Chương 173: Chúng tôi là bạn cùng trường
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2238 chữ
- 2022-02-04 05:10:36
Giám đốc u, tôi đã xác thực qua rồi, tin của tôi tuyệt đối đúng sự thật, những người đó chắc chắn do Mẫn Hàng điều đến phá rối, chị cũng biết ân oán nhiều năm trước giữa chúng ta, bọn họ đang báo thù đấy.
Hàn Tùng Song tuyệt đối không thừa nhận sai lầm của mình.
Giám đốc u nhìn cô ta, sau đó lấy một tập tài liệu từ ngăn kéo ra:
Đây là tập hồ sơ mà sáng nay thiên kim tiểu thư của tập đoàn đá quý Vương Thị đem đến, nó có thể chứng minh bạn của cô ấy và con gái vẫn sống cùng nhau, hơn nữa sống rất vui vẻ.
Còn thêm một bức ảnh cô ấy cùng con gái ở trường học Gia Thị, sao dưới ngòi bút của cô, lại trở thành, học sinh Hạ bị bố mẹ bỏ rơi, người thân ngược đãi đây, Vương tiểu thư hi vọng cô có thể đưa một lời giải thích hợp lí, không sẽ tố cáo cô tội vu khống, kiện cô đăng tin không đúng sự thật, tạo nên áp lực tâm lý nghiêm trọng cho bọn họ!
Hàn Tùng Song nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía giám đốc u:
Cái này..
tôi.
Thiên kim tiểu thư của đá quý Vương Thị có quan hệ gì với cô ta? Sao có thể nhúng tay vào chuyện của cô ta
Còn Tổ trưởng Trương của Báo Đô thị, cực kì thất vọng về tin mà chúng ta đăng lên, muốn ngừng hợp tác đang đàm phán với chúng ta.
Hàn Tùng Song vội vàng nói:
Sao thể được! Sự việc còn chưa được chứng minh rõ ràng, sao Tổ trưởng Trương có thể đưa ra một quyết định quan trọng như vậy! Cô ta có nghĩ đến việc đem lại tổn thất lớn thế nào cho chúng ta không, cô ta có gánh được hậu quả như vậy không!
Giám đốc u nhìn cô ta, cảm thấy rất nực cười:
Rất không may, cô ấy là dì của đứa bé mà cô đưa lên, thế nên cô ấy không cần chứng minh, cô ấy có thể đích thân chứng minh rằng đứa trẻ trong tin đó và mẹ nó quan hệ rất tốt!
Giám đốc u nói xong, rồi cứ thế nhìn cô ta.
Hàn Tùng Song lo lắng:
Tôi...
Công ty đã hạ quyết tâm lớn thế nào để hợp tác với Báo Đô thị, cô ta biết, nếu vì chuyện của cô ta mà phải dừng lại, thì cô ta làm sao có thể gánh được trách nhiệm này:
Có lẽ..
có lẽ bọn họ cấu kết với nhau, muốn lật để chúng ta, để hợp tác với Mẫn Hàng.
Giám đốc u bình tĩnh nói:
Mẫn Hàng không có trong lần cạnh tranh này, bọn họ không hề xin hợp tác, cô còn có điều gì muốn nói nữa không!
Tôi..
tôi cũng không biết, cũng không ai nói cho tôi biết chuyện này như thế nào, tôi chỉ thấy cô bé đó đáng thương, nghe lời của mỗi mình con bé, thế nên..
trong lúc bồng bột mới ra quyết định như thế này, tôi.
mong Giám đốc u cho tôi thêm một cơ hội nữa.
Bồng bột?
Giám đốc u ngạc nhiên:
Chỉ nghe lời nói phiến diện từ một người? Đây là thái độ đưa tin của cô! Cô cứ nói vì ân oán với Mẫn Hàng, muốn bóp chết chuyên mục vừa lên của bọn họ, tôi nghe còn vui hơn!
Hàn Tùng Song nghe vậy, vội vàng giải thích:
Tôi cũng nghĩ như vậy! Chị không biết cô biên tập mới về tạp chí đó hung hăng thể nào đâu, giữa cuộc họp còn dám nói sẽ đè bẹp chúng ta, sao chúng ta không cho cô ta biết mặt, tưởng rằng Hồng Đại chúng ta dễ bắt nạt sao!
Đằng sau bọn họ có Phi Duyệt, có Hòa Mộc, họ còn sợ Mẫn Hàng bé tí sao, chỉ một cô biên tập quen mà cũng dám nói năng hỗn xược, rõ ràng không muốn sống trong giới này nữa.
Giám đốc u nhìn cô ta, bỗng nhiên cảm thấy cô gái trẻ có khuôn mặt xinh xắn này làm việc quá nực cười:
Thế nên cô làm thể vì muốn tốt cho chúng ta?
Hàn Tùng Song muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy sắc mặt lúc này của Giám đốc u, cô ta lại không dám, sao cô ta cứ bị bà già này ép mãi! Nếu cô ta đi khỏi đây với bộ dạng thê thảm, thì chuyện cô bị bà già này nghi ngờ sẽ đồn khắp công ty, đến lúc đó, cô ta sẽ rất mất mặt, cô ta không thể đánh mất thể diện của mình được!
Hàn Tùng Song đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, đột ngột lên tiếng:
Giám đốc u, về tin này, tôi đã nộp lên trên, đã nhận được sự phê duyệt của tổng bộ.
Tổng bộ chưa từng phản đối bất cứ lời đề nghị nào của bọn họ, hai tập lần trước cô ta đưa lên đều đã thông qua vòng sách hạch, trong đó có một cái là về trẻ em khó khăn, bây giờ đúng lúc đem ra dùng.
Hàn Tùng Song càng nghĩ càng thấy mình có lí, nghĩ đến cuối cùng thấy mình chẳng có gì sai:
Tôi cảm thấy, chúng ta không chỉ cần phải quan tâm đến những đứa trẻ vùng núi, mà còn quấn quan tâm đến những góc khuất
của cuộc sống thành phố, ở khu phố cũ có một đám người như thể đang sống, mà gia đình đứa trẻ được đăng lên chẳng giàu có gì.
Mặc dù đó là trước đây, nhưng chỉ cần lối ông bà ngoại của nó ra, thì chắc chắn sẽ rất có sức thuyết phục.
Giám đốc u cau mày, chị biết rằng Hàn Tùng Song đang muốn cãi lí về phần mình,
trẻ em nghèo khó
, và
gia đình đơn thân
vốn dĩ là hai khái niệm khác nhau, nhưng nếu cô ta thực sự đã xin phép, thì cho dù Hàn Tùng Song sai rồi, bọn họ cũng không có tư cách phạt hay trách mắng cô ta, dù cho có vì nó mà mất đi lần hợp tác đáng giá này.
Bởi vì lần trước bọn họ vì chuyện kia mà làm không ít thứ hại người hại mình, vì sự khoan dung của cấp trên, nên Hồng Đại mới có thể phát triển nhanh như vậy trong một thời gian ngắn
Hàn Tùng Song nhìn bà già kia không nói gì, nét mặt lại càng trở nên vênh váo:
Giám đốc u, xin hỏi, chị còn có việc gì nữa không?
Giám đốc u cau mày.
Nếu không còn việc gì thì tôi đi ra ngoài đây.
Chỉ cần cấp trên cho phép, thì công ty không được phê bình cô ta về chuyện này.
Giám đốc u bực mình khoát tay.
Hàn Tùng Song mỉm cười, vênh mặt quay đi
Ra khỏi văn phòng Giám đốc u, chiếc cổ cô ta dường như lại dài ra thêm vài cen ti mét
Về đến chỗ làm việc của mình, Hàn Tùng Song lập tức gọi điện cho tổng bộ xem đã chắc chắn có phê duyệt chưa
Hàn tiểu thư, tôi vừa xem giúp chị rồi, vẫn chưa có hồi âm, mời chị kiên nhẫn chờ đợi, sắp xuống đến nơi, mời chị đợi thêm vài hôm nữa.
Làm phiền cô rồi, có tin tức gì thông báo cho tôi ngay nhé.
Vâng, tạm biệt, cảm ơn chị.
Giang Khách xuất thân giang hồ, ăn nói bỗ bã không khách khí, với ai, anh ta cũng có thể làm vài chén
Ngài Hà không ăn cơm, nhưng bọn Thúc Tùng Cảnh vẫn phải ăn
Sau khi thành công nắm được lần hợp tác này, bốn người họ phải tụ tập chúc mừng
Du Văn Bác cũng nửa khóc nữa cười với kiểu uống rượu của Mãnh Hổ
Cái tên Mãnh Hổ vẫn sặc mùi giang hồ, nhưng khi anh ta lên kế vị, những phi vụ làm ăn đen tối của Lục lão gia gần như không còn, anh ta không ở thời đại hoàng kim của những phi vụ nhuốm máu đó, chỉ có thể bám vào chút đuối nhỏ của nó, nhưng, cho dù như thế, chất thổ phỉ trên người anh ta vẫn rất rõ
Mãnh Hổ khoác vai Du Văn Bác, lém lỉnh hỏi:
Có phải cậu quen ngài Hà trước không?
Sao cậu cho là như thế.
Tôi thấy hai người đong đưa nhau.
Cậu có dám nói từ đó ra trước mặt ngài Hà không?
Mãnh Hổ lập tức ngậm miệng lại:
Coi như tôi không biết giữ miệng.
Nhưng chưa đầy một giây sau, anh ta đã lập tức cười vang nịnh nọt:
Người anh em, chúng ta là anh em tốt, đừng có mách tội tôi đấy nhé.
Dịch Phàm nghe vậy ngao ngán lắc đầu
Nhưng Mãnh Hổ thực sự rất tò mò:
Hai người quen nhau thật à?
Ngài Hà không ở cùng một đẳng cấp với chúng ta, cho dù là Dịch Phàm cũng chẳng mấy khi được gặp, không có lẽ nào một người dựa vào nhà vợ lên ngôi nhà Du Văn Bác lại có thể:
Còn nữa, lúc nãy mặt ngài Hà lạnh lùng thể nào, tôi thấy cậu còn không cau mày, cậu xem mồ hôi tối bây giờ còn chưa khô.
Du Văn Bác mỉm cười, nếu như anh ta nói anh ta đã nhìn thấy khuôn mặt Ngài Hà còn đáng sợ hơn thế, hơn nữa, với mức độ đó, mà lại không phải nhắm vào anh ta, thì anh đã có đủ sức đề kháng, nói như thể Mãnh Hổ có tin không.
Mãnh Hổ tò mò như một đứa trẻ, nhìn Du Văn Bác: Nói đi.
Du Văn Bác không còn cách nào khác:
Có vinh dự được là bạn học bốn năm đại học với ngài Hà.
Cậu nói cái gì!
Lần này không chỉ Mãnh Hổ, mà cả Dịch Phàm Và Thúc Tùng Cảnh đều nhìn về phía Du Văn Bác
Du Văn Bác nhìn ba người họ, không biết nên cười hay nên khóc, biết ngay bọn họ sẽ phản ứng như vậy:
Đúng thế, thật đấy, tại hạ tốt số, có vinh dự đó.
Cậu nói thế tôi nhớ ra rồi.
Mãnh Hổ vỗ đùi bốp bốp một cái:
Ngài Hà từng nghỉ ngơi bốn năm, nghe nói là đi trải nghiệm cuộc sống, hóa ra là thế thật.
Thế rồi anh ta tỏ vẻ tiếc nuối:
Biết thể tôi cũng đi học, bồi dưỡng chút tình cảm bạn bè.
Thúc Tùng Cảnh nghe vậy nhìn Mãnh Hổ cười khinh bỉ.
Dịch Phàm lắc đầu nhè nhẹ.
Các anh có ý gì thế! Tôi nói thể không đúng sao!
Thúc Tùng Cảnh nhếch mày:
Ngài Hà là người có thể để cho cậu bồi dưỡng tình cảm bạn bè sao, tôi nghĩ cho dù anh ta đi học, cũng chẳng khác gì hôm nay là mấy.
Mãnh Hổ nghĩ ngợi, hình như cũng đúng, rồi vội vàng hỏi lại Du Văn Bác:
Cậu nói xem có đúng không.
Du Văn Bác gắp thức ăn, từ tốn cho vào miệng:
Gần như vậy.
Chỉ là tùy xem với ai
Khốn khiếp bỏ lỡ rồi, nào! Cạn chén
Hạ Diệu Diệu mặc đồ ngủ nửa nằm nửa ngồi trên giường, dùng tay vỗ vỗ vào chiếc mặt nạ làm trắng da trên mặt:
Mẹ em không làm khó anh chứ.
Không có, nhưng, xem ra cô chú rất buồn.
Nói rồi, anh đi qua, để cô nằm lên đùi mình, giúp cô xoa bóp hai má
Hạ Diệu Diệu thở dài, khẽ nói:
Em đã biết trước, thế nên mới để anh đi, em mà đi, chắc thành chiến tranh gia đình mất.
Cao Trạm Vân cười vang:
Em có nghĩ đến chuyện đón cô chú đến ở cùng mình không.
Hạ Diệu Diệu lập tức mở to mắt, cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh:
Không..
được..
đâu...
Anh còn chưa để mẹ anh đến sống cùng chúng mình, đã đưa ba mẹ cô đến, nếu để ông bà Cao biết thì không tốt đâu..
không được, không được..
Cao Trạm Vân đưa tay che đôi mắt đang mở to thái quá của cô đi, tay vẫn không dừng lại:
Em trai em chắc chắn sẽ mua nhà, anh thấy khu mình đang ở không tồi, tại sao không bảo em trai em suy nghĩ.
Hạ Diệu Diệu nghĩ ngợi, đúng thế! Nhà nhất định phải mua, tại sao không mua gần một chút, Hạ Diệu Diệu lập tức cười tít mắt, hôn người yêu một cái, rồi lại về vị trí cũ:
Có lí, cảm ơn bác sĩ.
Cao Trạm Vân chỉ cười không nói gì, cô vui là được, hai hôm trước nhìn cô ỉu xìu thật khó chịu
Xoa bóp cổ, đeo máy ảnh cả ngày mệt chết đi được.
Sau khi tan ca, Khổng Đồng Đồng xách túi lên, ngồi vào xe Diệu Diệu, lẩm bẩm phàn nàn:
Tớ không thể hiểu nổi, kết hôn thì kết hôn, sao phải làm một bữa tiệc độc thân, muốn khiến hội độc thân chúng mình ghen chết sao! Trái tim tớ tổn thương chết mất, tối nay tớ sẽ không đem tiền mừng.
Nói rồi cố dựa vào lòng Diệu Diệu, giả chết.
Hạ Diệu Diệu đẩy đầu bạn ra, chăm chú lái xe.