Chương 568: Tình yêu với thủ môn (1)
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2279 chữ
- 2022-02-07 11:37:39
Khổng Đồng Đồng hừ lạnh, trong ba người, người còn chưa có bạn trai chính là cô.
Nghĩ lại thì, khi còn học ở trư8ờng cô cũng không có kém như vậy mà, thành tích hạng trung, có hai ba người bạn thân, vẻ ngoài cũng không đứng hạng bét3, biết thân biết phận, tại sao chỉ có cô là sót lại thế này? Cô tự cảm thấy yêu cầu của bản thân không những không cao,9 còn càng ngày càng thấp, nhưng mà tại sao mọi chuyện đều không thuận lợi? Khổng Đồng Đồng nghĩ lại bản thân lúc này, đ6ừng nói là đón cha mẹ đến ở cùng, đến nuôi bản thân còn phải gắng gượng
Khoảng thời gian trước Diệu Diệu vừa đổ5i công việc khác cho cô, môi trường cũng được, nhưng cô cũng không thể trông cậy vào đối phương thăng chức tăng lương cho cô
Hạ Diệu Diệu cũng không biết Khổng Đống Đồng nghĩ gì, lần này đổi công việc cho Khổng Đồng Đồng, cũng là do cô khó chịu với tên khốn đã sắp tái hôn với vợ cũ, mà còn muốn nối lại cuộc tình với Đồng Đồng
Đổ mặt dày! Hạ Diệu Diệu nghĩ tới mà hân không thể rèn sắt thành thép, rõ ràng lời nói của tên đàn ông đó đẩy lỗ hổng, vậy mà Khổng Khổng lại tin tưởng mà không hề nghi ngờ! Hèn gì Trần Chất không chọn Đồng Đồng
Mặc dù Trần Chất bị tổn thương về mặt tình cảm, nhưng trí thông minh thì khỏi cần bàn, chuyện này cũng là anh ta tự trình bày trước mặt cô
Trương Tấn Xảo lại không hài lòng cho lắm:
Tớ cảm thấy bộ này vẫn chưa phù hợp, tớ còn chọn được hai bộ khác, tớ sẽ thử một lượt, các cậu chọn giúp tớ bộ đẹp nhất.
Nói xong cô lại tranh thủ vào thay quần áo
Chúng ta chính là gương mà.
Đúng vậy, là chiếc gương sáng nhất.
Hạ Diệu Diệu nhìn sang Đồng Đồng, có lẽ đều là do những năm nay đều tập trung cho việc yêu đương, cô vẫn cứ ngây thơ và tràn đầy sức sống:
Ngày kỷ niệm thành lập trường cố gắng mở to mắt, biết đâu lại gặp được người phù hợp.
Trương Tấn Xảo nhìn Hạ Diệu Diệu:
Thật là bá đạo, không vặn lại sao, nhìn ánh mắt cô ta nhìn chúng ta lúc nãy kìa.
Quần áo của nơi này mỗi kiểu chỉ có một bộ mà thôi.
Cậu có thể lý giải là cô ấy rất thích bộ quần áo đó, người khác cướp đồ mà cậu thích thì cậu sẽ nhìn người ta bằng ánh mắt gì?
Aiya, không ngờ giác ngộ của cậu ngày càng cao rồi.
Làm sao mà không cao cho được
Ai khiêu khích cũng phản kích thì có thành cái gì, bom hẹn giờ à? Pháo đài di động? Vật phẩm nguy hiểm? Xe chở xăng còn biết viết trên xe là dễ cháy nổ, cẩn thận va chạm! Chẳng lẽ cô cũng phải viết lên người! Không viết mà ra khỏi cửa thì coi như là ăn vạ? Thuộc kiểu bắt bí?
Nếu cô ta đập tiền vào mặt cậu thì sao?
Trên TV đều diễn như vậy, Đồng Đông tưởng tượng.
Cẩm rồi đi thôi.
Trương Tấn Xảo cảm thán:
Đúng là tầm mắt tương đương với độ cao.
Khổng Đồng Đồng chu môi làm nũng:
Tớ cũng muốn có độ cao!
Ngày Thu Môn kỷ niệm ngày thành lập trường, trời nắng gắt, bầu trời không một gợn mây, trong xanh mà không ngột ngạt
Thu Môn giăng đèn kết hoa, đường trải thảm đỏ, một tháp bánh kem cực lớn của sinh viên được đặt ở sân vận động, xung quanh là rất nhiều bánh kem nhỏ do sinh viên tặng, màu sắc rực rỡ, hương thơm ngọt ngào
Cậu biết không, lúc nãy tớ còn nhìn thấy mấy người đã 80 tuổi, cười lớn tiếng, như thể trường học là của họ vậy, chúng ta chỉ phụ họa thôi.
Không Đồng Đồng nhại theo cách nói khoa trương của cụ ông:
Năm xưa chúng ta..
chỗ này còn chưa có nhà vệ sinh công cộng..
Chỉ có vài toà nhà cũ, hiện tại đã to hơn, nhưng thiếu đi sự ấm áp của chúng ta năm đó..
Trên cây đại thụ đung đưa những sợi dây lụa, cô bước vào ngôi trường cũ với sự hân hoan vô bờ, nhớ lại những kỷ niệm thanh xuân tươi đẹp tại đây
Cô từng thể hiện cá tính, nắm vận mệnh, hưởng thụ vinh quang
Đây là nơi cô cất cánh ước mơ, đong đầy hi vọng
Khổng Đồng Đồng không ôm hi vọng:
Người bằng này tuổi như tớ còn chưa kết hôn không phải là tinh anh hay giám đốc, thì là không có người nước, người trước không để ý đến tớ, người sau tớ lại không thích.
Chuyện này cũng không chắc chắn, biết đâu lại có người bị rớt lại.
Thà cậu nói là người đi bước nữa đi.
Khổng Đồng Đồng nói đến lại bực:
Đi bước nữa thì sao nào, có sự nghiệp ổn định, đi theo không phải chịu khổ, nghĩ thoáng một chút có khi lại không cần phải sinh con
Mà tớ có kén người đi bước nữa đâu, nhưng cậu nhìn đó, với người đi bước nữa thì tớ cũng không vớt vát được.
Cậu còn nói như vậy được à, vợ anh ta còn sống, lại có con làm cớ, cậu cảm thấy cậu có được mấy phần thắng, may là còn chưa kết hôn.
Lần này tớ sẽ tìm người goá vợ, người ta sẽ biết ơn tớ vì nuôi con người ta cũng nên.
Hạ Diệu Diệu cạn lời, tự hỏi ông trời, tại sao lại không phải lần đầu kết hôn, nhưng mà nghĩ đến yêu cầu của Đồng Đồng, cũng thấy cậu ấy cũng không có yêu cầu gì cao sang, tại sao lại không có người phù hợp? Ba người sánh vai bước đi
Hai cậu không mua một bộ sao?
Hạ Diệu Diệu chọn được một chiếc đầm, bước lên vài bước xem chất liệu:
Tớ mặc áo phông.
Khổng Đồng Đồng cũng nói theo:
Tớ cũng vậy
Phổ biến, bình thường, không sợ bị săm soi, người ta hỏi, chúng ta có thể nói là nhớ lại tình xưa!
Khổng Đồng Đồng rất đắc ý
Trương Tấn Xảo cảm thấy có thể là do bản thân mình đã kết hôn, tại sao bây giờ cô nhìn Đồng Đồng, cô lại cảm thấy Đồng Đồng càng ngày càng giống một đứa trẻ con:
Thông minh.
Một vị khách hàng khác giành trước bộ quần áo trên người ma nơ canh, cầm đi mặc thử
Hạ Diệu Diệu lui ra, đi theo Trương Tấn Xảo đến mục tiêu tiếp theo của cô
Người ta nói, coi như đó là lời xin lỗi vì không chọn Đồng Đồng
Trong phương diện tình cảm Đồng Đồng bị khiếm khuyết nghiêm trọng! Trương Tấn Xảo bước ra từ bên trong:
Thế nào? Đẹp không? Chân có bị ngắn không, eo có thô không?
Trương Tấn Xảo chọn chiếc áo thun màu trắng, cổ lá sen, bên ngoài là áo sơ mi ngắn kẻ sọc đen, bên dưới là chiếc quần bút chì cùng màu, trông vừa tri thức mà vừa xinh đẹp
Cậu có eo sao?
Khổng Đồng Đồng chọc ghẹo xong, vội nói:
Đẹp, thật sự rất đẹp!
Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy được
Chờ một chút.
Nói xong cô nhìn tin nhắn vừa đến:
Tử Ngọc đi tiếp khách quý rồi, không rảnh chơi với chúng ta, để chúng ta chơi vui vẻ.
Phát biểu của người đứng đầu?
Hạ Diệu Diệu có ý đoán như vậy, cô cũng biết là có, nhưng không biết cụ thể ở nhà nào
Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy giỏi lắm
Hai người nói xong đều cười, biết là không thể, nếu là thật Tử Ngọc cũng sẽ không nói, hai người họ chỉ đùa nhau cho vui
Khổng Đồng Đồng tựa vào khung cửa gỗ của phòng thay đồ mà chị Tân Xảo vào:
Ít nhất thì các cậu còn được mời, còn tớ thì sao? Tớ mới thật sự giống như một giọt nước hoà tan vào biển lớn, chắc nhà trường có nghĩ cũng không nghĩ ra.
Hạ Diệu Diệu chỉ vào bản thân Khổng Đồng Đồng trừng mắt:
Chúng ta có thể giống nhau được sao? Nếu cậu không từ chức ở Mẫn Hàng, bây giờ cậu cũng sẽ có một thiệp mời đặc biệt, mặc dù chất liệu sẽ không được tinh tế như chị Tân Xảo, nhưng tớ thì sao, cố gắng bao nhiêu năm mà vẫn chỉ là một nhân viên quèn
Thu Môn chính là như vậy, thiệp mời mà còn phấn đủ loại cấp bậc, ngang nhiên coi thường những con cháu bất hiếu đã không nghe lời nó, không giành vinh quang về cho nó
Hạ Diệu Diệu nghĩ lại thấy cũng đúng, ra trường hơn tám năm rồi, trường hợp như Khổng Đồng Đồng về cơ bản đã định hình, nghĩ lại tính cách của Đồng Đồng, Hạ Diệu Diệu cũng chỉ im lặng thở dài, người yêu thì không đáng tin cậy, công việc cũng không suôn sẻ
Sao lúc cậu và vị sếp đã có con đó qua lại, cậu lại không bảo người ta thăng chức cho mình chứ?
Chỉ là không biết ai sẽ cao tay hơn, khiến người mình muốn tiếp nhận không khó xử
Chúng ta đến hồ Minh Nguyệt trước, không đến tòa nhà danh nhân để bon chen nữa.
Hạ Diệu Diệu giữ chặt tay Đồng Đồng, cố gắng không để lạc trong đám đông
Khổng Đồng Đồng vội tránh khỏi người trước mặt:
Được thôi
Trên trục đường chính của Thu Môn, đặt đầy những lãng hoa to nhỏ, bên trên có những dây lụa màu đỏ viết tên người hay doanh nghiệp tặng, bên trong sảnh lớn có thể có chứa hơn vạn người, có ca sĩ, nhạc sĩ, các minh tinh nổi tiếng, thay nhau trình bày bài hát của mình.
Giống như là lễ đại thọ của một người già trăm tuổi, vừa hay hàng xóm cũng có một người già vừa làm xong lễ mừng thọ trăm tuổi, giở tỉnh trò con muốn làm thật xa hoa, long trọng hơn đối phương
Hạ Diệu Diệu ở trong nhà vệ sinh thay chiếc áo thun mà cô vừa mua ở trước cổng trường, do sinh viên bày bán
Không có Thu Môn, cô sẽ chỉ là một người thợ sửa xe đạp khéo léo
Ngày trở lại nơi này, cô đã 32 tuổi, có con có cái, ước mơ trở thành nữ tổng thống không thành, không có tên trên bảng tỷ phú, chỉ có tình cảm của bản thân
Hạ Diệu Diệu quay đầu
Ông nói xem, khuôn viên có chừng đó, đi có vài bước là gặp mặt, không thân thiết không ấm áp thì thành cái gì? Hiện tại để các ông thử xem, nhận mặt được hết sinh viên bốn năm sau của trường, coi như họ lợi hại, không nhận được thì là không ấm áp.
Được rồi, lát chúng ta nói cái gì, mấy người vừa tốt nghiệp chắc lại nói chúng ta sến sẩm đấy.
Khổng Đồng Đồng cười, ngẫm cũng thấy đúng, chợt hưng phấn nói:
Chúng ta đi nơi nào đó chụp ảnh chung đi? Tòa nhà danh nhân? Hôm nay chỗ đó chắc chắn rất đông người, không chừng còn có rất nhiều sinh viên, ngẫu nhiên gặp họ, không khéo lại xuất hiện một màn tìm gặp gỡ ân nhân, hoặc là tình cảm không thể nói bằng lời.
Khổng Đồng Đồng nghĩ đến đây thì không nhịn được cười
Hạ Diệu Diệu cũng cười, ai nói sinh viên thì không mưu mô, chỉ là trong lòng dạ mưu mô ấy có một chút ngây thơ khiến người ta nhìn thấy liền muốn cười, năm đó Thẩm Tuyết cũng vì sự chờ đợi không có kết quả đó, mà uổng phí tiền nộp ký túc trong bốn năm
Hôm nay những thế hệ sau của thời đại mới, tự cảm thấy mình cao tay hơn, không biết sẽ tạo ra bao nhiêu sự
ngẫu nhiên
,
trùng hợp
,
không may
Cổng trường người ra người vào nô nức, liên tục không ngớt
Cậu đâu rồi? Ở đâu đó? Vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã không thấy cậu?
Ở cổng.
Hạ Diệu Diệu đặt điện thoại xuống, lấy tay che nắng, ngắm nhìn những dãy ngô đồng được trang trí vô cùng đẹp mắt
Khổng Đồng Đồng chạy tới:
Nhiều người quá, đi vài bước đã không thấy cậu đâu
Khổng Đồng Đồng vỗ tay Diệu Diệu:
Bên kia đông người quá, chúng ta đi sang bên kia xem sao, hình như mọi người đều đi ra chỗ đó! Nhanh lên nhanh lên, hồ Minh Nguyệt có chạy được đâu, lúc nào đi cũng được.
Nói xong cô kéo Diệu Diệu đi theo đám đông, đến quảng trường lớn ở phía sau toàn nhà dạy học đầu tiên
Tầm mắt thoáng đãng, môi trường càng thêm tươi đẹp, lúc này quảng trường rộng lớn đã mọc lên những sạp hàng bán đồ của sinh viên, chỗ này thông sang những con đường nhỏ, nhìn đâu cũng thấy tốp năm tốp sáu tập trung lại một chỗ nói chuyện
Có người mặc âu phục thẳng thớm, có người mặc quần áo bình dân, nhưng khuôn mặt mọi người đều hiện lên nụ cười giống nhau, tinh thần phấn chấn
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.