Chương 15: Tiêu Thiên uy vũ
-
Đại Việt Thiên Đế
- mranex
- 1688 chữ
- 2019-08-21 04:50:12
Con giao long vô hình vô ảnh kia mạnh mẽ càn quét không khí mà lao đến tiểu An. Nó đi đến đâu, khoảng không gian xung quanh nơi đó rung động vô cùng kịch liệt, tựa hồ sắp bị xé rách hoàn toàn.
Tiêu Thiên không thể buông tay để mặc thiên tử bị tấn công trước mặt hắn, việc này thật sự vô cùng nhục nhã. Hắn nhanh chóng cắn môi, một luồng tinh huyết nóng bỏng phun ra từ vết rách. Đặt hai tay lên miệng, thấm một ít máu xong lập tức thủ pháp thần tốc ngưng ra một thủ ấn phức tạp, hắn lớn tiếng hô.
- Nghiệt súc, nhận Trấn Ma Ấn!
Tinh thần lực cường đại len lỏi theo từng ngón tay, tiếp xúc với tinh huyết, rồi ngưng kết ra một tòa núi cao nghìn trượng phóng thẳng về phía con giao long vô hình.
Bị tòa đại sơn va đập vào, giao long vô hình kia gào thét một hồi rồi chuyển hướng tấn công, quay ngược lại mà nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, có vẻ nó cảm giác được ai mới là nguồn uy hiếp nó.
Con giao long gầm lên một tiếng rồi xé không gian mà phóng tới Tiêu Thiên. Nhìn thấy đối phương chuyển hướng, Tiêu Thiên không ngừng nghỉ mà thúc giục Trấn Ma Ấn đến tận cùng, hắn quán chú vào tòa đại sơn màu đen vĩ đại kia vô số tinh thần lực. Nhận được nguồn lực hùng hồn, đại sơn rung lên phẫn nộ rồi tiếp tục tấn công con giao long vô hình.
Cứ mỗi khi đại sơn bung tỏa hơn chục ngọn núi nhỏ, bao bọc nó thì nó lại lách mình, đập cái đuôi tràn đầy sức mạnh của nó phá đi vòng vây. Hai bên vây lấy nhau một hồi, đại sơn rung động kịch liệt, liền phân tách chính nó ra thành năm ngọn núi nhỏ hơn rồi bay tới năm phương vị xung quanh con giao long, bao vây lấy nó bên trong. Tiêu Thiên lúc này gầm lên.
- Ngũ Hành Trấn Ma Đại Điển, kích!
Năm ngọn tiểu sơn bắt đầu phát ra năm màu ngũ hành, mỗi tòa tượng trưng cho kim mộc thủy hỏa thổ, tạo thành một cầu sáng ngũ sắc bọc con giao long phía trong.
Không chịu thua, giao long gầm thét cựa quậy, hết đập bên này đến bên kia, không ngừng phá đại trận. Tuy rất cố gắng nhưng nó không hề phá được trận pháp do năm tiểu sơn tạo thành. Tiêu Thiên cười gằn, mặt hiện lên vẻ dữ tợn của một đầu ác ma.
- Súc sinh, không phải ta suy yếu thì ngươi nghĩ có thể cựa quậy được. Dám phạm thượng trước mặt ta, quá ngông cuồng.
Nói đoạn, hắn phóng ra một thủ ấn khác, giọng nói băng lãnh cất lên.
- Diệt!
Năm tiểu sơn co cụm lại gần nhau, từ từ tiến vào trung tâm là con giao long, quả cầu ngũ sắc cũng bắt đầu tăng cường độ sáng. Bên trong con giao long không thể vùng vẫy được nữa, chỉ có thể đứng yên mà gào thét trong tuyệt vọng. Chưa đến mười hơi thở, quả cầu ánh sáng chỉ bằng đầu ngón tay cái, không còn nghe ra một chút âm thanh nào nữa.
Tràn diện lúc nãy làm tiểu An vô cùng rung động, loại chiến đấu này là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, nhưng việc làm hắn thật sự ấn tượng là thực lực của Tiêu Thiên, thanh niên kia có chút điên nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, lúc nãy là do hắn đã suy yếu, lại còn tốn bao nhiêu tinh lực rút Đế Vương công pháp ra khỏi Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nếu để hắn trở lại thời kì toàn thịnh, con giao long kia không phải bị hắn một tay bóp chết sao.
Quả cầu ánh sáng tiêu tán giữa không trung, lúc này Tiêu Thiên chợt phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất. Tiểu An giật mình, gom hết sức lực bước lại gần đỡ hắn dậy.
- Ngươi có sao không?
Tiêu Thiên thì thào.
- Không sao… bệ hạ không bị thương chứ? Lúc nãy ta quá tay…
Tiểu An lắc đầu, đỡ hắn ngồi dậy rồi bản thân cũng ngồi một bên.
- Không có gì, lúc nãy uy áp của ngọc tỷ vẫn còn, nó bảo vệ ta rất tốt.
Ngồi đả tọa một hồi, lúc này Tiêu Thiên mới đấm xuống mặt đất một cái, cú đấm không hề có linh khí nên không làm sứt mẻ một chút đất đá nào.
- Khốn kiếp, sao ta có thể quên được nó chứ.
- Chuyện gì?
Tiểu An ngồi một bên cũng đả tọa thân thể, lúc này linh khí đã giúp hắn có thể đi lại một cách bình thường.
- Ngày trước lúc ta thuần phục Địa Mạch Hoàng Giao, trong lúc thu thập gặp phải phục kích nên có để sót một bộ phận, có một tên đạo sĩ đã sử dụng phần còn lại chế tạo một chiếc kính có khả năng nhòm ngó Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Nuốt một ngụm khí lạnh, hắn tiếp tục.
- Vì chung một linh hồn, chiếc kính đó đã từng làm khó ta và Long Quân rất nhiều. Vì có khả năng kết nối với bản đồ, và bản đồ ghi nhớ thần hồn của ta, ta không thể tìm ra vị trí của nó được.
Tiểu An khó hiểu hỏi.
- Ý ngươi là?
- Nghĩa là người có chiếc kính đó có thể biết nhất cử nhất động của ta nếu ta sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Tiêu Thiên nhăn mặt, không phải hắn đã quên chuyện này, mà là nhất thời hắn không để ý, vốn đã qua ngàn vạn năm, Sơn Hà Xã Tắc Đồ do thiên địa lưu giữ mới không tan biến, hắn không nghĩ rằng chiếc kính khó chịu kia lại được lưu truyền qua vô số năm tháng.
Tiểu An cũng không khỏi trầm xuống một chút, hắn nói.
- Nếu chiếc kính đó nằm dưới tay Dục Tông, chúng ta e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Tiêu Thiên lắc đầu.
- Bệ hạ không cần lo, con giao long lúc nãy xuất phát từ phía bắc, không phải ở Đại Việt.
Hắn đứng dậy, tay phóng ra một chút pháp ấn. Bao nhiêu núi non hùng vĩ cùng lúc chìm xuống, ẩn ẩn vào trong bản đồ da thú trên mặt đất. Sau một hồi, Vô Tận Đại Lục thu nhỏ đã biến mất, thay vào đó là những đường vẽ nhàm chán trên mặt Sơn Hà Xã Tắc Đồ, rồi một hơi thở sau, những đường nét cũng biến mất, trả lại tấm da yêu thú như ban đầu.
Vung tay một cái, Sơn Hà Xã Tắc Đồ bay vào tay hắn, rồi biến vào trong túi trữ vật, lúc này Tiêu Thiên mới lên tiếng.
- Con tiểu giao lúc nãy chỉ có thể tấn công người khác, không thể làm hại chủ nhân của bảo đồ như ta, ngài không cần lo.
Tiểu An gật đầu, nhưng hắn lại có chút thắc mắc.
- Ta thật sự muốn hỏi, Sơn Hà Xã Tắc Đồ vốn có công năng gì?
- Nó vốn là một tấm bản đồ thôi, Long Quân có một sở thích rất kỳ lạ là rất thích ngắm nhìn giang sơn của mình.
Tiêu Thiên vừa ngồi lên ghế, người hơi ngả ra phía sau, trả lời. Hắn nói tiếp.
- Nhưng sau này ta dùng nó để làm tàng bảo khố của Đại Việt.
- Tàng bảo khố?
Trên mặt tiểu An hiện ra một đường khó hiểu. Tiêu Thiên gật đầu.
- Nó lưu trữ rất nhiều công pháp và bí tịch. Và nó chứa vô số điểm đánh dấu thiên tài địa bảo.
Nhắc tới thiên tài địa bào, mặt hắn lộ vẻ khó chịu, nói.
- Một hôm, Long Quân cãi nhau với Âu Cơ nương nương, cả hai cùng đánh một chưởng vào hoàng thành bảo khố do ta xây dựng.
Một tay hắn ôm mặt, một tay đánh liên tục lên bàn.
- Bao nhiêu thiên tài địa bảo, vũ khí phòng cụ ta cóp nhặt cho Đại Việt một phần bị hủy hoại, một phần bay tán loạn khắp đại lục, còn một bộ phận nhỏ ở lại, tạo thành một cái hồ. Ngài có biết ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể đánh dấu chúng lại trên bản đồ không hả?
Tiểu An chợt ngẩn người, điểm này cũng có hơi châm biếm. Vốn hai người đứng đầu đại lục trong lúc đánh nhau lại làm hỏng cả bảo khố Đại Việt, đoạn tuyệt đường sống của hậu bối, nếu không nhờ Tiêu Thiên cóp nhặt lại chắc hoàng thất Đại Việt lúc đó là nghèo nhất đại lục rồi. Không biết nói sao cho Tiêu Thiên dừng việc phẫn nộ lại, tiểu An mới cất lớn tiếng gọi Tiêu Phi và Tiêu Phỉ.
Không lâu sau, hai huynh muội đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới trình diện trước mặt tiểu An. Cả hai lúc này không còn chút bụi bẩn nào trên người, đã trông vô cùng giống những đệ tử thế gia bình thường rồi.
Cả hai ôm quyền, quỳ xuống trước mặt Tiêu Thiên tiểu An, rồi Tiêu Phỉ lên tiếng.
- Gia chủ, sư phụ có gì cần căn dặn ạ.
Tiểu An nhìn thấy hai người đã không còn giống nô lệ bẩn thỉu, đã ra dáng một người bình thường cũng cười nói.
- Không cần đa lễ, cả hai ngươi giúp sư phụ của các ngươi chọn phòng, rồi dọn dẹp một chút. Ta có việc cần phải ra ngoài, đêm nay không cần chờ ta về.
Nói xong tiểu An phóng người ra đại sảnh rồi bước thẳng ra cửa lớn.
Tiêu Phi và Tiêu Phỉ cùng nhau quay ra cửa lớn, cúi đầu một cái rồi tiến tới gần Tiêu Thiên.
- Sư phụ, chúng ta đi thôi.
- Được, đi một chút.
Ai thích main dùng trường thương siêu soái thì vào team Dương tiện nhân nhé Vô Địch Từ Max Cấp Thiên Phú Bắt Đầu