Chương 262: Đeo đồ của tôi không tốt lắm đ u
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2007 chữ
- 2022-02-06 08:59:33
Trong vườn hoa nhiều nhất phải kể đến mỹ nữ, tiếp đến là những đoá hoa xinh đẹp trải đầy khắp nơi, muôn màu muôn vẻ, đan xen cùng món ngon, mỹ tửu, hòn non bộ, dòng nước, tạo nên một khung cảnh nhàn nhã.
Việc OSISI tiến quân vào thị trường nội địa đã là chắc như đinh đóng cột, cũng giống như công ty của các người năm rồi lấy đi từ thị trường nội địa hai trăm triệu tệ thôi.
Vương Tịnh Kỳ vô cùng khoan thai:
Hoàng phu nhân cười chê rồi, công ty vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, chúng tôi cũng chỉ là đi dò đường trước, đương nhiên cũng không thể phủ nhận sức hấp dẫn của thị trường tiêu thụ nội địa.
Ánh mắt của Hoàng phu nhân lướt qua cổ tay cô ta, không phải vì bà ta sống hơn năm mươi tuổi đời chưa nhìn qua những vật hiếm lạ bao giờ, chỉ là rất để mắt đến chiếc vòng nhỏ này, ánh sáng khi lưu động trên cổ tay muốn người khác không chú ý cũng khó, nên cũng khen một câu lấy lệ:
Chiếc vòng tay thật đẹp.
Tối nay Vương Tịnh Kỳ đã nghe câu này thanh quen:
Cảm ơn, tin rằng tác phẩm trong tương lai của OSISI cũng sẽ không làm bà thất vọng.
Hoàng phu nhân cười, xoay người rời đi, nói chuyện với một người tuổi tác tương đồng gần đó:
Là cô bé lúc đầu bị nhà họ Cao đuổi đi, hiện nay rất tài giỏi.
Việc nhà họ Cao làm lúc đó thật không nhân đạo.
Ai cũng có nhu cầu riêng, nếu như không có nhà họ Cao, cô ta cũng sẽ không có thành tựu như hôm nay, thứ mà người khác cho, không thực tế bằng bản thân mình tự đạt được, tôi cảm thấy bây giờ cô ta rất tốt.
Bây giờ bà đương nhiên là nói như vậy, nhưng một thân một mình ở bên ngoài, đây là thuận lợi thì tốt, nhưng ngộ nhỡ thì sao, ai dám nói nhà họ Cao là đúng.
Hạ Diệu Diệu xuyên qua con đường bố trí đầy hoa, đi qua đám người đang thưởng hoa, cười như không cười đi đến trước mặt Vương Tịnh Kỳ
Vương Tịnh Kỳ lập tức chú ý đến cô, xoay qua cười với cô:
Trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi.
Hạ Diệu Diệu nhìn lướt qua mái tóc bạch kim của cô ta, trực tiếp nhìn thẳng vào chiếc vòng trên cổ tay của cô ấy:
Nhìn giống y như đúc chiếc vòng kia của tôi, có thể cho tôi hỏi chiếc vòng này của cô từ đâu mà có.
Vương Tịnh Kỳ nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nở một nụ cười hoàn mỹ:
Phải không, có lẽ là giống nhau
Đều là đồ của nhà họ Cao, cũng có thể Cao Trạm Vân cũng cho cô ta một chiếc:
Là Quân Dao tặng cho tôi, cô thấy qua rồi cũng không có gì lạ.
Không, rất lạ, kiểu dáng giống nhau thì có rất nhiều, nhưng giống đến từng chi tiết thì đúng là vô cùng kỳ lạ, có thể xem giúp tôi, ở chính giữa của chiếc vòng này có phải có một chỗ bị hõm xuống hay không?
Vương Tịnh Kỳ nheo mắt lại, một loại ánh mắt uy nghiêm hướng về phía cô:
Biên tập Hạ có ý gì?
Cô ta lúc nào cũng khách sáo với người khác, nhưng khách sáo không đồng nghĩa với dễ ức hiếp, câu nói của Hạ Diệu Diệu khi nãy làm người khác liên tưởng đến rất nhiều thứ, cô có biết làm như vậy rất dễ làm cho người khác hiểu lầm hay không.
Những người xung quanh chú ý đến bầu không khí căng thẳng bên đây, ai cũng nhìn qua phía này
Vương Niệm Tư vội vàng kéo lấy tay Tân Xảo đứng ở phía sau của Hạ Diệu Diệu, chỉ cần không phải là người trong cuộc thì tốt
Trương Tấn Xảo bất lực thở dài:
Tính tình của cậu ấy trong hai năm nay có tiến bộ nhiều rồi.
Có hay không, hay là cô xem thử chỗ mối nối có vết khuyết vào hay không, thật ngại quá, lúc trước tôi đeo nó không biết tiếc của là gì, thường lấy nó làm những việc vặt vãnh khác, vết xước trên đó chắc chắn sẽ rất nhiều.
Vương Tịnh Kỳ nhìn chiếc vòng trên tay, sắc mặt lập tức có chút khó coi, bởi vì phía trên ngay chỗ mối nối đúng là có một chỗ khuyết nhạt, cô ta cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, lập tức khôi phục nụ cười mĩm trên gương mặt:
Đây là do Quân Dao tặng cho tôi, tôi cũng không rõ lắm, hoặc có thể là do chủ nhân thật sự của nó cảm thấy tặng cho Quân Dao sẽ thích hợp hơn chăng?
Vương Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nhắc nhở cô, không phải Cao Trạm Vân tặng cô thì nó là của cô.
Hạ Diệu Diệu cười nhạt:
Ý của cô Vương là, vào sáu năm trước chủ nhân của nó tặng cho tôi, sáu năm sau anh ta hối hận rồi, nên lấy lại tặng cho người khác, cô cảm thấy có khả năng này sao?
Cao Quân Dao nghe thấy động tĩnh ở phía này nên xông qua đây, chỉ vào Hạ Diệu Diệu nói:
Hạ Diệu Diệu cô đừng có lắm chuyện, đồ là của anh tôi, anh tôi thích tặng ai thì tặng người đó! Cho tôi rồi thì là của tôi, bây giờ tôi tặng nó cho chị Tịnh Kỳ thì nó là của chị Tịnh Kỳ, cô đừng có mà ở đây ức hiếp chị Tịnh Kỳ, có việc gì thì cứ tìm tôi!
Vương Tịnh Kỳ nghe cô ta nhắc đến Cao Trạm Vân, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, không phải chiếc vòng này của nhà họ Cao sao? Sao bây giờ lại là của anh trai cô ta, của anh trai cô ta với của nhà họ Cao có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Mọi người xung quanh nghe thấy động tỉnh phía này đều đứng vây lại xem, có chuyện gì xảy ra? Trong hoàn cảnh này lại phát sinh ra loại chuyện náo nhiệt như vậy thật là hiếm thấy, con cái nhà ai có ý tứ như vậy, ở đây làm trò cười.
Vương Tịnh Kỳ chú ý đến đám đông đang vây quanh, vội vã kéo lấy Cao Quân Dao, bây giờ chuyện này không cần biết ai đúng ai sai, họ không nên ở trong trường hợp như vậy nói qua nói lại:
Được rồi Quân Dao.
Cao Quân Dao làm sao có thể cho qua, cô ta vì Hạ Diệu Diệu chịu biết bao nhiêu là uất ức, lúc nào cũng làm cô ta tức điên lên, lần này càng quá hơn là do Hạ Diệu Diệu sinh sự trước nữa
Không dễ dàng gì cô ta mới có cơ hội lần này, làm sao có thể cho qua dễ dàng được.
Người ta vây lại xem thì sao chứ, càng tốt, để cho mọi người có mặt ở đây biết được Hạ Diệu Diệu là người như thế nào, người như vậy còn dám mơ tưởng bước chân vào nhà họ Cao, không có cửa đâu.
Nếu Hạ Diệu Diệu không sợ xấu mặt trước biết bao người như vậy, thì Cao Quân Dao tại sao phải sợ chứ, chờ đến khi Hạ Diệu Diệu lộ ra bộ mặt thật trước mặt những người này, cô ta muốn xem sau này Hạ Diệu Diệu có dám lấy thân phận Cao phu nhân mà ra ngoài gặp người khác không!
Tôi không nói sai, tự mình có con với người khác còn cố bám lấy anh của tôi, có ai mà không biết.
Việc này có thể nói là ai cũng biết, chức quan của ba Cao Trạm Vân không cao, nhưng đó chỉ là đánh giá trong nhà họ Cao mà thôi, thực tế mà nói chức quan của ông Cao thật sự rất tốt, Cao Trạm Vân lại là người có năng lực, là một người tài cao tuấn tú trong mắt các bậc phụ huynh, là hoàng tử trong lòng các cô gái, có rất nhiều người để mắt đến anh, ai biết được Vương Tịnh Kỳ đi rồi, lại xuất hiện một Hạ Diệu Diệu, mà cô Hạ này lại không bằng Vương Tịnh Kỳ.
Có rất nhiều quý phu nhân đang xem náo nhiệt bỗng nhiên bừng tỉnh, thì ra vị này chính là bạn gái của con trai nhà họ Cao, đột nhiên dùng ánh mắt xét nét đánh giá Hạ Diệu Diệu, cuối cùng đưa ra một kết luận càng xét nét hơn: Tướng tá cũng chẳng có gì nổi bật.
Hạ Diệu Diệu lười để ý đến Cao Quần Dao:
Cô nói xa quá rồi, nghe cô nói thì chiếc vòng tay này là do cô lấy tặng cho cô Vương đấy.
Cao Quân Dao không cảm thấy có gì không đúng, không đợi Vương Tịnh Kỳ ngăn lại cô ta đã la lớn:
Tôi lấy đó thì sao! Là đồ của anh tôi.
Ngược lại, Hạ Diệu Diệu có tâm tình rất tốt:
Anh của cô từ trước đến nay không mua những món đồ thế này, nói một câu hổ thẹn chút, trên tay chị Tịnh Kỳ của cô đang đeo là chiếc vòng trước đây bạn trai cũ tặng tôi, do là người cũ, nên tôi mới tháo nó ra làm đồ chơi cho con gái, không ngờ cô lại để mắt đến nó mà lấy tặng cho chị của cô, nhưng dù sao cũng là cầm đồ của người khác, cũng nên hỏi chủ nhân của nó một tiếng mới phải.
Vương Tịnh Kỳ nghe vậy sắc mặt lập tức vô cùng khó coi, lúc nãy có biết bao người khen chiếc vòng này đẹp, bây giờ sắc mặt của cô ta càng trắng bệch hơn
Cô ta..
lại mang món đồ bạn trai cũ người ta tặng cho đi rêu rao khắp nơi, bây giờ cô ta thành cái kiểu người gì rồi...
Xét về mức độ gia giáo của Vương Tịnh Kỳ thì cô ta đang vô cùng lo lắng, liền nhanh chóng tháo chiếc vòng trên tay xuống, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì thái độ chừng mực.
Cao Quân Dao vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì, còn thêm dầu vào lửa:
Cô nói bạn trai cũ cô tặng thì là bạn trai cũ tặng sao! Tôi vẫn nói là anh tối mua đó! Cô đừng mong lấy đi bất kỳ thứ gì của nhà họ Cao.
Vương Niệm Tư nghe vậy liền bước lên phía trước một bước, dịu dàng nhìn cô tiểu thư nhà họ Cao, chán nản nói:
Vị tiểu thư đây, cô đừng nói vậy, anh của cô có thể mua nổi chiếc vòng này sao, đừng nói là anh cô, cho dù là ông của cô cũng không được, cho nên..
lời cô nói ra lúc nãy hơi quá rồi.
Xem đi, xem đi, cô thật là lương thiện.
Cô là ai chứ!
Lúc nãy không phải đã gặp qua rồi sao?
Vương Niệm Tư nhìn cô ta với thái độ vô cùng vô lại:
Tôi chính là Vương Niệm Tư của Đá quý Vương Thị.
Vương Tịnh Kỳ nghe vậy, không kịp tháo chiếc vòng khó mở này xuống, lập tức nhìn về phía Vương Niệm Tư, cô nhớ ra rồi, lúc nãy bên bờ hồ, tất cả những lời cô ta nói đều xoay quanh chiếc vòng này
Cô ấy nói cô ấy thấy qua, cô ấy nói vậy là có ý khác, cô ấy nói cô ấy muốn trộm! Ý cô ấy là muốn ám chỉ cô ta trộm chiếc vòng! Vương Tịnh Kỳ cảm thấy hôm nay đúng thật là tiến thoái lưỡng nan.