• 1,967

Chương 112: Phát hiện ra bạn trai rất giàu thì phải làm sao đ y?


Hạ Diệu Diệu nghe thấy tiếng nhắc nhở có tin nhắn, vừa nhìn liền cười:
Mẹ ơi, vậy mà thực sự gửi ảnh, có phải anh ta cho rằng anh là nữ không?
Sau đó cô vứt máy tính qua một bên, ai có hứng thú mà nhìn một người đàn ông trung niên chứ, nhưng cô lại lập tức ôm lấy máy tính:
Có phải là anh ta có sở thích xấu xa gì không?
Hà An quyết định vẫn nên đi vệ sinh trước thì hơn.

Từ ngày được ăn mấy bữa tối tình yêu thịnh soạn, Hạ Diệu Diệu không ngờ hôm nay về nhà còn nhận được một bộ mỹ phẩm bảo vệ da, đại bảo bối nhà cô càng ngày càng biết cách quan tâm hơn. A? Không phải là nhãn hiệu cô vẫn hay dùng, là loại mà bọn Thẩm Tuyết thường dùng, là mỹ phẩm bảo vệ da thực sự. Hạ Diệu Diệu hiếu kì nhìn mặt sau, còn chưa giật mác, lọ mỹ phẩm với mức giá ba con số nhanh chóng xẹt qua đầu Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu há hốc mồm, rồi lại há hốc mồm, đắt quá. Đầu óc cô vẫn còn trong trạng thái trống rỗng,

Hà An đi ra từ phòng vệ sinh, nói rất tự nhiên:
Mẹ anh gửi đến đây, đã vào thu rồi, anh cảm thấy phù hợp với em nên giữ lại.
Hạ Diệu Diệu nghe xong rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, gửi đến à? Hạ Diệu Diệu không nhịn được nhìn từng cái. Trên bàn tổng cộng có sáu loại, có kem đêm, kem ngày, dưỡng ẩm, sữa rửa mặt, còn có cả kem tay và mặt nạ. Giá mỗi một lọ đều khiến cô kinh ngạc, kinh ngạc rất lâu. Sau cùng cô bấm tay tính rất lâu, có kinh ngạc phát hiện cộng lại hơn hai nghìn tệ rồi. Hạ Diệu Diệu lần đầu tiên sử dụng sản phẩm cao cấp như vậy, phân loại tường tận như vậy khiến cô mở rộng tầm mắt. Cô nhịn không được mà vuốt cái này một cái, nhìn cái kia một chút. Lọ nhỏ như cái ổ chuột Hamster, hình dáng tinh tế không giống như đồ dùng hàng ngày mà giống như đồ dùng thử. Hà An nhìn cô, thầy cô nhìn đống đồ đến ngây người hỏi:
Không thích sao? Chỗ mẹ chắc còn hãng khác.

Không phải, không phải, sao em có thể không thích chứ. Chỉ là... đồ mẹ anh bán đều đắt vậy sao?



Không rõ, đó là việc của mẹ.



Anh nói với bác... mẹ anh thế nào? Nói là cho bạn gái dùng à?
Hà An nhìn cô, ánh mắt rõ ràng như đang hỏi không được nói vậy sao?

Hạ Diệu Diệu nghĩ ngợi một lúc, hình như cũng chẳng có gì không tốt, chỉ là đột nhiên nhận được món quà quý như vậy khiến cô có chút lo sợ:
Làm gì có chuyện để mẹ anh tốn kém vậy chứ...


Hà An đi qua ôm lấy cô từ đằng sau:
Nếu em không thích...



Em rất thích...
Hạ Diệu Diệu cầm lọ kem trong tay mỉm cười, cô lấy lọ sữa rửa mặt:
Em đi rửa mặt.


Hà An nhìn bóng dáng cô rời khỏi, vẻ mặt bình tĩnh, cách này quả thực có thể áp dụng.

Hạ Diệu Diệu nhìn chằm chằm cái lọ bé tí màu xanh dương, cứ cảm thấy mình chỉ cần bóp một cái là dùng hết rồi.

Xa xỉ quá, dùng thoải mái một chút có phải một lần sẽ tốn mấy trăm tệ rồi không.

Hạ Diệu Diệu chấp nhận, chỉ là không biết vì sao cô cứ cảm thấy có chút lo lắng, không nhịn được tâm sự với Khổng Đồng Đồng về nỗi lo lắng đột nhiên có của cô:
Cả bộ hơn hai nghìn đó, mình cũng không biết phải làm sao nữa.



Cậu không biết phải làm sao thì cho tớ, tớ dùng hộ cho.



Tớ đang nói chuyện đàng hoàng với cậu đó.
Tớ cũng không hề có chỗ nào không đàng hoàng:
Mẹ Hà An còn bán mỹ phẩm nữa à?



Nghe nói là làm thêm.



Cho cậu thì cậu cứ dùng, có cái gì mà ngại. Hơn nữa đây là đồ tặng cho cậu, mẹ anh ấy tất nhiên sẽ chọn thứ tốt nhất, lần đầu tiên tặng quà không thể nào mất mặt được đúng không? Cậu cứ coi như mẹ anh ấy đang giả vờ đi, sau này muốn cũng không được đâu.



Thật sự là như vậy sao?
Khổng Đồng Đồng cũng không quá chắc chắn:
Chắc... Chắc là vậy...
Hạ Diệu Diệu thở dài một hơi, hi vọng là như thế:
Mình thì sao? Sau này gặp mặt mình phải tặng cái gì đây?
Giá tiền có lẽ phải gấp đôi.
Cậu là bên nhà gái, nhà gái ít hay nhiều cũng không sao, có thành ý là được.


Hạ Diệu Diệu nghĩ cũng thấy phải, ý của bác gái chính là không phản đối Hà An yêu đương:
Cũng không biết Hà An nói với mẹ thể nào, liệu có biết đường nói mấy câu tốt về mình không?

Yên tâm, Hà An nhà cậu làm việc lớn cũng rất đáng tin, cậu đừng lo lắng, việc đã đến nước này rồi cậu có nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Đúng, Hạ Diệu Diệu phấn chấn tinh thần, việc quan trọng trước mắt là cô phải tìm được một công việc khiến Hà gia hài lòng.


Tôi hi vọng các em sẽ cẩn thận làm khóa luận tốt nghiệp, nó mặc dù không giúp các em thêm điểm, nhưng là thành quả bốn năm học tập của các em. Đừng quá dễ dàng đưa kết luận, cũng đừng dài dòng văn tự. Các em mệt, tôi đánh giá cũng mệt. Được rồi, tan học.



Thầy giáo chết tiệt, tiết học nào kết thúc cũng phải châm chích người ta mấy câu.



Luận văn, luận văn, viết đi viết lại vẫn là những nội dung đó, cứ gọi luôn là một bài văn đi có phải không.


Hà An đứng dậy, anh mặc áo len lông lạc đà màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cùng loại màu hạt dẻ, mái tóc mềm mại hôm qua bị Hạ Diệu Diệu bắt cắt ngắn một chút, đeo túi xách màu đen đi đến bên cạnh Diệu Diệu hỏi:
Trưa em có ra ngoài ăn cơm với anh không?
Khoa bọn họ buổi chiều không có tiết, Hà An đề nghị Hạ Diệu Diệu, Không Đồng Đồng, Trương Tân Xảo:
Phòng bọn anh đã hẹn nhau ra ngoài ăn.


Hạ Diệu Diệu thu dọn đồ đạc:
Sao lại muốn ra ngoài ăn?
Tốn tiền lắm.
Thì sắp tốt nghiệp rồi, vì vậy muốn tụ tập nhiều hơn. Mà vừa hay là đầu tháng, ba mẹ mới đưa tiền sinh hoạt.


Sao trước đây không thấy anh ra ngoài ăn:
Gửi bao nhiêu?
Hạ Diệu Diệu sắp xếp lại đồ trong cặp tùy tiện hỏi. Bình thường cô cũng chẳng hỏi bao giờ, hôm nay chỉ tùy ý hỏi một câu mà thôi.


Mười nghìn tệ.


Hạ Diệu Diệu nghe xong lập tức nhìn Hà An.

Sắc mặt Hà An không có gì thay đổi, giống như vừa rồi anh chẳng nói ra con số nào vậy:
Em có muốn đi cùng không?


Mười... mười nghìn... Hạ Diệu Diệu mặc dù không biết tiến sinh hoạt mỗi tháng của anh bao nhiêu, nhưng cô biết mỗi tháng anh sẽ nhận được hai lần
trợ cấp yêu thương
của ba mẹ, vậy sẽ là hai mươi nghìn? Một tháng hai mươi nghìn

Nhưng nhìn vẻ mặt này của anh, không phải là lần nào cũng nhiều như vậy chứ?

Hạ Diệu Diệu có chút không tin nổi nhìn anh, trước đây anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Hà An vẫn nhìn cô như bình thường:
Em có đi không?
Hạ Diệu Diệu trong lòng có chút khó chịu, nhưng nghĩ ngợi một chút lại thấy không nên. Ba mẹ người ta mỗi tháng cho người ta bao nhiêu tiền thì liên quan gì đến cô. Huống hồ, Hà An bình thường cũng không phải người thích nói chuyện, trong mắt anh chuyện gì không quan trọng thì cũng lười nói. Không chừng chút tiền này trong mắt anh chỉ là một ít, không cần thiết phải nói ra, cũng không đáng mang ra khoe khoang. Hạ Diệu Diệu mông lung một lúc, cô có thể hiểu như vậy không? Khổng Đồng Đồng thấy Hạ Diệu Diệu như vậy, đẩy cô một cái để cô hồi phục tinh thần, không được tỏ ra yếu thế nha:
Giàu quá đi, cậu mời, thế nào?


Hà An vẻ mặt lạnh lùng:
Bọn họ bảo là chia tiền, nhưng nếu như Diệu Diệu không phản đối thì chuyện mời cậu, tôi cũng không có ý kiến.


Khổng Đồng Đồng bĩu môi:
Khả năng nói chuyện dọa người của cậu lại tăng rồi. Tân Xảo, Vương Phong Long cũng đi, chút nữa nhất định sẽ gọi cậu. Hơn nữa chiều nay cũng không có tiết học, ra ngoài ăn cho xong. Thời tiết như hôm nay ăn lẩu là ngon nhất.
Khổng Đồng Đồng vừa nói xong, điện thoại của Trương Tấn Xảo liền kêu, quả nhiên là ăn cơm.

Hạ Diệu Diệu gật đầu máy móc, được thôi, ra ngoài ăn, chẳng qua chỉ là tiền sinh hoạt hai mươi nghìn thôi, không chừng là do sắp tốt nghiệp nên được cho nhiều hơn.

Nhưng cho dù vậy cũng là quá nhiều. Đầu đông gió lạnh thổi vù vù, mọi người quây quần cùng ăn lẩu là một việc cực kì thoải mái. Đến như Hạ Diệu Diệu đang có chút hoang mang thì lúc vào cửa, vừa ngửi thấy mùi khói lẩu nghi ngút bay lên, cô cũng phấn chấn tinh thần, tận tình hưởng thụ sự kì diệu của văn hóa ăn lẩu mang đến.


Sau này chúng ta phải thường xuyên tụ tập nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Lão đại, anh cũng nói mấy câu đi, đừng chỉ lo gắp đồ ăn cho chị dâu.
Trương Tấn Xảo nghe vậy đỏ mặt, làm gì có, không được nói linh tinh. Vương Phong Long lập tức hằng giọng nói:
Đúng, Tiền Quân nói rất đúng, chúng ta có duyên trở thành bạn bè, lại có duyên trở thành người yêu. Vì duyên phận giữa hai phòng chúng ta, sau này nhất định phải thường xuyên tụ tập, thường xuyên đi ăn, ăn hết tất cả các hàng quán xung quanh trường, để cho tuổi thanh xuân không còn gì hối tiếc, cạn ly!



Cạn ly!
Hai mươi nghìn, nước trái cây cũng ngọt hơn một chút.

Buổi tối lúc ngủ, cô gái keo kiệt Hạ Diệu Diệu sau khi lật qua lật lại năm phút không nhịn được mà ngồi dậy trong bóng tối, mắt sáng như bóng đèn nhìn chằm chằm Hà An, có chút tâm sự hỏi:
An An, anh có dùng hết được tiền sinh hoạt không?


Hà An bịt mắt cô lại, giọng nói bình tĩnh vang lên trong đêm tối:
Cứ như vậy.



Cứ như vậy là như nào?
Hạ Diệu Diệu kéo tay anh ra.
Nếu như có thứ cần mua thì sẽ hết, nếu như không có thứ gì cần mua thì sẽ còn dư.



Bình thường anh có thứ gì cần mua?
Hạ Diệu Diệu cảm thấy chắc sẽ không có, cô chưa từng thấy Hà An mua đồ linh tinh, điểm này Hà An tốt hơn rất nhiều nam sinh khác, thậm chí anh còn không chơi game.
Rất nhiều, ví dụ như thay linh kiện máy tính, mua vài chiếc bút máy, hoặc là thứ gì đó thích.


Hạ Diệu Diệu nghĩ vậy thì cũng không nhiều:
Vậy anh còn dư bao nhiêu?
Mắt Hạ Diệu Diệu càng sáng hơn. Hà An bất giác thở phào một hơi, đắp chăn cho cô:
Thẻ lần trước anh đưa, em không xem sao? Bên trong đại khái có sáu mươi nghìn.
Hạ Diệu Diệu ngồi phắt dậy từ trong chăn:
Sáu mươi nghìn?
Hà An nhanh chóng kéo cô nằm xuống, cảm lạnh thì sao.

Hạ Diệu Diệu nghĩ một chút, nhanh chóng ngồi dậy, bỏ chăn ra, bước xuống giường:
Em đi tìm thẻ, em quên mất vứt ở đâu rồi.


Đột nhiên phát hiện bạn trai nhà mình còn nhiều tiền hơn so với mình tưởng tượng, phải làm sao đây? Hạ Diệu Diệu buồn bực bứt tóc, hơn sáu mươi nghìn tiền dư trong thẻ, sáu mươi nghìn đó. Đủ để mua cái nhà vệ sinh rồi, tiết kiệm một chút có thể sinh em bé rồi, mà tiết kiệm hơn chút nữa thì có thể đủ trả góp lần đầu rồi. Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu đứng ngây ra trong quầy. Thường Tương có bộ móng tay sơn màu hồng đào, cặp lông mày được kẻ tỉ mỉ nhìn cô:
Này, cậu hôm nay sao vậy? Trúng tà à?


Hạ Diệu Diệu nhìn cô ta một cái, liên quan đến tính mạng đấy, xảy ra chuyện lớn như vậy thiên kim đại tiểu thư vẫn là thiên kim đại tiểu thư. Anh chàng kia đã quay về quê hương tạm biệt với giấc mộng thành phố của mình, mà đại tiểu thư nhà người ta vẫn xinh đẹp chói lóa như cũ, người khác cũng không dám động đến cô ta. Hết cách, nghe nói tiền phá tiệm là Thường tiểu thư trả, đối phương cũng không thể tiếp tục truy cứu việc lúc Thường Tương đang yêu mình còn qua lại với người khác, anh hùng mệnh yểu, đây là kết quả rõ ràng từ trước rồi.

Hạ Diệu Diệu chán nản cúi đầu:
Tiểu Tương, nếu như đột nhiên cậu phát hiện bạn trai mình có rất nhiều tiền, cậu sẽ thế nào?

Có nhiều tiền thì có nhiều tiền, liên quan gì đến tớ, bạn trai cậu à? Cái người suốt ngày đến đón cậu đấy hả, cũng đẹp trai đấy chứ.



Cậu đừng mơ.



Cậu xem cậu nói kia, tớ có thể đi đào góc tường nhà cậu sao?
Cậu không chém chết tớ thì không phải là cậu. Đáng tiếc anh chàng soái ca kia lại là của Hạ Diệu Diệu. Nghĩ đến việc anh ấy mỗi ngày đều đợi ngoài cửa, hành động ôn nhu dáng vẻ lại không cho phép ai lại gần, không cho phép ai động đến, cô ta thực sự rất muốn sờ một chút, thử một chút.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.