• 1,967

Chương 59: Thể diện là do mình giữ lấy



Không có gì muốn nói sao?
Vương Niệm Tư nói xong tinh nghịch nghiêng đầu sang nhìn anh:
Một quả cầu lông hơn một triệu, bạn học Hà này cậu không có gì muốn nói thật à?
Đôi mắt Vương Niệm Tư đượm ý cười, ánh mắt tinh nghịch, vẻ mặt thư thái:
Tôi sẽ giữ bí mật mà.
Vương Niệm Tư chớp mắt, thầm khen mình có ánh mắt tốt, trước đó cô ta đã thấy Hà An rất khác rồi, quả nhiên là vậy. Vương Niệm Tư tự nhận gia đình mình cũng không phải là gia đình bình thường, cô dám chơi với Hà An, nếu như Hà An thực sự là cậu ấm của gia đình nào đó bất cẩn bị lộ thân phận trước mặt cô ta thì có sao đâu? Xuất thân của họ như nhau, không có gì phải che giấu cả, cô ta sẽ không thấy giật mình hoảng sợ như người bình thường, xung quanh ồn ào:
Tôi sẽ giữ bí mật thật mà.


Vương Niệm Tư đợi ba phút vẫn không có câu trả lời từ Hà An, nụ cười càng dịu dàng hơn, một tay chống cằm lẩm bẩm nói một mình:
Tôi sớm nghe nói là cậu không thích nói chuyện, nhưng không ngờ nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng, như vậy không tốt đâu.
Nhưng mà với thân phận của Hà An không thích để ý đến người khác cũng không lạ, Phương Thậm cả ngày cạy miệng mới nói được hai câu. Vương Niệm Tư không thấy lạ, cô ta tươi cười nghiêng đầu, có vẻ trêu chọc tôi biết cậu rồi nhé:
Cả tôi cậu cũng không nói được à?
Sau đó làm ra vẻ suy tư chống cằm nói:
Nhưng... nếu như cậu không nói... nhỡ chẳng may tôi lỡ
lời để lộ ra thì làm sao đây?
Đã sợ chưa nào, Vương Niệm Tư càng cười tươi hơn nhìn Hà An. Hà An vẫn bình tĩnh lật tiếp một trang sách. Nụ cười trên mặt Vương Niệm Tư đã có vẻ khó xử:
Tôi, tôi chỉ đùa thôi mà...



Thực sự tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là, chỉ là mọi người đều là bạn học với nhau... hỏi xem... chuyện bút máy lần trước tôi cũng không nói gì.
Đâu có không nể mặt ai như cậu đâu.


...


Nụ cười Vương Niệm Tư đã có chút cứng nhắc, nhưng cô ta hít sâu một hơi cố gắng lấy lại tinh thần:
Nếu cậu thấy bất tiện thì tôi không hỏi nữa là được... Cậu đang đọc sách gì vậy?
Vương Niệm Tư bất giác hơi ngả về phía trước. Giọng nói lạnh lùng khác thường của Hà An bỗng nhiên vang lên:
Chuẩn bị tiền xong rồi?
Sắc mặt nghiêm túc nhìn cô ta.

Hả? Vương Niệm Tư vội vã dừng động tác lại, vẻ mặt có chút dè dặt như khi nói chuyện với người lớn, không phải cố ý làm vậy mà là giọng nói vừa rồi khiến cô ta bỗng thấy lo lắng:
Chưa, chưa, Thẩm, nhà Thẩm Tuyết thế nào cậu cũng biết rồi đây, đối với cậu ấy hơn một triệu là một khoản tiền không nhỏ.



Không trả được còn tùy tiện động vào đồ của người khác?
Ánh mắt Hà An đầy khinh miệt. Vương Niệm Tư thấy vậy không biết đối đáp thể nào, cứ ngồi khom người khép nép như thế, một lúc sau mới nghĩ ra sao bỗng nhiên mình lại thế này? Họ là bạn học với nhau, lại bằng tuổi, cho dù có phạm lỗi cũng không phải là lỗi của cô ta, tại sao cô ta phải lo lắng như vậy?

Nghĩ đến đây Vương Niệm Tư lần nữa phấn chấn lên, Hà An chịu nói chuyện đã là một hiện tượng tốt, không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Vương Niệm Tư cười cố gắng làm dịu bầu không khí lạnh lùng lại:
Trong một món trang sức bằng lông màu trắng tại sao phải đặt một viên trân châu đen làm gì? Thành phần và màu sắc trân châu đều tốt như vậy, cậu không thấy rất kỳ quái hay sao?



Ba tôi là Vương Trọng Thạch, cậu thì sao?


Vương Niệm Tư đợi quá lâu, sắp không giữ được nụ cười trên mặt nữa:
Tôi, có phải là cậu thấy tôi vô vị lắm không?


He he, có lẽ là rất vô vị thật.

Nhưng dù thế nào thì mọi người cũng là bạn học, luận về gia thể tôi cũng chưa chắc đã kém hơn cậu, giọng nói Vương Niệm Tư vẫn có vẻ dịu dàng như muốn lấy lòng người khác:
Thực ra tôi cũng có thể hiểu được cậu không muốn nói về gia thế của mình, có đôi khi đúng là rất phiền phức, tôi là con gái thì còn tốt hơn chút. Cậu nhìn Phương Thậm xem, từng hành động đều bị người ta quan sát, không được làm những hành vi không đúng mực gây tổn hại đến gia tộc, cũng không được tự nhiên thể hiện cảm xúc của mình, nếu không sẽ có người nói cậu kiêu ngạo, coi thường người khác. Thực ra chúng ta đều là người bình thường, cũng có hỷ nộ ái ố, tại sao lại phải thu bớt bản thân hơn người khác chứ? Bởi vì cha mẹ của chúng ta sao? Như vậy có phải là bất công không? Chúng ta cũng học ở trường, tại sao...


Hà An đột nhiên gấp sách lại, nhìn Vương Niệm Tư:
Đi ra chỗ nào tôi không thấy rồi tùy cậu phát tán hormone!
Vương Niệm Tư nghe thấy vậy, bỗng không dám tin vào tai mình nhìn Hà An:
Tôi...

Không nghe thấy à? Hay là vừa rồi không phải cậu đang thể hiện vóc dáng, vẻ ngoài của mình tự nhận là không tệ, chỉ mong được người khác giám định tán thưởng phần nào?
Mắt Vương Niệm Tư chợt đỏ hoe lên, cô ta còn là một cô gái nhỏ, bình thường vẫn được chúng bạn vây quanh:
Tôi, tôi chỉ là...
Ánh mắt Hà An càng lạnh lùng hơn:
Tôi không cần biết cậu chỉ là cái gì! Người nào ở chỗ tôi không nhìn thấy, làm ra loại chuyện đáng buồn nôn thì phẩm hạnh của người đó có vấn đề!
Cô ta có vấn đề về đạo đức! Bị người khác đâm thẳng vào nỗi niềm sâu kín trong lòng, Vương Niệm Tư bỗng rơi lệ!
Cậu! Sao cậu có thể như vậy!

Tôi như thế nào? Cậu có thể làm nhưng tôi thì không được nói à? Cậu tưởng rằng mình làm thần không biết quỷ không hay, thấy mình thông minh nhất, không ai hiểu cậu đang nghĩ gì? Tuy không biết ai cho cậu sự tự tin đó, nhưng cậu cũng đừng quá tự cho mình là đúng. Tại sao cho rằng tôi sẽ bỏ rơi Diệu Diệu mà liếc nhìn cậu, cậu thấy cậu xuất sắc hơn cô ấy sao?



Thể diện? Xin lỗi, ít nhất cô ấy còn biết giữ thể diện, cậu thì không, từ điểm này đã thấy hai người không thể so sánh với nhau được rồi. Tôi nghĩ cậu cũng tán đồng quan điểm này, nếu không cậu đã không ở đây, năm lần bảy lượt xuất hiện trong khi người khác không hề muốn để tâm đến cậu như vậy.



Dáng người? Điểm này cậu có thể cởi đồ rồi chạy một vòng quanh sân vận động để những người biết thưởng thức giám định thử. Theo tôi thấy là phẩm hạnh đạo đức của cậu thối nát, tôi không cho là cậu có phẩm đức gì đáng để tôi để mắt đến.


Vương Niệm Tư thực sự không dám tin vào tai mình nữa, cơ thể lung lay như sắp đổ. Bị sỉ nhục như vậy, còn từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim, sao cô ta có thể chịu đựng được chứ! Vương Niệm Tư đứng dậy định chạy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên bị ngã ra đất.

Hà An vẫn bình tĩnh không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái:
Vương Trọng Thạch dạy dỗ con gái không được quyết đoán như điều hành Vương Thị. Vương Thị đang ở vào thời điểm nhiệm kỳ mới, nếu còn có thêm động tĩnh gì thì liệu ông ta có giành được sự ủng hộ của mọi người hay không cũng chưa nói được. Cậu là con gái của ông ta, nên cân nhắc lại bản thân, đừng gây thêm rắc rối cho ông ta, để ông ta phải mãi mãi vĩnh biệt Vương Thị.

Cậu uy hiếp ba tôi? Sao cậu có thể uy hiếp được ba tôi...

Cậu có thể thử xem, nếu cậu còn hành động tùy tiện như vậy nữa để xem tôi có động được đến ba cậu hay không?


Vương Niệm Tư nhìn ánh mắt cứng rắn châm chọc đó của Hà An, bất giác cảm thấy anh nói được làm được. Sao lại như vậy chứ?! Sao lại như vậy được?

Vương Niệm Tự sợ hãi chống tay lùi lại phía sau, tay bị đá đâm rách da cũng không dám kêu, sự nhục nhã và đau đớn khiến cô ta khóc lóc càng khó coi hơn, không đâu, không phải vậy đâu.

Người qua đường thấy vậy nhanh chóng tránh ra, đi xa rồi không khỏi lẩm bẩm bàn tán:
Có chuyện gì vậy? Khoa nào thế: Cô gái kia khóc thảm quá, còn chàng trai kia không thèm nhìn cô ta lấy một cái?

Chàng trai kia hình như tôi đã từng gặp rồi, thường đến đây cùng bạn gái, nếu có bạn gái rồi thì sao phải để tâm đến người con gái khác khóc hay không.

Nói vậy cũng đúng, nhưng cô gái kia đẹp quá, hình như là rất quen mặt.

Xinh đẹp thì có thể cho mình quyền làm hồ ly tinh à.

Chà chà! Tôi nghĩ ra rồi, cô ta hình như chính là Vương Niệm Tư hoa khôi khoa Văn học Trung Quốc! Cái cô mà nhà giàu ấy!
Vương Niệm Tự cố nén đau chật vật đứng lên từ bãi cỏ, loạng choạng điên cuồng chạy ra ngoài! Đừng mà! Không đâu! Con đường đá gập ghềnh khiến cô ta ngã vô số lần, đầu gối tróc da chảy máu, Vương Niệm Tư bò dậy cũng không dám dừng lại. Cô ta phải trốn khỏi nơi này! Buộc phải trốn thoát!

Dưới thân cây ngô đồng mấy người ôm, Hà An yên tĩnh đọc sách, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Hai mươi phút sau.

Hạ Diệu Diệu nóng nảy kéo Hà An đến thư viện:
Anh trốn cái gì hả, em tìm khắp phòng đọc cũng không thấy anh, cũng chỉ là mấy câu hỏi thôi mà, đề thi có ăn thịt anh đâu, mau đi đến thư viện cho em, nhanh lên! Chân que hay sao đi chậm vậy!


Hà An chậm rãi đứng lên, cầm cặp sách, vỗ mấy sợi cỏ dính trên đó, không nhanh không chậm đi theo cô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.