• 912

Q.5 - Chương 254: Chuẩn Bị Hôn Sự


Số từ: 4039
Nguồn: Vip Văn Đàn
Phạm Lãi bị Khánh Kỵ giữ không nhích được người, liền cười gượng chắp tay nói:

Vâng. Thần không dám đêm khuya tới quấy rầy Đại Vương. Nhưng… Hài tử Di Quang này vào cung tìm Đại Vương, muộn thế này rồi mà vẫn chưa về. Phu nhân và tiểu nữ thấp thỏm lo lắng, nên thần vào cung đón con bé về, không ngờ… hài tử này đợi Đại Vương có chút mệt. Khi thần đến con bé đang ngủ ngon, thần không nỡ đánh thức, lại cảm thấy như thế này thì thất lễ liền nói với đám thị vệ có việc đợi tấu với Đại Vương.

Nói đến đây Phạm Lãi ngừng một lát, lại nói:

Kỳ thực cũng có một việc. Nhưng sáng mai bẩm báo Đại Vương cũng được.


Ồ. Di Quang vào cung thăm quả nhân từ khi nào?

Khánh Kỵ khẽ hỏi.
Phạm Lãi cũng khẽ trả lời:

Hôm nay sau giờ ngọ, khi mưa tuyết tạnh trời vừa hừng sáng.

Khánh Kỵ khom lưng nhìn trên giường của mình một bé gái đang cuộn tròn. Áo lông chồn trắng như tuyết vẫn quấn trên người, nằm co tròn lại như cung tên, bàn tay nhỏ xíu kê dưới má. Tay áo có viền lông thỏ mềm mượt lót xuống phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu. Bên hông cô bé thắt đai lưng kết bằng thừng chạm rỗng màu hồng, trên đai lưng còn giắt một thanh dao nhỏ. Đó là thanh Lỗ Tước Khánh Kỵ tặng cô bé.
Bên cạnh là chiếc áo ngủ bằng gấm Khánh Kỵ dùng lúc ngủ trưa. Cũng không biết cô bé kéo đắp lên người hay là Phạm Lãi sợ cô bé lạnh mở ra, nhưng lúc đó lại bị cô bé giẫm chân lên. Vì trong điện đặt bốn lò sưởi, Tiểu Nhã đầu lại mặc áo lông gấm nên một chút cũng không thấy lạnh, ngủ ngon lành, khuôn mặt hồng hồng toát ra một ít mồ hôi.
Khánh Kỵ không nhịn được cười ra tiếng:

Tiểu Nhã đầu này ngủ ngon thật, lúc này đánh thức cô bé dậy ra ngoài cửa điện sẽ gặp phải gió lạnh. Đừng gọi cô bé dậy. Một lát nữa sai người hầu sắp xếp, khanh cũng lưu lại trong cung, mai đón cô bé về cũng được.

Khánh Kỵ cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, hướng tới Phạm Lãi hỏi:

Khanh vừa nói có chuyện, mai muốn bẩm báo quả nhân.

Phạm Lãi mỉm cười:

Thần, phải chúc mừng Đại Vương rồi.

Khánh Kỵ không có lý do đã nghĩ đến Thành Bích, trong lòng mơ hồ, vội hỏi:

Tin vui từ đâu đến?

Phạm Lãi cười nói:

Cung hỉ Đại Vương. Thần hôm nay nhận được tin. Tần quốc quốc quân đã đồng ý cùng Ngô quốc kết thông gia. Gả công chúa Quý Doanh cho Đại Vương. Sứ giả cầu hôn và sứ giả Tần quốc đang trên đường trở về. Khoái mã truyền báo nói, muốn Ngô quốc sai sứ giả đón dâu đi nghênh đón công chúa Quý Doanh. Tháng ba sang năm, khi mùa hoa nở, đến Ngô thành hôn.


Hử?

Đôi lông mày của Khánh Kỵ nhểnh lên:

Lần này đi Tần quốc sơn đạo thủy viễn. Chỉ còn thời gian chưa đầy bốn tháng. Như thế cần phải nhanh chóng chuẩn bị.

Đây là việc hôn nhân chính trị. Tần Vương đồng ý hôn nhân, đại diện cho liên minh chính trị bắt đầu được ký kết. Khánh Kỵ cũng thở phào nhẹ nhõm:

Tốt quá rồi. Sức mạnh của Tần quốc tuy không sánh được với Tề Tấn, nhưng trong chư hầu thiên hạ cũng là lực lượng không thể xem nhẹ. Đặc biệt là vị trí đặc thù của nó. Một khi kết minh với Ngô quốc thì hai bên sẽ cùng phối hợp chặt chẽ. Đối với Sở quốc sẽ nảy sinh ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Phạm Lãi vui vẻ nói:

Đúng là cùng Tần kết thông gia, không chỉ có thể loại bỏ được uy hiếp đến từ Sở quốc, mà còn… Chúng ta còn có thể dựa vào mối quan hệ giữa Quý Doanh công chúa và Sở thái hậu phát huy sức ảnh hưởng lớn hơn tại Sở. Sở Vương tuổi nhỏ, hiện giờ Sở quốc là cô nhi quả phụ, gian thần lộng quyền. Đối với Sở thái hậu và Sở Vương thì mối nguy hại lớn nhất của họ chính là Phí Vô Kỵ quyền uy ngày một tăng, hung hăng càn quấy. Chỉ cần chúng ta khéo léo lợi dụng mâu thuẫn nội bộ này của Sở quốc, thì sẽ có cơ hội nắm trong tay đại vật khổng lồ cho chúng ta sử dụng.

Khánh Kỵ hơi gật đầu, vịn đầu gối suy nghĩ một hồi, nói:

Phạm khanh, sứ giả đi đón dâu lần này phải phái người đắc lực mới thành công. Kết thông gia với Tần quốc, thuyết phục Sở Thái Hậu. Người này vừa phải tinh thông lễ nghi ngoại giao, vừa có thể quan sát phân tích thời thế, dự đoán biến đổi của tình hình, tùy cơ ứng biến, có tài ăn nói, giỏi hùng biện. Theo ý quả nhân, để khanh làm sứ giả đón dâu, khanh thấy thế nào?

Phạm Lãi trầm ngâm suy nghĩ, nói:

Hành nhân lễ nghi, thần không thành thục lắm. May là hôn sự đã bàn định, thần cũng có thể tạm thời ứng phó. Nhưng lần này nhận sứ mệnh ngoại giao Tần quốc, một nửa mục đích lại là Sở Thái Hậu trên đường về. Thần là người Sở, am hiểu tình hình Sở quốc, đây là điểm mạnh của thần. Nhưng vì thần là người Sở, bây giờ lại phò tá đại vương. Chuyện Phí Vô Kỵ sai người hại thần vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Hiện nay lại không phải lúc cùng hắn công khai đối địch, nói như thế không được. Sợ rằng các thần tử Sở quốc đều rất khó giải thích hành vi của Phạm Lãi, từ đó có thái độ thù địch với Phạm Lãi. Nếu là những người này ngăn cản từ bên trong, như thế với thần chuyện Đại Vương giao phó cực kỳ bất lợi.

Khánh Kỵ nhíu mày, gật đầu nói:

Ừm, quả nhân đúng là chưa nghĩ đến điểm này. Nói như vậy, khanh thực sự không tiện đến Tần làm sứ giả đón dâu. Nhưng sứ giả đón dâu, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đón công chúa Tần quốc. Trừ khanh ra, còn ai có thể đảm đương trọng trách này?

Khánh Kỵ suy xét năng lực của từng thần tử, người thích hợp nhất đảm đương hoạt động đối ngoại lần này và làm chính trị một cách linh hoạt chỉ có Phạm Lãi và Văn Chủng, nhưng lại cũng là hai người không thích hợp tại Sở quốc công khai chuyện này. Ngoài họ ra, các nhân tài trong mặt này đều không có. Hơn nữa hai người này là phò tá đắc lực của Khánh Kỵ. Hiện giờ trong tay đang có một đống việc, cũng không thể phái họ đi hết. Khánh Kỵ vô kế khả thi, nhất thời cũng không có chủ kiến gì.
Phạm Lãi đảo đảo con mắt, nói:

Thần hiểu rõ chuyện của Sở quốc, tuy không tiện công khai lộ diện, nhưng có thể bên cạnh giúp đỡ, đưa ra chủ ý, có thể làm sứ giả phụ. Chỉ có điều… chúng ta còn cần một người có tài ăn nói, lanh lợi vượt trội làm sứ giả chính đón dâu. Dẫu sao phần lớn thời gian đều cần người này xuất đầu lộ diện. Trong đầu thần đã chọn ra được một người thích hợp, có điều… không biết Đại Vương có chịu hay không.

Khánh Kỵ vui mừng nói:

Là ai, khanh mau nói, Phạm Lãi chọn tướng, Quả nhân làm sao không đồng ý cho được.

Phạm Lãi quan sát sắc mặt Khánh Kỵ, nhỏ tiếng nói:

Người này chính là Úc Bình Nhiên Úc đại phu!


Úc Bình Nhiên

Khánh Kỵ hơi thần người, lập tức giận tái mặt, không hài lòng nói:

Phạm khanh đùa gì Quả nhân thế? Úc Bình Nhiên năm lần bảy lượt đối địch với Quả nhân. Hại quả nhân suýt nữa mạng táng tại Lỗ quốc. Hắn làm quả nhân tổn thất bao nhiêu binh mã? Một cánh tay của Lương Hổ Tử bị chôn vùi dưới độc kế của hắn. Quả nhân làm sao có thể dùng hắn đây? Huống hồ hắn lại là người của Hạp Lư, đường đệ của hắn đều chết dưới tay Anh Đào, Lương Hổ Tử, làm sao có thể vì ta phục vụ?


Đại Vương.

Phạm Lãi thành khẩn khuyên:

Lúc đó khác, bây giờ khác. Khi đó là mỗi người đều vì chủ nhân của mình dốc sức. Úc đại phu tất nhiên phải dốc hết sở năng, thành tâm cống hiến cho Hạp Lư. Nhưng hiện giờ Đại Vương mới là chủ của nước Ngô. Tình hình đương nhiên không giống nhau. Người đó là nhân tài, hơn nữa lại đúng lúc chúng ta đang thiếu nhân tài ngoại giao. Quãng thời gian dài từ nay về sau, giữa Ngô quốc và các nước trong thiên hạ sẽ là cục diện binh đao tương trợ, ngoại giao làm chủ. Nếu người này phục vụ Đại Vương, Đại Vương sẽ như mãnh hổ chắp thêm cánh.


Phạm khanh đúng là suy nghĩ hão huyền
.
Khánh Kỵ dở khóc dở cười nói:

Úc Bình Nhiên e là hận đến ăn tươi nuốt sống quả nhân. Làm sao vì quả nhân tận lực? Ồ, đúng rồi. Từ lúc hắn đến Tấn quốc trợ giúp Triệu Giản Tử phát binh xâm lược phía nam thành công, đến nay không có tin tức gì. Hắn hiện giờ ở đâu rồi?


Úc đại nhân hiện giờ… trong đại lao Cô Tô.


Cái gì?

Khánh Kỵ kinh ngạc:

Bắt được hắn khi nào vậy. Sao giam vào đại lao mà không có ai đến báo cáo với quả nhân?

Phạm Lãi thân ký có hơi chút kỳ lạ nói:

Không phải là chúng ta bắt được Úc Bình Nhiên, mà là Phù Sai khi thủ thành Cô Tô, giam hắn trong đại lao.


Phù Sai?

Khánh Kỵ vô cùng kinh ngạc:

Úc Bình Nhiên đối với Hạp Lư rất tận tâm, chân thành. Tại sao Phù Sai lại tống hắn vào đại lao?

Phạm Lãi nói:

Thần cũng là sau khi phụ chính, xử lý đám tù nhân trong ngục. Hai ngày trước mới thẩm xét rõ thân phận của hắn. Người này sau khi đi sứ Tấn quốc trở về, liền đến Sở đem sức phục vụ. Nhận lệnh đi áp giải đám quyền quý Sở quốc về Cô Tô. Đại Vương sau khi binh vây Cô Tô, hắn cũng bị vây trong thành. Phù Sai sợ bách tính toàn thành sinh dị tâm, liền mỗi ngày tìm một ít hiềm khích, mang một vài thế tộc đại gia giết hàng loạt, treo xác thị chúng. Úc Bình Nhiên hết lần này đến lần khác khuyên ngăn, chọc giận Phù Sai, Phù Sai liền nhốt hắn vào nhà lao. Sau khi Đại Vương vào thành bận việc trùng kiến Ngô quốc, không để ý đến những phạm nhân trong ngục. Úc đại phu vẫn luôn bị giam giữ trong đó, bị nhốt cùng với đám tù nhân làm chuyện phi pháp, quả thực chịu nhiều đau khổ.

Khánh Kỵ nghe đến đây im lặng không nói gì. Phạm Lãi thấy có vài cách, liền tận tình khuyên nói:

Nhớ năm xưa Quan Trọng nâng đỡ bảo vệ Công Tử Cửu. Khắp nơi đối địch với Công Tử Tiểu Bạch. Hắn suýt một tiễn giết Công Tử Bạch. Thù hận hai bên so với ân oán của Đại Vương và Úc Bình Nhiên cũng không ít hơn. Nhưng Công Tử Tiểu Bạch sau khi cướp ngôi Tề quốc quốc quân, lại chọn ngày tốt đại lễ nghênh đón Quan Trọng vào triều, cuối cùng trở thành giai thoại quân thần.
Úc Bình Nhiên là một nhân tài, lại từng bị Phù Sai không đếm xỉa tới công lao, tống vào nhà lao, chịu bao khổ sở. Nếu Đại Vương có thể lấy đức báo oán, trọng dụng hắn, thì sao phải băn khoăn hắn không thành tâm quy hàng, vì Đại Vương dốc sức phục vụ? Đại Vương, tấm lòng như biển cả, mới có trăm dòng chảy tụ về mà.

Khánh Kỵ do dự nói:

Nhưng… sử vu Tần, kinh vu Sở. Cả hai chuyện này đều là đại sự hết quan trọng. Ngộ nhỡ hắn... bỗng nhiên giao cho hắn trọng trách nặng như vậy, Khanh thấy có được không?

Phạm Lãi nói:

Quản Trọng có thể từ tù nhân nhảy lên làm Tề tướng quốc. Úc Bình Nhiên lại không thể từ tù nhân trở thành trì tiết sứ giả sao? Huống hồ, cả nhà gia tộc già trẻ Úc Thị đều ở trong thành Cô Tô. Úc Bình Nhiên sao dám sinh dị tâm nữa? Mà nếu thực sự có chuyện, không phải vẫn còn thần phó sứ giả giám sát hắn sao.


Ừm…

Khánh Kỵ cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, vỗ đùi nói:

Được, theo cách của khanh đi. Khanh đi gọi người chuẩn bị, Quả nhân đây sẽ cùng Thiếu Tể đại nhân đích thân vào trong đại lao, mang tên Úc Bình Nhiên ra.

Phạm Lãi giật mình nói:

Đại Vương chỉ cần hạ lệnh đặc xá là được rồi. Tuyết rơi nhiều mịt mờ, đêm đã khuya, làm sao dám làm phiền đến ngọc thể của Đại Vương?

Khánh Kỵ không vui nói:

Không phải Khanh nói, Công Tử Tiểu Bạch chọn ngày lành tháng tốt hoa phục, long trọng nghênh đón tội phạm Quản Trọng sao? Nếu đã làm, thì làm cho đến cùng. Hắn nếu vẫn không muốn phục vụ ta. Hắc! Như vậy thì hắn không biết tốt xấu. Nhanh đi sắp xếp đi.

Phạm Lãi cười, nhảy người lên đi ra ngoài.

Đại Thúc…

Không biết chuyện gì, Tiểu Di Quang đã tỉnh, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy. Được Phạm Lãi dạy bảo, cô bé bình thường cũng gọi Khánh Kỵ là Đại Vương, nhưng trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, bất giác lại gọi tên cô bé quen gọi.

Nhìn cháu ngủ toát cả mồ hôi kìa. Ngoan ngồi trên giường một lát, đợi hết mồ hôi rồi hãy dậy.

Khánh Kỵ từ trong tay áo lôi ra một khăn gấm, lau mồ hôi trên trán cho cô bé:

Vào cung từ khi nào, đợi ta lâu lắm rồi hả?

Di Quang tỉnh ngủ hơn, nhoẻn miệng cười nói:

Nghĩa phụ cả ngày dạy cháu học chữ viết chữ, đọc thơ, luyện ca múa. Thực là nhàm chán, chỉ có lúc tìm đại thúc chơi thì nghĩa phụ mới không dạy cháu nữa.


Cháu được lắm, cứ tưởng cháu nhớ đại thúc, hóa ra chỉ là lấy đại thúc làm lá chắn.


Không phải mà.

Di Quang hồn nhiên nói:

Cháu đúng là nhớ đại thúc mà.


Thật sao. Vậy thì tốt. Từ ngày mai, chỉ cần cháu vào cung, đại thúc sẽ dạy cháu múa kiếm. Trong cung cháu cũng học những thứ kia.


Hay quá!

Di Quang tung tăng ôm chặt cánh tay Khánh Kỵ:

Là Đại thúc nói nhé. Không được chơi xấu, đại thúc nhất định phải dạy cháu múa kiếm. Di Quang sớm đã muốn học để trở thành một người đầy bản lĩnh.

Nói xong cô bé thích thú tràn trề rút Lỗ Tước ra, vui vẻ làm động tác.

Đừng động lung tung, cẩn thận bị thương ở tay.

Khánh Kỵ lấy dao cắm lại vào trong vỏ:

Một lát nữa đại thúc và nghĩa phụ cháu ra ngoài cung một chuyến. Cháu hôm nay ở lại trong cung cũng được. Lát nữa tỳ nữ dẫn cháu đến hậu cung. Nghị chính điện hơi lạnh.

Tiểu Quang lanh lợi ưng thuận:

Đại thúc muốn lấy vương hậu rồi sao?

Cháu nghe thấy rồi à? Đúng thế.


Cô ấy là công chúa Tần quốc?


Đúng thế


Công chúa… liệu có dữ dằn không?

Khánh Kỵ buồn cười nói:

Sao, tiểu đại nhân, cháu lo điều này làm gì? Sợ đại thúc bị vợ dữ dằn bắt nạt sao?


Không phải đâu.

Di Quang tràn đầy tự tin nói:

Đại thúc là Đại Vương Ngô quốc, lại là dũng sĩ số một Ngô quốc. Ai dám bắt nạt ngài chứ. Là Di Quang sợ…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Di Quang nhăn lại như bánh bao:

Di Quang sợ công chúa Tần quốc đến đây, sẽ cáu gắt, không cho phép Di Quang vào cung tìm đại thúc.

Cô bé kéo góc áo Khánh Kỵ nhỏ giọng nói:

Di Quang cùng nghĩa phụ học. Đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Cháu biết quy tắc của quân hầu gia đều rất nhiều, nếu không phải Đại Vương cưng chiều cháu, thì bên ngay cả đường viền hoàng cung cháu cũng không được phép chạm vào…

Người đẹp vì lụa. Di Quang sinh ra vốn đã xinh xắn dễ thương, chiếc áo lông chồn trắng muốt làm nền cho khuôn mặt trắng mịn màng. Ánh đèn chiếu vào cô bé khiến nước da cô bé trở nên hồng hào. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng ta thấy đã là một tiểu mỹ nhân rồi. Khánh Kỵ trong lòng hơi rung động, vội an ủi nói:

Cô bé tinh khôn này, lại thích nghĩ ngợi băn khoăn. Yên tâm đi, Công chúa Quý Doanh này rất ôn hòa thân thiện, nhất định không bắt nạt Di Quang.


Đại thúc nói có thật không?

Di Quang ngẩng đầu giương đôi mắt trong veo nhìn Khánh Kỵ.

Đương nhiên. Đại thúc phải hiểu rõ cô ấy thì mới phái sứ giả đi cầu hôn chứ. Ta làm sao có thể cưới một con hổ cái được. Công chúa Quý Doanh này thùy mị hiền thục, thấu tình đạt lý, tâm hồn lương thiện, giá giáo lễ nghĩa. Cô ấy năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, lanh lợi dễ thương giống như tiểu Di Quang vậy…


Ầm!

Thị vệ canh giữ cung ôm thanh ngang khóa cửa vẫn chưa kéo được một nửa, một đoàn người cầm đuốc cháy bừng bừng phá cửa xông vào, một trận gió dường như cuốn qua.

Doanh Tương đâu, gọi hắn ra gặp ta!

Một giọng thiếu nữ quát lớn nói.
Đằng sau vài người hầu quần áo không ngay ngắn vội bước nhỏ theo thiếu nữ kia, hoảng sợ nói:

Quý Công Chúa. Quốc quân đã ngủ rồi.


Ngủ rồi thì bò dậy cho ta!
(mẹ ơi, thật là hiện thục dịu dàng nha)
Dưới hành lang dài u tối xuất hiện một nữ lang hồng y, vóc dáng thon thả, trang điểm như võ nhân, cổ tay chân đều buộc bao Lăng La. Bên hông thắt một dây lưng da trâu, càng lộ rõ eo nhỏ nhắn được sít chặt, bộ ngực tròn, tư thế oai hùng hiên ngang, dung nhan xinh đẹp.
Vóc dáng của nàng trong các nữ tử đã được coi là rất cao rồi. Đường cong ngực eo đến chân đùi thon dài mượt mà, đặc biệt là đôi chân thon dài khiến bao người rung động, ống quần được cô lấy dây Lãnh buộc lại, y sam ở đùi tuy lộ phình to ra, nhưng cũng khiến người ta tưởng tượng đôi chân thon dài cân xứng kia chắc phải tròn tinh tế mượt mà.

Doanh Tương cưng chiều Doanh phu nhân nhất, lúc này chắc đang ở trong cung của cô ta phải không?

Công chúa Quý Doanh tốc độ nói cực nhanh, vừa nói vừa rẽ sang tẩm cung của Doanh phu nhân. Eo nhỏ uyển chuyển, đôi chân dài bước nhanh. Mấy người hầu nếu không chạy chậm theo cùng thì không thể theo kịp tốc độ đi của cô.

Ầm!

Cửa cung bị đá văng. Quý Doanh đằng đằng sát khí đứng giữa phòng, ngực thở phập phồng, hai mắt trợn lên quát:

Doanh Tương, đứng ra đây cho ta!

Trong phòng có đèn. Trên giường hai người kinh hãi ngồi dậy, vừa nhìn thấy trong tay Quý Doanh cầm roi ngựa đứng ở đó, liền đồng thanh sợ hãi kêu một tiếng, soạt soạt kéo chăn gấm phủ lên người.
Trên giường hai người không một miếng vải che thân, hiển nhiên vừa vui vẻ với nhau, tóc tai bù xù, thực là không gặp được người. Trong giường là một mỹ nhân dung nhan xinh đẹp quyến rũ, ngoài ra còn có một nam nhân hơn ba mươi tuổi, vóc dáng cường tráng trung hậu, trên môi có vài sợi râu, vốn rất uy phong. Nhưng lúc này bị muội muội nhìn như thế, thực nét mặt đầy vẻ xấu hổ.

Quý Doanh. Muội không phải đang ở ngoại thành phía tây dạo chơi săn bắn sao. Sao đêm khuya khoắt về cung thế này?


Ta không trở về cung? Ta không trở về cung bị huynh bán cũng không biết!

Quý Doanh nổi giận nói:

Huynh không hỏi ta có đồng ý hay không, liền mang ta gả đến phía nam man rợ, làm thê tử Ngô Vương gì đó?


Ồ, hóa ra là vì chuyện này à
.
Tần quốc quốc quân Doanh Tương trên mặt lộ ra nụ cười, nói:

Muội giận dữ như thế làm gì. Hôn sự của công chúa, đương nhiên ta là Quốc quân huynh trưởng phải làm chủ. Huynh trưởng có thể hại muội sao? Đương nhiên phải chọn giúp muội một lang quân như ý. Ngô Vương là anh hùng thiên hạ…


Bậy bạ! Không phải huynh gả tỷ tỷ đến Sở quốc, tỷ tỷ lấy một lão già, tuổi còn trẻ mà đã thành quả phụ sao?
Doanh Tương khó xử nói:

Điều này… làm sao có thể trách quả nhân. Vị Sở vương đó rõ ràng nói Thái tử Kiến cầu hôn. Ai biết được hắn lại… Ai. Gạo nấu thành cơm rồi. Quả nhân hưng binh thảo phạt có được nữa không?


Đều là lý sự cùn. Khi đó muốn huynh phát binh, e là huynh cũng không dám đối đầu với Sở quốc! Ta nói cho huynh biết, Quý Doanh này muốn lấy, thì tự mình chọn phu quân. Ta không cần huynh chọn trượng phu cho ta.


Hồ đồ, đúng là hồ đồ!

Doanh Tương đập lên giường, rút cuộc giận tím mặt:

Ta thật nuông chiều làm hư muội rồi. Hôn nhân đại sự, do muội tự làm chủ sao? Chư hầu Trung Nguyên vốn khinh thường người Tần. Muội không tuân thủ lễ nghi như vậy, lan truyền ra ngoài không phải khiến thiên hạ chê cười sao. Thật là mất mặt. Quả nhân đã đồng ý với Ngô quốc, muội muốn cưới thì cưới, không muốn cưới cũng phải cưới. Ra ngoài cho ta!

Quý Doanh vừa nghe thì tức giận không kìm chế được:

Được, muội đi. Huynh dám gả muội đi. Muội sẽ giết tên Khánh Kỵ gì đó!

Tần quân Doanh Tương cũng nổi trận lôi đình, nhưng không dám đứng lên, đấm ầm ầm trên giường:

Muội giết thì giết, dù sao ở góa chính là muội.


Ầm!
một tiếng. Quý Doanh lôi theo một trận gió cuốn ra ngoài.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.