kia xuống, vội vàng nói:
Thế nào? Tin tức thật giả thế nào?
Tin tức đó chính xác, tướng quân, những tin tức mà tên Việt binh kia khai nhận, thuộc hạ đã xác minh qua người thứ hai rồi, chính xác như thế, thuộc hạ mới lập tức quay về bẩm báo.
Anh Đào kích động không ngừng, hắn bước qua bước lại trong sơn động vài vòng, rồi đứng lại tự nói:
Đại vương quả nhiên là còn sống, ta biết điều đó, đại vương có thiên thần hộ mệnh, nên không dễ dàng tử trận như vậy đâu, A…ngươi nói rõ hơn xem sao, đại quân nước Việt kia tập trung tìm kiếm những nơi đâu?
Tên thám mã kia kinh nghiệm phong phú, là người thông hiểu đường đạo, nên phương diện này hắn có thể làm được, hắn không bỏ sót một điểm nào, lập tức thông báo nơi phát hiện ra Khánh Kỵ đầu tiên, và những con đường mà quân Việt trọng điểm tìm kiếm, Anh Đào nhắm mắt trầm ngâm một lát, kết hợp với tin tình báo nắm trong tay, hắn gật gật đầu nói:
Từ hôm bị trúng đao, đại vương trong sự hoảng loạn tìm kiếm một chiếc thuyền mà ẩn thân, kết quả là bị bọn chúng chở đến nước Việt. Từ nơi đại vương bị phát hiện và những con đường mà quân Việt trọng điểm tìm kiếm xem ra, có thể xác thực là như vậy. Nếu đại quân nước Việt ngăn cản những con đường này, đại vương lúc đó cô thân một mình, trên người lại bị trọng thương, sợ rằng lúc đó không có đường thoát thân…
Hắn nghiến nghiến răng, hạ lệnh:
Lập tức tập hợp binh mã. Chúng ta đánh vào nước Việt để tiếp ứng đại vương.
Tướng quân như thế không thể được.
Phó tướng nghe xong ngạc nhiên vô cùng.
Chúng ta cô quân thế này thì làm được gì chứ, không bằng hãy gấp rút cấp báo cho Tôn tướng quân biết, đưa đại quân tới. Hơn nữa, đến nay ngay cả người Việt cũng không biết đại vương đang ở đâu, nếu chúng ta như thế đi tìm tung tích đại vương thì…
Ngươi, ta cùng đợi, vậy đại vương có đợi được không? Đại vương lúc này cũng đang tìm đường quay về phía bắc, chỉ cần chúng ta tấn công vào nước Việt, lôi kéo đám quân Việt đó, đại vương sẽ có cơ hội chạy thoát. Nghe mệnh lệnh của ta, lập tức tập hợp binh mã, tấn công vào nước Việt!
……
Thi đại ca, hiện tại tình hình bên ngoài thế nào rồi?
Thi đại ca vừa quay về, Khánh Kỵ vội vàng hỏi.
Lão Thi gật gật đầu đáp:
Lần này vào thành, ta đã nói chuyện rõ với em rể ta rồi, ta sẽ mang Quang nhi vào đó ở vài ngày…
Tiểu Quang vui sướng cầm lấy cánh ta của cha, khuôn mặt hồng hào, có thể ở với mẹ vài ngày, cô bé đương nhiên là rất sung sướng. Thi đại ca nói đến đây bỗng cúi đầu, da mặt bỗng sầm lại. Khánh Kỵ có thể tưởng tượng ra, cho dù đã trở nên thân thiết, một người bạn thân thiết gặp lúc khó khăn mà lại làm phiền hắn thế này, e rằng cũng không còn mặt mũi nào nữa, lão Thi lần này vào thành, nán lại đó vài ngày, sợ rằng không còn mặt mũi nào dám khẩn cầu người khác lần nữa. Hắn vốn chưa già, nhưng bị những áp lực của cuộc sống bon chen đời thường, khiến thân thể hắn gầy còm ốm o, khiến hắn lúc nào cũng khom lưng mà đi.
Lão Thi lắc lắc đầu, mạnh dạn nói:
Ta từ trong thành quay về, trước sau đều xem xét rất cẩn thận, cũng may là như bình thường, đều không có ai hỏi han gì. Ta suy nghĩ rồi, nếu đưa ngươi quay về mà ngay cả thần không hay quỷ không biết thì cũng không khó khăn gì. Nhưng, ta nghe nói, quân Ngô mấy hôm nay thường xuất hiện ở khu vực biên giới, thái tử điện hạ đã dẫn theo đại quân đến đó phòng bị. Nếu như thế, thì đi con đường nhanh nhất cũng không thể kịp. Ta nghĩ rằng…mình sẽ trực tiếp đi theo đường sông mà ngược lên phía bắc…
Khánh Kỵ lo lắng vội vàng hỏi:
Vậy, ý của Thi đại ca là sao?
Lão Thi bế con gái ngồi lên trên đùi, vỗ vỗ nhẹ cô bé, trầm ngâm nói:
Chúng ta chiều hôm nay sẽ đi, ta sẽ dùng chiếc bè trúc của ta, đầu tiên đi về hướng Nam, đợi đến Tây Lộ khẩu, ta sẽ nhờ một người bạn của ta ở đó mang Tiểu Quang vào thành, rồi trực tiếp theo hướng Đông quẹo vào bến Đào Hoa, rồi từ đó ngược dòng đi lên, qua núi Hội Khế, tới Lão Long khẩu sẽ tiếp tục chuyển lên hướng bắc, rồi có thể bơi thuyền vào Tây Điều Khê mà đi, từ đó có thể đi thẳng về hướng Ngũ hồ, rồi đến thành Cô Tô.
Hắn ho một tiếng rồi nói tiếp:
Mạng lưới sông ngòi Giang Nam dày đặc, sông suối liên thông, muốn chèo thuyền đi qua cũng không có khó khăn gì, chỉ là nếu đi theo đường này thì thời gian sẽ kéo dài lâu hơn vài ngày.
Khánh Kỵ giương mày đáp:
Mặc dầu như thế sẽ chèo thuyền đi rất xa, nhưng độ an toàn rất cao, vậy cứ theo sự sắp xếp của Thi đại ca vậy.
Hắn nhìn, lại nói tiếp:
Thi đại ca, hay là huynh cùng mang theo phu nhân và Tiểu Quang, chúng ta đi cùng nhau luôn. Ta đáp ứng với huynh, nhất định sẽ làm được. Đợi đến nước Ngô, ta sẽ sắp xếp ổn thoả cho gia đình huynh, ân nhân cứu mạng của ta, ta tuyệt đối không đối xử tệ đâu. Hơn nữa một gia đình có già có trẻ, có nam có nữ, như thế sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Thi đại ca trên mặt lộ ra một nụ cười hiền hậu:
Tịch lão đệ, chúng ta chung sống với nhau chưa lâu, nhưng từ những lời nói cử chỉ của đệ, ta có thể hiểu được, ta hiểu được đức tính nhân phẩm của đệ, ta ở đây, đất không có một khoảnh, chỉ có một túp lều tranh, một chiếc thuyền trúc, như thế mà mưu sinh, kì thực…cũng không lưu luyến gì nơi đây, chỉ có điều vợ của ta…
Khuôn mặt hắn buồn bã lắc lắc đầu:
Vợ ta từ lúc hạ sinh được Tiểu Quang, thì mang trọng bệnh, đến nay vẫn chưa khỏi, thân ta cũng không làm được gì, ngoài một chiếc bè trúc, ta sợ… a, ta tin đệ, ta cũng không chỉ vì cứu mạng đệ, mà cả đời này phải sống nương nhờ ở nhà đệ…
Một người đàn ông như thế, nói đến đây khuôn mặt hắn bỗng hổ thẹn, rồi ngượng ngùng nói tiếp:
Ta giúp đệ, một là cảm thấy…việc đánh trận, đó là chuyện của quan lại và quốc nhân, còn đối với những người nghèo khổ lương thiện như ta thì không có gì cả. Hai là, ta không có thói quen đuổi một người không có nơi nào nương thân ra ngoài đường, thứ ba là…
Hắn nhìn Khánh Kỵ, lắp bắp nói:
Ta nghĩ rằng…có thể có được nhiều tiền, có thể mời một thầy thuốc giỏi, bốc những thang thuốc tốt, chữa khỏi bệnh cho vợ ta…
Khánh Kỵ nghiêm túc nói:
Huynh yên tâm, ta biết tất cả, chỉ cần có ta ở đây, những việc này ta nhất định sẽ làm được!
Thuyền đang đi trên sông, hai bên bờ là núi xanh, thấp thoáng xa xa cũng có vài chiếc thuyền chài bơi qua. Dòng nước trong xanh giống như một dải lụa, chiếc thuyền trúc đang bơi trên dòng nước. Dòng nước trong xanh yên ắng kia bỗng xao động nhẹ khi chiếc thuyền trúc bơi qua, dòng nước nhẹ trôi dưới bàn chân, dao động, giống như những chú cá bé tí ngoi lên mặt trước tranh nhau đớp mồi, Tiểu Quang vội vàng nhấc đôi chân lên khỏi mặt nước, đợi đến lúc nước trôi qua, mới thả chân xuống lại.
Tiểu Quang, chiếc dao này rất tốt, ta tặng cho cháu đó.
Khánh Kỵ từ trong người rút ra một chiếc dao nhỏ rất đẹp tặng cho cô bé Tiểu Quang đang ngồi bên cạnh, Tiểu Quang nhận lấy, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
Cháu là nữ nhi, cần cái này làm gì chứ.
Khánh Kỵ nhìn cô bé chớp chớp mắt, cười đáp:
Sao lại không có tác dụng gì chứ?
Hắn ghé sát vào tai cô bé, thì thầm:
Dùng nó để bắt cá, món canh cá cháu làm rất ngon, hằng ngày nấu món này cho mẹ cháu ăn, tất sẽ khiến mẹ cháu khỏe hơn đó.
Vậy sao…
Tiểu Quang mấp máy môi, rồi lén nhìn phụ thân đang đứng chống sào chèo thuyền phía trước mặt, nhìn cha không chú ý đến hai người đang nói chuyện, vội vàng cất thanh bảo bối bắt cá bỏ vào người, cô bé không yên tâm vỗ vỗ trước ngực, xác định chắc rằng thanh dao vẫn còn đó, lúc đó mới thở một hơi dài:
Ầy! Vào thành rồi, cháu lại không bắt được cá, cháu làm gì có tiền mua cá cho mẹ ăn chứ…
Cô bé còn chưa nói xong, một chiếc ngọc trâm ánh lên những tia sáng lóng lánh lắc lư trước mũi cô bé, Tiểu Quang ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy ánh mắt Khánh Kỵ như biết cười, trong tay hắn cầm một thanh ngọc trâm…
Thúc tặng cho cháu, cầm đi, nếu gặp được người biết nhìn, thì thứ này…có thể đem đổi được không ít tiền đâu…
Cháu…
Tiểu Quang ý thức nhìn phụ thân, Thi đại ca vẫn đang chèo thuyền, chiếc thuyền dựa vào lực từ đôi bàn tay hắn mà lướt đi trên nước, hắn ngẫu nhiêu quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hai thúc cháu lúc này, vội nói:
Tịch lão đệ, đệ như thế là ý gì? Ta còn chưa đưa đệ đến nơi, làm sao có thể nhận tạ lễ của đệ được chứ?
Thi đại ca, mạng này do huynh cứu lấy, nên không phải chỉ nhận được tạ lễ như thế này đâu. Thanh ngọc trâm này, chỉ là ta cảm tạ Tiểu Quang cô nương đã chiếu cố chăm sóc ta những ngày qua, tặng cho cô bé làm của hồi môn thôi.
Thi đại ca do dự một lúc, cũng không cự tuyệt, hắn vuốt vuốt râu, cười ha ha lên nói:
Nói đến của hồi môn, thật là hổ thẹn, nữ nhi ta sắp trưởng thành rồi, vài năm nữa thì phải kết hôn rồi, phận làm cha như ta lại không có của hồi môn cho con gái, ài! Bạn của ta ở Tây Lộ khẩu lão Hoa có một đứa con, lớn hơn Tiểu Quang khoảng bảy, tám tuổi, là một đứa trẻ rất khá, tên nó là Hoa, hai ngày trước ta trên đường trở về có gặp lão Hoa, hắn nói với ta là chuyển đến nhà mới, còn nói ta gả Tiểu Quang cho con trai hắn, ta vẫn đang suy nghĩ đợi lúc quay về hỏi ý kiến của phu nhân xem sao, đệ xem, đệ tặng cho nó của hồi môn rất quý thế này, ha ha, hai nhà chúng ta lúc đó, cũng có thể nói là môn đăng hộ đối rồi...
Con gái không muốn xuất giá, con nhìn qua tên Hoa gì đó, vừa đen vừa xấu, thân thể lại giống như một con cá sấu lớn, nhìn ghê quá…
Tiểu Quang bĩu môi không chịu đồng ý.
Con còn nhỏ thì hiểu gì chứ?
Thi đại ca trân mắt nhìn:
Thằng bé kia ở đây, đánh bắt cá quả là một hảo thủ. Lấy người cao to giỏi giang như hắn, mọi chuyện ăn mặc, làm lụng, mọi việc này xem như đó là bổn phận của bậc nam tử, hắn có thể chăm lo cho con, vậy nên cha mới yên tâm được. Nam nhân mà, lưng dài tay ngắn thì làm sao có quan hệ tốt được chứ.
Thi đại ca trừng mắt giáo huấn con gái xong, thuyền đang chuẩn bị đến một dòng nước chảy xiết, hắn sợ dòng nước làm lật thuyền, vội vàng quay người qua, chuyên tâm điều chỉnh hướng thuyền theo hướng dòng chảy. Khánh Kỵ nói nhỏ với Tiểu Quang:
Thì ra Tiểu Quang sắp trở thành bà phu nhân rồi đó, lại là phu nhân của một tên tiểu tử vừa đen vừa béo nữa chứ, ha ha, cháu sau này mỗi ngày không nên ăn ít đâu nhé, cần phải chăm lo bồi bổ cơ thể để được như vậy mới được.
Tại sao?
Tiểu Quang trừng cặp mắt trân trân kỳ quái nhìn hắn.
Kìa…ha ha
Khánh Kỵ vuốt vuốt mũi, nhẹ giọng nói:
Thế nào, có thanh ngọc trâm này, có thể mua cho mẹ cháu nhiều thức ăn ngon đó, thúc thúc còn có phải là thúc thúc xấu không?
Tiểu Quang kênh kênh cặp mắt nhìn hắn, nhưng cô bé cuối cùng không phải là một người khó bảo, thủ đoạn, cô bé ấp úng nói:
Không…không…phải
Khánh Kỵ đùa giỡn cô bé:
Có hay không có, cháu thật là giảo hoạt, cứ nói hai lời, cháu cứ gọi một câu thúc thúc tốt thử xem sao.
Tiểu Quang cười vui vẻ, khuôn mặt hồng hào, cô bé xấu hổ nói lại, Khánh Kỵ cũng sắp xâm nhập địa phận của nước mình, trong lòng lúc này rất vui, hắn vui vẻ đùa giỡn với cô bé vài câu nữa, cũng vào lúc này, phía trước có người hét lớn:
Dừng lại, dừng lại kiểm tra.
Dòng sông phía trước hẹp lại, dòng nước cũng chảy xiết, đứng dưới một tán cây, vài tên lính Việt có bộ dạng uể oải, trong đó có một tên khoát tay gọi.
Khánh Kỵ vội vàng kéo sát chiếc mũ xuống, nói với Thi đại ca:
Qua đó đi.
Từ những cử chỉ động tác của những tên kia, Khánh Kỵ đoán rằng bọn chúng không hề nghi vấn mình, do đó có thể đánh lừa chúng được. Nhưng Thi đại ca từ trước đến nay đã sợ cái uy quyền của quan phủ, nên làm việc gì cũng nhìn không rõ ràng, trong lòng hắn lại có vẻ khẩn trương. Chỉ là hắn còn có thể giữ được bình tĩnh, trong lòng mặc dầu cố gắng trấn tĩnh, trên khuôn mặt còn làm ra vẻ bình tĩnh, hắn vừa hàm hồ trả lời:
Đến đây, đến đây.
Rồi cố ý từ từ chèo thuyền qua.
Tiểu Quang khẩn trương nắm lấy cánh tay Khánh Kỵ. Khánh Kỵ một tay từ từ giữ chiếc mũ trúc che mặt, tay kia nhẹ nhẹ vỗ vỗ sau lưng cô bé, đôi mắt hắn vẫn chú ý những cử chỉ hành động của những tên lính kia.
Làm gì, đi đâu?
Vào thành, thăm người thân.
Thi đại ca gật đầu khom người cười, hắn cố ý bước tới hai bước để cho bọn chúng nhìn thấy cái chân què của mình.
Những tên lính này thực ra được phái đến đây để thực hiện kế nghi binh dụ hổ. Những tên này không biết sứ mệnh chân chính của họ là giăng một mẻ lưới để dụ dỗ đại quân nước Ngô vào tròng, nên thậm chí ngay cả diện mạo của Khánh Kỵ cũng chưa từng gặp qua, bởi vì triều đình nước Việt cũng không tin rằng Khánh Kỵ trong lúc chiến loạn lạc nhập vào nước Việt, bọn họ chỉ là từ những phản ứng của Ngô quân mà dự đoán rằng bọn chúng vẫn chưa tìm được tăm tích của Khánh Kỵ, do đó lấy Khánh Kỵ làm mồi nhử, rồi tiêu diệt đám cô quân của Anh Đào, do đó chỉ trọng điểm thành ấp, những tuyến đường thông thuộc rồi dán chân dung của Khánh Kỵ dó tự tay Bá vẽ nên, đó chỉ là diễn kịch để cho những tên thám binh nước Việt nhìn qua mà thôi.
Hơn nữa thuyền trúc của Thi lão đại lại không nhằm theo hướng Ngô quốc mà đi, mà là đi vào nội thành của nước Việt, do đó tính khả nghi sẽ rất thấp. những lên lính kia chỉ là mệt mỏi không có chuyện gì làm, nhìn thấy trên chiếc thuyền trúc kia có vị tiểu cô nương thân thể trắng muốt, mặt mày khả ái, nên luôn tiện kêu bọn họ đáp thuyền vào để đùa giỡn giải trí mà thôi.
Sau đó hắn nhìn thấy thần sắc cảnh giác sợ hãi của Tiểu Quang, nên bọn chúng không tránh khỏi nghi tâm, hắn liền lập tức giương thanh trường mâu trong tay, chỉ về hướng Khánh Kỵ rồi hỏi Thi lão đại:
Tên kia là ai? Ê, nói ngươi đó, ngẩng đầu lên.
Khánh Kỵ từ từ ngẩng đầu, Thi lão đại vội cười đáp:
Quân gia, hai người họ là huynh đệ và con gái của ta, lần này cùng ta vào thành thăm người thân. Quân gia, sao vậy…trước đây ta đâu có gặp người nào kiểm soát ở đây đâu?
Huynh đệ của ngươi và con gái ngươi sao?
Tên kia nhìn kĩ thăm dò Khánh Kỵ và Tiểu Quang:
Tiểu cô nương, cô nương khẩn trương như vây…là sợ gì vậy?
Thúc, cháu sợ…
Tiểu Quang tỏ vẻ sợ hãi, rụt rè đáp, rồi núp sát vào phía sau Khánh Kỵ, rồi kéo chiếc áo của mình che lấy khuôn mặt, nhút nhát nhìn tên kia.
Một tên lính dựa vào cây trúc mệt mỏi nói:
Được rồi, được rồi, trời nóng quá, nói với bọn họ làm gì chứ, cô nương này nhỏ bé như vậy mà ngươi cũng bắt chuyện làm gì, mau để họ đi đi.
Người kia còn chưa mở lời, Thi lão đại đã hướng về người vừa phát ngôn khom người nói:
Đa tạ quân gia, đa tạ quân gia, tiểu đệ xin phép được đi tiếp…
Nói xong hắn vội vàng chống sào chèo thuyền đi.
Ấy…
Tên lính kia đưa tay định hỏi tiếp, thì thuyền của Thi lão đại đã ra xa khoảng hai trượng rồi, hắn không vui thở dài một hơi, rồi quay người lại bước đi, cười ha ha:
Cô bé quả là mĩ nhân tuyệt sắc, lớn lên nó nhất định sẽ là một con tiểu yêu tinh mê hoặc rất nhiều người, tiếc quá, nó hãy còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành…
Bọn chúng nói chuyện về cô nương Tiểu Quang, cứ hoạt náo huyên thuyên, mấy người tên này một câu tên kia một câu tán gẫu cười nói náo nhiệt cả lên, cũng tại lúc này…
Tên lính lúc nãy dựa vào bờ trúc xanh quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một đại đội binh mã đi tới, lập tức đứng dậy, chạy một mạch tới, cúi đầu khom người cười nói:
Đại nhân, ngài tới đây làm gì vậy?
Đạo quân kia xếp thành giống như một hàng kiến dài, bước tới, tên đội trưởng kia nói xong, húc cùi chỏ vào tên lính đang quỳ bên cạnh nói:
Mắt ngươi sao vậy, đại nhân ở đây, ngươi hành lễ đi đâu vậy?
Nói xong hắn lập tức chuyển mình, cười nói:
Đại nhân, đây là trạm kiểm soát mà chúng tại hạ thiết lập gần nhất, đi về phía trước khoảng sáu mươi dặm là đã tới ranh giới của nước Việt rồi.
Tên đội trưởng cùng nhìn theo hướng ánh mắt của lưỡng vị tư mã đại nhân, thì nhìn thấy một người từ trong hàng ngũ kia bước ra, thân mang áo giáp, đầu đội mũ đỏ, tên đội trưởng đầu tiên nhìn cảm thấy hắn quen quen, một lúc mới nhận ra đó là lữ soái đại nhân của đại quân này, hắn vô cùng ngạc nhiên vội quỳ xuống hành lễ:
Tì chức bái kiến lữ soái đại nhân.
Ừm…
Tên lữ soái kia vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, cũng không buồn nhìn hắn, hắn cười mà như không cười đánh ánh mắt về phía xa rồi từ trong người rút ra một tấm da thú, rồi nói:
Nơi này quả không tồi, chúng ta lập trận mai phục ngay tại đây. Hai vị tư mã, các ngươi mang theo bức tranh này giả làm đại quân truy sát Khánh Kỵ, rồi cố ý làm cho nó rơi vào tay của người Ngô, thu hút đại quân nước Ngô kia dẫn binh lạc nhập vào đây…
Hai tên tư mã kia ngạc nhiên hỏi:
Đại nhân, bọn họ chẳng phải chính hướng theo đường này mà đến sao?
Viên quan lữ soái không nhẫn nại được đáp:
Nói nhảm! Bọn chúng tản ra khắp nơi mà đi, cũng không biết đi theo hướng nào, ngươi có biết được bước tiếp theo sẽ đi đâu không? Nếu không dẫn nhập được chúng vào trong vòng tròn mai phục của ta, thì làm sao có thể tiêu diệt được toàn bộ đại quân đó? Thôi đừng nói nhiều lời, ngươi mau đi chuẩn bị đi.
Vâng, tuân mệnh…
Hai tên tư mã bị mắng cho một trận, rất không vui, bọn chúng vội bước lên vài bước nhận lấy tấm da thú.
Tay của hắn còn chưa nhận lấy mảnh da, thì viên qua lữ soái đã thả tay, một trận gió ụp đến, thổi bay tấm da thú rơi trên thảm cỏ xanh.
Tên đội trưởng trạm kiểm soát nhìn thấy, vội vàng chạy tới nhặt lên, bước tới vài bước quỳ xuống trước mặt tư mã đại nhân, nói:
Đại nhân, của ngài đây.
Ừm!
Hai tên tư mã cảm thấy xấu hổ trước mặt thuộc hạ, không dám biểu lộ uy quyền trước mặt quan trên, hắn hung ác trừng tên tiểu đội trưởng một trận, đưa tay cầm lấy mảnh da, rồi mở ra xem.
Tên đội trưởng cũng đứng bên cạnh, nhân tiện nhìn theo bức tranh chân dung Khánh Kỵ, bỗng nhiên hắn hốt hoảng nhìn trân trân, rồi kêu lên một tiếng
A!...