Chương 99: Chưa từng ngừng nghỉ
-
Đám Cưới Hào Môn
- Anh Vũ Tắm Trăng
- 2274 chữ
- 2022-02-04 05:10:27
Trong phòng người giúp việc, nhìn qua lùm cây, nhà thiết kế riêng của ngài Hà, bà Cao, mặc một bộ đồ ngủ lụa, đứng cạnh cửa sổ băn khoăn:
Mấy ngày nay làm sao vậy? Sao ngài ấy còn chưa đi ngủ? Đã hơn một giờ rồi, bình thường ngài ngủ nghỉ rất có giờ giấc.
Chắc là bận quá, tôi thấy mấy hôm trước, thư kí Thi đem rất nhiều tài liệu đến, có lẽ tập đoàn Hà Mộc có việc gì đó quan trọng cần ngài giải quyết. Bà ngủ trước đi, tôi đi rót cho ngài ấy cốc sữa, rồi cũng đi ngủ.
Hà Mộc An xem đến nửa chừng, rồi bỏ tập tài liệu xuống, ngả người cạnh đầu giường, nằm im bất động. Dưới ánh đèn, anh bất giác nhìn về phía nhà vệ sinh, bình thường, vào giờ này, cô đã ngủ rồi, nhưng trước khi đi ngủ, chắc chắn cô sẽ vừa giặt quần áo trong nhà vệ sinh vừa phàn nàn không ngớt, cũng không cần biết người ta có muốn nghe mình nói hay không. Hà Mộc An nghĩ về những việc mà cô hay phàn nàn, bỗng cảm thấy buồn cười, đều là những chuyện vụn vặt cỏn con, nhưng cô nhớ kĩ, nhớ dai, bất bình về những vấn đề nhỏ anh chẳng thèm đếm xỉa, giống như trẻ con tị nạnh nhau xem ai được ăn nhiều kèm hơn vậy, ai hôm nay được ba mẹ đưa đi chơi, cấp trên của cô lấy cớ trừ mất của cô năm mươi tệ, lãnh đạo đối xử quá tốt với một thực tập sinh xinh đẹp khác, đối xử với cô lại không tốt.
Từ lúc về nhà đến khi lên giường đi ngủ, cô có thể nói không ngớt về những chuyện vụn vặt đó, mà còn có thể bịa ra đủ tình tiết, khiến người ta không thể không phục. Hà Mộc An nhớ lại những biểu cảm của cô, bất giác sờ sang một bên giường, nụ cười chưa kịp lóe lên đã tắt ngấm, anh bất ngờ đứng dậy mở cửa nhà vệ sinh, trong ấy, ngoài nền gạch bóng loáng, bồn tắm rộng sáu mét, và chiếc cửa kính to bản ra, tất cả đều rỗng tuếch. Không có bất cứ bóng hình nào để anh trêu trọc, cũng không thấy cô đang đổ nước tràn lan khắp nơi, rồi cầm giẻ lau chùi từng chút một. Hà Mộc An bỗng nhiên quay người đi, cởi bỏ bộ đồ ngủ, mặc quần áo thể thao, rồi cầm vợt tennis đi ra ngoài.
Không lâu sau, sân nhà họ Hà sáng ánh đèn, khu vận động vốn tối đen bỗng trở nên sáng chói. Trong sân bóng, một thân hình mặc đồ lam xen trắng đang đón lấy rồi vụt từng quả bóng tennis bay ra từ lỗ phát bóng.
Ánh mắt dày dặn kinh nghiệm của dì Mục nhìn qua cửa sổ một hồi, những người giúp việc cấp bọn họ đều có những biệt thự nhỏ của riêng mình, thỉnh thoảng cũng ở cùng người khác. Ở cùng bà, là bà Cao, người phụ trách sắp xếp y phục cho Hà Mộc An, cuối những năm năm mươi, bà là học trò ở một cửa hiệu lớn trên Thượng Hải cũ, sau khi cải cách mở cửa, bà đi ra nước ngoài du học, đến nay, bà lớn hơn dì Mục hai mươi tuổi, nhưng đứng cạnh di, không hề thấy rõ dấu hiệu tuổi già trên gương mặt bà, hơn nữa lại càng thời thượng trẻ trung.
Hai người giúp việc không có con cái bên cạnh, ngẫu nhiên ở cùng nhau cho có người trò chuyện.
Ngài ấy càng ngày càng lạ, muộn thế này rồi còn đánh bóng, không giống với tính cách thường ngày chút nào.
Bà Cao đã hơn bảy mươi tuổi, hàng ngày rất chú ý dưỡng da làm đẹp, thân hình mảnh mai yểu điệu, dường như chẳng kém gì Mộc Tú Tranh. Bà đứng cạnh cửa sổ nhìn một hồi, ánh mắt sắc bén hàm chứa sự kiêu hãnh của thời đại:
Nào chỉ có thể, bà còn chưa thấy đống đồ tiên sinh đem về dạo này đâu, tôi bắt đầu không biết nên là lượt giặt giũ thu xếp thế nào rồi, thậm chí có một chiếc áo vừa giặt xong đã toạc chỉ, có cái quần còn bị bạc màu nghiêm trọng.
Hàng ngày ở nhà, ngài Hà kén chọn thể nào, đừng nói toạc chỉ, chỉ cần màu sắc không vừa ý một chút, ngài cũng không thèm nhìn thêm, cuộc sống sinh viên khổ cực thế sao, tôi cũng không biết sau khi giặt xong rồi có nên xếp vào va li cho thiếu sinh đem đi nữa không.
Bà nói xem ngài Hà làm sao vậy?
Bà Cao ngồi bên cạnh giường, lên giọng:
Haiz, tôi làm sao biết được, Hà quản gia không cho chúng ta hầu hạ bên cạnh, nhưng tôi nghe Lão Tiền nói một hai cầu, hình như cô bạn gái của ngài ấy không phải là người kén chọn, bà đã từng gặp chắc phải hiểu hơn bọn tôi chứ.
Dì Mục nghe vậy thì có chút khó xử, mặc dù bọn họ không nên dị nghị về bạn gái của ngài Hà, nhưng dì Mục có thể chắc chắn rằng đối phương không phải là một người có mắt thẩm mỹ, đừng nói đến xuất thân danh giá như tiểu thư Lầu, ngay cả xuất thân bình thường như tiểu thư Liễu, cô ta cũng chẳng bì được.
Thực ra mà nghĩ, đó chẳng qua chỉ là cô bạn gái bên ngoài giữa kì nghỉ của ngài ấy mà thôi, cô ta thể nào chẳng được, mặc dù ngài ấy xem chừng rất nhẫn nhịn cô ta, nhưng không chừng chỉ là tâm trạng tốt, thích mấy thứ mới mẻ thôi, dù sao thì, ai chẳng có lúc thích làm màu!
Đến cả thân phận của ngài Hà, cô ta cũng chưa chắc đã biết, ngài ấy cũng không có ý muốn nói cho cô ta biết, người như vậy cũng chỉ là người qua đường mà thôi:
Mấy thứ đồ lung tung đó chắc là cô ta mua cho tiên sinh, hôm qua, tiên sinh còn yêu cầu nhà bếp làm một chiếc bánh nướng, khiến bọn họ tự mình đến hỏi tôi xem phải kẹp nhân gì, lúc đó tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, có điều, đưa lên rồi, lại đưa xuống dưới, y nguyên như cũ, tiên sinh không động vào.
Nói như vậy, hình như ngài ấy không có chút tình cảm gì với cô bé đó.
Có thì đã sao.
Không phải không ăn đó sao. Với thân thể, tính cách của ngài ấy, ngài không phải là người dễ bị con gái sai khiến, tiểu thư Lầu, tiểu thư Liễu vốn dĩ biết điều ngoan ngoãn, cũng không thấy tiên sinh cho bọn họ đặc quyền gì cả, từ đầu đến cuối bọn họ đều nhún nhường cung kính, phân biệt rõ nặng nhẹ. Đến nay có người ở bên tiên sinh cũng không có gì là không được, nhưng đến khi không bỏ đi được thì phiền lắm.
Tiên sinh là người có thể để mình thiệt thòi vì những chuyện đó sao?
Bà Cao không chắc chắn lắm.
Có lẽ tiên sinh không để tâm, tiên sinh chưa từng chú ý đến những vật ngoài thân đó. Vì sợ bạn học không tự nhiên, ngài còn chọn một chiếc xe thiết kế riêng.
Ai biết được tiên sinh nghĩ gì, họ cũng không nghĩ nữa, chuyện của tiên sinh, ngài tự có dự định của riêng mình, bà Cao tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Dì Mục đang nghĩ xem có nên bảo nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn đêm không, thì đèn sân trước bỗng bật sáng, một tiếng còi xe vang lên. Hai người vội vàng ngồi dậy, tiên sinh muốn làm gì lạ vậy?
Tiên sinh, muộn thế này rồi, ngài muốn ra ngoài?
Còn cách thêm hành lí? Lão Mễ vội vàng đuổi theo tiên sinh:
Tiên sinh...
Tiên sinh, trường còn chưa khai giang, ông chủ và phu nhân còn chưa về, ngài đi thế này rồi, phải rất lâu nữa mới gặp được, hay là ngài ở lại thêm mấy hôm nữa, ăn với bọn họ bữa cơm đoàn tụ, ngài...
Một phút nữa, tôi muốn nhìn thấy xe.
Lão Mễ vội vàng cúi đầu xuống, không dám khuyên can, lập tức bảo người đi chuẩn bị xe, nhưng trong lòng vẫn cực kì lưu luyến, tiên sinh mới vừa về, mấy ngày nay ở ngoài, không biết phải chịu khổ thế nào mới gầy sọp đi thế này, mới nghỉ ngơi có hai hôm đã...
Tiên sinh, hay là ở lại thêm vài hôm nữa? Ông chủ và bà chủ sẽ về ngay thôi.
Tiên...
Hà Mộc An đóng cửa xe:
Đợi bọn họ về rồi nói một tiếng, tôi đi trước đây.
Tiên sinh...
Tiên sinh...
Dì Mục, dì Cao quản gia, Hà đại tổng quản đuổi theo, rồi nhìn Lão Mễ dò hỏi, vậy là ngài Hà đi rồi? Lão Mễ áy náy cúi gằm mặt trước Hà đại tổng quản:
Anh cả, em đã ngăn lại rồi, không ngăn nổi...
Tiên sinh có việc gì gấp sao, muộn thế này rồi còn ra ngoài?
Không biết, tiên sinh không nói.
Hà đại tổng quản thở dài:
Được rồi, giải tán đi ngủ, tiên sinh tự khắc có kế hoạch của riêng mình.
Bọn họ nói nhiều cũng vô ích.
Thực ra, Hà Mộc An chẳng có kế hoạch gì cả, đột nhiên anh muốn xách hành lí ra khỏi nhà, lên đường, nhưng không biết mình muốn đi đâu.
Tiên sinh, chúng ta đi đâu?
Hà Mộc An nghe vậy, im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng:
Cứ lái đi.
Hả?!
Xe từ từ đi chậm lại, lướt đi trong màn đêm dày đặc, yên tĩnh đến đáng sợ.
Hà Mộc An nhìn ra bên ngoài, mặt tối sầm như màn đêm ngoài kia vậy. Tài xế lượn hết vòng này đến vòng khác trên con đường cao tốc quanh núi, không dám tự tiện chọn một hướng đi, cũng không dám dừng lại không đi nữa, chỉ đành không ngừng vòng đi vòng lại một chỗ.
Một giờ đồng hồ sau, Hà Mộc An báo địa chỉ.
Tài xế vội vã lên đường.
Ba giờ sáng, giao thông trên đường cực kì thuận lợi, đường xá thông suốt, xe chạy bon bon, chưa đến hai giờ, xe dừng lại ở bên ngoài một khu tập thể cũ được xây từ những năm tám mươi, không vào được nữa:
Tiên sinh, đến nơi rồi.
Đây là lần thứ hai anh đến đây.
Những căn nhà ở đây đều đã có tuổi, nhưng cũng chưa đến mức không ở được nữa, chỉ là thời kì đó sắp xếp không mấy hợp lí, những khu tập thể năm tầng, sáu tầng nằm kề sát bên ngau, trước sau chỉ vừa một chiếc cửa nhỏ, trái phải chỉ cách nhau vừa một chiếc xe, lộn xộn rời rạc khắp cả khu tập thể công xưởng một thời. Đến nay, những đường dây điện to vừa bằng đầu ngón tay giăng chằng chịt khắp nơi, giống như một chiếc mạng nhện giăng trên tầng hai, khiến khu tập thể càng thêm lộn xộn. Thực ra, con đường dẫn vào vẫn còn sạch chán, chỉ là có những đồng đá nổi lên giữa đường không biết có tác dụng gì, có những chiếc biển vẫn còn gắn tên của công xưởng ngày xưa, gió thổi nắng chiếu bao năm, đã không còn nhìn rõ tên đầy đủ của công xưởng là gì. Thỉnh thoảng vài tiếng chó sủa, mèo kêu vang lên, cũng có không khí của một khu phố cổ, ít ra cũng nhộn nhịp náo nhiệt hơn mấy khu chung cư cao cấp hiện nay. Hà Mộc An ngồi xong xe, nhìn nơi không xa lạ chút nào nào, ngồi bất động nửa giờ liền, mới mỉm cười tự trào, anh đến đây làm gì, gõ cửa? Dường như anh có thể tưởng tượng ra được phản ứng muốn bóp chết anh của Hạ Diệu Diệu. Hà Mộc An bình thản quay đầu đi, tâm trạng đã bình tĩnh lại ít nhiều:
Đến khách sạn gần nhất.
Vâng, thưa tiên sinh.
Khách sạn tốt nhất ở quanh đó cũng chỉ có ba trăm tệ một đêm, ở vài lần cũng quen. Hà Mộc An tiện tay để hành lí sang một góc, nằm nhoài ra giường, ở cùng một người lâu rồi, hành động bỗng nhiên cũng bị ảnh hưởng của người ấy, nếu như trước đây, Hà Mộc An tuyệt đối không tin được rằng, mình cũng có lúc không chú ý hình tượng thế này. Anh mở to mắt nhìn lên trần nhà, rồi bắt đầu động não. Bây giờ anh cần một lí do, một lí do để xuất hiện không quá đột ngột ở đây, tìm một lí do hợp tình hợp lí để có thể được gặp cô thật nhanh, còn về những thứ khác, bây giờ anh không có thời gian nghĩ đến. Hà An nằm một lúc, rồi đột nhiên ngồi dậy, gọi điện thoại cho Vương Phong Long. Hơn bốn giờ sáng, Vương Phong Long không giẫm nát điện thoại, ấy là anh tốt tính, anh vừa chửi rủa vừa ngồi dậy, cầm lên xem, toàn thân run rẩy, thận trọng ấn nút nghe:
Alo.