• 912

Q.2 - Chương 92: Đầu Trộm Đuôi Cướp


Số từ: 9643
Nguồn: Vip Văn Đàn
Chập tối, lại thấy một đội xe ngựa đi về phía khu dịch quán, đội xe ngựa này có năm chiếc xe, hơn ba mươi kỵ sĩ, xe ngựa được trang trí rất đẹp, kỵ sĩ binh giáp sáng loáng, thoạt nhìn thì chắc lại là một nhân vật giàu sang quyền thế.
Khánh Kỵ đang ở ven đường bên kia, trong khoảnh khắc đó nhân cơ hội chạy đến chiếc xe dưới cùng, khi xuống được tới dưới gầm xe, tim vẫn còn đập thình thịch. Lúc này cần phải phân vân suy nghĩ tìm ra phương án tối ưu nhất mới được.
Bấy giờ trời đã tối, người đi đường đã bắt đầu thưa thớt, ngõ bên trái đột nhiên lao ra một chiếc xe, thu hút toàn bộ ánh mắt của các kỵ sĩ, nhưng không phải tất cả kỵ sĩ đều xông lên trước, đám sĩ tốt được huấn luyện đàng hoàng này đại đa số chỉ phi ngựa lên trước vài bước để đề phòng khi bất trắc thì còn phối hợp tác chiến, nhưng cách cũng không quá xa với chỗ cũ. Hai bên xe ngựa có hai cái trục xe rất dài, con đường cũng không được rộng rãi cho lắm, đám kỵ sĩ không thể đi song song cùng với xe ngựa được, cưỡi ngựa lên trước như vậy lập tức tạo ra một khoảng cách tương đối xa so với lúc trước. Ở bên trong hai chiếc xe đằng trước có những đại nhân vật, một khi xảy ra sự cố, toàn bộ kỵ sĩ hộ vệ sẽ theo bản năng lao lên phía trước, chiếc xe bình thường đằng sau đương nhiên không còn người trông chừng nữa.
Nhưng khoảng thời gian đó trôi qua cực kỳ ngắn ngủi, chỉ cần thân thủ hơi chút không linh hoạt, tốc độ đôi chút chậm chạp cũng sẽ bị người ta phát giác. Khánh Kỵ vừa mới chui vào trong, những kỵ sĩ vốn hộ vệ phía sau đoàn xe, chỉ là theo bản năng nên cưỡi ngựa lao lên trước vài bước, khi thấy sự việc không phải quá nghiêm trọng, tình hình được kiểm soát thì liền quay trở lại chỗ cũ.
Người lái xe gây nên sự nhốn nháo chính là Đậu Kiêu Kính, hắn la hét om sòm cưỡi ngựa lao đến, thu hút hết thảy sự chú ý của mọi người, đợi đến khi lao gần tới sát đoàn ngựa, mới thúc mạnh ngựa, vội vàng kéo cương ngựa lại. Mấy tên kỵ sĩ đại nộ, vung roi quất mạnh, trong miệng không ngớt chửi tục, Đậu Kiêu Kính vội vàng giải thích vài câu, đã phải chịu ăn mấy roi rồi, nhất thời giả bộ không chống đỡ được, ôm đầu bỏ chạy, đến cả chiếc xe ngựa ăn trộm kia cũng không cần nữa. Mấy tên kỵ sĩ thấy bộ dạng hắn thảm hại như vậy, không khỏi cười ha ha.
- Chuyện gì thế?
Xe ngựa phía trước kéo rèm xe ra, một công tử trẻ tuổi dò hỏi.
Một kỵ sĩ vội vàng cưỡi ngựa qua đó, giải thích cho hắn vài câu, vị công tử kia liếc nhìn chiếc xe ngựa bỏ lại của Đậu Kiêu Kính, cười nhạt một tiếng nói:
- Đi thôi, phụ thân đợi đã lâu rồi.
- Vâng vâng!
Kỵ sĩ giục ngựa lui về phía sau, phất tay ra lệnh cho đoàn xe tiếp tục đi, Khánh Kỵ bám vào giá gỗ ở gầm xe, khẽ khàng thở một hơi dài. Chiếc xe qua cầu không bao xa, trên đường có vài đám hoa cỏ, Khánh Kỵ vốn định khi qua cầu sẽ tách ra lẩn vào đám cây cỏ, đợi khi trời tối thêm chút nữa sẽ tiếp tục lên đường. Thế nhưng trông thấy hai bên đều là chân ngựa đang đi song hành theo xe, sắc trời tuy đã nhá nhem tối, nhưng cũng không thể nào che giấu được thân hình, đành phải đi theo vậy, đồng hành cùng với chiếc xe tiến về phía trước.
Trên đường đi quẹo trái quẹo phải, cũng không biết đã đi qua mấy khu nhà rồi. Khánh Kỵ đầu óc nãy giờ quay cuồng mệt mỏi, đã quên mất con đường lúc đến, nhìn thấy xe ngựa dừng lại trước một trạch viện, có người trải tấm ván gỗ, xe ngựa đi thẳng vào trong, sau đó vị công tử kia cùng đám người trên những chiếc xe khác lần lượt xuống xe, liền có người hầu dắt xe ngựa tới viện bên cạnh, dỡ đệm ngựa xuống dắt vào chuồng ngựa cho ăn cỏ khô, xe được đặt ở hành lang bên cạnh.
Khánh Kỵ kiên nhẫn chờ ở dưới xe, được một lúc, đám người hầu rời khỏi chuồng ngựa, Khánh Kỵ ngó trước ngó sau, không thấy có ai nữa, mới yên tâm bỏ hai tay ra, rơi phịch xuống dưới gầm xe, lặng lẽ chui ra khỏi gầm, cảnh giác nhìn động tĩnh hai bên, sau đó ẩn mình trong đám cỏ chất đống trong chuồng ngựa.
Chờ đợi, chờ đợi, sắc trời cuối cùng đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm rồi, một vành trăng non rải trên khắp mặt đất những ánh bàng bạc nhàn nhạt, Khánh Kỵ nhúc nhích một chút rút ra đoản kiếm bên hông, cất bước rời khỏi viện, lẩn vào trong bóng đêm.
Gian viện này rất lớn, trong viện thỉnh thoảng vẫn có nô bộc nữ tỳ qua lại, trong hậu viện đèn đuốc sáng trưng, xem ra chủ nhân không những vẫn chưa an giấc, mà hãy còn đang mở tiệc vui vẻ ở hậu đường. Khánh Kỵ dáng điệu nghênh ngang đi trong viện lạc, trong viện lạc này nô bộc nữ tỳ chỉ nghĩ hắn là võ tướng trong phủ, không có ai vặn hỏi cả. Khánh Kỵ muốn tìm một ai đó hỏi cho rõ cách sắp xếp chỗ ở của khách nhân trong khu dịch quán này. Tuy nhiên đám gia tỳ nô bộc tầm thường kia chắc chắn là không thể biết rõ được, tâm niệm của hắn khẽ chuyển, liền bước đi về phía hậu trạch.
Trong hậu trạch có đám gia tướng tuần tra canh gác, muốn gạt chúng để vào trong thì không được rồi, nhãn châu Khánh Kỵ khẽ lay động, rồi nhẹ nhàng lẩn về một góc tường, giấu mình đi men theo bức tường của ngoại viện, nhờ vào bóng đêm trợ giúp, trèo tường vào trong, ngồi xổm ẩn mình đằng sau rặng hoa, bên cạnh một mùi hôi thối thum thủm bốc ra, thì ra ở cạnh đó không xa là một gian nhà xí.
Chỉ một lúc sau, một nam nhân say lướt khướt đi tới, chui vào nhà xí, Khánh Kỵ định bụng đi vào tóm hắn hỏi chuyện cho rõ ràng, nhưng nghĩ lại thì hắn đã là khách, chắc hẳn phải là một nhân vật quan trọng, hỏi cặn kẽ tình hình thì sẽ buộc phải giết hắn diệt khẩu, nếu không một khi hắn kêu lên một tiếng thôi thì hỏng bét hết cả mọi việc. Nhưng mà nếu giết hắn thì người ở trong phòng lớn chắc chắn sẽ đến tìm, lúc đó thì việc cơ mật đứng trước nguy cơ bại lộ rất cao, vậy nên đành buông tha cho hắn.
Nam tử say rượu kia không biết suýt chút nữa thôi thì mình đã bị chôn vùi tính mạng, đi ra khỏi nhà xí ngân nga mấy câu hát rồi đi thẳng về đoạn đường phía trước, Khánh Kỵ lập tức khom người bám theo phía sau.
- Đại...đại nhân.
Một võ sĩ cắm đầu tiến lại gần, tác phong phù phiếm, cũng có mấy phần men say trong người, nhưng khi nhìn thấy nam nhân say túy lúy ở phía trước, vội vã đứng thẳng người rồi nép về một bên hành lễ, nam tử kia cũng chẳng thèm để ý đến hắn, vẫn ngêu ngao hát khúc ca đi tiếp. Đợi hắn đi qua, viên võ sĩ kia mới thôi đứng thẳng người lại, vừa mới bước về phía trước được một bước, đột nhiên một bàn tay to lớn chắc khỏe bịt kín miệng của hắn lại, lôi về phía bụi cỏ.
Viên võ sĩ kia mở to mắt kinh hãi, hai chân giãy dụa liên hồi, miệng không phát ra nổi lấy nửa thanh âm, chỉ thấy đám cỏ lay động trong giây lát, rồi ngay lập tức khôi phục lại vẻ tĩnh lặng như cũ. Một loáng sau, trong bụi cỏ lại đi ra một người, hắn giật nhẹ vạt áo, cảnh giác đưa ánh mắt quét khắp bốn phía, vội vã đi tiếp.
Khánh Kỵ lúc ở trong bụi cỏ đã truy hỏi được một số thông tin. Vừa biết được người mà hắn muốn tìm không phải là chủ nhân nhà mình, viên võ sĩ kia liền tiết lộ những tin tức mà hắn biết cho Khánh Kỵ. Thì ra nơi này chính là nơi ở của Điền Thị gia chủ Điền Khất, đêm nay tại đây mở tiệc yến mời bốn gia chủ đại thế gia khác. Rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở trong khu dịch quán ở đây hắn đều biết rất rõ nơi ở, nhưng cái tên Lỗ quân Cơ Trù kia khi tại vị cũng chỉ là một tên phế vật không có chí tiến thủ, huống hồ bây giờ chán nản đến nỗi phải dùng lễ quỳ để gặp mặt Tề quân, ai còn để ý đến hắn đang ở đâu làm cái gì.
Khánh Kỵ không thu hoạch được gì, liền chuyển chủ ý sang người năm vị gia chủ đang ở trong đại đường kia, bọn họ nhiều ít gì thì hẳn cũng phải biết một số thông tin, nói không chừng trong cuộc đàm luận của mấy vị gia chủ này còn có thể thu được một số thông tin quan trọng khác. Bởi vì năm đại gia tộc gia chủ lúc này đang mở tiệc vui vẻ, mỗi người đều mang theo tới đây không ít vệ sĩ, bởi vậy trước đại đường có không ít thị vệ của năm nhà. Chẳng ai quen biết nhau cả, điều này cho hắn cơ hội để lợi dụng, cho dù ngông nghênh bước vào bên trong cũng sẽ chẳng thể bại lộ chân tướng cho được.
Nhưng một thị vệ thì không có đủ tư cách đi vào bên trong, hắn liền đi vòng ra sau căn phòng, nhân lúc không có ai đề phòng trèo lên trên mái, bóc một viên ngói ra để lộ một khe hở, nheo mắt nhìn vào bên trong căn phòng. Tề quốc Thượng khanh Điền Thị gia chủ Điền Khất lúc này đang tiếp khách ở bên trong đại đường, những khách nhân nhận lời mời đến tham gia đều là các đại thế gia Quốc, Cao, Bảo, Loan. Những người này nói cười vui vẻ, cử chỉ thân mật, hoàn toàn không thể nhận ra được bọn họ mấy chục năm nay luôn đối đầu nhau một mất một còn, ngươi lừa ta gạt. Hiện nay, địch nhân chung của bọn họ là Yến Anh, một địch nhân cường đại đã khiến cho bọn họ gác lại thù cũ, trở thành đồng minh chính trị kiên định của nhau.
Khe hở của viên ngói kết hợp với những ngọn đèn bồng bềnh bay lên những ánh sáng như đám sương mù bàng bạc, đập vào mũi tỏa ra hương thơm. Đó là hương thơm tạo ra do thục lan đốt cháy phát tán, trong tiếng chuông kèn phát ra tiếng nhạc thanh thúy, trên đại đường, những vũ nữ yểu điệu uốn mình uyển chuyển, hòa cùng với tiếng chuông khánh ngân nga nhảy múa thanh thoát. Chủ nhân Điền Khất ngồi ở chính giữa, trong tay cầm bình rượu, híp mắt vui cười nhìn đám vũ kĩ. Trong mắt thỉnh thoảng vụt qua tinh quang, thỉnh thoảng lại đưa mắt trộm nhìn những khách nhân đã say quá đến mức đứ đừ nghiêng trái nghẹo phải kia, nhưng ngay sau đó lại hiện ra một vẻ mặt say rượu vô tri vô thức.
Khi Khánh Kỵ tới, buổi yến tiệc của bọn chúng đã sắp kết thúc, đám khách nhân gần như đã say hết cả rồi. Ngồi trên là Quốc Thị, Cao Thị gia chủ say khướt gục trên bàn tiệc, một tay gác lên cặp đùi của một thị nữ xinh đẹp, tay để lên ngực các nàng bóp bóp nắn nắn, thi thoảng uống một hớp rượu các người đẹp rót cho, ăn một miếng thịt, ở đâu trên mặt cũng có vết tích của rượu.
Bảo Thị cùng Loan Thị ngồi ở đầu dưới, bên cạnh mỗi tên đều có một nữ nhân thiên kiều bách mị đang hầu rượu. Bọn hắn chỉ là trung khanh, còn ba tên ngồi trên kia là thượng khanh, dù sao thì chức vị cũng kém hơn một bậc. Thế nhưng nữ nhân đang e ấp dựa vào ngực thì... lại không phải là thị nữ bình thường, mà là những thị thiếp có danh có phận của thượng khanh Điền Khất. Bọn hắn không dám làm càn giống như hai gã Quốc, Cao, nhưng cũng ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của các nàng, thỉnh thoảng lặng lẽ dò xét xuống phần dưới hông, thừa dịp chủ nhân không để ý cái là mặc sức nhấm nháp cái xúc cảm mê người từ bộ phận đẫy đà đang vểnh vểnh lên cao đó.
- Yến tướng quốc đại thọ tám mươi, cả nước cùng chúc mừng, chắc chẳng có ai có thể tụ tập được nhiều người đến chúc thọ hắn như vậy, thật đúng là rầm rộ chưa từng thấy a, haha.
Điền Khất ra vẻ cảm khái cười thán. Quốc Thị nghe xong hừ lạnh một tiếng, trên mặt hơi lộ vẻ không vui. Cao Thị từ trên gối mỹ nhân ngẩng đầu lên, nhìn Điền Khất một cái, khẽ cười không nói gì.
Hắn cũng đã mặt mũi say khướt, nhưng nhãn thần vô cùng tỉnh táo, không thể nhìn ra một chút cảm giác say nào cả. Cao Thị gia chủ Cao Chiêu Tử, thân thể mập mạp, mặt mày lúc nào cũng híp híp mắt lại, mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn vô cùng an tường, thực chất không ai không biết đến bụng dạ nham hiểm của hắn, Cao Chiêu Tử giết người lúc nào cũng cười giễu mà phóng tay. Lần này mấy đại gia tộc liên thủ, muốn mượn ngày mừng thọ ám toán Yến Anh chính là chủ ý do hắn bày ra, còn người hành động là Điền Khất.
Quốc Thị cười lạnh một tiếng nói:
- Yến Tỏa Tử có gì giỏi giang cơ chứ, các gia tộc đến mừng thọ hắn, không phải là nể mặt hắn, mà là nể mặt quốc quân nên mới đến, ai bảo hắn là kẻ tâm phúc số một của quốc quân chứ? Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, lão già này... cũng được đấy!
Điền Khất cười híp mắt nói:
- Bất luận là nể hay không nể mặt mũi hắn, có điều Yến tướng quốc thực sự là kẻ có bản lĩnh, phò tá cho quân chủ Tề quốc của chúng ta đã qua ba đời, ba đời đều được trọng dụng, người của hắn có thể nói là phân bố khắp nơi. Đừng tưởng hắn già rồi thì đầu óc sẽ không minh mẫn nữa, quyền lực trong tay nhất thời chưa thể lật đổ được. Cái khác không nói, ngay chuyện năm trước Lỗ quân Cơ Trù đến tìm, chúng ta định khởi binh giúp hắn phục quốc, cơ hội tốt biết bao a. Đáng tiếc, đại quân đều xuất phát rồi, Yến Tỏa Tử được tin từ bên ngoài quay về đô thành, một đạo lệnh dụ được hạ xuống đã lệnh cho đại quân phải quay trở lại, khiến chúng ta mất hết cả thể diện.
Nghe bọn hắn nói đến chuyện Lỗ quân Cơ Trù, Khánh Kỵ lập tức tinh thần chấn động, vội vàng tập trung lại tiếp tục nghe tiếp câu chuyện. Không ngờ Quốc Thị nghe xong chỉ mắng Cơ Trù một câu là đồ phế vật, rồi chuyển đề tài sang Yến Anh:
- Lão phu rất ghét cái kiểu giấu giấu diếm diếm như là hành vi của đàn bà, có điều gì không thể nói toẹt ra cơ chứ, chẳng phải chúng ta đã định...
- Khụ!
Cao Chiêu Tử hắng mạnh một tiếng, chặn lời của hắn lại, ánh mắt hướng sang đám thị thiếp, vũ kỹ bên cạnh, Quốc Thị hắc một tiếng, cầm chén uống một hơi cạn sạch, kéo lấy một mỹ nữ yêu kiều lại rồi rót rượu vào miệng của nàng, dứt ra không nói chuyện chính sự nữa.
Nghe bọn hắn nói đến chuyện Lỗ quân Cơ Trù, Khánh Kỵ lập tức tinh thần chấn động, vội vàng tập trung lại tiếp tục nghe tiếp câu chuyện. Không ngờ Quốc Thị nghe xong chỉ mắng Cơ Trù một câu là đồ phế vật, rồi chuyển đề tài sang Yến Anh:
- Lão phu rất ghét cái kiểu giấu giấu diếm diếm như là hành vi của đàn bà, có điều gì không thể nói toẹt ra cơ chứ, chẳng phải chúng ta đã định...
- Khụ!
Cao Chiêu Tử hắng mạnh một tiếng, chặn lời của hắn lại, ánh mắt hướng sang đám thị thiếp, vũ kỹ bên cạnh, Quốc Thị hắc một tiếng, cầm chén uống một hơi cạn sạch, kéo lấy một mỹ nữ yêu kiều lại rồi rót rượu vào miệng của nàng, dứt ra không nói chuyện chính sự nữa.
Cao Chiêu Tử lại trừng mắt nhìn Điền Khất một cái, Điền Khất đỏ mặt, lúng túng cười nói:
- Ách...Tối nay chư vị bằng hữu tới phủ của ta là để vui vẻ, là Điền Khất không nên nhắc đến chuyện không được nói, đáng phạt, đáng phạt.
Hắn nói xong, tự mình rót rồi nốc cạn một chén, cười ha hả:
- Sắc trời đã tối, ta thấy chư vị đại nhân không cần phải về nữa, hay là nghỉ lại trong phủ của ta nhé? Sáng mai cùng đi đến buổi tiệc mừng của Yến tướng quốc, thế nào?
Dứt lời nháy mắt với mấy thị thiếp nói:
- Còn không mau đỡ các vị đại nhân vào trong nghỉ ngơi.
Mấy thị thiếp vội vàng đứng dậy, dìu mấy vị gia chủ vọng tộc đứng dậy, Cao Chiêu Tử cười tủm tỉm đứng dậy, rồi lấy một tay dìu đỡ Quốc Thị, Bảo Loan nhị Thị gia chủ còn đang vờ vĩnh từ chối, cũng bị mấy thị thiếp không thèm giữ kẽ ôm lấy dìu vào bên trong nội trạch.
Những nữ tử kia không phải là thị nữ dùng để tiếp khách trong phủ của Điền Khất, họ đều là những thị thiếp có danh có phận của hắn, cũng chính là vợ bé của hắn, Bảo, Loan hai Thị cảm thấy nếu như ngủ lại Điền phủ, ngủ với thị thiếp của hắn, khó tránh khỏi có chỗ vô lễ, cho nên mới giả vờ khước từ một câu nhưng Điền Khất lại chẳng thèm để tâm, để cho thị thiếp của mình dìu bọn hắn vào trong.
Dùng thị thiếp của mình để hầu hạ khách nhân, cùng khách nhân đê mê ngây ngất trong trụy lạc, đây chắc hẳn là tập tục kế thừa mà nhất mạch tổ tông của hắn truyền thụ lại. Những gia tộc này vốn từ lâu đã có tập tục hủ bại phóng đãng này. Tiên tổ Điền Khất là con của A Quốc Trần Lệ Công Trần Hoàn, Trần Lệ Công lấy vợ là Thái Cơ, Thái Cơ cùng một nam tử Thái quốc thông dâm, Trần Lệ Công không những không ngăn cản, còn chạy tới Thái quốc cùng hai người này chơi trò 3P (hình thức 2 nam 1 nữ, bó tay bọn này luôn@@), cuối cùng vì hoang dâm mà bị giết. Thời của Trần Linh Công, Trần Linh Công lên tầng lầu cao, cùng hai đại phu trong triều với tuyệt đại yêu cơ Hạ Cơ trong lịch sử "Tam vi vương hậu, thất vi phu nhân, công hầu tranh chi, mạt bất mê hoặc thất ý"(Hạ Cơ: Mỹ nhân thời Xuân Thu, bốn câu thơ tiếp theo nói về Hạ Cơ có nghĩa sau: Hạ Cơ làm vương hậu của quân vương Trần Linh Công, 7 lần lấy chồng, quốc quân các nước chư hầu tranh nhau theo đuổi, không ai là không bị mê hoặc động lòng với nàng) đồng sàng với nhau, cùng nhau chơi trò "4P", thân là quốc quân, một chút ý tứ tranh đoạt tình nhân đều không có, quan niệm về chuyện nam nữ của gia tộc kia có vẻ rất khác với người thường. Căn bản không thèm để tâm đến chuyện "đội mũ xanh"(người Việt mình thì hay nói là bị cắm sừng đấy@@).
Trần Lệ Công bị giết, con của hắn là Trần Hoàn chạy đến Tề quốc, sau đó đổi tên là Điền, từ đây lưu truyền Điền Thị nhất mạch, vì sự phát triển của gia tộc, kết giao hữu hảo, dùng hàng trăm thị thiếp của mình làm công cụ để lung lạc người khác, đối với Điền Thị mà nói thì chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Hắn đến cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Cao Chiêu Tử chờ ở sau cùng, thấy hai vị gia chủ Bảo, Loan lúc đầu còn dè dặt không dám bỏ, nhưng sau đó được những thị thiếp kia dìu đỡ, vừa mới đi qua khỏi tấm bình phong thôi liền sốt sắng như không thể chờ được nữa ôm lấy vòng eo của các nàng rảo chân bước đi về phòng, Cao Chiêu Tử nhìn mà không khỏi phì cười.
- Các ngươi lui ra hết đi!
Điền Khất phân phó đám nhạc sư, những vũ kỹ còn lại và đám thị thiếp, sau đó đi đến bên cạnh Cao Chiêu Tử, lễ độ cung kính nói:
- Cao đại phu.
Cao Chiêu Tử mỉm cười trầm mặt xuống, khẽ quở trách:
- Điền Khất hồ đồ!
Hai người đều là thượng khanh, Cao Chiêu Tử răn dạy như vậy, Điền Khất thấy có chút khó chịu, cười mỉa nói:
- Vâng, may có đại nhân nhắc nhở, nếu không...thật là...haizzz!
- Hừ!
Cao Chiêu Tử tức giận lườm mắt nhìn hắn, rồi nhìn đám nhạc sư, thị thiếp, vũ kỹ đang đi xuống đại đường, lạnh lùng nói:
- Kẻ không có tài lại ngồi ở đây càu nhàu oán trách. Càng là thời khắc quan trọng, càng cần phải yên ổn. Mấy nhà chúng ta đã cắt máu ăn thề, liên thủ để tiêu diệt tên tiểu Tỏa Tử kia. Trước khi Yến Tỏa Tử chết, chúng ta việc gì phải biểu hiện trước mặt kẻ khác sự bất kính đối với hắn? Thật đúng là thiếu suy nghĩ, ngu xuẩn cực độ!
- Vâng vâng vâng, Cao đại nhân dạy rất phải, tại hạ...thật là hổ thẹn.
Điền Khất đỏ mặt tía tai, quả thực là có chút xấu hổ thực sự.
Cao Chiêu Tử lườm hắn một cái, bỗng nhiên lại chuyển đổi mặt mày, cười hớn hở:
- Điền Khất a, dù sao thì ngươi vẫn còn trẻ, bỗng nhiên được ngồi vào chức vị thượng khanh, có chút không biết trời cao đất dày là gì, còn cần được rèn luyện nhiều nữa mới được.
Điền Khất mặt lộ vẻ sợ hãi, thành khẩn nói:
- Vâng, Điền Khất còn cần đại nhân chỉ bảo nhiều, Điền Khất nguyện đi theo Cao đại nhân, bám gót từng bước, sau này còn cần thỉnh đại nhân phối hợp cùng mới phải.
Từ trong lỗ mũi Cao Chiêu Tử đắc ý hừ lên một tiếng, nheo mắt lại cười nói:
- Kiếm của ngươi, cho dù là một khắc sau sẽ cắt đứt cổ họng của hắn, trên mặt cũng phải mang nụ cười thân thiện, như vậy thì địch nhân mới không có ý cảnh giác đề phòng. Yến Tỏa Tử là kẻ dễ đối phó như vậy sao? Mũi của hắn còn thính hơn cả mũi chó, chúng ta càng muốn tiêu diệt hắn, thì đối với hắn lại càng phải không được biểu lộ ra địch ý, càng phải kính cẩn với hắn mới đúng.
Cho dù chỉ có một mình ngươi ngồi trong phòng tối, cũng không được biểu lộ bản tâm, cho dù là giả vờ, cũng phải giả vờ một bộ dạng hết sức chân thành, không chỉ cần lừa người, còn phải lừa được cả thiên địa quỷ thần!
Cao Chiêu Tử cười hi hi nói, hoàn toàn không có một chút kính ý đối với thiên địa quỷ thần. Nói tới đây, hắn còn dùng mấy ngón tay mập mạp chỉ lên xà nhà, Khánh Kỵ ở trên mái nhà theo bản năng rụt đầu lại.
Điền Khất khom người vái lễ rồi nói:
- Điền Khất thừa giáo, đa tạ đại nhân chỉ điểm.
Cao Chiêu Tử lại hừ một tiếng, nhãn châu liếc nhìn bốn phía, chậm rãi hỏi:
- Thế nào, không có món hàng mà ta thích sao?
- Có có có.
Điền Khất vẻ mặt tươi cười, vội vàng đứng thẳng lưng lên, thanh khái một tiếng, sau đó vỗ tay ba cái nói:
- Vào đi!
Bên ngoài cửa theo tiếng vỗ tay lập tức đi vào một mỹ thiếu niên, tiến lên vài bước, nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói dứt khoát:
- Đại nhân. - Mỹ thiếu niên này khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, áo tơ trắng như tuyết, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, trời sinh ra một khuôn mặt tuấn tú phong lưu.

Luyến đồng kiều lệ chất,
Tiễn đồng phục siêu hà.
Vũ trướng thần hương mãn,
Châu liêm tịch lậu xa;
Thúy bị hàm uyên sắc,
Điêu sàng lũ tượng nha.
Diệu niên đồng tiểu sử,
Xu mạo bỉ triêu hà;
Tụ tài liên bích cẩm.
Sàng chức tế chủng hoa.
Lãm khố khinh hồng trần.
Hồi đầu song tấn tà;
Lại nhãn thì hàm tiếu,
Ngọc thủ sạ phàn hoa.
Hoài tình phi hậu điếu,
Mật ái tự tiền xa,
Định sử yến cơ đố,
Di lệnh trịnh nữ giai...

(
Luyến Đồng
của Lương Giản Văn đế)
Những câu thơ trên nếu dùng để hình dung về mỹ mạo của tiểu đồng này thì thật là quá hợp. Trông thấy thiếu niên kia phong tình còn hơn cả nữ tử vài phần, đến cả người không háo nam sắc như Khánh Kỵ cũng bất giác sáng bừng đôi mắt, càng không nói gì đến Cao Chiêu Tử háo nam sắc kia rồi, nước miếng của gã to béo phốp pháp kia đều chảy hết cả ra, vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói:
- Thật là vất vả cho Điền quân rồi, lại có thể tìm được người có mỹ sắc đến vậy.
Điền Khất cũng cười theo nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, đại nhân nếu thích thì sáng ngày mai Điền Khất sẽ đem nó đến quý phủ.
Cao Chiêu Tử nghe vậy càng vui, cười ha hả nói:
- Điền đại phu thật tốt, được, được được, hahaha...
Hắn đi đến trước mặt thiếu niên, đưa tay ra nâng cằm của nó, quan sát tỉ mỉ, mắt ngọc mày ngài, mặt mũi tuấn tú, phong độ phóng khoáng, toàn thân phong lưu, càng nhìn càng thấy thích. Hận không thể cùng nước miếng nuốt trôi mỹ thiếu niên trắng ngần kia xuống. Hắn nuốt nước miếng, híp mắt cười nói:
- Bé con, tên là gì thế?
Mỹ thiếu niên hơi có chút e thẹn, con mắt tuấn tú khẽ rủ xuống, giòn thanh đáp:
- Nô tì tên Hoán Tiểu Chân.
- Tiểu Chân? Hahaha, tên hay, tên hay lắm. Nào nào nào, cùng lão phu ra hậu trạch nghỉ ngơi. (Đồng tính luyến ái có từ thời này rồi???)
Cao Chiêu tử véo một cái vào đôi má thơm tho đẹp đẽ như hoa đào của nó, không thể chờ được nữa vừa bá vai nó vừa đi.
Điền Khất nhìn thẳng về phía trước, nhìn theo bóng dáng của hai người kia cười nhạt một tiếng, trong mắt hơi nổi lên quang mang hình băng lăng lạnh lẽo.
Trên mái nhà, Khánh Kỵ mất hết hy vọng trở mình ngồi dậy, dưới ánh trăng sáng phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp các đình đài lầu các liên tiếp không thôi, trải dài vô tận, nếu không có mục tiêu rõ ràng, cứ tiếp tục đi tìm mãi trong vô vọng thế này, e rằng nếu hắn cứ tìm tiếp, thì cho dù tìm tới trời sáng cũng chưa chắc đã tìm được Cơ Trù.
Đang lúc Khánh Kỵ cảm thấy nhụt chí, bỗng nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng nói:
- Hài nhi kính chào phụ thân.
Khánh Kỵ nhẹ nhàng trở mình, từ khe ngói nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi không biết từ lúc nào đã vào trong đại đường, đang quay về phía Điền Khất thi lễ.
Điền Khất vuốt râu cười nói:
- Hằng nhi, con tìm được thị đồng này quả thật là giỏi, Cao đại phu rất vừa lòng.
Điền Hằng khom người nói:
- Tạ ơn phụ thân đã khen.
Điền Khất nhìn thẳng vào nhi tử, trên mặt lúc này đã bớt đi điệu bộ xu nịnh lúc nãy, mà đã bộc lộ nhiều hơn một chút tình yêu thương từ tận đáy lòng mình với nhi tử, hắn ngồi xuống bàn tiệc, phủi phủi chỗ bên cạnh, cười nói với Điền Hằng:
- Nào, ngồi xuống đây.
- Phụ thân, chuyện về Yến Tỏa Tử... chuẩn bị xong chưa?
Đây là lần thứ hai Khánh Kỵ nghe thấy bọn họ nói chuyện gì đó của Yến Anh, lần đầu tiên là từ miệng Cao Chiêu Tử nói ra, hắn tập trung tinh thần nghe ngóng tin tức của Lỗ quân Cơ Trù, không để tâm cho lắm, lần này lại nghe Điền Hằng nhắc đến, hắn bắt đầu chú ý, ghé tai vào trong lẳng lặng theo dõi.
Điền Khất trang dung ngồi dậy, trên mặt không hề có chút men say:
- Hừm, chuyện này con không cần hỏi nhiều, sáng sớm ngày mai con rời khỏi Lâm Truy, bất luận chuyện này thành bại thế nào, tốt nhất là không nên dính dáng tới Điền gia chúng ta.
Điền Hằng vâng vâng dạ dạ, ngồi xuống nói:
- Phụ thân thật ra không cần phải cẩn thận như vậy, bốn tộc Quốc, Cao, Bảo, Loan lại cộng thêm Điền gia chúng ta, năm đại gia tộc liên thủ, còn diệt trừ không xong một Yến Anh sao?
Điền Khất lườm nguýt hắn, nhiếc mắng:
- Hằng nhi tại sao lại hồ đồ như vậy, cứ cho là diệt trừ được Yến Anh, cũng không được để chúa thượng biết chúng ta cũng tham dự trong đó, hiện tại... không phải là lúc Điền gia chúng ta khoe khoang.
Hắn cười lạnh một tiếng, vuốt râu nói:
- Yến Anh chưa bị diệt trừ là mối họa cho Điền Thị chúng ta. Nếu như Yến Anh bị diệt trừ, hai Thị Quốc, Cao cũng sẽ thay hắn trở thành đại địch của chúng ta, Hằng Nhi à, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (chuyện nhỏ không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn), lúc này Điền Thị vẫn còn cần tiếp tục ẩn nhẫn, không thể bộc lộ tài năng ra vội, đại sự mưu quốc thành nghiệp như vậy, nếu nóng lòng muốn hoàn thành chỉ trong tay một thế hệ, có khi lại phản tác dụng rước lấy đại họa sát thân diệt môn, có thể nhịn được thì nhất định phải nhịn.
Nói đến đây, trong mắt của hắn phát ra quang lai nóng bỏng, nhìn khắp bốn phía, kìm thấp giọng xuống nói:
- Hằng nhi, lời thề mà tiên tổ Điền Thị chúng ta bói được con còn nhớ rõ chứ?
Ngữ khí của Điền Hằng cũng rất kích động:
- Hài nhi đương nhiên nhớ rõ.
Khánh Kỵ ở trên mái nghe thấy cha con họ nói chuyện quái từ (lời trong quẻ bói), trong lòng lại càng buồn bực gấp bội. Vốn dĩ đêm nay định mò vào đây tìm Cơ Trù, kết quả đầu tiên là nhìn thấy mấy tên quỷ háo sắc, giờ lại chui ra hai tên thần côn (có nhiều nghĩa nhưng ở đây có nghĩa là những kẻ mê tín). Đêm nay e là phải tự đi một chuyến rồi. Nhưng hắn không vội rời đi, hắn cũng muốn xem, tổ tiên Điền gia đã bói được cái lời tiên đoán chó má gì (giữ nguyên lời tác giả, hơi tục tí nha ^^).
Điền Khất dùng thanh điệu như nói mê:
- Phượng hoàng vu phi, hòa minh thương thương. Hữu Quỳ chi hậu, tương dục vu Khương. Ngũ thế kỳ xương, tịnh vu chính khanh. Bát thế chi hậu, mạc chi dữ kinh.
(: Giải nghĩa tiếng Việt: Phượng hoàng vỗ cánh bay, tiếng chuông kêu văng vẳng. Sau khi có Quỳ sẽ sinh ra Khương. Đời thứ năm sẽ hưng thịnh, có người được làm chính khanh. Đời thứ tám, sẽ có được kinh đô)
Ngữ khí của hắn vừa dừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc trang trọng thần thánh:
- Hằng nhi, đến nay đã là đời của phụ thân, chính là đời thứ năm, phụ thân thật sự đã trở thành thượng khanh của Tề quốc rồi. Tính đến nay xem ra lời trong quẻ bói mà tổ tiên truyền lại là có thật, nhất định là thật, sau đời thứ tám, Điền Thị chúng ta có thể thay Khương Tề mà lập quốc được rồi. Thế nhưng bây giờ, thời cơ chưa tới, chúng ta buộc phải ẩn giấu tài nghệ. Tích lũy lực lượng, đây không phải là việc của riêng người làm cha, còn có con, thậm chí cả hậu thế của con.
Khánh Kỵ ở trên mái nghe thấy cũng không khỏi giật mình, tổ tiên Điền Khất thật sự đã truyền lại những quái từ như vậy, những quẻ bói đó đã linh nghiệm thật sự, hay là chỉ là sự trùng hợp mà thôi? Nếu trên thế gian quả thực có loại bói thuật thần kỳ như vậy thì mình cũng muốn tìm một dị nhân đến bói cho mình một quẻ, xem liệu có hy vọng phục quốc hay không.
Điền Khất thở dài trầm ngâm, thần sắc khôi phục lại vẻ tỉnh táo, trong đáy mắt hiện lên một tia âm độc:
- Về điều này, vi phụ đã có trải nghiệm sâu sắc rồi. Mấy năm trước, vi phụ không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, nghĩ rằng thượng khanh Tề quốc vốn dĩ luôn luôn chỉ thuộc về Quốc, Cao, hai Thị nắm giữ. Vi phụ có thể hòa nhập vào đó, thụ phong làm thượng khanh, lúc đó còn dương dương tự đắc, ai ngờ được rằng hai nhà Bảo, Loan bọn chúng liên thủ chèn ép vi phụ, suýt chút nữa khiến cho vi phụ bị chống phá đến mức không đứng dậy lại nổi nữa.
Nói đến đây, hắn đắc ý cười:
- Còn may, chúng ta còn cùng chung một địch nhân.... Yến Anh. Vi phụ đã thuyết phục được các đại phu trung thành với công thất, gấp rút mời Yến Anh tước thế gia chi quyền, cuối cùng cũng nhờ vào Yến Tỏa Tử kia mà dẫn dụ được sự chú ý của bọn chúng, cùng liên minh với ta đối phó với Yến Anh.
Tuy nhiên, sau khi Yến Anh chết thì sẽ ra sao? Lúc đó bọn chúng sẽ chỉ đối phó với ta, ta lúc này không ngừng yếu thế, lấy lòng Cao Thị chính là để ẩn náu dưới vây cánh của hắn. Hắn càng xem nhẹ ta thì càng không coi ta là đối thủ, mới cảm thấy người như ta có thể đào tạo, thậm chí thế chân Quốc Thị, trở thành một thượng khanh nằm trong sự khống chế của hắn. Như vậy, Điền Thị ta mới có thể tả hữu phùng nguyên (thuận lợi mọi bề). Hằng nhi, ta là người đã sống lâu ở Tề quốc, nhưng vi phụ không biết rằng mình có được cái phúc phận đó không. Nếu ta chết đi, Điền gia sẽ được giao vào tay con, hàng ngày con cần học nhiều về đạo đối nhân xử thế, nhìn người dùng người, thì ta mới yên tâm cho được a.
Mấy đại gia tộc ở Tề quốc, vì lợi ích mà không ngừng âm thầm tranh đấu với nhau, thậm chí động cả binh đao. Nhưng mối nguy lớn nhất đối với các gia tộc, chính là Tề tướng quốc Yến Anh. Để củng cố quân quyền, Yến Anh luôn dốc sức đả kích thế lực tư hữu của các đại gia tộc, các đại gia tộc bị bức ép đã đoàn kết lại, tận lực đối phó với Yến Anh. Chính vì nguyên nhân này, bốn nhà Quốc, Cao, Bảo, Loan mới thôi việc đả kích Điền Thị, tự giết lẫn nhau là tự làm suy yếu chính mình, thay đổi và liên hợp với Điền Thị, nhất trí đối kháng
làm thịt
Yến Anh. Chỉ là bọn chúng tuyệt đối không thể ngờ rằng, tất cả những điều này đều là do Điền Khất âm thầm bày ra, thêm dầu vào lửa, đã dần dần nắm được toàn cục.
Điền Hằng nghe phụ thân giáo huấn, liên tục gật đầu nói phải, Điền Khất nghĩ một lát rồi nói:
- Đúng rồi, vi phụ nghe nói Cừ Khâu lũ lụt, nước ngập hoa mầu, sau khi con trở về lập tức đến Cừ Khâu một chuyến, phân phát lương thực và hạt giống cho vụ mùa cuối xuân, tránh việc vào mùa thu thất thu, nạn dân không có gì bỏ bụng.
- Phụ thân yên tâm, hài nhi quay về sẽ lập tức đi tới Cừ Khâu.
Điền Hằng vội vàng trả lời.
Gia tộc Điền Thị cũng giống như những hào môn thế gia khác, luôn luôn dốc hết sức mình để vơ vét của cải, mở mang môn hộ của mình. Tuy nhiên ngay sau khi Điền Khất lên chức thượng khanh, một Điền Thị gia tộc với một ước mơ vĩ đại trong truyền thuyết về quái từ bỗng nhiên được coi trọng hơn bao giờ hết. Gia tộc Điền Thị chính thức lấy "Thay Tề thế Quốc" để dựng nên phương hướng phát triển của gia tộc Điền Thị. Phương pháp của gia tộc Điền Thị cũng được đổi mới, từ việc vơ vét của cải trở thành đốt tiền làm từ thiện. Vào thời kỳ giáp hạt, Điền gia dùng đấu lớn cho mượn lương bên ngoài, đợi mùa thu hoạch, lại dùng đấu nhỏ thu lại tiền vốn. Nơi nào có thiên tai, Điền gia càng không tiếc công sức mà cứu trợ tế dân.
Sau khi Điền Khất, đời gia chủ thứ năm của Điền gia trở thành thượng khanh Tề quốc, gia tộc Điền Thị đã vô cùng tin tưởng vào quái từ của tổ tiên để lại. Trong quái từ nói đời thứ năm thành thượng khanh, đời thứ tám có thể thay Tề vậy thì chắc chắn sẽ là như thế, đến đời chắt trai của Điền Khất, toàn bộ giang sơn Tề quốc đều là của Điền gia rồi. Giờ đây hắn đã coi bách tính Tề quốc là con dân của mình, đương nhiên không tiếc công sức mà "Chịu thiệt là phúc", thu mua nhân tâm.
Điền Khất duỗi lưng một cái, cười nói với nhi tử:
- Được rồi, con đi ngủ đi, sáng ngày mai hãy quay về làm việc của mình. Chúng ta càng ung dung bình tĩnh thì kẻ khác càng không nghi ngờ Điền Khất ta và chuyện của Yến Anh có quan hệ gì với nhau. Lần này năm đại thế gia liên thủ đâm Yến Anh, vô luận thành bại, ta cũng phải giành được phần lợi trong đó.
Điền Hằng đáp: "Vâng", hắn do dự đôi chút, sắc mặt trầm ngâm nói:
- Phụ thân....có cần hài nhi khi trên đường quay về phong ấp tiếp ứng cho người.
Điền Khất ngớ ra, bụm miệng cười nói:
- Hằng nhi, không cần phải cẩn thận như vậy, Cao Thị chỉ thị vi phụ lộ diện, con nói vi phụ sẽ ngu xuẩn đến mức làm cung tiễn cho hắn sao? Haha..., sáng mai khi đi đến buổi thọ yến của Yến Anh, tự khắc sẽ có người đề nghị thỉnh chúng đại phu cùng Yến tướng xuất du, cùng đi đến núi Song Phong săn bắn. Đến lúc đó ta sẽ đi cùng hắn. Còn về những tử sĩ mai phục, đều là những tinh binh được từng gia tộc tuyển chọn kỹ càng, binh khí, y phục đều được ngụy trang, cho dù để lại mấy thi thể, cũng không thể tra ra được thân phận lai lịch của chúng.
Nói đến đây, hắn cười giảo hoạt:
- Huống hồ Điền gia chúng ta, là dùng Tôn Bằng động thủ. Nếu sự việc bị bại lộ, cũng chẳng liên quan tới ta, Tôn Thị từ lâu đã không còn qua lại với Điền Thị chúng ta, Yến Anh có thể làm khó dễ được ta sao? Nếu cái tên Tỏa Tử già mà không chết kia lần này mệnh lớn, vậy hắn sẽ báo thù, đối thủ cũng chỉ có thể là Tôn Bằng, chẳng có quan hệ gì tới vi phụ cả.
Người trên thế gian, trừ phi trải qua đóng gói làm đẹp, nếu không chẳng có mấy ai là thập toàn thập mỹ cả. Rất nhiều nhân tài vô cùng kiệt xuất trong một lĩnh vực nào đó, kỳ thực cũng giống như là khuyết điểm, là sở đoản của hắn. Nói ví dụ như phụ thân của Tôn Vũ là Tôn Bằng chính là một điển hình. Tôn Bằng cũng giống như gia phụ Tôn Thư, là một viên hổ tướng của Tề quốc, nhạy bén giỏi ứng phó, gan dạ sáng suốt hơn người, giỏi văn giỏi võ, tài học xuất chúng. Thế nhưng về tính cách thì hắn lại có điểm tương đồng với Ngũ Tử Tư ở Ngô quốc, cậy tài khinh người, bảo thủ cố chấp. Ngạo mạn ngang tàn, qua lại với người khác chẳng bao giờ yên bình, dần dà, khiến mọi người kính nhi viễn chi (chỉ kính trọng mà không dám lại gần)
Bởi vậy mặc dù Tôn Bằng chiến công lớn lao, nhưng vẫn chỉ nhận được chức trung khanh, hơn nữa không có công việc nào trọng yếu giao cho hắn đi làm cả, làm người khó nhất chính là phải biết mình, Tôn Bằng đương nhiên không hiểu nguyên nhân là do mình mà ra, ngược lại cho rằng do Yến Anh cố ý chèn ép hắn. Hơn nữa, hắn cùng với Điền Thị là dạng cha truyền con nối, trong tâm khảm vẫn tự nhận mình là người của Điền gia. Bởi thế năm đại thế gia liên thủ đối phó với Yến Anh lần này, bị Điền Khất dùng xảo ngôn che đậy, Tôn Bằng nghiễm nhiên làm tiên phong cho Điền Thị.
Điền Khất vừa nói đến Tôn Bằng, Điền Hằng chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi:
- Phụ thân, người nói thì hài nhi mới nhớ đến một chuyện, trên đường tới đây, hài nhi có gặp Lạc An Nhâm Thị gia chủ, Nhâm Thị gia chủ cũng tới Lâm Truy đi chúc thọ Yến Tỏa Tử, lúc hài nhi cùng hắn nói chuyện phiếm, nghe hắn nói lần này đến Lâm Truy, còn có một chuyện khác, hắn muốn đề cập chuyện hôn sự với con của Tôn Bằng là Trường Khanh, nữ tử kia là con của gia chủ một phân chi khác của Nhâm gia ở Ngô quốc, nghe đâu tên là... à, đúng rồi, tên là Nhâm Nhược Tích.
Khánh Kỵ vừa mới nghe tin ngày mai Yến Anh ra khỏi thành săn bắn, trong lòng đã định sẵn kế hoạch, vui mừng định rời đi, vừa nghe thấy lời này trong lòng đột nhiên trầm xuống, trống rỗng như thể thiếu dưỡng khí, có chút cảm giác bực bội. Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn bỗng nhớ tới khuôn mặt đã lâu không gặp kia. Nàng ở trong đình viện cùng đối vũ với mình, nàng ở giữa nơi máu tanh lau mâu cho mình, nàng ở bên bờ sông Lạc mã lưu luyến chia tay..., tất cả điều đó, dường như mới là chuyện của ngày hôm qua, mà hôm nay, nghe tin nàng sắp được gả làm vợ cho người khác, trong lòng Khánh Kỵ khó tránh khỏi đượm chút buồn man mác...
Điền Khất đứng dậy, chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi trong sảnh, bước được vài bước thì quay đầu lại nói:
- Nhâm Thị đến Lâm Truy cầu thân, chắc hẳn phía Tôn Thư đã đồng ý rồi. Khi về con đi tới chỗ Tôn Thư trước bảo với hắn, Điền thị gia chủ không đồng ý chuyện hôn sự này, Tôn Bằng ở đâu, để ta đi nói với hắn!
Khánh Kỵ nghe được câu nói này của Điền Khất, bỗng nảy sinh một loại hảo cảm với lão hồ ly âm hiểm xảo trá đó, haizzz..., rõ ràng đã biết lão già này còn âm hiểm hơn cả Cao Chiêu Tử, Cao Chiêu Tử là miệng nam mô bụng bồ dao găm, còn Điền Khất lại là giả heo giết hổ, còn thâm độc hơn hắn rất nhiều, thế nhưng...lúc này đây Khánh Kỵ cảm thấy nhìn lão hồ ly này rất chi là ưng mắt, ưng mắt vô cùng.
Điền Hằng ngẩn ngơ:
- Phụ thân, con còn tưởng người sẽ đồng tình cơ. Nhâm gia tại Ngô quốc nghe nói phú khả địch quốc(tài sản gần như ngang bằng với tài sản của cả nước cộng lại, giàu không để đâu cho hết, haizzz), nếu như kết thông gia với Điền gia chúng ta chẳng phải là phụ thân sẽ có trợ thủ đắc lực sao?
- Hồ đồ!
Điền Khất trừng mắt lườm nhi tử:
- Tôn Thị đã phân ly khỏi Điền Thị chúng ta, còn được coi là người của Điền gia chúng ta nữa không? Bất luận có nói thế nào, bây giờ bọn họ mang họ Tôn, chúng ta mang họ Điền. Tri gia và Trung Hành gia của Tấn quốc cũng cùng một nguồn cội là Tuân gia, đến nay đã qua bốn đời, quan hệ hai nhà hiện tại thế nào? Con có biết không?
Điền Hằng nghĩ đến tình hình của Tấn quốc, nghiêm mặt đáp:
- Phân chi của Tuân gia là Tri gia nhân tài xuất hiện trùng trùng, bốn đời có ba người từng đảm nhiệm chính khanh của Tấn quốc, một người khác cũng làm tới thứ khanh Tấn quốc, hiện tại bọn họ kế thừa đích tông của Tuân gia Trung Hành gia, thậm chí bức bách đích tông Trung Hành gia của Tuân gia, ngoài ra còn lập tông miếu thay họ Trung Hành, trở thành tông môn Trung Hành bình đẳng, khiến Trung Hành Thị không còn dám dùng danh nghĩa đích tông áp chế bọn họ nữa.
Nói tới đây Điền Hằng lập tức tỉnh ngộ, Điền Thư lúc trước lập nhiều chiến công, Tề quân ban họ đổi tên cho thành Tôn Thư, chưa chắc đã là âm mưu của Tề quốc Khương Chử Cựu noi theo Tấn quốc chia mà trị. Đến nay Tôn gia tự lập môn hộ đã được ba đời, hơn nữa tổ phụ Tôn Thư công trạng vô cùng to lớn, phụ thân Tôn Bằng là trung khanh Tề quốc, đến đời của Tôn Vũ nếu như kết thân cùng với Nhâm Thị phú khả địch quốc, yên tâm kinh doanh một phen, ngày sau chưa hẳn sẽ không đè đầu cưỡi cổ bản gia Điền Thị.
Điền Khất thấy nhi tử đã hiểu, thần sắc ôn hòa trở lại, vuốt râu cười nói:
- Con hiểu được là tốt, chuyện trước không quên, làm tấm gương cho chuyện sau, chúng ta không được đi lại con đường cũ như Tấn quốc Tuân Thị được.
Điền Hằng nhãn châu xoay động, đột nhiên nhớ tới Nhâm Thị gia chủ đề cập qua, cháu gái của hắn Nhâm Nhược Tích thiên kiều bách mị, là mỹ nhân hiếm có, đáng tiếc trên đường đến vị cô nương Nhâm gia kia trên xe không hề lộ diện, lúc đó chỉ trông thấy một tiếu tỳ bên cạnh nàng, dung sắc so với mấy mỹ thiếp bên cạnh mình cũng chẳng kém là bao, từ tỳ biết chủ, dung mạo của cô nương Nhâm gia kia chắc chắn không hề kém, nhất thời trong lòng nóng bừng, đề nghị nói:
- Phụ thân, nếu đã vậy, không biết để con lấy nữ tử đó có được không? Có đại thương nhân phú khả địch quốc làm ô dù, đối với đại nghiệp của Điền Thị chúng ta có ích lợi rất lớn.
Điền Khất lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Làm sao mà Nhâm Thị đồng ý để nữ tử kia làm thị thiếp của con, con muốn thì cứ việc lấy. Danh phận chính thê được giữ lại cho nữ nhi Cao Thị, bất luận nó xấu đẹp thế nào, tàn phế bệnh tật thế nào, nó buộc phải là chính thê của con.
Điền Hằng nhụt chí gục đầu xuống, lí nhí đáp lại:
- Vâng.
- Lui ra đi.
Điền Khất dặn dò một câu, Điền Hằng yên lặng không nói gì, chắp tay trở ra.
Điền Khất im lặng hồi lâu, nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào một thanh nến đỏ trên vách, thì thào lẩm bẩm một mình nói:
- Năm xưa tổ phụ suýt nữa phế trưởng lập ấu, đem Điền Thư (Tôn Thư) phù chính (từ thiếp lên làm vợ cả) Điền Thị gia chủ của ta. Đến nay Điền Thư đã tự lập họ Tôn, chưa chắc không còn dã tâm khống chế căn nguyên Điền Thị ta, trong quẻ bói nói chỉ có ta mới có thể trải qua tám đời mà lập quốc, Tôn Thị bọn chúng có to lớn nữa cũng không có cơ hội đó, Tôn Thị không định đổi lại thành Điền Thị để soán vị ta đấy chứ? Hừ, địch nhân đáng sợ nhất mãi mãi vẫn là đối thủ trong nội bộ của mình, với Tôn Thị, nhất định ta phải đề phòng cẩn thận, chỉ có thể suy yếu, vĩnh viễn không được để cho chúng cơ hội.
Lúc này truyện lại đi vào giai đoạn mà tại hạ tạm gọi là ‘chuyển đổi’, Khánh Kỵ di chuyển từ khu vực này sang khu vực khác, xuất hiện thêm nhiều nhân vật mới toanh, những tình tiết mới toanh, mà những nhân vật lạ hoắc này lại không chịu yên phận, tự họ cũng có những mưu mô xảo quyệt với nhau, chỉ khổ cho dịch giả dịch mà độc giả đọc cũng đau hết cả đầu. Hồi trước cũng có một đợt thế này rồi, là khi Khánh Kỵ di chuyển từ Tất Thành sang Khúc Phụ, tại hạ nhớ lại khi đó hình như rắc rối tới mức phải sáng tạo thêm phần tên nhân vật và địa danh ở cuối chương, nếu không chính tại hạ cũng chẳng nhớ nổi ai vào với ai nữa. Vì thế nên tại hạ làm tạm một bài bình luận này, để giúp chư vị độc giả nắm kĩ hơn về tình hình thế cục hiện giờ.
Hiện giờ hai mối nguy hiểm lớn nhất đối với Khánh Kỵ chính là:
- Tề quân. Nếu Lỗ quân trở về Lỗ, quyền lực của Quý Thị sẽ suy giảm nghiêm trọng, mà Lỗ quân lại trở thành con rối trong tay hai nhà Thúc Mạnh, đồng nghĩa với việc Khánh Kỵ sẽ không bao giờ có thể mơ tới việc mượn binh nước Lỗ nữa. Vì vậy, việc quan trọng nhất chính là sang Tề tìm kiếm Lỗ quân, diệt đi mầm mống từ trong trứng nước. Có điều Lỗ quân sang Tề là dùng lễ khấu đầu với Tề quân, cũng chẳng được coi là một đại nhân vật gì cả, cho nên tìm được lão nhân này quả thực là khó. Cơ hội đã tới khi Khánh Kỵ biết được trong cuộc đi săn mừng thọ tể tướng Yến Anh, mỗi người tham gia sẽ dùng một lá cờ riêng, mà Lỗ quân, đương nhiên là dùng cờ nước Lỗ (tiết lộ tiên cơ tí, hí hí). Nhưng liệu mọi chuyện sẽ chỉ đơn giản như vậy? Chờ xem nha.
- Ngô sứ. Những sứ giả cú vọ do Ngô quốc gửi sang, cộng với sự uy áp của trọng binh trấn ở biên giới, khiến cho Quý Thị phải lo sốt vó mà tìm cách đẩy Khánh Kỵ đi. Mối thù với Ngô quốc của Khánh Kỵ lớn đến nhường nào? Chuyến này bọn Ngô sứ tất dễ đi khó về. Nhưng Khánh Kỵ cũng không phải loại quân tử ân oán giải quyết đường đường chính chính, trong thời kỳ đại tranh chi thế này, có đôi khi cũng phải mưu mô, xảo quyệt một chút. Lương Hổ Tử, Anh Đào đã lĩnh mệnh xuất quân, nhưng không phải với danh nghĩa Khánh Kỵ, mà lúc này, những đạo tặc thu nhận được từ Triển Chích lại tiếp tục phát huy tác dụng. Triển Chích ở vùng Tề Lỗ đã làm ra biết bao điều ác, làm thêm một hai điều cũng chẳng ai làm gì được hắn, mà có ai sẽ nghe hắn giải thích cơ chứ? Đúng là một kế âm hiểm.
Bây giờ xin nói thêm về cơ cấu ở Tề quốc, có lẽ đây là cái đau đầu nhất vài chương gần đây, xin lỗi các bạn vì bài viết muộn này, mong các bạn bỏ qua và ghi nhớ một chút vài cái tên sau đây:
- Tề công Khương Chử Cựu: Tề quân, khác với Lỗ quân, Tề quân vẫn còn những đại thần trung thành, nắm giữ một nhánh quân đội đủ để trấn áp các thế lực đối địch. Ngoài ra Tề quân lợi dụng rất tốt sự tranh quyền đoạt lợi giữa các nhà thế gia với tể tướng Yến Anh, khiến cho toàn cục nhìn bề ngoài thì vẫn có vẻ bình yên.
- Tể tướng Yến Anh: Một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử, làm tể tướng qua ba đời Lỗ quân, còn có tên khác là Yến Tỏa Tử (hay Yến Tử). Yến Anh chưa xuất hiện trong những chương đã qua, nhưng sẽ không thể thiếu ông trong những chương tới bởi buổi tiệc mừng thọ của ông đang trở thành một chiến trường cho những kẻ xảo trá tính toán mưu mô xảo quyệt. Tạm thời với việc ông không có thiện cảm với Lỗ quân, ta tạm coi ông là cùng một chiến tuyến với Khánh Kỵ.
- Các nhà thế gia: Giống với ba nhà Lỗ quốc, có điều như các bạn đã biết, giữa các nhà thế gia Tề quốc không có kiểu ‘vừa đánh vừa xoa’ như ba nhà Quý Thúc Mạnh. Các nhà cần phải quan tâm đến gồm: Điền Thị, Cao Thị, Quốc Thị là thượng khanh, Loan Thị, Bảo Thị là trung khanh. Trong ba nhà thượng khanh, Cao Thị và Quốc Thị là gạo cội, Điền Thị chỉ vừa lên thượng khanh, nhưng đã được Cao Thị nhắm trở thành đồng minh tương lai, thay thế cho Quốc Thị đã dần thoát ra khỏi tầm kiểm soát.
Nói tới Điền Thị, không thể không nhắc tới Tôn Thị. Tôn Thị vốn là một nhánh của Điền Thị, gia chủ Tôn Thị Tôn Bằng cũng là trung khanh. Tâm điểm nhất là đứa con của Tôn Thị, Tôn Vũ, người có khả năng trở thành phu quân tương lai của Nhâm Nhược Tích. Tôn Vũ có lẽ không có gì là xa lạ với các độc giả Việt Nam, được xưng là dụng binh chi thánh (Khánh Kỵ gọi vậy), Tôn Vũ chính là Tôn Tử với 36 mưu kế nổi tiếng của mình. Có điều hiện giờ Tôn Vũ hãy còn tuổi trẻ, cũng giống như Khổng Tử, hãy còn long đong lận đận lắm. Dụng binh chi thánh, nhưng đối phó với tình thánh Khánh Kỵ, liệu Nhâm Nhược Tích sẽ rơi vào tay ai đây?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đại Tranh Chi Thế.