• 1,967

Chương 245: Rất đắt, rất giá trị


Huống hồ, bọn họ không phải Hà Mộc An.

Hà đại tổng quản tránh khỏi ánh nhìn của cô, kinh ngạc trước cảm giác mà người này mang đến cho ông ta

Ông ta vẫn luôn cho rằng người ngài Hà thích là một cô bé bình thường, cho dù cô bé này đã lớn, cũng nên có sự giản dị, chí tiến thủ của tầng lớp đó, cũng như sự cẩn thận khi gặp người mình không biết ở tầng lớp nào

Hạ Diệu Diệu đẩy cửa xe ra đi xuống, vẻ ngoài có chút từng trải, không chút hoảng loạn, nhưng lúc này lại thêm một phần cao ngạo:
Có việc gì sao?
Hà đại tổng quán cười:
Cô đi đường vất vả, tôi mang ly nước ép trái cây cho cô.
Vừa nói ông vừa cung kính cúi người định ấn nút, ông ta thành tâm thành ý

Nhưng không đợi ông ta động tay, một chiếc bàn ăn đã xuất hiện ở ghế sau, chất liệu gỗ màu đen của chiếc bàn ăn càng nổi bật rõ ràng so với màu sắc trong xe:
Cảm ơn.


Hà đại tổng quản ngây người một chút, sau đó cười khổ, năm đó ông ta quá coi thường có rồi:
Hạ tiểu thư chắc không biết tôi, may mà ngài Hà không ghét bỏ, tôi là đại quản gia của núi Hà Quang, tôi..

có thể xin cô Hạ một chút thời gian để nói chuyện không...
Vẻ mặt của Hà đại tổng quản cung kính, nhưng không khiến người khác ghét bỏ.

Hạ Diệu Diệu nhìn đồng hồ:
Thượng Thượng chắc cũng sắp xong rồi, chắc là không tiện cho lắm.
Lái xe Tiểu Vương xuống xe, nhanh chóng đi xa

Hà đại tổng quản nghe vậy cười khổ, tay run run đặt cốc nước cam xuống, dường như ông phải lấy dũng khí rất lớn, mới áy náy nói:
Cuộc điện thoại năm đó là tôi nghe...
Hạ Diệu Diệu mơ màng, nhất thời không nhớ ra ông đang nói chuyện gì? Giọng nói của Hà đại tổng quản chậm rãi, thở dài:
Nhắc đến lại thấy hổ thẹn, năm đó tôi tưởng rằng cô Hạ vẫn còn thích ngài Hà, gọi đến để bám lấy ngài ấy..

vì vậy..

không nghe cuộc điện thoại mà cô Hạ gọi cho mẹ trên danh nghĩa của ngài ấy

Những việc này đều là tôi làm, việc này ngài ấy không hề biết...


Hạ Diệu Diệu lập tức nhìn ông ta, trong mắt đều là vẻ không thể tin được

Cô nhớ lại năm đó chút hi vọng cuối cùng sụp đổ, có vài câu nói không nhịn được mà nói ra:
Cũng lao tâm nhiều đấy, chắc cũng được không ít lần thưởng cho người làm ưu tú.
Lương một đồng lại lo nghĩ một trăm đồng, đúng là lo nghĩ quá mà.

Hà đại tổng quản giống như không nghe ra ý châm biếm trong lời nói của cô, lùi lại một bước, từ từ cúi người:
Tôi xin lỗi.


Hạ Diệu Diệu cười lạnh:
Vài chữ nhẹ như lông hồng, nói ra cho tôi nghe muốn nhận lại cái gì? 'Không sao đâu, không cần để trong lòng, tôi rất tốt, cảm ơn!? Nếu đã như vậy chú hà tất phải hỏi.


Chú Hà thẳng lưng, cười khổ:
Cô Hạ, năm đó là do tôi lỗ mãng..

bây giờ cho dù tôi nói gì cũng không thể bù đắp những tổn thất của cô Hạ, tôi cũng không dám xin cô Hạ tha thứ.
Biết là tốt.


Không biết cô Hạ từng nghe nói đến khách sạn Tây Đại chưa?
Nụ cười của chú Hà còn chua chát hơn cả cô:
Đó là sản nghiệp nhà tôi..

được ngài Hà bảo vệ, vậy mà tôi khiến ngài Hà xa cách với con nhiều năm, tôi làm gì còn mặt

mũi nào để ngài ấy lo lắng cho đám người chúng tôi chứ..

Bao nhiêu năm nay cô Hạ nhất định cũng tủi thân, cho dù tôi có làm gì cũng không thể bù đắp lại tổn thất của cô Hạ

Nhưng có vài thứ cô Hạ đáng nhận được tôi cầm cũng áy náy..

Lợi nhuận năm năm nay của khách sạn Tây Đại nến là của cổ Hạ, hi vọng có thể bù đắp phần nào việc cổ bị đuổi khỏi Hồng Đại, cũng hi vọng cô Hạ cho tôi một cơ hội...



Cái gì?
Hạ Diệu Diệu không thể tin được nhìn ông:
Chuyện ở Hồng Đại còn liên quan đến chứ?
Chú Hà cúi đầu, cực kì thể lương nói:
Là tôi nhiều chuyện, việc này..

cũng không liên quan đến ngài Hà...
Khốn khiếp, Hạ Diệu Diệu tức đến mức muốn bật cười, thì ra bao nhiêu năm nay đều là một trò cười


Ngài ấy..

lúc đó chắc vẫn còn nhớ thương cô Hạ...


Nói cái này thì có tác dụng gì, ông ta thậm chí có thể nói anh yêu cô, ai biết được:
Chuyện lúc đó nói ra đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.


Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy đúng là thú vị, khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cô vậy mà lại đến một cách ù ù cạc cạc như vậy.

Không phải sự ngăn cản của bố mẹ, cũng không phải lão thái gia Hà gia chế cô xuất thân thấp sỉ nhục cháu ông, không phải là Hà Mộc An xấu xa đến mức không nhận con, thậm chí không phải cô cố ý giấu giếm mang con đi, mà lại vì bạn trai cũ có một quản gia giống như cha, khiến cô xui xẻo bị như vậy.

Hạ Diệu Diệu cảm thấy quá hoang đường, cũng hoang đường giống như cách sự việc này được nói ra

Mấy năm nay cô đều làm cái gì, bởi vì lòng tốt
của quản gia nhà người ta, giống như kẻ ngốc oán hận mình từng thích, giống như thánh mẫu sinh ra Thượng Thượng, vậy mà tất cả chỉ là tác phẩm của một vị quản gia lo lắng quá nhiều.

Khốn khiếp, nghe câu chuyện hoang đường như vậy thì có thể có cảm xúc gì chứ, còn không bằng việc nói với cô là Hà Mộc An coi thường cô, bảo cô đưa con gái cút đi, ít nhất việc này vẫn là việc giữa hai bọn họ, là mâu thuẫn của bọn họ tạo thành hậu quả ngày hôm nay.

Bây giờ thì sao, nói cho cô, xin lỗi cô, cô vì sao phải vất vả tích góp mua điện thoại mới, cũng là bởi vì tấm bảo vệ là màu đen mới khiến cô cho rằng điện thoại hỏng rồi, cho cô là ngốc à.


..

Là do tôi tự cho là đúng, tôi nguyện ý chịu mọi hậu quả.
Hà quản gia vừa nói vừa cúi người thật thấp, không hề oán hận chờ đợi phán quyết, thái độ vô cùng chân thành

Hạ Diệu Diệu thấy vậy nhất thời tất cả lời nói đểu nghẹn trong họng

Cô nên oán hận không? Đã là chuyện của nhiều năm trước đây rồi, bây giờ lật lại nợ cũ, lật lại xong thì nói gì: Nếu như không phải vì ông, tôi không chừng đã kết hôn với Hà Mộc An, số tài sản này đều là của tôi; nếu như không phải vì ông Thượng Thượng cũng không ra đời, tôi sớm đã bắt anh ta kí tên bỏ thai rồi

Nếu không phải vì ông, tôi cũng không đến mức phải rời bỏ quê hương, sớm đã thành công ở Hồng Đại rồi

Nói những cái này có tác dụng gì, nói ra có thể quay trở lại sao

Vì vậy ông ta nói ra thuần túy chỉ là vì làm người ta chán ghét đi.


Cô Hạ, tôi tự cho là đúng, khiến ngài Hà đợi bao nhiêu năm như vậy mới được gặp cô chủ nhỏ, khiến cho trong lòng cô bất bình dẫn đến hiểu lầm ngài ấy, cô Hạ..

tôi biết cho dù tội nói gì cũng không thể bù đắp tổn thất của cô

Là tôi có lỗi với cô, chỉ cần cô Hạ nói một câu, Hà mỗ tôi nguyện ý làm bất cứ việc gì cho cô.
Hạ Diệu Diệu nghẹn một họng:
Tôi...
Cô có gì có thể bảo ông ta làm chứ.


Bảy mươi sáu triệu mặc dù không nhiều, càng không thể dùng nó để đo lường sự áy náy của tôi với cô chủ nhỏ..

càng không thể làm tội nghiệt của tôi mất đi được,
Giọng nói của Hà quản gia thành khẩn, chua chát:
Tôi nguyện ý rời khỏi núi Hà Quang, để ngài ấy trừng phạt những gì tôi đã làm..

Chỉ là hơn bảy mươi triệu này xin cô Hạ nhất định phải nhận lấy..

Tôi biết những năm tháng đó của cô Hạ bao nhiêu tiền cũng không mua lại được, đây là...
.

Giọng nói của chú Hà có chút nghẹn ngào:
Đây cứ coi như là chút bồi thường của lão già này cho cô chủ nhỏ, cũng là một cái cớ giúp lòng tôi được thoải mái, xin cô Hạ phải...
Trong mắt Hà tổng quản lấp lánh nước mắt, ông áy náy đến mức nói không thành lời, vừa nói vừa định quỳ xuống nhận lỗi với cô chủ nhỏ

Hạ Diệu Diệu là vãn bối, cho dù trong lòng cổ có tức giận hơn nữa, cũng là chuyện đã qua rất lâu rồi, để một người già cả quỳ trước mặt cô thì ra thể thống gì nữa.

Hạ Diệu Diệu vội vàng đỡ ông ta dậy:
Chú làm gì vậy...


Chủ Hà vỗ ngực giậm chân:
Ông già như tôi đã làm gì đây, khiến cô chủ nhỏ ở ngoài chịu bao nhiêu khổ cực, khiến cô đến tận bây giờ vẫn giận ngài Hà nhà chúng tôi, đều là lỗi của ông già này, tôi còn sống làm gì nữa..

đều là do tôi tự cho là đúng, đều tại tôi..

Tất cả những việc này đều do tôi, tôi là gì chứ, chẳng qua chỉ là người dưới, chỉ là người đi hầu hạ người khác, vậy mà lại khiến cô chủ nhỏ, khiến ngài Hà nhiều năm như vậy mới gặp được, tôi đáng chết, tôi đáng chết mà...


Hạ Diệu Diệu nghe tiếng khóc của ông ta, từng câu từng chữ nói ra những điều cố oán hận, nhìn ông ta đã lớn tuổi như vậy, từ một quản gia thong dong đầy phong thái đến bây giờ lại lộ ra sự chân thành của một người già cả

Hạ Diệu Diệu có oán hận hơn nữa, cũng bởi sự áy náy chân thành cũng như sự thấu hiểu nỗi khổ của cô mà tâm trạng được an ủi không ít:
Chú đứng lên đi..

tôi không có ý trách chú...
Hà tổng quản cố nén nước mắt:
Cô trách tôi là phải, cô nên trách tôi..

Cô là người mà lúc đó ngài Hà đặt trong lòng, tôi lại là một người không ra gì, xen vào một chân, tôi tự chủ trương, khiến cho cô rơi vào hoàn cảnh hôm nay, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi...



Chú à, chú mau đứng dậy đi...
Bị ông ta nói như vậy khiến Hạ Diệu Diệu nghĩ lại, cho dù năm đó ông ta không làm như vậy, chuyện này nhất định có cơ hội thay đổi sao? Lúc đó cô vừa tốt nghiệp đại học, gả cho Hà Mộc An hay là bỏ Thượng Thượng đi, việc nào cô có thể làm đây.


Chú mau đứng lên đi.
Hạ Diệu Diệu chính là một người như vậy, rất không coi trọng bản thân

Lúc gặp chuyện trước tiên sẽ nghĩ liệu có phải là lỗi của mình không, người như vậy trời sinh không phải người khai phá, cũng sẽ không tạo ra công lao gì quá lớn cho xã hội, nhưng cũng sẽ không trở thành sâu mọt

Lúc tức giận sẽ chỉ muốn đối phương chết đi cho xong, lúc thanh tỉnh cũng chỉ bình thường như không

Có vị trí cao sẽ muốn thử một chút, không thành công cũng có thể an ủi bản thân chỉ là người bình thường mà thôi.

Lời nói lần này của Hạ Diệu Diệu chân thành hơn nhiều, thậm chí không tìm ra chút tức giận nào trong đó, người ta đã nhận lỗi đến mức vậy rồi, cũng đã hiểu ra sai ở đâu rồi, huống hồ ông ta là người đi theo Hà Mộc An từ nhỏ, cho dù ông ta có làm gì với cô, cũng là vì bảo vệ chủ nhân, không đáng phải xin lỗi cô như vậy, huống hồ thân phận của người ta như thế nào chứ.

Bỏ đi, bỏ đi, cũng không tạo thành hậu quả gì không thể vãn hồi, kết quả hôm nay cũng không phải quá xấu, hà tất phải giữ mãi không buông:
Chú đừng như vậy, để người khác nhìn thấy không tốt, chú mau đứng lên đi...
Hà đại tổng quản lau lau nước mắt, run rẩy đứng dậy:
Xin lỗi..

Tôi có lỗi với cô..

có lỗi với cô chủ nhỏ...



Đều đã là việc của nhiều năm trước rồi, không cần phải để trong lòng, nói ra thì chuyện chia tay là tôi nói, suy cho cùng cũng phải chia, trách chú thì có ý nghĩa gì chứ.
Cho dù không có ông ta, cô có thể bỏ qua tự tôn được không? Nghĩ như vậy, những lời nguyền rủa nhiều năm nay của cô không chừng còn là chứng cứ của việc tự bi thương tự thương xót mình ý.

Vẫn câu nói đó, bởi vì cuộc sống hôm nay không tồi, bạn trai, hạnh phúc đều có trong tay, cô có tinh thần lạc quan, đã tạm biệt nghèo khổ, giống như một bông hoa trắng lớn, lỗi lầm gì cũng có thể tha thứ

Hà đại tổng quản dường như kinh ngạc một giây, nhưng người lão làng từng trải như ông ta lập tức bỏ qua câu
chuyện chia tay là tôi nói
nhanh chóng đuổi kịp tư duy của cô, càng thêm sa sút tinh thần, càng thêm cảm kích cô:
Tiến tôi đã để vào trong thẻ phụ của cô chủ nhỏ rồi...



Chú làm gì vậy, sao tôi có thể lấy tiền của chú...

Không phải cho cô...
Vẻ mặt Hà tổng quản càng thêm áy náy:
Nếu như không phải tôi, số tiền dùng cho cô chủ nhỏ những năm này chỉ có nhiều hơn chứ không thể nào ít hơn, cô Hạ đừng nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ muốn đổi lấy sự yên lòng, sổ đó cũng không đáng là bao

Tôi chẳng qua chỉ là một ông già, chỉ muốn bù đắp một chút mà thôi, hi vọng cô Hạ cho tôi cơ hội, xin cô Hạ thành toàn...


Hạ Diệu Diệu thấy ông ta lại định quý, cô cũng không phải hoàng đế được người khác quý thành quen, lần này cô vẫn hoảng loạn như cũ:
Được, được, tôi nhận hộ Thượng Thượng, nhận hộ..

chú mau đứng lên đi.


Hà tổng quản nghe vậy thì vui mừng cười:
Cảm ơn cô Hạ, cảm ơn cô Hạ, cô là người tốt, có đúng là một người tốt.
Vừa nói bàn tay đầy nếp nhăn vừa run rẩy, giống như tâm trạng kích động của ông ta vậy:
Sau này cô Hạ có việc gì, tôi nhất định dốc toàn lực làm.



Nào dám, nào dám.
Bị quỳ trước mặt ngại quá, nhưng cô vẫn cố giữ phong thái của mẹ cô chủ

Hà tổng quán cười khổ:
Hôm nay tôi thất lễ rồi.



Sao có thể chứ.



Tôi đi chỉnh trang lại một chút

Nếu như cố Hạ tin tưởng tôi, cho dù cô chủ nhỏ giao vào tay chúng tôi, những cái khác không dám nói, chỉ cần tôi vẫn còn sống, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô chủ chu toàn

Cho dù sau này ngài Hà có kết hôn hay không, có con cái hay không, cô chủ nhỏ vẫn là nguồn sống của tôi.


Khóe miệng Hạ Diệu Diệu khẽ nhếch lên:
Chú nặng lời rồi, chú mau đi đi.
Hà tổng quan nhìn cô một cái, mím môi quay người, từng bước một rời đi.

Hạ Diệu Diệu nhìn bóng lưng ông ta, sau khi bình tĩnh lại đột nhiên cảm thấy, khi mà tổn thương chưa đến mức không thể vãn hồi, thì tất cả nỗi đau đều có thể dùng tiền mua được, chỉ cần người gây nên thái độ thành khẩn, tiền bạc đầy đủ, thậm chí còn cảm thấy bản thân hời rồi.

Hơn bảy mươi triệu đó, cả đời này Hạ Diệu Diệu còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, chỉ cần cô không ăn chơi cờ bạc, số tiền này đủ cô và Thượng Thượng thậm chí là cháu cô sống trăm năm rồi.

Hạ Diệu Diệu ngồi vào xe, đột nhiên cảm thấy bản thân rất đắt, rất có giá trị, mà những điều từng trải qua kia bởi vì có bảy mươi triệu này dường như cũng biến mất hết, thực sự không còn gì tiếc nuối nữa rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.