• 1,967

Chương 137: Mời khách


Giữa mùa hè nóng bức, đi lại trên đường chính là một cực hình, hai ngày này vì bên phóng viên hiện trường thiếu người nên Hạ Diệu Diệu phải ra ngoài hai lần, cả người như biến đổi màu sắc, lúc trở về phải ngồi trước điều hòa quạt gió mới cảm thấy được sống sót.

Hạ Diệu Diệu vẫn chưa thở ra hơi thì bên nhà trẻ đã gọi điện thoại đến, trong giờ ngủ trưa Hạ Linh tự mình thức giấc, lúc đó giáo viên đã rời khỏi được một lúc, cô bé tự mình trèo dậy, rồi ngã từ trên bậc thềm xuống.

Hạ Diệu Diệu cầm túi xách trực tiếp chạy đến bệnh viện. Ngoài việc tự trách mình không có thời gian chăm sóc con gái, cô còn trách người giáo viên đã rời khỏi kia!
Thượng Thượng... Thượng Thượng...
Thượng Thượng lăn xuống với tư thế rất nhẹ nhàng, vết thương không hề nghiêm trọng, chỉ có vết thương trên trán cộng thêm vết bỏng do bậc thềm khá nóng, ngoài ra những vị trí khác đều ổn.

Lúc Hạ Diệu Diệu đến nơi, hiệu trưởng của trường và những người liên quan đều có mặt, vừa thấy Hạ Diệu Diệu thì lập tức bước tới xin lỗi.

Hạ Diệu Diệu làm gì còn hơi sức nghe những người chẳng có trách nhiệm kia nói chuyện, cô nhanh chóng xông vào phòng bệnh nhìn con gái vừa khóc mệt quá nên ngủ thiếp đi cùng với vết thương băng bó kín mít trên người cô bé, cô vô thức muốn tháo ra muốn xem con gái ra sao rồi? Sao Thượng Thượng lại nằm trên giường bất động thể kia.

Y tá đứng bên cạnh vội vàng kéo tay cô lại:
Đừng động vào, bé vừa ngủ, cô đừng làm bé thức giấc.


Lời của y tá làm đứt đoạn hành động của Hạ Diệu Diệu, hai tay cô cứng đờ ở đó không biết làm sao mới có thể xác định con gái không có vấn đề gì nghiêm trọng, hiệu trưởng lúc này vội vàng bước qua giải thích:
Cô Hạ, cô đừng sốt ruột, chúng tôi đã bảo bác sĩ kiểm tra toàn diện cho bé, chỉ có một vài vết thương ngoài da, chủ yếu là vì thời tiết đang nóng, nên phải tránh để nhiễm trùng là được.


Hạ Diệu Diệu cầm chặt cánh tay không bị thương của con gái, không quay lại trách móc, cũng không nói nhiều, chỉ ngồi nhìn con gái, liên tục hôn lên bàn tay nhỏ của cô bé. Hiệu trưởng đứng bên cạnh nhìn, nhất thời không biết nên nói thêm lời gì mới ổn, bà biết cô là mẹ đơn thân, một mình trông con, không dễ dàng gì xảy ra chuyện thể này trong lòng cô nhất định sẽ rất buồn, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi:
Chúng tôi sẽ xử lý người giáo viên để xảy ra chuyện này, tiền phí nằm viện và việc chăm sóc hồi phục về sau, trường chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn, cô không cần phải lo lắng.

Vết thương trên tay và trên trán nó có để lại sẹo không?
Thượng Thượng vốn không xinh xắn cho lắm, lỡ lại thêm...


Cái này...
Không chắc được, hiệu trưởng nhất thời không biết nói sao. Hạ Diệu Diệu cầm lấy tay con gái, im lặng ngồi bên cạnh cô bé. Ba ngày sau đó, người của trường giữ trẻ không hề đùn đẩy trách nhiệm, đúng như lời bọn họ đã hứa, đến chăm sóc mấy lần để cô nghỉ ngơi, chỉ là Hạ Diệu Diệu không hề rời khỏi, hầu như cô luôn ở bên cạnh con gái, như vậy mới giảm bớt được sự tự trách trong lòng. Thượng Thượng tỉnh giấc thì liền khóc to lên, từ đôi mắt to rơi ra từng giọt nước mắt, Hạ Diệu Diệu nhìn thấy mà rất đau lòng, cô phải kiềm chế hơn mới có thể không ôm lấy con gái mà khóc cùng. Hạ Diệu Diệu xin nghỉ một tuần, chuyên tâm chăm sóc con gái, lúc này trong lòng cô chỉ có con gái, chỉ ước có thể giống lúc trước, đi vệ sinh cũng mang cả con gái đi cùng. Khi Cao Trạm Vẫn biết được thì Thượng Thượng đã chụp CT xong xác định não bộ không bị tổn thương, còn lại chỉ chờ thời gian hồi phục, khi anh ta nhìn thấy Hạ Diệu Diệu mua đồ trong siêu thị của bệnh viện thì mới biết con gái cô nhập viện. Khi Hạ Diệu Diệu lại nhìn thấy anh ta mang quà đến thì vô cùng kinh ngạc:
Lại khiến anh tốn kém rồi.


Nếu nói Cao Trạm Vân có ấn tượng đặc biệt gì đối với Hạ Diệu Diệu, thì hoàn toàn không có, anh ta chỉ cảm thấy lúc đó cô rất chuyên nghiệp, rất có quy tắc, rất phù hợp với yêu cầu của một người làm theo giờ mà anh ta đặt ra. Hơn hai năm qua hai người hoàn toàn không liên lạc gì, anh ta không phải là người nhiệt tình, Hạ Diệu Diệu cũng là người không thích kết bạn lung tung.

Ngoài ba tháng Thượng Thượng nằm viện, đây là lần thứ hai anh ta tiếp xúc với hai mẹ con họ.

Lần này Hạ Diệu Diệu có vẻ mặt dày hơn, cô lưu lại số điện thoại của bác sĩ Cao, trong lòng muốn có một người để hỏi ý kiến khi cô không biết nên chăm sóc con gái thế nào.

Hơn nữa sự thật cũng chứng minh lần này cô mặt dày là vô cùng đúng đắn, sau khi xuất viện Hạ Diệu Diệu tự mình chăm sóc con gái, cô hỏi ý kiến bác sĩ Cao về các vấn đề sẽ gặp phải sau khi cô bé xuất viện, có khi nửa đêm vết thương bị sưng mủ, Cao Trạm Vân cũng chẳng cảm thấy phiền mà đích thân đến kiểm tra giúp cô.

Hạ Diệu Diệu thường hay khóc khi chẩm cồn lên tay con gái, mỗi lần nhìn thấy con gái đau đến mức nó đi, cô chỉ ước gì mình có thể chịu thay vết thương cho cô bé. Khi vết thương của Thượng Thượng đã hồi phục được một nửa, Cao Trạm Vân làm một ít nha đam đưa cho cô. Hạ Diệu Diệu chau mày, cẩm hũ nha đam lên nhìn trái nhìn phải, cô thấy rất nghi ngờ thứ đồ này sẽ giúp cho con gái cố không để lại sẹo sao? Cao Trạm Vân vốn không thích cười nhưng cũng bị hành động này của cô làm cho khóe môi nhếch lên:
Nha đam có tác dụng làm mờ vết bỏng, hơn nữa hiệu quả còn rất rõ ràng.

Có thật không?
Hạ Diệu Diệu chỉ biết thứ đồ này có thể trị ngứa.
Giả đấy, cô đừng cho Thượng Thượng dùng.
Cao Trạm Vân lắc đầu chỉ để lại một câu rồi xoay người bỏ đi.

Thượng Thượng hồi phục rất tốt, sau nửa tháng thì cô bé lại vui vẻ hoạt bát chơi đùa, khiến cho Hạ Diệu Diệu rất lo lắng:
Thượng Thượng! Không được leo lên ghế!

Thượng Thượng! Cái đó không ăn được!
Sau khi câu nói đó vang lên thì tiếp đến là âm thanh một người mẹ ngốc chạy đến cướp lấy đồ ăn mà con gái cầm trong tay rồi bất cẩn vấp ngã.
Hạ Thượng Thượng! Sao con lại nghịch nước tương thế, lại còn làm rơi cả xuống đất!
Công ty cũng rất quan tâm đến những người mẹ đơn thân, cho phép cô mang công việc về nhà làm, Hạ Diệu Diệu bây giờ ngày nào cũng hét gọi con gái, chỉ muốn cột cô bé lại không cho cô bé rời khỏi cô ba bước.

Sau khi Hạ Diệu Diệu thấy con gái đã hồi phục nhiều, cô đặc biệt mời Cao Trạm Vân đi ăn:
Thời gian này làm phiền anh rồi, không biết nên cảm ơn anh thế nào cho phải.
Hạ Thượng Thượng giơ tay muốn Cao Trạm Vấn bể. Cao Trạm Vân mặc áo thun tay ngắn màu xanh, tóc không dài, vẻ mặt vốn nghiêm nghị nhưng khi thấy Thượng Thượng giơ tay ra thì trở nên dịu dàng hơn, chủ động bế lây Thượng Thượng. Thượng Thượng rất nể mặt mà kêu lên:
Ba...
Hạ Diệu Diệu ngại ngùng nhìn anh ta:
Nó là như vậy, thấy ai cũng gọi như thế.


Cao Trạm Vần ngược lại chẳng thấy ngại ngùng:
Trẻ con ở tuổi này đều như vậy, nhìn ai giống mẹ thì gọi là mẹ, ai giống ba thì gọi là ba. Tôi vẫn chưa hỏi, ba của nó đâu?
Nói xong, anh ta đột nhiên nhớ lại đây là chuyện riêng của cô:
Nếu cảm thấy không thể trả lời thì cứ xem như tôi chưa hỏi.

Không có gì, chúng tôi chia tay rồi, đã nhiều năm trôi qua, bây giờ cũng chẳng nặng lòng gì nữa.


Thức ăn nhanh chóng được mang ra, Hạ Diệu Diệu muốn bế Thượng Thượng qua, kết quả Thượng Thượng lại không nể mặt mà xoay đầu đi, tiếp tục ngồi trong lòng Cao Trạm Vân mà mỉm cười. Cao Trạm Vân mỉm cười, để Thượng Thượng lên đùi:
Không sao, hiểm khi.

Lại làm phiền anh rồi.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy rất ngại, con bé này, cô lặng lẽ trừng mắt nhìn cô bé không hiểu chuyện đang ngồi bên kia.


Còn cô thì sao? Định chăm sóc nó mãi không đi làm sao? Tôi thấy cô rất xem trọng công việc hiện tại, lại cố gắng nhiều năm như vậy, định buông tay dễ dàng vậy sao?
Lời của Cao Trạm Vân có vài phần tùy tiện, tựa như đang nói thời tiết mấy hôm nay sao lại trong xanh gió nhẹ như vậy, không có ý gì khác.

Hạ Diệu Diệu nhở đến công việc, lập tức cảm thấy thức ăn trên bàn trông khá là ngon:
Hiện tại tôi có thể mang công việc về nhà làm.



Trong thời gian ngắn thì còn được, nếu kéo dài thì không hay cho lắm, chuyện Thượng Thượng bị thương ở trường giữ trẻ, không thể nói lên vấn đề gì, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, dù là cô trông chừng nó, cũng không đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì, đó không thể là lý do khiến cô không tin tưởng vào đối phương, cô vẫn còn công việc, nó vẫn phải xa cô, cô phải suy nghĩ thoáng một chút.
Cao Trạm Vần trêu đùa Thượng Thượng, anh ta và cô bé này rất có duyên, có lẽ là do anh ta là bác sĩ khoa Nhi, nên khi ở trước mặt trẻ con liền trở nên rất dịu dàng.


Tôi biết, nhưng nghĩ đến nó...
Hạ Diệu Diệu bối rối nhanh chóng nhíu mày lại, cô hiểu ý của Cao Trạm Vân, cô cũng không trách trường giữ trẻ, chỉ là trong lòng vẫn thấy không yên tâm.


Nó vẫn còn nhỏ, vốn dĩ nên để tối hoặc ông bà chăm sóc, như vậy sẽ an tâm hơn khi gửi đến trường, nếu xảy ra chuyện trong lòng tôi cũng không thấy khó chịu như vậy, bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện nó còn nhỏ như vậy mà tôi đã gửi nó đến trường giữ trẻ, lại còn xảy ra chuyện...
Càng nói cô càng cảm thấy tự trách bản thân.


Nếu cô không an tâm với trường giữ trẻ, tôi có quen biết một cặp vợ chồng, bọn họ vừa nghỉ hưu, ở bên cạnh nhà tôi, con cái của bọn họ không ở cùng, để tôi hỏi giúp cố bọn họ có muốn trông trẻ con hay không, có lẽ cô cũng đã gặp rồi.
Cao Trạm Vân rất nghiêm túc nhìn Hạ Diệu Diệu một cái.


Bác sĩ Cao...


Cao Trạm Vẫn thấy Hạ Diệu Diệu định nói gì đó nhưng im lặng, không kiếm được mà nói:
Tuyệt đối không có vấn đề.
Hạ Diệu Diệu lập tức mỉm cười ngại ngùng:
Anh vẫn còn nhớ.

Ấn tượng sâu sắc, không thể nào quên.



Ba ba...


Hạ Diệu Diệu nghiêm nghị nhắc nhở con gái:
Gọi là chủ, chú Cao...
Hạ Thượng Thượng giơ tay ra, vui vẻ nhoẻn miệng cười để lộ ra vài chiếc răng nhỏ:
Di, bế!
Hạ Diệu Diệu vội vàng bể cô bé, ngại ngùng nhìn sang bác sĩ Cao:
Gọi chơi thôi.
Cao Trạm Vân biết, trước kia cô cũng từng nhắc nhở Thượng Thượng vẫn còn nằm trong bụng mình ở nhà anh ta, ở trước mặt người khác thì gọi cô là di, không thể làm mất giá. Hạ Diệu Diệu nghĩ đến những gì đối phương đang nghĩ, không kiếm được mà mỉm cười, lúc đó cô vẫn còn trẻ, cả ngày đầu óc cứ suy nghĩ những chuyện kỳ quái.

Hạ Diệu Diệu cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của bác sĩ Cao, đem con gái đến cho cặp vợ chồng phúc hậu kia chăm sóc, còn cô thì đi làm. Cao Trạm Vân sau khi tan ca thì đi qua xem Thượng Thượng.

Thượng Thượng dần dần trở nên thân thiết với bác sĩ Cao, cứ gọi lung tung là ba, là chú.

Vợ chồng họ Lý thường trêu đùa anh có duyên với cô bé, tuổi đã không còn nhỏ nên kết hôn và sinh con, tương lai không chừng có thể làm thông gia với nhà Thượng Thượng, để cô bé có thể danh chính ngôn thuận gọi anh ta là ba
, mỗi lần nói đến chuyện này, hai vợ chồng họ đều trêu đùa mà hỏi Thượng Thượng:
Có phải không, Tiểu Thượng Thượng?


Cao Trạm Vấn rất ít khi nói tiếp chuyện này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.