• 1,967

Chương 89: Con gái thứ ba


Còn về tiểu minh tinh kia, bà thật là lãng phí thuốc bổ cho cô ta, không thể sinh ra đứa trẻ đáng yêu cho bà chơi đùa, lại còn tiện miệng gọi bà là mẹ, đúng là khổ sở, đời người quả thật có quá nhiều chuyện không như ý muốn.


Tiểu minh tinh bây giờ không lo diễn xuất tốt, cứ muốn bay lên cây làm phượng hoàng, đàn ông đều có thể làm chồng cô ta, trong bụng mang con của đối phương, lại còn mặt dày tuyên bố khắp nơi, người ta có vợ rồi nhưng lại không biết xấu hổ, nếu là mẹ, mẹ sẽ trốn ở nhà không dám ra đường, đúng là bại hoại đạo đức mà.
Bà Hạ đeo kính, tay lật tờ báo, trong lòng rất phẫn nộ. Hạ Tiểu Ngư gọt trái cây cho mẹ:
Mẹ, người ta vì tiền mà, đóng phim là để kiếm tiền, sinh con cũng là để kiếm tiền, đều như nhau cả thôi, hơn nữa, công ty lớn như Hà Thị nhưng chỉ có một người thừa kế, rất nhiều minh tinh đều mong cơ hội sinh con cho Hà tổng tài mà không được nên người có được ắt sẽ đi rêu rao khắp nơi.


Bà Hạ lập tức đập tờ báo trên tay lên đầu con gái:
Nói cái gì thế! Có tiền thì liền gả vào nhà người ta à, con không nghĩ đến chuyện người ta có muốn làm chồng mình hay không sao, cô ta khoe khoang như vậy, Hà phu nhân sao có thể chịu được.
Hạ Tiểu Ngư cười ngặt nghẽo:
Mẹ, mẹ nói hay thật đấy, sao có thể chịu được, haha.

Con bé này, còn dám trêu chọc mẹ, mẹ cảnh cáo con, chúng ta đói cho sạch rách cho thơm, không được phép làm chuyện mất mặt như vậy.


Hạ Tiểu Ngư cắt trái cây thành từng miếng nhỏ, dùng tăm xiên rồi đưa vào miệng mẹ mình một miếng:
Con biết rồi, nhất định con sẽ giữ mình trong sạch.
Dù cô có muốn không giữ mình thì cũng phải có người cần đến, tiểu minh tinh kia rất xinh đẹp, sau khi sinh con ra thân phận sẽ càng cao, như vậy ai lại không muốn sinh con chứ.

Bà Hạ kiêu ngạo nhìn con gái:
Mẹ tin con, con nghe lời hơn chị con.
Hạ Tiểu Ngư không nghĩ như vậy:
Đúng rồi, chị hai mua cho con một cái khăn choàng rất đẹp, con mang lên cho mẹ xem.



Mau đi đi, Tiểu Ngư nhà ta rất xinh xắn, mang cái gì cũng đẹp, mau mang vào cho mẹ xem nào.
Hạ Diệu Diệu và Hạ Vũ xách túi to túi nhỏ đồ tết trở về, thấy Hạ Tiểu Ngư đang mang khăn choàng mới, mặc quần áo mới, thì vội vàng đẩy Hạ Tiểu Ngư sang một bên:
Không cần giúp, đừng làm bẩn quần áo, tụi chị làm là được rồi.


Bác gái nghe thấy vội vàng gọi con gái mình:
Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, con mau qua đấy! Bên ngoài nhiều người như vậy, con không cần giúp đâu.
Hạ Tiểu Ngư bĩu môi, lần nào cũng vậy, thật đáng ghét. Hạ Diệu Diệu trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Ngư, được hưởng phúc mà không biết, lúc nhỏ thật sự mẹ cô rất thương cô, cô là to nhất trong nhà, lúc đó điều kiện gia đình vẫn ổn, mẹ có thể đi làm, ba bận rộn, cô lại có thể chăm sóc em trai em gái, mẹ thương cô nhất, mỗi lần về nhà đều ân cần hỏi han cô.

Bây giờ thì khác rồi, có lẽ mẹ cô cảm thấy cô con gái thứ ba xinh xắn mới có thể giúp gia đình thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại, bất giác đặt hết niềm tin vào Tiểu Ngư, thật sự trong lòng bà nên hiểu rõ, Tiểu Ngư ngoài gương mặt xinh đẹp thì không giỏi chuyện gì. Thế nhưng suy nghĩ lệch lạc ấy vẫn khiến bà đặt niềm tin vào cô con gái này.

Rất may con gái bà không để tâm, nên không nhận ra chuyện này:
Đúng lúc lắm, Tiểu Ngư đừng thay đồ ra, bác Du có mua đồ mới cho mẹ, chúng ta mà không lấy thì bà ấy dùng đấy, con mau đi lấy đi.
Haiz, mẹ con ra ngoài một chút.
Nói rồi, Hạ Tiểu Ngư mỉm cười với chị cả, choàng khăn bước ra ngoài.

Hạ Vũ thấy Hạ Tiểu Ngư đi, vừa dọn đồ vừa nói:
Sau này đừng mua đồ cho nó nữa, chị cũng phải tìm công việc rồi, mua cho mình thêm mấy bộ quần áo, nó bây giờ vẫn còn nhỏ, đừng tập cho nó chưng diện.


Hạ Diệu Diệu dọn thịt lên bàn:
Sao thế? Nó có chuyện gì ở trường à, sao em lại có ý kiến với nó?



Nó...
Hạ Vũ không muốn nói.


Con gái chú ý đến vẻ ngoài của mình là rất bình thường, hơn nữa nó cũng rất xinh xắn, em không thể nào bắt em gái mình lãng phí sắc đẹp được.


Hạ Vũ không vừa mắt dáng vẻ soi gương cả ngày của em gái mình:
Nó lúc nào cũng lấy đồ của chị ướm lên người, chị xem mấy hôm nay có ngày nào nó chăm chỉ đọc sách không, không thử quần áo thì lấy khăn của chị ra choàng.



Đồ mang về đều cho nó, nhưng mà...
Hạ Diệu Diệu chau mày:
Nó đi học cũng như vậy...
Hạ Vũ giúp chị mình chặt giò heo:
Trong trường vẫn ổn, nhưng kết quả học kỳ này không tốt lắm, ít hơn bình thường hai mươi mấy điểm, thứ hạng cũng kém hơn trước nhiều.


Hạ Diệu Diệu suy nghĩ:
Nó có yêu đương không đấy.



Cái đó, em không nghe nói.


Có cũng không nói cho em biết, Hạ Diệu Diệu kéo thịt qua, chặt một dao xuống, đứt ra làm hai, để vào một thau nhỏ bên cạnh. Hạ Tiểu Ngư thích cái đẹp, ở độ tuổi ấy thích cái đẹp là chuyện rất bình thường, quần áo năm nay chị hai mua rất vừa ý cô, áo lông xanh nhạt ôm eo, khăn choàng màu hồng, còn có dây buộc tóc bằng bông, tất cả đều rất đáng yêu.

Nếu biết quả cầu lông màu vàng kia là do Hạ Diệu Diệu cảm thấy không may mắn nên mới cho mình, không biết Hạ Tiểu Ngư sẽ nghĩ thế nào.

Thật ra nếu đứng ở góc độ khác, có thể hiểu rằng đó là màu hoàng gia chuyên dùng, ngược lại Hạ Tiểu Ngư thấy rất thích, mặt của chú hổ ly bên trên quả cầu bông dễ thương, hình vẽ trên khăn choàng cũng đẹp, lông mềm mại, để lên mặt rất thoải mái. Hạ Tiểu Ngư mặc đồ mới, cả người đều vô cùng rực rỡ, thân hình mảnh mai, cô ấy vừa mới xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn qua, sau đó mọi người mới phát hiện đó là con gái thứ ba của nhà họ Hạ. Mọi người đều biết cô con gái thứ ba của nhà họ Hạ rất xinh xắn, nhưng không ngờ lại xinh đến mức này.


Cô bé út thật là xinh xắn.



Chị con mua cho con à, thật biết lựa đồ, chắc tốn không ít tiền nhỉ, trông rất xinh.


Hạ Tiểu Ngư mỉm cười bước đi nhanh hơn, khi đến nhà họ Du thì gặp con trai lớn nhà họ vừa về nhà chưa bao lâu, anh cả Du nhìn cô một hồi, khiến Hạ Tiểu Ngư không vui.

Lúc đến đây cô cũng không nhớ đến chuyện anh ta thường hay dòm ngó mình, mau chạy đi thôi.

Xi! Cô bị ảnh hưởng của chị hai nên nhìn anh ta thấy không vừa mắt, loại người gì thế! Lần này trở về nhất định là không có chuyện gì tốt lành, lại còn dùng ánh mắt khó ưa đó nhìn cô, nghĩ cô không biết à, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, để mẹ cô đánh chết anh ta đi!

Hạ Tiểu Ngư lấy quần áo rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, hàng lông mày xinh xắn chau lại, trong lòng liên tục mắng thầm anh ta, tung tăng chạy về nhà.

Quần áo thật đẹp.

Khăn choàng cũng rất đẹp. Hạ Tiểu Ngư vui vẻ đi dạo một vòng, vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy một đám con trai ăn mặc kì dị đứng trước một chiếc xe hơi. Bọn họ đang hút thuốc nói chuyện gì đó, trong đó có một người không hề mặc áo khoác dù ngoài trời đang rất lạnh, trên cánh tay rắn chắc lộ ra một nửa hình xăm.

Hạ Tiểu Ngư giật mình, lập tức trở nên sợ sệt, vô thức muốn lùi ra sau, nhưng lại sợ bản thân đã tỏ thái độ quá rõ ràng.

Đối phương rõ ràng cũng chú ý đến cô, có một tên lưu manh nổi tính háo sắc mở miệng nói:
Xinh quá, em gái bao nhiêu tuổi rồi?



Từ đâu đến đây học thể, có cần anh đây chở em đi hóng gió không.
Tên cầm đầu ném điếu thuốc không thèm quan tâm, có cái gì chứ, nhưng sau khi anh ta đứng dậy nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, sự thờ ơ lúc nãy đã giảm đi không ít. Nếu nói hai năm nay chuyện gì kỳ lạ nhất, thì chuyện về quán bar Di Nguyệt xứng đáng đứng ở vị trí quán quân, đặc biệt, điều đáng sợ là Lục gia cũng liên quan đến chuyện này. Tuy Lục gia không truy cứu, nhưng những người có dính dáng đến chuyện đó đều bị đưa đến, sau đó địa bàn của bọn họ cũng thu hẹp lại nhanh chóng, Mã lão đại không dám nói câu nào, ai dám nói không liên quan đến chuyện này. Hiện giờ khó khăn lắm thoát ra được ám ảnh của chuyện đó, đám du côn này muốn tự tìm chỗ chết sao! Cô gái này cũng chỉ tính là dễ nhìn mà thôi, chọc ghẹo một chút cũng được, nếu làm cô ta hoảng sợ rồi đi báo cảnh sát, toàn bộ bọn họ sẽ ăn cơm tù cả đám!

Tên cầm đầu gõ đầu tên lưu manh đang nói lung tung kia:
Mày làm gì đấy? Không biết bản thân đang làm gì à? Mày làm người ta sợ rồi kìa! Mau xin lỗi đi!


Đại ca nói gì thế! Bình thường anh em gặp phải cô gái xinh đẹp rồi nói vài câu là chuyện rất bình thường, nhưng hôm nay đại ca lại tức giận, vậy nên, hắn càng thấy khó hiểu.
Còn không xin lỗi đi!
Tên lưu manh kia vội vàng cúi đầu, sợi dây chuyền trên cổ hắn lắc lư:
Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ lỡ miệng, cô bé đừng để tâm.


Tên cầm đầu cố gắng mỉm cười:
Thật ngại quá, chúng tôi đến đón mẹ của người anh em, không có ý mạo phạm cô...
Tên cầm đầu ngẩng đầu lên, phát hiện cô gái kia đã hoảng sợ bỏ chạy thật xa. Tên cầm đầu thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đánh vào đầu tên lưu manh vừa mở miệng:
Sau này mày phải dụi mắt cho sáng, không muốn sống nữa cũng đừng lôi tụi tao vào chịu tội thay! Mau bảo mọi người làm xong việc rồi về, khốn khiếp! Chuyện gì thế này, ra khỏi nhà một chút mà đã nguy hiểm như vậy rồi.



Đại ca! Em...



Em cái gì mà em! Không phục có đúng không! Khi trở về mà để Mã đại ca biết mày gây ra chuyện lớn này thì mày bị xử chắc rồi!

Đại ca, vậy, vậy phải làm sao?



Được rồi.
Tên cầm đầu dập điếu thuốc trên tay, bao nhiêu đây là đủ rồi:
Nhớ kỹ cho tao, khi trở về không được nói lung tung!


Nói lung tung cái gì! Có chuyện gì đáng nói, chỉ chọc ghẹo một cô gái ngoài đường mà bị đại ca mắng một trận, đây là chuyện cơ mật gì sao?


Mau đón người đi.


Hạ Tiểu Ngư vô cùng hoảng sợ chạy về nhà, sắc mặt trắng bệch.


Sao thế?



Không có gì, không có gì, em chỉ gặp phải vài người xấu trên đường.
Hạ Diệu Diệu chau mày:
Bọn họ không làm gì em chứ?



Không có.
Có lẽ bọn họ chỉ trông hung hăng một chút, nhưng bản chất thì không tệ. Hạ Tiểu Ngư vội vàng về phòng thay đồ, con trai cả nhà họ Du trông hơi đáng sợ một chút, có lẽ cô đã bị dọa hồn vía lên mây mất rồi.

Không khí ngày ba mươi tết rất ấm áp, con cái đi làm xa, cháu chắt, con gái chưa chồng đều trở về nhà, thậm chí có những cô gái còn dẫn theo bạn trai mình cùng về.

Nhà hàng xóm dán câu đối, mỉm cười rạng rỡ kể về chuyện đại sự của nhà mình. Dường như hôm nay mọi người đều hòa thuận hơn, phố xá cũng sạch sẽ, trên các hành lang còn có thêm vài chiếc xe đạp và thùng rác.

Hạ Diệu Diệu dán xong câu đối, ba cô cũng đã trở về. Hạ Vũ và chị hai làm sủi cảo trong nhà bếp:
Ba, có mối làm ăn nào mới không?

Vừa nhận được một vụ.
Ông rửa tay, muốn đi qua giúp đỡ.
Không cần đâu, sắp xong rồi, ba vào phòng xem tivi với mẹ đi.
Hạ Diệu Diệu đuổi ông, tay vẫn không ngừng nặn sủi cảo, một lát sau những chiếc sủi cảo cong cong đã được chất đầy đĩa. Bà Hạ đang ngồi cắn hạt dưa với con gái út, thì thấy chồng đã trở về:
Con trai lớn nhà họ Du có đưa vợ về không?



Không có.


Hai người phẫn nộ, nói chuyện của người khác mà như thể bản thân còn quan tâm hơn cả ba mẹ của anh ta.

Hạ Diệu Diệu đang bận rộn, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại reo. Cô nhìn thông báo trên màn hình thì mỉm cười, kẹp điện thoại lên tai:
Chúc mừng năm mới.


Hà An ngồi trong xe, nhìn ra con đường vắng vẻ. Một lúc trước có một chú sửa xe vừa rời khỏi, hiện giờ chắc đã về đến nhà. Con đường sạch sẽ đã giăng đèn kết hoa, nhưng lại không có ai thưởng thức, dường như đây là một sự vắng lặng trong không khí náo nhiệt.


Anh đang làm gì thế? Có cùng bác trai bác gái làm sủi cảo không, nhất định là không rồi, vì anh đâu có biết làm.
Hạ Diệu Diệu suy nghĩ rồi nói:
Giúp em gửi lời chúc mừng năm mới tới hai bác nhé.

Ừ.
Hà An xuống xe, anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cừu, tóc mái che đi đôi mắt, nhưng lại không thể che được khí chất lạnh lùng của anh. Giọng nói của anh mang theo vẻ lười biếng bất cần:
Em đang làm gì thế?


Hạ Diệu Diệu biết nhất định là anh đang nhớ cô, nếu không anh sẽ không đặc biệt gọi điện thoại thế này:
Gói sủi cảo, có muốn ăn không, em sẽ nấu một bát mang qua cho anh.



Đừng có mơ, như vậy thì em phải xuyên qua cả một thành phố à? Bên ngoài tuyết rơi rồi, ở chỗ anh thế nào? Dự báo thời tiết nói sẽ có tuyết rơi, vậy mà lúc trước em còn không tin ấy.


Hà An nhìn tuyết rơi phủ kín cả con đường, nhưng hôm nay ít người qua lại nên cũng không có ai để tâm đến.

Tài xế bước ra khỏi xe, mở ô, chặn những bông hoa tuyết đang rơi xuống.
Hi vọng tuyết sẽ không quá dày, bằng không ngày mai ra ngoài sẽ rất khó khăn. Khi anh đến nhà họ hàng nhớ phải cười nhiều, nói không chừng sẽ được lì xì đấy.
Người trên đường qua lại, không kiếm được mà nhìn sang chàng trai đang đứng trước xe, sau đó lại vội vã đi tiếp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đám Cưới Hào Môn.