• 912

Q.2 - Chương 71: Thủ Đoạn Lả Lướt


Số từ: 4332
Nguồn: Vip Văn Đàn
Thành Bích phu nhân thần sắc hơi động, vội vàng hỏi:
- Biện pháp gì?
Trọng Lương Hoài đã có chủ ý, vẻ mặt cũng trở nên thong dong hơn:
- Phu nhân, lần đua thuyền này, trên thực tế chính là đấu bổn sự chèo thuyền. Người nước Lỗ chúng ta không sở trường về thuật chèo thuyền, nếu có thể mời người nước Ngô về chèo thuyền, khi đó còn sợ rằng không thắng được kẻ khác sao?
Thành Bích phu nhân ung dung nói:
- Thật là vô nghĩa, cuộc đua thuyền rồng, mỗi năm chỉ có một lần, vốn không ngờ tới rằng năm nay chấp chính đại nhân lại trọng thưởng đến vậy, làm gì có quý phủ nhà nào lại nuôi dưỡng cả một đám người rảnh rỗi, chỉ dùng cho cuộc đua thuyền rồng mỗi năm một lần? Hơn nữa, người nước Ngô cũng không phải ai cũng am hiểu chèo thuyền, những người Ngô đến Lỗ quốc ta chủ yếu là thương nhân, hiện giờ nhiều kẻ còn bị Quý Tôn đại nhân giam giữ, nếu đi tới Ngô quốc tìm kiếm, đi tới đi lui một chuyến, thời gian sao có thể kịp, người nước Ngô? Làm sao mà kiếm được người nước Ngô đây?
Trọng Lương Hoài cười hắc hắc, đã định liệu từ trước nói:
- Phu nhân nói thế sai rồi, muốn người nước Ngô sao, xa tận chân trời, mà gần ngay trước mắt đó.
Thành Bích phu nhân ngẩn ra, thất thanh nói:
- Ngươi từ khi nào đã biến thành người nước Ngô rồi?
Trọng Lương Hoài cười gượng nói:
- Khiến phu nhân chê cười rồi, tiểu nhân đâu có phải là người nước Ngô, ý ta là nói... Hiện giờ ở Khúc Phụ ta có một người, chỉ cần tìm được hắn, là có thể tìm được đủ tráng sĩ thạo chèo thuyền. Chỉ cần hắn chịu tương trợ, còn có kẻ nào có thể tranh đoạt ngôi đầu với phu nhân nữa?
Thành Bích phu nhân hoan hỉ, vội vàng hỏi:
- Hắn là ai?
Trọng Lương Hoài mỉm cười nói:
- Đương nhiên là vị Ngô quốc công tử Khánh Kỵ hiện đang ở tại Nhã Uyển.
Thành Bích phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Ngô quốc Khánh Kỵ? Thế này... làm sao mà có thể?
Trọng Lương Hoài nói:
- Làm sao lại không thể? Khánh Kỵ lúc đến Khúc Phụ dẫn theo hai trăm tên thân binh, phần lớn đều là những binh sĩ dũng mãnh vốn đã theo bên người hắn từ khi còn ở Ngô quốc, những người này hiếm có ai không tập thủy tính. Từ bọn họ chọn ra những người nổi trội nhất, muốn đoạt quán quân đua thuyền còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Hơn nữa, khi Khánh Kỵ công tử ở Tất Thành, chính là ở nhờ phủ đệ của phu nhân, cũng coi như là thiếu phu nhân một phần nhân tình, phu nhân nếu mời Khánh Kỵ tương trợ, hắn sao có thể cự tuyệt?
- Khánh Kỵ?
Thành Bích mặt lộ vẻ trầm ngâm, dĩ nhiên là rất động tâm. Nàng khẽ cắn làn môi mỏng, cẩn thận suy nghĩ chốc lát, trong lòng đã lập ra kế hoạch, thần sắc trên mặt nhất thời cũng thoải mái hơn, hơi hơi nghiêng đầu liếc liếc mắt nhìn Trọng Lương Hoài chờ ở bên cạnh, nói:
- Được, chủ kiến khác lạ này của ngươi cũng không tồi, ta cẩn thận suy nghĩ lại rồi sẽ nói sau, hôm nay tới tìm ta, cũng chỉ vì một chuyện này thôi sao?
Trọng Lương Hoài mừng rỡ, mặt dày cười nói:
- Đúng, chủ yếu chính là vì đại sự này của phu nhân. Có điều... tiểu nhân còn có một việc nhỏ, đối với phu nhân mà nói, chỉ như là nhấc chân nhấc tay mà thôi, tiểu nhân xuất thân là môn hạ của phu nhân, nếu bảo phu nhân không chịu giúp ta, vậy thì còn ai có thể giúp ta đây?
Thành Bích phu nhân hừ một tiếng, tựa cười lại như không cười nói:
- Được rồi, không cần hoa ngôn xảo ngữ, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi hiện giờ có thể nói luôn.
Trọng Lương Hoài hoan hỉ một mạch nói ra tính toán của mình, Thành Bích phu nhân nghe xong thì do dự một chút, sau một lúc lâu mới nói:
- Trọng Lương Hoài, con người quý ở chỗ tự hiểu, cho dù là địa vị hiện tại của ngươi, nếu không có ta tương trợ, ngươi cũng sẽ không đoạt được. Với tài trí và năng lực của ngươi, một khi đến được địa vị cao như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người lại âm thầm ham muốn, dồn dập hạ độc thủ, ngươi... sợ là đến tự bảo vệ chính mình còn không nổi. Nếu muốn thay thế Dương Hổ, đối với ngươi mà nói thực đúng là rước họa vào thân. Ta hảo tâm khuyên ngươi, giờ nên an phận thủ thường, vừa lòng vui vẻ đi.
Trọng Lương Hoài vừa nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời trở nên cực kì khó coi:
- Phu nhân, cái gì gọi là vừa lòng vui vẻ? Ngày xưa Thành Bích phu nhân được Quý Tôn Tử Phi đại nhân sủng ái, đặt song song với Ngải Thị phu nhân địa vị đã vững như bàn thạch, nếu là vừa lòng vui vẻ, cần gì phải bảo ta đi tìm một đứa trẻ sơ...
- Câm miệng!
Thành Bích phu nhân đứng bật lên, trên khuôn mặt lộ ra một chút ráng đỏ như son, nàng hít thở gấp gáp, một lúc lâu sau mới tự kiềm chế được, phẩy tay nói:
- Được! Ta đáp ứng với ngươi, ngươi nếu lật đổ được Dương Hổ, ta sẽ giúp ngươi nắm địa vị này. Có điều từ nay về sau, ngươi cũng đừng có...
Trọng Lương Hoài cười ha ha, đón lời mà nói:
- Phu nhân yên tâm, chỉ cần ta có thể thay thế được Dương Hổ, thì bên trong Lỗ quốc, chỉ có Quý Tôn chấp chính đại nhân là ở trên ta, còn có chuyện gì mà ta không làm được nữa? Khi đó đương nhiên sẽ không lại đến gây phiền toái cho phu nhân nữa.
Thành Bích phu nhân khẩu khí chậm rãi, vuốt cằm nói:
- Tốt, Trọng Lương Hoài, hy vọng ngươi lần này không chỉ nói được mà còn làm được.
Trọng Lương Hoài tự đắc cười, chắp tay lui ra:
- Phu nhân yên tâm, đây là sự kiện cuối cùng mà tiểu nhân làm phiền phu nhân. Tiểu nhân xin cáo lui.
Trọng Lương Hoài chầm chậm từng bước lui ra, tới cổng vườn, vừa lúc va phải một thanh niên nam tử mi thanh mục tú, người nọ liếc mắt nhìn qua hắn một cái, hừ lạnh đi qua, Trọng Lương Hoài cũng không muốn gây gổ, quay đầu lại tự mỉm cười rồi đi.
Người kia vội vàng đi đến trước mặt Thành Bích phu nhân, hỏi:
- Tỷ tỷ, ta mới vừa nghe nói Trọng Lương Hoài tới đây, liền lập tức chạy đến, hắn đến tìm tỷ tỷ làm gì?
Thành Bích phu nhân hừ lạnh nói:
- Còn không phải là để đề cao cái ân khi xưa, bức ta phải làm việc cho hắn. Hừ, định thay thế Dương Hổ sao? Dương Hổ một đại kiêu hùng, há có thể để cho loại tiểu nhân bình thường như hắn có khả năng địch lại được. Với bổn sự của hắn, không nên mạnh mẽ lật đổ Dương Hổ, thật sự là tự đi tìm đường chết.
Nam tử kia nhíu mày nói:
- Tỷ tỷ đáp ứng với hắn rồi sao? Dương Hổ... cũng không phải là dễ chọc vào, nếu đắc tội với kẻ này, sợ là cho dù lấy thân phận của tỷ tỷ, cũng vẫn bị hắn tìm mọi cách gây khó dễ.
Thành Bích phu nhân thở dài nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta đã đáp ứng với hắn, nhưng là sau khi hắn lật đổ được Dương Hổ, mới góp lời với gia chủ về hắn. Chỉ bằng hắn? Thật sự lật được Dương Hổ sao? Hừ, người si nói mộng mà thôi.
Nam tử kia nắm chặt bàn tay, phiền não nói:
- Tỷ tỷ, lưu lại kẻ này, tóm lại vẫn là một cái đại họa, chúng ta không bằng tìm vài người tin cậy, bắt hắn đi xử lý, như vậy là xong hết mọi chuyện...
Thành Bích phu nhân liếc xéo hắn một cái, sẵng giọng:
- Thành Tú, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, sao có thể đến giờ vẫn không cẩn thận như vậy? Trọng Lương Hoài so với Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu thì có vẻ bình thường hơn một chút, nhưng có điều kỹ xảo tiểu nhân vẫn biết được một ít, hắn nắm một đại bí mật như vậy, chẳng lẽ không sợ ta giết hắn diệt khẩu sao? Người này nhất định có phương pháp ứng đối, cũng may, hắn là đồng mưu của ta. Nếu không phải vào thời điểm sinh tử khó lường, hắn cho dù vô luận thế nào cũng sẽ không nói, cứ kệ hắn đi.
Thành Tú giậm giậm chân, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng. Thành Bích phu nhân lại hỏi:
- Đúng rồi, bảo ngươi thu mua lương thực, súc vật, tơ tằm mấy thứ đó, hiện tiến hành thế nào rồi?
Thành Tú nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, ta đã phái nhiều nhân thủ, không chỉ tại Lỗ quốc, còn thu mua ở mấy quốc gia xa hơn như Tề, Tào, Trịnh, Tống, ngay ở trên bãi cỏ chăn thả gia súc. Số súc vật hiện có, ước chừng có thể cung cấp cho tất cả dân chúng Khúc Phụ dùng trong một năm. Có điều là..., tỷ tỷ, chúng ta thu mua nhiều lương thực, súc vật, tơ tằm mấy thứ đó, cũng đã mất khá lớn tiền bạc, mấy thứ này để càng lâu thì càng không đáng giá, chúng ta thu mua tứ phương rầm rộ như vậy, năm nay mưa lại nhiều, không có vẻ gì là sẽ phát sinh ra thiên tai, nếu không bán lại đúng lúc thì...
Thành Bích phu nhân thoải mái tự nhiên nói:
- Yên tâm đi, ta quyết ý thu mua mấy thứ này, là đã cẩn thận suy nghĩ rồi. Hiện tại phía Nam có Ngô Sở hai nước mài kiếm soàn soạt; về phía Bắc à, Tề quốc mấy nhà quyền thần Cao, Loan, Bảo, Điền đang tranh đấu kịch liệt; mà ở Lỗ quốc ta, gần nhất thì có Khánh Kỵ, mưa gió thay nhau nổi lên, tình thế hết sức căng thẳng. Cả ba địa phương này, chỉ sợ là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra đại loạn, chiến loạn đồng thời, dân sinh đứng mũi chịu sào, thiên tai kiểu gì cũng không lợi hại được bằng mấy chuyện này. Khi đó chúng ta đứng giữa tích trữ lương thực, súc vật, nhất định sẽ lấy được lãi lớn.
Ánh mắt kinh doanh của Thành Bích phu nhân từ trước tới nay vô cùng cao minh, Thành Tú đối với tỷ tỷ thì thập phần tin phục, cho nên nghe nàng nói như vậy, cũng không góp lời nữa. Thành Bích phu nhân là phu nhân của Quý Tôn Tử Phi đại phu, với thân phận cao quí như vậy mà đi kinh doanh, tại lúc ấy mà nói thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, là thời đại hoàng kim của thương nhân Trung Quốc, bởi vì chư hầu san sát, cho nên vật tư giữa các quốc gia muốn trao đổi được phải dựa vào thương nhân, bởi vậy thương nhân địa vị cực cao, thậm chí sánh ngang với sĩ. Tề quốc danh tướng Quản Trọng là xuất thân từ một thương nhân kinh doanh cá và muối; Phạm Lãi, Tử Cống cũng lần lượt kinh thương, cũng không tổn hại đến hiền danh một đời, nguyên nhân chính là bởi lúc ấy thương nhân cũng không phải là một nghề nghiệp thấp hèn bị kỳ thị.
Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, là thời đại hoàng kim của thương nhân Trung Quốc, bởi vì chư hầu san sát, cho nên vật tư giữa các quốc gia muốn trao đổi được phải dựa vào thương nhân, bởi vậy thương nhân địa vị cực cao, thậm chí sánh ngang với sĩ. Tề quốc danh tướng Quản Trọng là xuất thân từ một thương nhân kinh doanh cá và muối; Phạm Lãi, Tử Cống cũng lần lượt kinh thương, cũng không tổn hại đến hiền danh một đời, nguyên nhân chính là bởi lúc ấy thương nhân cũng không phải là một nghề nghiệp thấp hèn bị kỳ thị.
Lúc ấy các quý tộc môn hạ của Quý Thị kinh thương rất nhiều, mỗi nhà đều có một chút sinh ý, bằng không Quý Tôn Ý Như cũng sẽ không lấy kinh thương muối biển làm phần thưởng, khiến các nhà môn hạ phải cật lực giành phần thắng. Thành Bích phu nhân khi vừa mới bước vào nhà Quý Tôn Tử Phi, đã biểu hiện ra năng lực kinh thương siêu phàm, Ngải Thị phu nhân đuổi đi rất nhiều thị thiếp của trượng phu, duy chỉ để lại mình nàng, ngoại trừ việc thị thiếp Thành Bích rất biết đối nhân xử thế, việc kinh thương trác tuyệt cũng là một nguyên nhân trọng yếu. Phải biết rằng Ngải Thị phu nhân vốn là một cao thủ kinh thương, cho nên mới có thể trong mấy năm khiến cho tài sản của trượng phu tăng theo cấp số nhân, Thành Bích cố ý hạ mình rồi lại biểu hiện ra một chút năng lực kinh doanh là đã có thể được Ngải phu nhân coi trọng, đã cho thấy một phần bản lĩnh rồi.
Sau khi Ngải Thị phu nhân suy sụp, trượng phu về sau cũng chết, Thành Bích phu nhân liền chuyên tâm vào kinh doanh buôn bán, hiện giờ đã trở thành phủ giàu nhất Lỗ quốc, phú khả địch quốc. Lúc ấy phú thương buôn bán lớn kiếm được những khoản lời kếch sù, thủ đoạn có ba, một là đồng thời sử dụng thuyền và xe, qua lại các nước, lợi dụng không gian khác biệt để kiếm những món lãi kếch sù, bởi vì đường xá xa xôi, những thứ vận chuyển đều là của hiếm đồ cổ, hoặc đồ dùng sinh hoạt xa hoa; loại thứ hai là sử dụng lượng vốn hùng hậu, đầu cơ tích trữ, mua một vài thứ nhu yếu phẩm cần dùng trong cuộc sống mà lợi nhuận vốn không cao như lương thực, súc vật, tơ tằm về tích trữ, đến thời điểm có thiên tai lại bán ra, lợi dụng thời gian khác biệt để thu được khoản lợi kếch sù; loại thứ ba chính là cho vay tiền, vay tiền đương nhiên không thoát khỏi cho vay nặng lãi.
Những thủ đoạn kinh doanh đó chính là ba phương diện kinh doanh chủ yếu của Thành Bích phu nhân. Nhưng mà trừ những thứ đó ra, nếu nói tới buôn bán thứ gì có thể lấy được món lời lớn hạng nhất, thì đó phải là làm muối và bán muối. Cái thời đại này bán muối có thể thu được lợi cực lớn, lợi nhuận thậm chí còn trên cả kinh doanh châu báu, nếu độc nhất vô nhị kinh doanh trong ba năm, thì lợi nhuận sẽ là tài phú khổng lồ không thể tưởng tượng ra được. Có nguyên nhân này, Khánh Kỵ phu nhân đối với việc có thể đoạt được thắng lợi trong cuộc đua thuyền hay không sao có thể không để trong lòng?
Nàng hỏi qua chuyện mua gạo thóc súc vật, nhân tiện nói:
- Thành Tú, ngươi lập tức thay ta đi làm một chuyện, hướng tới quân đội của Khánh Kỵ ở ngoài thành đưa vài thứ, ừm..., đưa mười con trâu, hai mươi con heo, hai mươi con dê, cho thêm lụa, đay, cảo vào ba xe, để cho bọn họ dùng.
(cảo: chính là lụa Lỗ cảo nổi tiếng nước Lỗ.)
Thành Tú ngẩn ra, hỏi:
- Khánh Kỵ? Là Khánh Kỵ công tử từ Ngô quốc tới sao? Chúng ta chẳng có liên quan gì với hắn, vì sao phải đưa hắn lễ vật?
Thành Bích phu nhân thản nhiên cười nói:
- Khánh Kỵ là khách quý của Quý Tôn gia ta, ta đưa lễ vật tặng khách nhân nhà ta, còn cần phải có lí do sao?
Thành Tú không rõ dụng ý của tỷ tỷ, đành phải gật đầu đáp ứng. Thành Bích nhìn đệ đệ rời đi, mỉm cười làm biếng duỗi lưng, đôi mắt quyến rũ nổi lên một tia đắc ý:
- Hôm nay đưa ngươi trâu béo dê béo, mai lại đưa ngươi trâu cày ngựa cưỡi, Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ sao, ha hả, nếu có thể khiến cho hắn dốc sức vì ta, cuộc thi này còn sợ không đoạt được thứ nhất sao?
Thành Bích phu nhân thần tình thản nhiên, tiếng cười róc rách như nước chảy, trên khuôn mặt quyến rũ lộ ra một tia ý cười ngọt ngào thỏa mãn.
o0o
Chạng vạng hôm đó, Khánh Kỵ cùng chúng công tử hát bài "Tập bắn trở về" phiên bản Xuân Thu từ bãi săn bắn trở về, vừa mới vào trong phủ, Dương Hổ đã tới rồi. Dương Hổ có vẻ rất mãn nguyện, mặt như mang theo tin mừng. Khánh Kỵ luyện xa chiến cả ngày, trong bụng đang đói gần chết, vội nghênh đón hắn tiến vào trong sảnh ngồi an vị, rồi sai người mang rượu thịt, ngồi đối diện với hắn chè chén ăn cơm, cầm đũa cười nói:
- Hổ huynh hôm nay thần tình phấn chấn, chắc hẳn là có việc vui vẻ, có phải là Quý Tôn đại nhân đã có quyết định rồi chăng?
Dương Hổ thở dài nói:
- Chủ công nhà ta, thôi đi thôi đi, muốn ngài quyết định cái đại sự gì, tưởng dễ vậy sao? Không nói gạt ngươi, chủ công nhà ta mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, không ngừng triệu kiến các vị đại phu đến để nghị sự, thương nghị chuyện xuất binh trợ giúp ngươi. Đáng hận là Thúc Tôn, Mạnh Tôn không ngừng cản trở, các đại phu biết rõ vô luận là đồng ý hay là phản đối, cũng không khỏi đắc tội với một bên, cho nên cứ đùn đẩy tranh luận, loạn ra chủ ý, đến bây giờ vẫn còn chưa thể quyết định được.
Nói đến đây, hắn lại an ủi:
- Có điều công tử không cần phải quá mức lo âu, mượn binh giúp một người phạt cả một quốc gia, vốn là chuyện phải cực kỳ thận trọng, không thể đưa ra quyết định hấp tấp được. Hơn nữa, cho dù chủ công quyết ý xuất binh, lúc này cũng chưa tới thời điểm, ta đang liên lạc khắp các nơi, san bằng các cản trở cho công tử, công tử chỉ cần yên tâm ở đây, kết giao với nhiều công tử hơn nữa, nói không chừng sẽ có hiệu quả bất ngờ.
Khánh Kỵ biết, binh lính các quốc gia đều là lâm chiến mới chiêu binh, bình thường đều chỉ là nông phu, hiện giờ lại là thời điểm vụ mùa, bởi vậy lúc này các quốc gia ít khi gây chiến, tiến hành chiến tranh lớn. Mặc dù Quý Tôn Ý Như đã đáp ứng, nhưng tình hình của Lỗ quốc rất phức tạp, đêm dài lắm mộng, nói không chừng sẽ lại xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, hiện giờ trong lúc tạm thời trì hoãn, gắng sức tranh thủ những tình hình có lợi cho mình kỳ thật cũng có đạo lý, liền vui vẻ cười nói:
- Hổ huynh nói rất đúng, như vậy Hổ huynh là vui sướng vì chuyện gì, hay là... mới lấy về được tuyệt sắc giai nhân nào?
Dương Hổ cười ha hả, gắp một miếng thịt kho lớn, vui vẻ xua tay nói:
- Ài, nữ nhân mà thôi, chỉ giống như là mù tạt, dù gì cũng chỉ là một loại gia vị, chấm qua một chút, đã thơm lại càng thơm, không chấm vào, ừm... cũng không có gì khác biệt. Dương Hổ ta không hợp với loại chuyện này cho lắm, chỉ là thi thoảng đi tìm vui, điều hòa một chút thôi.
Nói đến chỗ này, hắn đột nhiên giương mắt lên, tựa cười lại như không cười nói:
- Công tử, ta nghe nói... Hôm qua Thành Bích phu nhân tặng cho quân doanh của ngươi một ít dê trâu vải voc, có việc này sao?
Khánh Kỵ vuốt cằm nói:
- Đúng vậy.
Dương Hổ cười hắc hắc:
- Chuyện này... Cũng không phải là ý tứ của chủ công nhà ta, ngươi cũng nhận sao?
Khánh Kỵ cười nói:
- Bất kể nàng là vì lí do gì, ta thì ai đến cũng không cự tuyệt, để cho binh lính của ta được một trận ăn no nê đẫy đà, trên chiến trường mới có thể liều chết hết mình.
Dương Hổ chớp chớp mắt, vuốt râu cười gian tà nói:
- Thành Bích phu nhân vì sao lại đưa cho ngươi hậu lễ, chẳng lẽ là nghe nói tới chiến công vĩ đại của công tử một đêm chống lục nữ, nhất thời động xuân tâm, muốn có chủ ý với ngươi?
Dương Hổ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, càng nhìn càng cười lớn:
- Ừm, ta xem ra, nhân phẩm tướng mạo của công tử như vậy, chậc chậc, bất luận là nữ tử nào nhìn thấy, lại chẳng muốn trói chặt ngươi ấy à.
Khánh Kỵ nghe xong không biết nên khóc hay cười, hắn thật sự không ngờ rằng hóa ra Dương Hổ cũng là người thích nói giỡn, đành phải xấu hổ nói:
- Hổ huynh nói đùa rồi, Thành Bích phu nhân là một người phụ nữ ở góa dưới cửa Quý Thị, vả lại thân phận cao quý, sao có thể... sao có thể lấy làm trò cười?
Dương Hổ khinh thường nói:
- Ta khinh! Công tử một đời anh hùng, làm sao lại học theo kẻ khác làm bộ làm tịch? Nam nữ hoan ái, chỉ cần đôi bên vui vẻ, có ai mà quản được? Phu nhân ở góa nếu muốn lập gia đình, nếu muốn tìm thân mật, thì đó là việc của nàng, chủ công sao có thể quản những chuyện nhàm chán như vậy?
Nói đến đây hắn liền cười hắc hắc, vẫn chứng nào tật nấy nói:
- Có điều... Thành Bích phu nhân thật sự là một đại vưu vật, liền ngay cả ta từ xưa tới nay không ưa nữ sắc mà nhìn thấy tư thái xinh đẹp của nàng, cũng phải tim đập thình thịch, công tử...
Nói đến chỗ này hắn chợt nhớ lại thân phận của mình, tình yêu nam nữ dĩ nhiên là không có việc gì, nhưng tôn ti cao thấp thì lại là có chuyện, vội uống một ngụm, bưng cái bát lên, vẻ mặt chính khí nói:
- Hết thảy đều do ông trời sắp đặt, không yêu được người này, tất sẽ yêu người khác. Chúng ta không nói chuyện nữ nhân, không nói chuyện nữ nhân.
Khánh Kỵ cười ha ha nói:
- Hổ huynh cũng tin rằng nữ nhân đúng là họa thủy sao?
Dương Hổ nghiêng đầu, nói:
- Nữ nhân là họa thủy sao? Ừm, không sai, họa thủy, đến đây đến đây, không nói chuyện họa thủy, uống rượu uống rượu.
Khánh Kỵ thấy hắn thấp thỏm không yên, cũng không nỡ trêu chọc hắn, liền cười hì hì đáp lại chén rượu này, nói:
- Hổ huynh, ngươi còn chưa nói hôm nay có việc vui gì đấy?
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Dương Hổ lại hiện lên sắc mặt vui mừng, cười nói:
- Công tử không biết đấy thôi, chấp chính đại nhân muốn xây dựng lại Tắc từ, để cho ta chủ trì thi công, cúng thần, nặn tượng, tế tự và tất cả đại lễ, ha ha, chủ công nhà ta tín nhiệm như vậy, Dương Hổ há có thể không mừng sao?
Khánh Kỵ nghe thấy vậy cũng cao hứng cho hắn, vội nâng chén nói:
- Không tồi, quả là một chuyện vui, đến, Khánh Kỵ cũng kính một ly, chúc mừng Hổ huynh.
Dương Hổ cười ha ha, liền nói không dám không dám, nhưng cũng nâng chén, vui vẻ dạt dào.
Khánh Kỵ uống cạn chén rượu này, vừa đặt chén xuống, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, ẩn ẩn có một loại ý niệm không ổn trong đầu, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lại lấy tay xoa xoa đầu, không biết cái cảm giác kì quái này từ đâu mà tới.
Dương Hổ thấy hắn thần sắc có vẻ cổ quái, liền quẹt rượu trên miệng hỏi:
- Thần sắc công tử sao lại như vậy?
Khánh Kỵ nghĩ không ra nguyên do, liền cười nói:
- À, không có việc gì, chúng ta uống... Ai da, không đúng, không ổn, việc này cực kỳ không ổn!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.