28.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 457 chữ
- 2020-05-09 02:27:32
Số từ: 445
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
- Đêm trước ngày hành hình Delacroix tỏa xuống nóng nực và oi bức hơn bao giờ - 81 độ trên nhiệt kế bên ngoài cửa sổ phòng họp Hành Chính khi tôi đến lúc 6 giờ. 81 độ vào cuối tháng Mười, hãy nghĩ về điều đó, và tiếng sấm động ở hướng tây như trong tháng bảy. Chiều hôm ấy, tôi gặp một thành viên của giáo đoàn trong thị trấn, và ông ta đã hỏi tôi với vẻ nghiêm trọng rõ rệt, rằng tôi có nghĩ thời tiết trái mùa như thế này liệu có phải là dấu hiệu Ngày Tận Thế không. Tôi trả lời không biết chắc, nhưng chợt nảy sinh ý nghĩ đây là Ngày Tận Thế của Eduard Delacroix, thế đấy. Phải, quả đúng vậy.
Bill Dodge đang đứng ở cửa ra sân tập thể dục, uống cà phê và hút thuốc. Anh ta nhìn quanh rồi nói:
- A, nhìn đây. Paul Edgecombe, vĩ đại như cuộc sống và xấu xí gấp đôi.
- Trong ngày thế nào, Billy?
- Tạm được.
- Delacroix?
- Tốt. Gã hình như hiểu là ngày mai, thế nhưng giống như gã không hiểu. Anh biết phần lớn bọn họ phản ứng thế nào khi rốt cuộc đoạn kết đến với họ.
Tôi gật đầu.
- Wharton?
Bill cười.
- Một diễn viên hài có hạng. Làm cho Jack Benny nghe như một giáo dân Quaker. Nó bảo Rolfe Wettermark là nó đã ăn mứt dâu lấy ra từ trong lòng vợ anh ấy.
- Rolfe nói sao?
- Rằng anh ấy chưa có vợ. Rằng chắc hẳn thằng Wharton đang nghĩ đến mẹ nó.
Tôi cười và khó chịu. Câu chuyện thật sự buồn cười, theo một kiểu cách hạ cấp. Và quả là thoải mái được cười mà không có cảm giác bị kẻ nào đó đốt diêm ở tận dưới ruột. Bill cười với tôi, rồi đổ phần cà phê còn lại ra sân, lúc ấy vắng người, trừ một ít tù nhân tín cẩn đang lê bước, hầu hết đã ở đây cả ngàn năm gì đó.
Sấm ầm ì ở chốn xa xôi nào đó, và tia chớp tán nhiệt lóe sáng trên bầu trời tối đen. Bill bồn chồn nhìn lên, tiếng cười lịm đi.
- Tuy nhiên, nói anh nghe nhé, - anh ta bảo, - tôi không thích thứ thời tiết này. Có cảm giác chuyện gì đó sẽ xảy ra. Chuyện gì đó xấu xa.
Về điều ấy thì anh ta nói đúng. Chuyện xấu xảy ra vào khoảng 10 giờ 15 phút đêm đó. Đấy là lúc Percy giết Ô. Jingles.