13.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 1902 chữ
- 2020-05-09 02:27:28
Số từ: 1890
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Cuộc hành hình diễn ra tốt đẹp - nếu từng có một điều gọi là
tốt đẹp
, thì cuộc hành hình Arlen Bitterbuck, đại ca hội đồng Cherokee bộ tộc Washita quả là tốt đẹp. Gã thắt bím sai cách - tay gã quá run rẩy không thể thắt cho đúng - và con gái lớn nhất của gã, một phụ nữ khoảng 30 tuổi, được phép thắt bím tóc cho đẹp và đều đặn. Cô ta muốn gài lông chim vào đầu bím tóc - những cái lông chim ưng, loài chim biểu tượng của gã, nhưng tôi không thể cho phép. Chúng có thể bắt lửa và bốc cháy. Tôi không nói để cô ta biết điều đó, tất nhiên, chỉ nói như thế là đi ngược lại quy định. Cô ta không phản đối, chỉ cúi đầu và đặt tay lên hai bên thái dương để bày tỏ sự thất vọng và không tán thành. Cô ta ứng xử với danh dự, người phụ nữ đó và qua cách làm thực tế đảm bảo rằng bố cô ta cũng sẽ được ứng xử như thế.
Gã Tù Trưởng rời khỏi xà lim mà không phản kháng hoặc trì hoãn khi đến lúc. Đôi khi chúng tôi phải gỡ ngón tay của tội nhân ra khỏi chấn song - tôi đã làm gãy một hoặc hai ngón tay trong thời kỳ làm việc và không bao giờ quên âm thanh xương gãy tắc nghẹn - nhưng Tù Trưởng không phải là một trong những kẻ đó. Gã mạnh dạn bước trên Dặm Đường Xanh đến văn phòng của tôi, ở đấy gã quỳ xuống và cầu nguyện cùng Sư Huynh Schuster, người đã lái chiếc xe cũ kỹ rẻ tiền từ nhà thờ Baptist Ánh Thiêng đến đây. Schuster ban cho Tù Trưởng một vài bài thánh ca, và Tù Trưởng bắt đầu khóc khi Schuster nói đến việc nằm xuống bên dòng nước êm đềm. Tuy vậy, sự việc không tồi tệ, không có cơn hoảng loạn, không xảy ra chuyện gì như vậy. Tôi nghĩ gã đang suy tưởng về dòng nước êm đềm tinh khiết và mát lạnh đến mức có cảm giác như miệng của bạn bị dao cắt mỗi lần uống vào.
Thật ra tôi muốn thấy họ khóc một chút. Khi họ không khóc mới là lúc tôi lo ngại.
Nhiều kẻ đã không thể đứng lên nếu không được giúp đỡ, nhưng Tù Trưởng làm được trong căn phòng đó. Lúc đầu gã hơi loạng choạng, như thể bị choáng và Dean đưa tay ra đỡ, nhưng Bitterbuck đã tự lấy lại được cân bằng, thế là chúng tôi đi.
Hầu hết những chiếc ghế đã có người ngồi, họ lặng lẽ thầm thì với nhau, như người ta vẫn làm khi chờ đợi cử hành một đám cưới hoặc đám tang. Đấy là khoảnh khắc duy nhất Bitterbuck chùn bước. Tôi không biết có ai đó đặc biệt làm gã e ngại, nhưng tôi nghe được một giọng rên rĩ khẽ nổi lên trong cổ họng gã, và đột nhiên cánh tay tôi đang nắm giữ có một sức trì trệ mà trước đó không có. Từ khóe mắt, tôi thấy Harry Terwilliger tiến lên để cắt đứt đường lui của Tù Trưởng nếu Bitterbuck thình lình quyết định chơi dữ.
Tôi siết chặt khuỷu tay gã và gõ vào bên trong cánh tay gã bằng một ngón tay.
- Vững vàng đi, Tù Trưởng. - Tôi nói qua kẽ răng, môi không mấp máy. - Điều duy nhất khiến mọi người nhớ đến anh là cách xử sự của anh, vậy hãy làm cho đẹp, cho họ thấy dân Washita biết xử sự ra sao.
Gã liếc sang tôi và nhẹ gật đầu, rồi cầm lấy một bím tóc mà con gái đã thắt, hôn lên nó. Tôi nhìn sang Brutal đang đứng tư thế nghỉ sau ghế điện, lộng lẫy trong bộ đồng phục xanh đẹp nhất của anh ta, tất cả nút áo được chùi sáng bóng, nón đội hiên ngang trên cái đầu to. Tôi nhẹ gật đầu với anh ta và anh ta nhìn trả lại ngay, bước lên phía trước để giúp Bitterbuck leo lên bục nếu gã cần được giúp. Hóa ra gã không cần.
Thời gian chưa đầy một phút từ lúc Bitterbuck ngồi xuống ghế đến lúc Brutal khẽ gọi
Xoay lên hai!
qua vai ra phía sau. Các bóng đèn mờ đi lần nữa, nhưng chỉ một chút thôi; bạn sẽ không nhận thấy nếu không để ý. Điều đó nghĩa là Van Hay đã đóng cầu dao. Có một tiếng vo vo khẽ phát ra từ chiếc nón sắt, và Bitterbuck nhào ra phía trước, đụng vào những khóa kẹp và đai khống chế xiết ngang ngực gã. Phía bên kia, dựa vào tường là vị bác sĩ của trại giam đang bình thản quan sát, môi mím chặt dần đến khi miệng ông ta trông như một nét đơn màu trắng. Không có chuyện ngã phịch và đung đưa như lão Toot Toot đã làm trò khi diễn tập, chỉ có cú vật mạnh ra trước, như một người gập đôi thân mình trên hông anh ta trong móng vuốt của cơn khoái cảm. Chiếc áo xanh của Tù Trưởng co kéo ở chỗ các nút áo, tạo thành hình ảnh những nụ cười gượng ép giữa chúng.
Và cái mùi nữa. Tự nó thì không tệ, nhưng khó chịu khi kết hợp. Tôi chưa bao giờ xuống nổi dưới hầm nhà cháu gái tôi khi chúng đưa tôi đến đấy, mặc dù đấy là nơi đứa con trai nhỏ của chúng đặt bộ đồ chơi Lionel, mà nó sẽ thân thiết chia sẻ với ông cố của nó. Tôi không phiền hà vì những chuyến xe hỏa, vì tôi chắc bạn có thể đoán được - máy biến thế mới là thứ tôi không chịu nổi. Cái cách nó kêu vo vo. Và cái cách, khi nóng lên, nó bốc mùi
. Thậm chí sau bao nhiêu năm, thứ mùi đó vẫn gợi tôi nhớ về Cold Mountain.
Van Hay dành cho gã 30 giây, sau đó tắt nguồn điện. Từ chỗ của mình, vị bác sĩ bước lên phía trước và đặt ống nghe. Lúc này các nhân chứng không còn nói chuyện nữa. Bác sĩ thẳng người lên và nhìn qua lưới sắt.
- Rối loạn! - Ông ta nói, làm cử chỉ ngoáy một vòng bằng một ngón tay. Ông ta đã nghe được vài tiếng tim đập ngẫu nhiên trong lồng ngực Bitterbuck, có thể vô nghĩa như những hoảng hốt của một con gà bị chặt đầu, nhưng tốt hơn đừng liều. Bạn không muốn đột nhiên gã ngồi bật dậy trên xe đẩy khi đã đi được nửa đường hầm, oang oang nói rằng gã cảm thấy như đang bị bốc cháy.
Van Hay xoay lên ba và Tù Trưởng nhào ra trước lần nữa, oằn oại một chút từ bên này sang bên kia trong móng vuốt của dòng điện. Khi bác sĩ nghe xong tim lần nữa, ông ta gật đầu. Cuộc xử tử đã kết thúc. Một lần nữa chúng tôi thành công trong việc hủy diệt cái chúng tôi không tạo ra được. Một vài người trong số khán giả lại bắt đầu nói chuyện khẽ khàng; hầu hết đều ngồi yên, gục đầu nhìn sàn nhà, như thể sững sờ hoặc xấu hổ.
Harry và Dean tiến đến với băng ca. Thật ra Percy có bổn phận khiên một đầu cáng nhưng nhắn không biết, và chẳng ai buồn gọi hắn. Gã Tù Trưởng, vẫn còn đội cái bao lụa đen, được Brutal và tôi chất lên băng ca, rồi chúng tôi lướt qua cánh cửa dẫn vào đường hầm, nhanh đến mức như chạy mà không phải là chạy. Khói - quá nhiều khói bốc ra từ cái lỗ trên đầu mặt nạ, và cái mùi hôi thối ghê rợn.
- Ôi trời! - Percy kêu ca, giọng ngập ngừng. - Mùi gì thế?
- Tránh đường cho tôi và đứng ngoài chuyện này. - Brutal nói, xô qua hắn để đến bức tường nơi treo bình chữa lửa. Trong lúc đó, Dean đã lột cái mặt nạ. Không đến nỗi tệ hại như có thể xảy ra; bím tóc trái của Bitterbuck đang cháy âm ỉ như một chồng lá cây ẩm ướt.
- Đừng quan tâm đến thứ đó. - Tôi bảo Brutal. Tôi không muốn phải chùi sạch một đống bùn hóa chất trên mặt người chết trước khi đưa gã vào phía sau xe chở xác. Tôi vỗ vào đầu Tù Trưởng cho đến khi khói thôi bốc lên. Sau đó chúng tôi khiêng cái xác xuống 12 bậc cầu thang đến đường hầm. Ở đấy lạnh lẽo và ẩm ướt như ngục tối, với âm thanh róc rách trống rỗng của tiếng nước nhỏ giọt. Những ngọn đèn treo lủng lẳng có chụp đèn thô bằng thiếc - chúng được chế tạo trong xưởng máy của trại giam - rọi sáng đường ống bằng gạch chạy dài 30 feet bên dưới xa lộ. Mái đường hầm cong và ẩm ướt. Nó khiến tôi cảm thấy mình như một nhân vật trong truyện của Edgar Allan Poe mỗi lần sử dụng đến nó.
Một chiếc xe đẩy đang chờ. Chúng tôi chất xác của Bitterbuck lên xe, tôi kiểm tra lần cuối để đảm bảo tóc gã đã ngừng cháy. Bím tóc đã cháy thành than, và tôi rất tiếc khi thấy cánh cung nhỏ bên đầu gã bây giờ không còn gì, ngoài một tảng nám đen.
Percy tát vào má kẻ đã chết. Âm thanh tiếng tát khô khốc do bàn tay hắn gây ra làm tất cả chúng tôi giật mình. Percy nhìn quanh chúng tôi với nụ cười vênh váo trên cửa miệng, mắt lấp lánh. Rồi hắn nhìn Bitterbuck lần nữa.
- Vĩnh biệt Tù Trưởng. - Hắn nói. - Hy vọng địa ngục đủ nóng cho chú mày.
- Đừng làm thế. - Brutal lên tiếng, giọng trống rỗng và hùng hồn trong đường hầm rò rỉ nước. - Anh ta đã trả lại những gì anh ta nợ. Anh ta đã sòng phẳng với trại giam. Bỏ tay ra khỏi anh ta.
- Ôi dào, thôi đi! - Percy đốp chát nhưng hoảng hốt lùi lại khi Brutal tiến về phía hắn, bóng tối dâng lên sau lưng anh ta, giống như bóng con khỉ trong câu chuyện Đường Nhà Xác. Nhưng thay vì vồ lấy Percy, Brutal nắm lấy xe đẩy và bắt đầu đẩy Arlen Bitterbuck chậm rãi tiến về đầu kia đường hầm, nơi chuyến đi cuối cùng đang đợi gã. Đỗ trên bờ cỏ xa lộ, những bánh xe bằng cao su cứng của chiếc xe đẩy rên lên trên những tấm ván; bóng sẽ đổ dài theo bức tường gạch nhô ra, đầy rồi vơi; Dean và Harry nắm lấy tấm vải dưới chân, kéo đậy lên mặt Tù Trưởng, lúc này đã bắt đầu khoác cái nét trơ như sáp, vô hồn của tất cả những bộ mặt đã đã chết, người vô tội cũng như kẻ có tội.