Chương 271: Ngài hà ngồi chờ
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 1918 chữ
- 2022-02-06 08:59:34
Cao Trạm Vân búng mũi cô, anh đứng thẳng lên cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi màu trắng, kính gọng vàng, anh tuấn ngời ngời, vô cùng ấm áp:
..
Nhìn cái gì.
Cao Trạm Vận cười, vỗ cô, cực kì có phong thái:
Vào phòng ngủ, cẩn thận cảm lạnh.
Hạ Diệu Diệu đã ngồi dậy, tỉnh ngủ hơn một chút, ngây người nhìn anh, chớp mắt:
Sao bây giờ anh mới về.
Cao Trạm Vân nghe vậy thì nhìn cô, không nhịn được lại thở dài:
Bởi vì ngài Hà có lòng tốt nào đó quá nhiệt tình, vì vậy vừa hết giờ liền bị gọi về, hỏi anh xem có thể đi cửa sau, sau này coi ngài Hà như người thân được không?
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn anh.
Cao Trạm Vân xua tay:
Em cũng cảm thấy rất hoang đường phải không, nhưng sức ảnh hưởng của ngài Hà chính là rộng như vậy
Tất cả những nơi anh ta đến đều gà bay chó chạy, còn nhiệt tình hơn cả lúc mà tiểu khu của em thuê phá bỏ và di dời, chị em nhà em vì chút tiền đền bù mà đánh nhau, chỉ cần có chút lợi ích thì đều muốn lấy
Huống hồ anh ta làm như vậy là để tạo chỗ dựa cho Thượng Thượng, nói ra anh ta cũng thật biết cách tìm phiền phức cho chúng ta
Anh ta rõ ràng biết phạm vi ảnh hưởng của anh ta, ban đầu còn không dám nói cho em biết anh ta là ai
Bây giờ lại thay đổi, liên tục ra mặt cho Thượng Thượng
Em thử nói xem sẽ có hậu quả gì, muốn anh không nghĩ anh ta có tâm tư khác cũng khó.
Đúng vậy, đúng vậy, Hạ Diệu Diệu nghiêng người nằm nhoài trên vai anh:
Em xin lỗi, năm đó mắt nhìn người của em không tốt, để lại di chứng.
Cao Trạm Vân vỗ đầu cô:
Đúng là mắt nhìn người không tốt, sẽ có lúc em phải chịu
Cái loại tranh chấp về mặt lợi ích này còn phiền phức hơn em nghĩ, sợ em không chịu được.
Vì vậy anh mới không thi công chức giống như bố mẹ anh đúng không?
Cao Trạm Vân day huyệt thái dương:
Cũng coi là như vậy đi.
Vậy...
Hạ Diệu Diệu cẩn thận mở miệng:
Kết quả sau khi mọi người thương lượng thế nào?
Cao Trạm Vân nghiêm túc nói:
Bán vợ cầu vinh, tranh thủ bám lấy, sẽ có ngày trở thành hoàng thân quốc thích.
Hạ Diệu Diệu véo thật mạnh eo anh một cái
Cao Trạm Vân bị đau liền lật người ép cô xuống ghế sofa, vẻ mặt mê ly nhìn vẻ mặt mang đầy ý cười của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp
Anh cúi đầu hôn lên môi cô trong tiếng quảng cáo phát đi phát lại nhiều lần trên ti vi.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, chiếc váy ngủ rộng rãi của Hạ Diệu Diệu trượt xuống dưới chân, trên vai lộ ra khoảng da ngọc ngà
Cao Trạm Vân nhiệt tình hôn xuống, ở những nơi quần áo có thể che được để lại vết tích rất đậm.
Hạ Diệu Diệu ý loạn tình mê.
Không khí nóng bỏng, ánh trăng sáng tỏ, âm nhạc có tiết tấu, tất cả đều vừa đủ, đến tận khi tiếng chuông cửa chói tai vang lên, dồn dập liên tiếp, không hề ngừng lại.
Cao Trạm Vân đen mặt, anh lật người đứng lên khỏi sofa nhìn cửa, ánh mắt âm trầm.
Hạ Diệu Diệu cũng tức giận: Hạ Thượng Thượng đáng chết, ngày nào cũng nửa đêm mới về:
Em đi lên thu dọn, anh đi đón nó.
Hạ Diệu Diệu cầm chiếc chăn mỏng lên lầu
Cao Trạm Vân nhìn cô, đợi đến khi nghe thấy tiếng của phòng ngủ, mới đứng dậy, không thèm cài nút áo, cũng không thèm chỉnh lại quần áo, một người đàn ông như anh, người đó có thích nhìn hay không thì tùy.
Bước chân chậm rãi đi về phía cửa, mở cửa ra.
Những người phụ nữ ở cửa đồng loạt cúi đầu xin lỗi, dáng vẻ cực kì chân thành:
Xin lỗi anh Cao, xin lỗi, làm phiền hai người rồi, cô chủ nhỏ muốn về, khóc nháo liên tục, ngài Hà nhà chúng tôi rất đau lòng, cũng không còn cách nào khác..
Lại làm phiền anh rồi, anh xem việc này phải làm sao đây, ngài Hà nhà chúng tôi ban ngày phải làm việc, hai người cũng vậy, tôi lại bị giày vò như vậy, chúng tôi...
Câu trả lời của Cao Trạm Vân cũng giống như mọi hôm, khác biệt là hôm nay mang theo sự lười nhác cùng với sắc tình sau khi hành sự:
Không sao, Thượng Thượng vừa đổi nơi ở thì sẽ như vậy.
Sau đó anh thoải mái mở to cửa ra.
Người làm ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức bị hooc môn mãnh liệt của đàn ông ập vào khiển đỏ hồng hết mặt, vội vàng đứng sang bên cạnh, tầng tầng lớp lớp lùi lại, nhường đường cho ngài Hà nhà mình
Hà Mộc An ôm Thượng Thượng đang ngủ gà ngủ gật xuống xe, dưới ánh đèn cửa, nhìn người đàn ông đang nhìn anh ở cửa
Đầu tóc rối bời, áo mở một nửa, dục vọng vẫn quẩn quanh quanh người, lúc này không cần Cao Trạm Vân nói Hà Mộc An cũng biết anh vừa cắt đứt chuyện gì
Đây chính là chuyện anh muốn làm, nhưng lúc thật sự nhìn thấy, không hề có chút cảm giác thành tựu nào như trong tưởng tượng, ngược lại lại có cảm giác rất tức giận.
Cao Trạm Vẫn thấy vậy, từ từ đóng nút áo lại, chậm rì rì, cực kì có phong thái
Hà Mộc An ôm chặt lấy Thượng Thượng, nhưng một giây sau liền khôi phục sự bình tĩnh, cảm xúc được thu lại rất nhanh
Anh nói với bản thân mình đã đi đến bước này rồi, không thể đến cuối thì từ bỏ.
Loại người như Cao Trạm Vân hôm nay lại thất thổ đến mức thể hiện chủ quyền ngay trước mặt anh, không phải là thắng lợi của anh ta
Cao Trạm Vận từ trước đến nay đều là người nắm vững thắng lợi trong tay, không nhất thiết phải dùng chút thủ đoạn này, hôm nay sao lại vậy chứ?
Hà Mộc An thuyết phục bản thân, nhưng sự lạnh lẽo vẫn không nhịn được muốn anh khiến Cao Trạm Vân lập tức cút đi bây giờ
Hạ Thượng Thượng cau mày, cao giọng đẩy anh:
Ba ôm con đau, buông ra, buông ra, ba ơi, ba ơi.
Hà Mộc An vội vàng buông tay:
Không phải ba...
Cao Trạm Vân đã ngồi xuống, quần áo chỉnh tề, thu lại hết tất cả sự lôi thôi, ôm con gái lên, nhỏ giọng dỗ dành:
Ba ở đây, ba ở đây, không sao, ba ruột trêu con thôi, muộn như vậy rồi còn đùa như vậy
Con xem viền mắt ba ruột con đen hết cả rồi, lần sau không được bắt nạt ba ruột con như vậy có biết không, ba ruột con thương con nhất đó.
Không cần anh nhiều lời
Sao lại không cần, không có tôi, nó tuyệt đối sẽ không đi theo anh.
Cái gì mà thương hay không thương, Hạ Thượng Thượng cảm thấy bình thường
Trên ngọn núi đó, thời gian cô bé chơi với các cô, các bác còn nhiều hơn là thời gian chơi với ba, ba ruột cứ làm việc xung quanh chỗ bọn họ chơi, kì lạ chết đi được
Cấu ba hỏi cô bé nhiều nhất là con có đói không, dường như muốn nuôi cô bé thành một con lợn nhỏ vậy, đám bạn bè của cô bé đã bắt đầu nói cô bé giống mẹ của bạn Bội Kì rồi, đáng ghét quá đi.
Ba ruột còn rất hung dữ, hôm nay cô bé cùng các cô đến bên một chiếc hồ rất lớn chơi một lúc lâu, mệt rồi muốn ngủ, ba ruột vẫn cứ nói không ngừng, bảo cô bé không được lên giường, không được chạy, không được đẩy lan can bên hỗ, mặt ba rất hung dữ
Cô bé không muốn đến nhà ba nữa, không muốn ngủ ở nhà ba nữa, cô bé muốn về nhà, hừ!
Hạ Thượng Thượng nằm trong lòng ba, không thèm nhìn Hà Mộc An.
Thật ra nếu cùng một việc như vậy mà Cao Trạm Vân mắng cô bé, cô bé sẽ không dám dở chứng, Cao Trạm Vân đánh cô bé vì cô bé nói dối, cô bé sẽ khóc, nhưng sẽ không làm ra việc hoang đường là đòi về nhà, bởi vì trong lòng Thượng Thượng, Cao Trạm Vân là ba cô bé, đây là nhà cô bé.
Từ bé đến lớn thời gian ba ở cùng cô bé là nhiều nhất, ba ruột là người thân nửa đường mới xuất hiện, ba cô bé là Cao Trạm Vân.
Cao Trạm Vân tránh ra, cười, cực kì khách sáo nói:
Ngài Hà có cần vào ngồi một lúc rồi đi hay không?
Hà Mộc An nhìn anh ta, giọng nói âm trầm như màn đêm bên ngoài:
Không cần, Thượng Thượng làm phiền anh rồi.
Ngài Hà nói vậy là khách sáo quá, tôi là ba của Thượng Thượng.
Anh có thể làm ba được mấy hôm? Hà Mộc An nhìn anh ta, lần đầu tiên vứt bỏ sự khách sáo, mặt lộ ra sự châm biếm
Cao Trạm Vân cũng nhìn anh:
Nói chuyện như vậy thoải mái hơn nhiều.
Chẳng sao cả, đã mấy hôm không nói chuyện cẩn thận rồi.
Cao Trạm Vấn âm trầm nhìn Hà Mộc An.
Vẻ mặt Hà Mộc An bình tĩnh, anh nhìn người đàn ông này rất lâu rồi, hôm nay là cực hạn, nếu người đàn ông này biết điều một chút, anh có thể chỉ khiến anh ta cút đi, nể mặt Thượng Thượng, không truy cứu
Nếu anh ta còn dám mặc như vậy để khiêu khích, vậy sau này hãy dựa vào bản lĩnh, tương lai sự nghiệp không được như ý muốn thì chỉ có thể trách cái xã hội này vô tình, anh ta không biết làm người mà thôi.
Hà Mộc An quay người rời đi
Cánh tay nhỏ nhắn xinh xắn của Thượng Thượng vòng qua cổ ba, giọng nói mềm mại vang lên:
Ba ơi, con buồn ngủ rồi...
Cao Trạm Vân nghe vậy, nhìn cô bé, cười dịu dàng, xoa đầu cô bé:
Chúng ta về nhà thôi...
Hà Mộc An tức giận đập cửa phòng sách ẩm một cái, tức đến mức quay vòng vòng, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ của Cao Trạm Vân, khăn quàng cổ của Hạ Diệu Diệu, cùng dáng vẻ của cô lúc anh và cô còn bên nhau.
Cô ôm anh cười, cô giở trò trong lòng anh, tự cho mình là đúng muốn nằm phía trên, việc gì cũng muốn hơn anh, lúc hôn anh thì thích bắt đầu từ tai
Hà Mộc An càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng thấy phiền vì dáng vẻ hôm nay của Cao Trạm Vân
Nếu không phải động tác quả nhanh, sau này không thể xử lý được, anh sẽ lái xe đâm vào cửa nhà anh ta, xem anh ta dám động tay động chân với cô không
Hà Mộc An buồn bực cởi áo khoác ra, vứt xuống đất, giẫm lên nhiều lần, cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng.