Chương 257: Hơn một thượng thượng
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 1984 chữ
- 2022-02-06 08:59:33
Hạ Diệu Diệu cũng cười, cô ta nói rất khách khí, âm thanh tinh tế mà không ẻo lả, trong trẻo sạch sẽ, có thể làm được như vậy đủ để Hạ Diệu Diệu đánh giá cao, huống hồ lúc nãy nhìn danh thiếp công ty mà cô ta đang làm việc, vô hình chung làm cho Hạ Diệu Diệu càng khách khí:
Không biết cô Vương có việc gì.
Có chút việc.
Vương Tịnh Kỳ khách khí đặt ly cà phê xuống, nhìn cô, thái độ bất lực:
Nói ra chắc chắn là làm khó cho cô Hạ, nhưng không thể không mặt dày nói ra, chờ cô Hạ nghe xong mong rằng đừng quãng tôi ra ngoài.
Hạ Diệu Diệu cười:
Đâu có, đâu có, có thể làm được chắc chắn sẽ cố hết sức.
Nhà thiết kế trang sức hàng đầu công ty OSISI của Mỹ, có thể ngồi ở đây bình tĩnh, nhẹ nhàng nói chuyện với cô chính là một sự khẳng định.
Vương Tịnh Kỳ không cười nữa, ngược lại có chút ngại ngùng khi mở lời, nhưng lại căng thẳng đi ngược lại với nguyên tắc nói chuyện thông thường:
Tôi là bạn tốt của Hàn Tùng Song, cô ấy...
Là chuyện này, Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảnh giác, nụ cười ít đi một phần thật lòng, càng nhiều hơn chiêu trò giữa người với người, nói ra lời từ chối rập khuôn:
Chuyện của cô ta tôi không hỏi đến, tất cả là do ba của đứa trẻ xử lý.
Vương Tịnh Kỳ bỗng nhiên cảm thấy ngữ khí của cô thay đổi:
Tôi biết, tôi không phải nói giúp cho cô ấy, cô ấy làm ra chuyện như vậy với con của cô là làm trái với nguyên tắc căn bản của một nhà báo, bị trừng phạt cũng đúng, chỉ là...
Vương Tịnh Kỳ cười ôn hòa:
Mục đích giết người chưa đạt được có phải là hơi quá đáng.
Hạ Diệu Diệu vẫn cười:
Tôi hiểu ý của cô, nhưng việc này tôi đã sớm không quản nữa, luôn là ba của con bé xử lý, haiz..
đàn ông gặp phải vấn đề liên quan đến con gái mình lúc nào cũng chuyện nhỏ hóa to, một chút chuyện nhỏ nhặt cũng tính toán không chịu buông, nhưng cô không cần lo lắng, cô ta chưa đạt được mục đích, có lẽ phán không tới vài năm.
Hạ Diệu Diệu dùng giọng điệu chân thành, ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, cô không cho là không nên phán tội đối phương, phòng vệ quá đáng càng là chuyện vô căn cứ, nếu đã là phòng vệ, có quá đáng hay không phải xem nhân phẩm con người, nhân phẩm của cô ta không tốt
Huống hồ cô lại không phải là người rộng lượng, liên quan đến chuyện này ai đến tìm cô cầu xin, cô đều nói như vậy, ý tứ trong đó biểu đạt mập mờ, ba là ai không nói rõ, để cho những người tự cho rằng mình có bản lĩnh đó cho dù dốc hết thủ đoạn ra, cuối cùng lại phát hiện đối đầu với Hà Mộc An, về phương diện thể lực là thất bại, nếu đã như vậy, sẽ có kết cục như thế nào, chính là, lo chuyện bao đồng thì đáng bị xui xẻo.
Ánh mắt Vương Tịnh Kỳ nhìn cô càng thêm nghiêm túc:
Sợ rằng cô Hạ không biết, cô ấy ở trong ngục không tốt.
Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì nhàn nhã vén tóc ra sau tai:
Vậy sao, giám ngục không quản sao, lơ là chức trách là chuyện không tốt, cô Vương nên đi ủy ban kiểm tra kỷ luật nói, tôi...
Hạ Diệu Diệu cười bất lực:
Không có tư cách quản lý bọn họ.
Vương Tịnh Kỳ cũng không ngốc, đây là không nhận, không quan tâm, ẩn ý
đáng đời
, nhưng cô ta có nghĩ qua là tội của Hàn Tùng Song không đáng chết, cả đời này cô ta đều hành sự theo nguyên tắc, người kính ta một thước ta kính người một trường, người hại cô ấy cô ấy sẽ hại lại, nhưng từ trước đến giờ đều không đi quá giới hạn, không cậy thế hiếp người.
Đây là phẩm hạnh của một người, không thể tự ý làm càn, Vương Tịnh Kỳ hiểu được Hạ Diệu Diệu là vì con gái nên trong lòng không vui, cũng hiểu được do thân phận của Cao Trạm Vân nên cô có năng lực trả đòn, nhưng làm đến mức không tha như vậy sao?
Huống hồ sau việc này Hà Tùng Song đã biết sai rồi, đã xin lỗi rồi, cách chức của cô ta, cắt đứt con đường phát triển của cô ta còn không đủ sao, lại muốn đưa cô ta vào tù.
Thù hận đến mức nào, vào ngục cũng đồng nghĩa với hủy đi cuộc đời một con người cô có biết không, đây còn là án hình sự, người cai ngục hình sự đều là những người thế nào, Hàn Tùng Song có thể chịu đựng được bao lâu, người này có biết lòng người hiểm ác hay không, lại dùng quyền thế trong tay mình làm ra những chuyện như vậy!
Vương Tịnh Kỳ thở dài:
Tôi biết trong lòng cô không vui, cô...
Cô Vương có con không?
Hạ Diệu Diệu đột nhiên mở miệng.
Vương Tịnh Kỳ nhìn cô lắc đầu:
Tôi biết cô muốn nói gì.
Đứa con là báu vật trong tim, có thể đắc tội với cô được nhưng không thể lấy con người ta ra làm trò đùa.
Nhưng tất cả phụ huynh đều quên mất, đứa trẻ cũng là người, không thể chỉ vì nó chỉ là trẻ con mà chuyện gì cũng phải nhường, chuyện gì cũng xem nặng, như vậy rất đáng sợ
Tất cả các quốc gia khác đều vì hiện tượng này của nước bọn họ mà mở một chuyên đề riêng, chuyên nghiên cứu về con một, nhà có hai con sau khi trưởng thành về mặt tâm lý như thế nào, đó là cái gì cũng phải theo sở thích của chúng, phải đạt được mục đích của chúng
Chúng ta không khai sáng tâm trí cho trẻ, ngày ngày suy nghĩ phải làm sao bảo vệ chúng, làm sao đòi lại chính nghĩa cho chúng, đây đều là những lý luận đảo ngược bản chất, làm cho chúng có thói quen ham hư vinh mà không biết xấu hổ
Hiện tại cô có thể làm cho người muốn hại chết con cô phải chịu chết, sau này thì sao, sau này chẳng lẽ ai cũng phải chết!
Nhưng Vương Tịnh Kỳ càng biết rằng không thể yêu cầu quá nhiều, nói cho cùng cô ấy cũng là người bị hại
Cô Hạ xem có thể xem xét lại, tôi biết việc này là cô ấy không đúng, hoàn cảnh gia đình Tùng Song không tốt, anh cô ấy lại không ra gì, cha mẹ cô ấy sau khi biết được cô ấy xảy ra chuyện liền đổ bệnh, cô cứ xem như là thương hại cô ấy, cho cô ấy một con đường sống để cô ấy phụng dưỡng ba mẹ, cô ấy nhất định sẽ nhớ ân tình này của cô.
Người bị hại xem xét lại, cơ hội bị cáo bị phán hình sự sẽ giảm đi.
Hạ Diệu Diệu nhìn người bạn tốt tính của Tùng Song, cười:
Việc này thật sự không phải tôi xử lý, hay là cô nói chuyện với ba Thượng Thượng.
Cô xem anh ta có thương cảm việc Hàn Tùng Song còn mẹ già tám mươi hay không? Vương Tịnh Kỳ kinh ngạc nhìn cô, cô ta đã nói đến mức này, thể diện, lý lẽ đều có đủ, tại sao cô vẫn như vậy:
Tôi đảm bảo Tùng Song sẽ không theo ngành này nữa, cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì cúi đầu viết một dãy số điện thoại:
Tôi cho cô số điện thoại, cô thử nói chuyện với anh ấy, việc này không phải chú ý của tôi, tôi không có quyền thu hồi.
Vừa nói, cô vừa đưa tờ danh thiếp mới có viết dãy số điện thoại qua đó:
Cô xem nhé.
Vương Tịnh Kỳ nhìn cô trong giây lát, yên lặng nhận lấy:
Tôi hiểu ý của cô rồi.
Cô vẫn nên không cần nghĩ nhiều trực tiếp gọi điện thoại là được, bất quá điện thoại có đưa đến tay Hà Mộc An hay không cô không đảm bảo, bởi vì cô gọi qua đó cũng là từng lớp từng lớp chuyển máy qua, chuyển đến cuối cùng lại quên mất muốn nói gì, không cần đến được tay anh ta, cô liền từ bỏ.
Vương Tịnh Kỳ từ trong Mẫn Hàng bước ra, cảm nhận ánh nắng ấm áp sáng rực của mùa xuân, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, bất giác thở dài, chuyện này thật không thể oán Hạ Diệu Diệu được, nhưng việc của Tùng Song có liên quan đến cô ta, cô ta không thể không lo.
Vương Tịnh Kỳ nghĩ đến dáng vẻ của Hạ Diệu Diệu lúc nãy, là một người phụ nữ rất kiên trì, gương mặt nhỏ nhắn, cùng cặp chân mày xinh đẹp, quả cảm, chỉ là người như vậy đối với việc này lại cố chấp hơn tưởng tượng, chẳng lẽ thật sự là có người chống lưng hay là do vì con gái nên không buông tha cho người khác.
Nếu thật sự là như vậy..
phía của bác trai, bác gái, cô ta phải cố gắng hết sức
Hóa ra bây giờ anh thích con gái như vậy, cho dù luận về tướng mạo không phải khiến người khác kinh ngạc lắm, nhưng làm người khác rất thoải mái, anh đã bắt đầu thích loại xinh đẹp như vậy..
Hạ Diệu Diệu xoay ghế ngồi, giống như đang suy nghĩ, đặt danh thiếp dưới cằm:
Vương Tịnh Kỳ..
Vương Tịnh Kỳ...
Sao lại quen như vậy:
Nước Mỹ..
Mỹ...
Hạ Diệu Diệu đột nhiên ngừng chiếc ghế:
Hàn Tùng Song, Vương Tịnh Kỳ, nước Mỹ, bạn gái cũ của Trạm Vân!?
Hạ Diệu Diệu nghĩ đến đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi, xoay tay quặng danh thiếp trên bàn, bình tĩnh lại, cẩn thận nói:
Trở về thì thế nào? Đến trước thì hay lắm sao? Đến đây diễu võ dương oai.
Không có ý đi diễu võ dương oai cũng đáng ghét
Hạ Diệu Diệu nghĩ đến thân phận mới của đối phương, bất giác nhớ lại hình dáng của đối phương..
người đẹp, ôn hòa, khiêm tốn, không kiêu ngạo phách lối..
haiz, nghĩ như vậy, bây giờ cô còn có thể nhớ dáng vẻ của cô ta, loại khí chất ôn nhu uyển chuyển đó còn có nhiều sự ung dung hơn của Vương Niệm Tư, làm người ta vô cùng dễ chịu, giống như ngành nghề của cô ta, tỏa ra ánh sáng làm người ta ngưỡng mộ
Nhưng, bạn gái cũ, lại gặp qua rồi, cảm thấy rất không thoải mái.
Hạ Diệu Diệu xoay cây viết trên tay: Cao Trạm Vân đối với Hà Mộc An có phải cũng có cảm giác không thoải mái này? Sợ là còn nhiều hơn mình, dù sao giữa cô và Hà Mộc An còn có một Thượng Thượng
Hạ Diệu Diệu nghĩ đến đây, cầm lấy điện thoại gọi đặt một phần đồ ăn, chút nữa tan ca sớm, đích thân xuống bếp, thể hiện thành ý, hi vọng không phí phạm.
Sao lại đột nhiên nghĩ đến mời anh xem phim.
Tám giờ tối, Cao Trạm Vân một tay cầm coca, một tay cầm một cốc bắp rang to tướng, dáng vẻ anh tuấn đi về phía Diệu Diệu, giữa chân mày ẩn ý cười:
Được yêu thương mà thấy lo sợ.