Chương 248: Hai thế giới
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 1434 chữ
- 2022-02-06 08:59:31
Ông ta quả thật làm tổng quản lâu rồi quên mất ngài Hà là người thế nào, ý nghĩ muốn xin chút ân điển lúc này cũng biến mất.
Ông ta sai rồi, từ bắt đầu đã sai rồi, tham lam những lợi ích mà ngài Hà mang lại, lại không làm việc tốt cho ngài ấy
Bây giờ lại tự chủ trương tìm cách xóa tội cho bản thân, ngài Hà giận ông ta rồi.
Tất cả những đấu tranh của ông ta đều mất hết, chỉ còn lại sự cam chịu số phận, lông mày vẫn luôn nhếch lên giờ phút này rũ xuống, nước mắt tích tụ nhiều năm bất lực rơi xuống:
Ngài Hà..
là tôi..
năm đó là tối tự chủ trương chặn lại cuộc điện thoại của mẹ cô chủ, là tôi cảm thấy cô ấy không xứng với ngài..
Là tôi khiến cô chủ chịu nhiều khổ cực..
Tôi thấy cô ấy khiến ngài không vui, còn bảo Thạch tổng Hồng Đại khai trừ cô ấy..
Đều là tôi..
tôi không có mặt mũi nào đi theo ngài nữa..
tôi không còn mặt mũi nào...
Hà Mộc An nghe đến cuối cùng, không còn chút cảm xúc nào nữa, đây là sự vô năng thất sách của anh, là hậu quả của việc anh tự cho là đúng.
Vậy mà anh còn tưởng tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay, anh còn tưởng rằng cô vẫn luôn ở trong căn phòng mà anh xây lên, thành công thất bại đều là anh cho
Nếu như cô biết tốt xấu, phải niệm tình anh đã quan tâm chăm sóc
Với cái tính cách nhớ ơn báo ơn của cô, cô còn có tư cách gì nhắc lại chuyện mấy năm trước bảo anh cút đi
Tất cả đồ dùng, thăng chức điều chuyển, gia đình sự nghiệp đều là anh cho anh muốn quay lại thì quay lại, muốn làm gì thì làm, cô có gì để nói, cho dù đến lúc đó nuôi thành chim trong lồng cũng phải chết trong lồng của anh.
Bây giờ thì sao, những cái mà anh vẫn cho là không sai sót tý nào, cái đoạn tình cảm anh vẫn cho là mặc anh thao túng không biết đã rơi đâu mất rồi.
Hà Mộc An nhắm mắt không muốn nhìn khuôn mặt mình
Vậy mà anh còn cho rằng ngày nào cũng nhẫn nhịn, tự mình xây dựng hình tượng, có thể nhận lại được chút thương hại
Nhưng nhìn lại, anh ngoài việc thấy mình như một trò cười ra thì còn gì nữa chứ.
Đến sự chờ đợi trong những năm này của anh, những vốn liếng mà mấy năm nay có thể mang ra nói là tình cảm đều là một đám giấy lộn
Cô có thể quang minh chính đại lấy đi bảy mươi triệu, đó là thù lao mà chủ Hà đáng phải bỏ ra, là năm sáu năm cô lăn lộn một mình, không phải dưới sự bảo vệ của anh
Đám ngu ngốc này, Hà Mộc An chỉ muốn vứt Hà Thành Dũng ra sau núi cho chó ăn
Tất cả những nhẫn nhịn của anh đều biến cành cát bụi, người chết tiệt kia khiến anh nhìn rõ anh có bao nhiêu ngu ngốc mê muội, cũng giống như đám hôn quân trong lịch sử, bị che mờ mắt vẫn còn tưởng rằng tất cả đều trong lòng bàn tay
Đây rõ ràng là giẫm lên mặt mũi của anh, nếu như để người khác biết cái lưới anh nhiều năm chờ đợi để thu hoạch sớm đã trở thành một bãi nước, ba chữ Hà Mộc An có thể biến mất được rồi.
Hà Mộc An trầm mặt, trên trán nổi đầy gân xanh, ngoài điều đó ra, không ai có thể nhìn ra lúc này anh đang cực kì tức giận
Hà Thành Dũng cúi đầu im lặng, đến dũng khí nói một câu cũng không có, năm đó ông ta không tưởng tượng được tương lai của Hạ Diệu Diệu, không thấy được cuộc sống thường ngày giữa ngài Hà và cô, không biết lúc Hạ Diệu Diệu véo tại ngài Hà, ngài Hà cũng không dám cãi lại một câu.
Ông ta chỉ biết, không biết vì lý do gì mà ngài Hà đã buông tay rồi, buông tay có nghĩa là không thích nữa, chính là chơi đủ rồi, chính là có thể giải quyết rồi.
Một người không tiếc tìm số điện thoại giả để bám lấy ngài Hà, ông ta tùy ý có thể đuổi đi, bởi vì ngài Hà đã buông tay rồi, buông tay rồi mà.
Lúc đó vì sao ngài Hà không vui, ngài Hà có tâm sự, ngài Hà thích nhìn bánh rán, bỏ thời gian sức lực ra để nuôi một con chim anh tước, kết quả như thế nào mới là cốt lõi để bọn họ dự đoán.
Nhưng nói những cái này có ích gì, bọn họ không phải là con sâu trong bụng ngài Hà, đoán sai một lần thì mãi mãi sai
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân đám người Tiền Quân biết ngài Hà có con gái cũng không dám hé răng, ai mà biết nói ra sẽ là tương lai tốt đẹp hay là kết cục không tốt
Ngoài cô Hạ
ngây thơ hoạt bát
kia cảm thấy ngài Hà nhà bọn họ có tiền biết làm ăn, tính tình cũng tạm, hôm nay còn trừng mắt một cái, thì ai cảm thấy mình có thể trừng mắt với ngài Hà chứ, ai cảm thấy ngài Hà chỉ là cái máy biết kiếm tiền chứ
Ai dám nói tiền đen trong tay ngài Hà có bao nhiêu, ai nhìn thấy anh lúc tính kể khiến bao nhiêu gia đình tán gia bại sản, sống cuộc sống nghèo khổ, người như vậy cùng với Hạ Diệu Diệu vừa nhìn đã biết có tương lai gì chứ
Hà Thành Dũng lười điều tra thân thể của cô, lúc đó cô chỉ là một con kiến hôi, ngài Hà chẳng qua nhìn thấy lúc ánh mặt trời chiếu vào mắt, sau đó nhìn cô ốm hạt gạo đi vào hang.
Đây có thể chứng minh cái gì chứ, chứng minh ngài Hà thích con kiến kia? Chứng minh ngài Hà có ý định nhặt nó lên bỏ vào trong chai ngày ngày nhìn? Ông ta có thông minh nhìn xa trông rộng hơn nữa cũng không ngờ đến, có rất nhiều việc lớn hơn cần ông ta suy nghĩ, ông ta không nhìn ra được tâm trạng của ngài Hà khi nhìn con kiến đó và một loạt niềm vui đi theo sau là sai sao?
Bây giờ, ông ta thật sự thua trên tay một con kiến
Nhưng có chết ông ta cũng không thừa nhận, sự kiêu ngạo của ông ta, sự vinh nhục cả đời của ông ta, có thể mất trong tay ngài Hà, có thể mất trong tay cô chủ, nhưng tuyệt đối không thể là Hạ Diệu Diệu, nếu không cả đời mưu tính của ông ta thì là cái gì chứ.
Đi làm mồi cho chó ở sau núi đi.
Giọng Hà Mộc An bình tĩnh
Hà Thành Dũng nghe vậy, mắt mở to, hét lên:
Ngài Hà! Ngài Hà!
Người sắp chết như ông lại đi nuôi lợn??? Bọn họ có hợp đồng ràng buộc, không làm không được
Hà Mộc An đứng lặng trong phòng sách, bảy mươi triệu!
Hạ Diệu Diệu mặc áo ngủ tơ tằm bây giờ đã bị ướt từng mảng từng mảng, dốc hết sức lực mới kéo được Thượng Thượng vào bồn tắm:
Tắm cho mẹ.
Một chết bà đây rồi, cánh tay không nhấc lên nổi rồi, con khỉ con này.
Hạ Thượng Thượng đầy tinh thần giương cổ la hét:
Không muốn tắm, không muốn tắm, con muốn ra ngoài, đi ra ngoài!
Hạ Diệu Diệu tức giận, giữ lại cái mông đang ngọ nguậy đánh mấy cái:
Dừng lại cho mẹ.
Thượng Thượng cảm thấy đau, tủi thân lên án mẹ, rút người trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, cả mặt đều viết: Mẹ xấu
Nhưng thấy bắt buộc phải tắm, cái miệng nho nhỏ của Thượng Thượng chu lên:
Tắm xong con muốn ăn socola.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.
Hạ Diệu Diệu trùng cô bé một cái, lại không nhịn được xoa xoa khuôn mặt đáng yêu lúc tức giận của con gái:
Một miếng nhỏ.
Hử? Nghĩ nghĩ..
Hừ! Chấp nhận.
Hai mươi phút sau, Hạ Diệu Diệu đầm vai, chút nữa còn phải xem bản thảo, hầu hạ cái này hầu hạ cái kia, cả ngày từ sáng đến tối không rảnh lúc nào
Mệt chết cô rồi.