• 1,967

Chương 120: Chiến tranh lạnh


Hạ Diệu Diệu nghe vậy ăn từng hạt từng hạt cơm với thức ăn, suy nghĩ về lời của Khổng Đồng Đồng. Thật ra trong lòng cô đã biết mặt tiêu cực của Hà An, nên mới muốn anh cùng vào một công ty với cô, lúc cần thiết mình có thể giúp anh và đồng nghiệp hòa đồng hơn.

Nhưng vấn đề của Hà An bị bạn thân nói thẳng ra, cô lại không nhịn được mà biện minh cho anh:
Thật ra anh ấy vẫn có thể tự mình làm ông chủ, giúp mẹ làm ăn.


Khổng Đồng Đồng gắp một gắp mì lên:
Đúng vậy, khách có ngu mới đến đưa tiền cho ông chủ mặt lạnh, đừng đến lúc đó lại đắc tội với hết người này tới người kia, đến cuối cùng số tiền còn lại cũng mất. Theo tớ thấy, cậu dứt khoát tiếp nhận luôn việc làm ăn của mẹ anh ấy, có khi còn phát triển thêm được vài năm nữa. Hề hề.


Hạ Diệu Diệu nghe vậy chỉ nhặt nhặt vài hạt cơm, lần đầu tiên không có tâm trạng ăn cơm.


Có phải tớ nói sự thật làm cậu giật mình không?
Hạ Diệu Diệu có sự nghiệp riêng của mình, cô chắc chắn sẽ không về làm cho bà Hà, Khổng Đồng Đồng biết ngay là thể:
Anh nhà cậu cũng đúng là kì lạ, tại sao không đi, sợ bị trượt nên mất mặt chắc?


Hạ Diệu Diệu nghĩ, đúng rồi, lòng tự tôn của Hà An cao như thế, thành tích lại dở như vậy, anh lo lắng cũng hoàn toàn hợp lý, giống như mình cũng lo lắng biểu hiện của mình ở trước mặt anh vậy.

Hạ Diệu Diệu lập tức vui vẻ lên, phóng khoáng chia một ít thức ăn của mình cho Khổng Đồng Đồng:
Đa tạ chỉ giáo.
.


A! Cậu muốn ăn mì tôm của mình đúng không! Nham hiểm! Hồng Đại có chuyện tốt như vậy mà sao cậu không nghĩ đến tớ... Cho tớ xin ít cơm đi...


Hạ Diệu Diệu nộp đơn xin việc thay Hà An. Hà An học khoa Xã hội, lại là con trai, hình tượng rất ổn. Trong ngành truyền thông, ngoài vẻ đẹp của người dẫn chương trình ra, những cô gái chịu được cơm bụi ngủ ngoài trời, đàn ông có sức lực khiêng vác cực kỳ được chào đón, huống hồ là vị trí không có quá nhiều yêu cầu về chuyên ngành. Chỉ cần có sức lực, tương lai còn xem tạo hóa của từng người. Hà An số may, rất nhanh liền nhận được thông báo dự thi phỏng vấn.

Khi nghe điện thoại, máy của Hà An nhíu chặt lại, đây là số điện thoại riêng của anh, cẩm chỉ lộ ra ngoài. Vì vậy mặc kệ đối phương nói gì, anh không cho đối phương thất nghiệp đã là anh rộng lượng rồi. Hà An không hề nghe hết đã dùng hành động để thể hiện quyết định của anh. Tắt máy, không đi. Hơn nữa, tại sao anh phải đi, anh tuyệt đối không đi. Anh cảm thấy những gì mình thể hiện đã đủ để Hạ Diệu Diệu không cần lo lắng về vấn đề cuộc sống của mình, vì vậy điều này chẳng làm nên được cái gì.

Hạ Diệu Diệu biết anh đã qua vòng sơ khảo, vui đến nửa ngày, hôm nay cứ đứng ở trước cửa kính đợi Hà An tham gia phỏng vấn, kết quả là tất cả các ứng viên đã ra về rồi, mà cô vẫn chưa thấy Hà An đâu.

Hạ Diệu Diệu tan làm xong, sắc mặt khó coi, vứt ba lô xuống giường:
Anh không đi?



Anh không cảm thấy anh bắt buộc phải đi.
Hà An bình tĩnh nhìn cô, thản nhiên, quang minh chính đại nhìn cô, lần này không hề lùi bước. Hạ Diệu Diệu bị Hà An nhìn đến sững người, nhất thời không biết phải nói anh cái gì, giống như mình làm sai một chuyện vậy, nhưng cô có sai sao? Hạ Diệu Diệu lập tức điều chỉnh lại trạng thái, cây ngay không sợ chết đứng nhìn anh:
Vậy anh muốn thế nào?

Không có kế hoạch.
Hà An lạnh lùng nói!

Hạ Diệu Diệu đến cùng cũng không muốn ép anh quá:
Vậy sang năm anh thực tập ở đâu?



Đến lúc đó hãy nói.
Đáng ghét:
Ý anh là anh muốn cứ nghỉ ngơi như vậy, nghỉ đến khi ba mẹ anh bảo anh về nhà!

Cho dù là vậy có gì không ổn chứ. Diệu Diệu, chuyện của em, em làm rất tốt, chuyện của anh, anh cũng có thể làm rất tốt. Em không cần phải lo nghĩ gì cả, không lẽ em thấy anh có gì không tốt sao?
Hạ Diệu Diệu nghe vậy bị làm cho nghẹn lời, nói như vậy anh ấy còn thật sự tính nghỉ đến tận khi tốt nghiệp xong:
Anh... anh...
Anh tốt ở chỗ nào chứ!
Mỗi một người đều có cách thức sống của riêng mình, công việc không phải là duy nhất.



Cái gì là duy nhất, ngồi chờ chết?

Em nói như vậy thì không có gì thú vị nữa rồi.



Anh thú vị.
Hà An dứt khoát cúi đầu, không nói chuyện, để tránh nói đến cùng chẳng được gì.

Cứng đầu, bướng bỉnh! Hạ Diệu Diệu rốt cuộc cũng nhìn ra được, khi Hà An không muốn làm gì, cô có kéo cũng không lay động được sự kiên quyết của anh!

Có lẽ không phải là bây giờ mới nhìn ra, chỉ là trước nay cô không để ý. Người ta không muốn làm việc nhà sẽ nhất quyết không làm, hơn một năm nay mặc kệ cô ra chiếu gì cũng không thấy hiệu quả. Chỉ là cô chưa từng nghĩ kỹ, giả vờ như chưa từng nhìn thấy mà thôi.

Bây giờ đổi tâm thái, ra khỏi khuôn viên trường học, sắp bước vào xã hội cô mới phát hiện, dù là việc nhỏ đó, anh vẫn không muốn thay đổi, hơn nữa còn kiên quyết không thay đổi. Anh không cảm thấy anh nên thay đổi tư tưởng, thay đổi con người ở trường học của mình, bắt đầu một mô hình cạnh tranh khác. Anh muốn tất cả giữ nguyên hiện trạng của nó, không có ý đón nhận bất cứ sự thay đổi nào.

Hạ Diệu Diệu không thể hiểu nổi, con người sao có thể như thế, con người phải không ngừng thay đổi, con người phải thích ứng với người khác, rất hiển nhiên là Hà An không hề muốn thích ứng với cô.

Bước vào ngưỡng cửa ra ngoài xã hội, Hạ Diệu Diệu đang dần thay đổi, Hà An không muốn thay đổi.

Sự thay đổi của Hạ Diệu Diệu không sai, cô dùng cách nhìn mới, thái độ mới để suy xét tất cả sự vật xung quanh.

Suy xét từ quan hệ yêu đương lên thành quan hệ hôn nhân; những việc làm partime nhỏ lẻ phải biến thành sự nghiệp lâu dài; tiền lương không phải chỉ là sinh hoạt phí cho em trai em gái nữa, mà phải đổi thành tiền tiết kiệm cho gia đình trong tương lai, cô không còn là sinh viên nữa, mà là người đã bước ra xã hội, cô không còn cần sự lãng mạn nữa, mà là trực tiếp đối mặt với mưa bão, hơn nữa không có đường lui.

Hà An không muốn thay đổi là tự do của anh, anh không cần đi làm, anh có năng lực nuôi sống bản thân. Hạ Diệu Diệu bây giờ đi đâu, anh có thể đi theo, điều này không ảnh hưởng đến cách thức chung sống của anh và Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu không cảm thấy như vậy, Hà An không tích cực tìm việc làm, đó chính là không có chí tiến thủ, khác với thị không đạt, tính chất không giống nhau! Anh không có chí tiến thủ! Một người đàn ông sao có thể không có chí tiến thủ! Sao có thể không nghĩ đến gia đình, con cái, tất cả những việc phải gánh vác trong tương lai!

Anh không phải là sinh viên nữa, không còn là người được cơm đút tận mồm, giơ tay có người mặc áo cho nữa, anh phải trở thành một người tự làm ra của cải vật chất! Hạ Diệu Diệu cảm thấy Hà An không hề muốn trở thành người làm ra của cải vật chất, anh giữ nguyên hiện trạng! Hơn nữa cực kỳ thích thú! Mà còn cảm thấy đương nhiên!

Thực sự, thực sự, khiến Hạ Diệu Diệu khó mà lí giải được! Cô luôn cảm thấy mắt nhìn người của mình không kém đến mức mà không biết nhìn đàn ông, cô đối với bản thân có sự tự tin nhất định, loại tự tin này bao gồm cả mắt nhìn người của mình. Kết quả là, cô lại tìm một người bạn trai như vậy!

Cô luôn cảm thấy tính của Hà An có hơi lãnh đạm chút, nhưng không lười biếng, không làm chuyện xấu, cũng rất có chính kiến của mình. Bây giờ xem ra, anh đúng là rất có chính kiến của mình, mà sau khi quyết định, người khác có nói gì cũng chỉ như không khí, nói gì cũng vô dụng!

Thực sự là quá có cá tính!

Hạ Diệu Diệu mua vé xe vào ngày thi môn cuối cùng, không đợi kết thúc buổi thi đã nộp bài, về thu dọn đồ đạc, sau đó rời đi.

Để tránh gặp anh lại tức giận! Cãi nhau một trận sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng khi về nhà của cô! Cho anh tự sinh tự diệt đi!

Lúc Hà An vội vàng quay về, cô đã đi rồi, nhưng tin nhắn đến rất nhanh:
Mai có tuyết nên em đi trước, tạm biệt.


Quá hời hợt, họ luôn ở bên nhau, cô mua vé xe lúc nào, không nhẽ không có thời gian nói với anh một tiếng! Đồ đạc trong nhà thu dọn lúc nào, ngày mai có tuyết là ai nói, nắng to như thế, tuyết đâu ra được! Hà An đứng ở trong nhà, chiếc ba lô màu đen trên vai đã vứt xuống dưới đất! Anh giận đến mức tái mặt đi. Lần này cô ấy tính bao lâu mới thỏa hiệp?

Một tuần?

Một tháng? Hay là nửa năm?

Hà An miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại, anh phải cho cô thời gian, để cô từ từ thích ứng, đây là một quá trình. Sau đó cô sẽ xin lỗi, nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng mình, mình không nên vì hành động trẻ con của cô mà tức giận!

Hà Mộc An, mày là một người lí trí.

Lí trí là cái gì!

Sắc mặt của Hà Mộc An cực kì khó coi, cô không nói không rằng liền thu dọn quần áo bỏ đi! Nửa năm nay còn cứ khó chịu là tức giận, thử hỏi nửa năm nay anh đã nói gì chưa? Cẩn thận hầu hạ, kết quả, cô cứ thế mà đi!

Anh thậm chí còn không biết mình sai ở đâu! Anh chỉ trích cô chưa? Khó chịu với cô chưa? Thậm chí còn không lạnh mặt với cô như đối với ba mẹ mình? Cho dù cả ngày có khó chịu giận dỗi, có ngày nào mà anh không cười mà đón nhận! Hà Mộc An không biết sao cô lại khó tính như vậy.

Trong lòng mặc dù không vui vì thái độ của Hạ Diệu Diệu, nhưng ngoài mặt anh vẫn thể hiện sự vui vẻ, càng không dám chất vấn cô. Thậm chí anh còn không dám đi gặp cô như năm ngoái, sợ tính khí thất thường của Hạ Diệu Diệu mà nổi lên sẽ khiến tình hình càng thêm tồi tệ. Hà Mộc An vì chuyện này mà tâm trạng mấy hôm nay đều không tốt.

Lần này ngài Hà về, tâm trạng không tốt, toàn bộ trang trại Hà Quang đều cảm nhận được mọi người mỗi ngày đều cẩn thận hầu hạ. Trước nay người vô tâm như Mộc Tủ Tranh cũng không dám đến khu Đông, rúc trong khu Tây của mình, gọi bạn gọi bè đến chơi, không bước vào địa bàn của con trai lấy một bước.

Hà Thịnh Quốc rất muốn quan tâm con trai, nhưng ông phải có khả năng đó. Do không có, nên ông rất thành thật mà ở cạnh vợ đoán xem con trai bị làm sao.

Hà đại quản gia không phải là ba mẹ anh, vì cuộc sống, áp lực lớn hơn ông cũng phải làm việc:
Ngài Hà, qua mùng năm là mừng thọ tuổi sáu mươi của Hoàng tổng. Ông ấy đích thân mang thiệp mời đến, vừa rời đi, hi vọng ngài có thể tham dự.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.