Chương 205: Ván cờ bắt đầu
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 3017 chữ
- 2022-02-06 08:59:26
Hà Mộc An nghe xong, khóe môi bỗng thoáng qua chút dịu dàng khó mà nhìn ra, anh thoải mái dựa vào chiếc ghế lớn trong phòng, hòa thành một thể với không gian tối đen:
Không có gì, chẳng qua người lần trước ra tay với cô ấy đã trốn về Điển Thị, anh nghĩ nên cho mọi người biết thì hay hơn.
Trốn về: Tiểu Ngư làm sao?
Hạ Diệu Diệu vô thức nắm chặt điện thoại, giọng nói có chút kinh ngạc, thậm chí còn quên đi sự công kích mà người đầu dây bên kia mang đến cho cô.
Hà Mộc An ung dung bắt chéo chân, lần này anh muốn chơi một ván thật đẹp:
Chuyện này e rằng em nên hỏi Hạ Vũ, anh đang bận, thật ngại quá, không thể nói rõ với em, hi vọng em không bận tâm, tạm biệt.
Tạm..
tạm biệt.
Hạ Diệu Diệu tắt máy thì vội vàng đi tìm Hạ Vũ:
Hạ Vũ, Tiểu Ngư có...
Hạ Diệu Diệu nhìn sang ba mẹ đang ngồi bên cạnh:
Không có gì...
rồi vội vàng kéo em trai vào phòng
Hạ Tiểu Ngư đã sớm nghe thấy chị Hai nhắc đến tên mình, cô ngỡ ngàng nhìn xung quanh, cơm cũng không kịp ăn mà chạy theo sau bọn họ
Ông Hạ bà Hạ khó hiểu nhìn theo hướng đi của ba đứa con, vội vàng bảo Cao Trạm Vân đi nghe xem là chuyện gì
Đừng lo lắng, để con đi xem.
Cao Trạm Vân đứng dậy đi theo bọn họ.
Cùng lúc này ở một nơi khác, khuôn mặt Hà Mộc An không biểu cảm, anh nhìn vào màn hình tối đen của chiếc điện thoại, tay bỗng siết chặt lại, sắc mặt trầm tư: tắt máy không chút do dự
Nhưng như vậy thì đã sao, ván cờ này đã bắt đầu, anh giữ thể thiên thời địa lợi, không cần phải lo lắng nước cờ sau này
Chỉ tắt máy trước mà thôi, không thể nói rõ bất cứ vấn đề gì, ít nhất sau này anh sẽ không cho cô có cơ hội được chuẩn bị sớm.
Hạ Diệu Diệu chẳng nghĩ nhiều như vậy, nhưng biết rõ ngài Hà trăm công nghìn việc, cô không dám làm lỡ thời gian của anh để hỏi chuyện riêng nhà mình, dù sao người ta cũng không có trách nhiệm phải giải thích cho cô:
Rốt cuộc là chuyện gì? Ai muốn ra tay với Tiểu Ngư? Sao còn trốn trở về? Một cô bé như em có thể đắc tội với ai? Còn cần một kẻ tội phạm đào tẩu ra tay? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói đi chứ!
Hạ Tiểu Ngư kinh ngạc chỉ vào mình: Có người muốn ra tay với cô?
Sắc mặt Hạ Vũ cứng đờ:
Ai nói với chị người đó trốn về Điển Thị, không phải chuyện đã giải quyết rồi sao, hơn nữa...
Thật sự có người muốn ra tay với em! Anh! Sao anh không nói sớm! Có người muốn...
Em im miệng đi, nếu không phải em khoe khoang, sao có thể xảy ra chuyện như vậy.
Hạ Vũ chau mày, Hà Mộc An tình nguyện tham gia vào lẽ nào lại còn rắc rối về sau, lẽ nào Lâm Văn Huyên không sợ đắc tội với Tập đoàn Hòa Mộc, Hạ Vũ lập tức trở nên sốt ruột.
Ai muốn ra tay với em! Em làm sao chứ?!
Hạ Tiểu Ngư hoảng sợ hét lên nói:
Em có bao giờ ra ngoài đâu!
Cao Trạm Vân nghe thấy tiếng hét của Tiểu Ngư vội vàng đóng cửa lại, đứng bên cạnh Hạ Diệu Diệu, sắc mặt nghi hoặc:
Chuyện gì thế?
Hạ Diệu Diệu cũng không biết, khó hiểu nhìn sang Hạ Vũ
Hạ Vũ đối diện với ánh mắt của mọi người, cậu không dám giấu nữa, đồng thời cậu cũng sợ Tiểu Ngư thật sự gặp chuyện, nên nói ra hết mọi chuyện mình biết:
Lâm Vân Huyên tìm người hủy dung mạo của Tiểu Ngư, khi đám người đó định ra tay thì được...
Hạ Vũ nhìn sang anh Cao rồi nói tiếp:
Anh Mã
mặt sẹo'
của Di Nguyệt vô tình ra tay giúp đỡ...
Hạ Tiểu Ngư nghe xong thì toàn thân kích động, sắc mặt trắng bệch,
mặt sẹo
? Đã nhiều năm qua, những chuyện xảy ra đêm đó vẫn là cơn ác mộng đối với cô, chỉ cần nghĩ lại thì cô liền giật mình tỉnh dậy, đừng thấy cô bình thường vô tư, thật ra từ đêm đó trở đi, cổ chưa từng đi qua con đường đó! Vậy mà Lâm Vân Huyền lại phải một tên lưu manh đến đối phó cô!?
Hạ Tiểu Ngư hốt hoảng vội vàng nắm chặt tay chị gái mình, trong mắt là vẻ sợ hãi, cô thật sự không làm gì cả:
Chị, sau này em sẽ nghe lời, chị, chị không thể bỏ mặc em, chị...
Hạ Vũ tiếp tục:
Vốn dĩ đã giải quyết xong, nên em không nói ra, sợ mọi người lo lắng, nhưng tại sao lại đến nữa rồi.
Cao Trạm Vân để tay lên vai của Diệu Diệu, mở miệng hỏi:
Chuyện có nghiêm trọng không? Chỉ muốn hù dọa Tiểu Ngư hay là...
Hạ Tiểu Ngư cũng căng thẳng nhìn anh Ba.
Hạ Vũ vẫn chau mày:
Em từng đi tìm người của Di Nguyệt, nghe bọn họ nói đám người đó ra tay độc ác, bản tính hung tàn, tự mình hại người còn chưa xong, bọn chúng còn nhận sự ủy thác của người khác mà buôn người ra nước ngoài, sau cùng khi tìm được người mất tích thì chỉ còn thấy được thi thể, em nghĩ rằng...
Chuyện nghiêm trọng như vậy sao bây giờ em mới nói! Hạ Tiểu Ngư em đã làm gì đắc tội với người ta vậy!
Hạ Tiểu Ngư hoảng sợ, bán cổ đi, cô là một cô bé từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp chuyện gì nghiêm trọng hơn chuyện bị mắng, đối với việc bị bán đi, cô vô cùng hoảng sợ:
Em chẳng làm gì cả, em thật sự không làm gì cả, chị, chị phải tin em...
Hạ Vũ hung hăng nhìn cô:
Em câm miệng đi! Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Bảo em đừng tự cho mình là đúng! Lâm Vân Huyên là người thế nào? Em là gì chứ! Bây giờ thì hay rồi, em hủy đi tiền đồ của Lâm Vân Huyên, Lâm Vân Huyên ra tay độc ác với em, em hài lòng chưa! Lúc nào cũng nghĩ là em giỏi, người khác đều là kẻ ngốc, bản thân em mấy cân mấy lượng em không rõ sao!
Lâm Vân Huyên Lâm Văn Huyên con tiện nhân..
tiện nhân.
Được rồi, báo cảnh sát.
Hạ Diệu Diệu nói chắc nịch:
Lập tức báo cảnh sát!
Hạ Tiểu Ngư trốn ra sau lưng chị Hai, nghe chị bảo báo cảnh sát, cô như tìm được một tia hi vọng:
Đúng, báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Bây giờ phải báo cảnh sát.
Hạ Vũ cười lạnh một tiếng:
Em từng báo rồi, trong Cục Cảnh sát có hồ sơ truy nã của hắn, hắn đã bỏ trốn, cảnh sát cũng phân người truy bắt hắn, chuyện còn lại chắc mọi người đều hiểu.
Vậy phải làm sao, làm sao đây!
Hạ Diệu Diệu nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Tiểu Ngư:
Sự an toàn của Tiểu Ngư phải làm sao?
Hạ Tiểu Ngư dán chặt vào chị gái mình, cô không muốn chết, không muốn chết!
Em làm sao biết!
Đáng đời! Hạ Vũ giận dữ, nhưng thật sự lo lắng cho em gái!
Cao Trạm Vân chau mày, tuy không biết tại sao Hạ Tiểu Ngư lại đắc tội với những người đó, nhưng chuyện quan trọng trước mắt là phải đảm bảo an toàn cho Tiểu Ngư:
Anh có họ hàng sống trong khu nhà của quân đội, hay là bảo Tiếu Ngư don qua đó vài ngày, ở đó có sự bảo vệ nghiêm ngặt của quân đội, có lẽ sẽ an toàn hơn.
Hạ Tiểu Ngư nghe xong liền nắm chặt tay chị gái, ra sức gật đầu:
Đúng, chúng ta đến quân khu đi, chị Hai, chúng ta nghe lời anh Cao đi, em không biết cô ta sẽ làm gì em, em thật sự không làm gì cả, chị, chị nhất định phải giúp em...
Hạ Vũ nói một cách chậm chạp:
Em không làm gì cả sao! Em không chịu được uất ức cứ muốn chứng tỏ cho bọn họ xem, chuyện làm mất chiếc điện thoại có phải rất đắc ý không, người đàn ông mà em thích là loại người thế nào em không rõ à! Còn không chịu từ bỏ mà quyết tâm trút giận, đây chính là hậu quả của việc tự ý làm càng đấy.
Được rồi, bây giờ trách nó thì có ích gì.
Hạ Tiểu Ngư quên cả việc cãi nhau với Hạ Vũ, cô nắm chặt tay chị Hai, nghĩ đến những chuyện kể trốn về Điển Thị sẽ làm với cô, nếu cô bị bắt được sẽ chết rất thảm:
Chị...
Hạ Diệu Diệu ra hiệu bảo Tiểu Ngư đừng lo lắng:
Thật sự có họ hàng sao? Có gì bất tiện không.
Không bất tiện, căn nhà vẫn còn trống, không ai ở.
Diệu Diệu suy nghĩ rồi gật đầu:
Vậy nghe lời Trạm Vân, em cũng đừng khóc nữa, vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà, hơn nữa bây giờ hành vi của hắn đã bại lộ, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho hắn, chúng ta chỉ cần trốn cho đến khi cảnh sát bắt được hẳn là được, lau nước mắt đi, một lát nữa ra ngoài, không được để ba mẹ biết chuyện này, để tránh cho họ lo lắng, đợi ăn xong thì em cùng đi với chị, chị và Trạm Vân sẽ trực tiếp đưa em qua đó.
Chị đi cùng em nhé, chị nhất định phải đi cùng em đấy.
Ừ, nhất định.
Cao Trạm Vân cũng an ủi nói:
Anh và chị Hai sẽ luân phiên ở đó.
Cảm ơn anh rể, cảm ơn anh rể.
Hạ Tiểu Ngư rưng rưng nước mắt nắm lấy tay chị Hai, chân thành gọi hai tiếng
anh rể
chẳng chút giả tạo, thật lòng chấp nhận anh làm anh rể mình.
Hạ Diệu Diệu nhìn Trạm Vân, tỏ ý cảm ơn anh
Cao Trạm Vân nở một nụ cười nhìn cô, bảo cô đừng khách sáo:
Ra ngoài ăn tiếp đi, anh gọi điện thoại sắp xếp đã, bằng không bác trai bác gái sẽ lo lắng.
Hạ Diệu Diệu thấy Hạ Vũ kéo Tiểu Ngư đi ra ngoài xong, cô đi đến bên cạnh Trạm Vân:
Nếu có khó khăn cứ nói với em, chúng ta có thể...
nghĩ cách khác.
Đi thôi, không sao cả.
Hạ Diệu Diệu nghe xong thì dựa vào người anh, Cao Trạm Vân ôm chặt lấy vai cô rồi lại nhanh chóng buông ra:
Yên tâm, có anh đây, em quên ông nội anh giữ chức vụ gì sao, anh bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Người ta muốn cảm ơn anh không được sao.
Vốn dĩ Hạ Vũ còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ngoài cổng có nhân viên trang bị súng thật tuần tra qua lại liên tục, tâm trạng sốt ruột cuối cùng cũng được giải tỏa, đây không phải là khu dân cư bình thường, có lẽ là nơi mà những người có quyền cao chức trọng mới có thể vào sống, độ an toàn cực cao, khiến người ta cảm thấy rất an tâm, Tiểu Ngư ở đây, bọn chúng nhất định không thể xông vào
Hạ Vũ cảm thấy yên tâm, cậu quan sát trong ngoài một lượt, đến cả kính cũng được xử lý đặc biệt, cậu thở phào nhẹ nhõm:
Em đến Cục Cảnh sát một chuyến, bảo bọn họ thông báo cho chúng ta nếu đã bắt được hắn.
Cao Trạm Vân để hành lý của Tiểu Ngư sang một bên:
Để anh đi, anh có người quen ở Cục Cảnh sát, nói chuyện cũng tiện hơn.
Phiền anh rồi, thật ngại quá.
Nói gì thế, chúng ta đâu phải người ngoài.
Sau khi Cao Trạm Vân đi, Hạ Vũ thấy chị Hai đã sắp xếp xong cho Tiểu Ngư, nên gọi cô sang một bên, nói sơ qua chuyện lúc trước bọn họ nể mặt một người tên Lục gia mà ra tay giúp đỡ,
mà vị Lục gia đó hình như có quen biết với Hà Mộc An, năm đó có lẽ cũng là do Hà Mộc An nhúng tay vào bảo Di Nguyệt thả người:
Chị, chúng ta có cần tìm anh ta giúp đỡ không, em nghe Mã
mặt sẹo
nói, vị Lục gia đó rất có danh tiếng, nếu ông ta mở miệng, có lẽ sẽ lập tức giải quyết xong mọi chuyện.
Chuyện liên quan đến sự an toàn của Tiểu Ngư, tuy cầu xin Hà Mộc An sẽ rất khó coi, nhưng vẫn tốt hơn việc phải hối hận sau khi Tiểu Ngư xảy ra chuyện.
Hạ Diệu Diệu có chút do dự, nhưng cũng phân rõ nặng nhẹ, nếu so sánh giữa Tiểu Ngư và việc hạ thấp sĩ diện để tìm anh giúp đỡ, đương nhiên Tiểu Ngư quan trọng hơn:
Không phải đã báo cảnh sát rồi sao, đợi anh Cao trở về xem sao, nếu người đó không dễ bắt thì chị sẽ gọi điện thoại cho anh ta thử...
Hạ Vũ gật đầu, đột nhiên mở miệng nói:
Trước đó thì không nói đến, nhưng lần này anh ta thật sự đã giúp cho chúng ta một chuyện lớn, đợi mọi việc qua đi, chúng ta cũng nên cảm ơn anh ta.
Nhà họ Hạ là dân thường, đến cả Lục gia là ai làm gì cũng không biết, nhưng chữ báo ân viết thế nào thì bọn họ biết rất rõ, nhưng:
Anh ta bận như vậy làm gì có thời gian gặp chúng ta, đợi mọi việc qua đi rồi tính.
Hạ Diệu Diệu thở dài, chuyện thể này chị không nhận thì cũng phải nhận, đối với việc anh phải lo lắng cho Tiểu Ngư cô cảm thấy có chút may mắn, có chút áy náy, cảm thấy mình không nên mắng anh nhiều năm như vậy.
Tên Thìn không ngờ mình lại trở về Điển Thị nhanh như vậy, khi màn đêm buông xuống hắn mặc chiếc áo khoác cướp được từ một tên lưu manh, trốn trong hang ổ của đối phương không dám ra ngoài, bên ngoài đang bố trí thiên la địa võng bắt hắn, đến cơ hội liên lạc với anh Mã hắn cũng không có.
Khốn khiếp! Ban đầu hắn không biết việc mình ra ngoài tránh họa lại khiến cho nhiều người ra sức bắt hắn như vậy, sau đó hắn vô tình nghe thấy một nhóm người muốn đối phó hắn nói rằng nếu bắt được hắn nói không chừng sẽ được Lục gia ban thưởng, sau đó sẽ phát tài giống như anh Mã ở Bắc Tỉnh.
Lũ khốn khiếp! Một lí do
nói không chừng
lại khiến hắn phải lánh nạn như thế này, thậm chí ép hắn phải lén lút trở về, rất may bọn người muốn đối phó hắn chỉ gia nhập bang phái nhỏ, bằng không hắn sẽ chết chắc
Dù có ngốc thì bây giờ hắn cũng hiểu tại sao bản thân mình lại rơi vào tình cảnh này.
Hắn cũng bất đắc dĩ mới đi đến bước này, bây giờ chỉ hi vọng người đó nể tình hắn chưa kịp ra tay mà giúp đỡ hắn, hắn thật sự không có suy nghĩ sẽ đối phó Hạ Tiểu Ngư.
Còn về chuyện tại sao hắn không tự đi đầu thú để tránh khỏi màn truy sát này, hắn sợ vào tù rồi, đám người đó sẽ cho người vào tù xử lý hắn, đó mới thật sự là cảnh kêu trời không nghe, gọi đất không thấu.
Nhưng làm thế nào mới liên lạc được với cô út nhà họ Hạ đây?
Ánh trăng bao trùm lấy sắc xuân bên ngoài cửa sổ, Hạ Diệu Diệu đã thuyết phục được Hạ Tiểu Ngư đang mang tâm trạng lo lắng đi tắm, cô thở dài, mặc đồ ngủ mang dép lê xuống dưới nhà rót nước, trong màn đêm âm u, sắc mặt Diệu Diệu không mấy vui vẻ, cô còn chưa đưa cốc nước lên đến miệng thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên
Hạ Diệu Diệu giật mình, vội vàng lấy điện thoại ra, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại, cuối cùng cô vẫn nghe máy:
Alo.
Ngại quá, bây giờ mới có thời gian, hi vọng em không để tâm.
Tư thế ngồi trên ghế của anh chưa hề thay đổi
Không đâu, cảm ơn anh rất nhiều.
Hà Mộc An từ từ thả lỏng cơ thể, lúc này anh vẫn ngồi ung dung trên ghế, trong ánh mắt vẫn là vẻ
đương nhiên phải như vậy
, mọi việc xảy ra đúng như trong dự tính:
Em không cần lo lắng, chuyện của Tiểu Ngư anh đã tìm người hỏi rồi, có lẽ cô không có nguy hiểm, nể mặt Lục gia, có lẽ hắn sẽ không ra tay với Tiểu Ngư, lần này trở về, e rằng có hiểu lầm gì đó, Lục gia đã cho người đi điều tra rồi.
Anh cũng đã hỏi qua Lâm Kính, có lẽ em không biết Lâm Kính là ai, đó là ba của Lâm Văn Huyên, cô Lâm đã được ông ta đưa về nhà, ông ta rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, bảo anh thay mặt ông ta nói lời xin lỗi, khi chở em về hãy an ủi Hạ Tiểu Ngư, bên phía Lâm Vân Huyên cũng cho thấy cô ta đã không liên lạc với người đó từ lâu, cũng không còn ý định gây sự với Tiểu Ngư, em có thể yên tâm.