52.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 388 chữ
- 2020-05-09 02:27:40
Số từ: 376
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Hai ngày sau - ngày 18, BillDodge, Hank Bitterman và một người khác - tôi không nhớ là ai, một lính gác thời vụ nào đó - áp giải John Coffey sang Khu D để tắm và chúng tôi diễn tập cuộc hành quyết trong lúc gã vắng mặt. Chúng tôi không cho Toot Toot đóng vai gã vì cả bọn biết đó là một điều tồi tệ, dù không nói ra miệng.
Tôi đóng vai John.
- John Coffey, - Brutal nói bằng giọng không mấy vững vàng khi tôi đã bị khóa chặt vào Già Sparky, - anh bị tuyên án tử hình trên ghế điện, bản án được thông qua bởi hội thẩm gồm những người đồng đẳng với anh...
Những người đồng đẳng với John Coffey? Khôi hài quá. Theo những gì tôi biết, trên hành tinh này không có ai giống như gã. Thế rồi tôi nghĩ đến điều John nói khi gã đứng nhìn Già Sparky từ chân cầu thang dẫn từ văn phòng của tôi xuống: Họ vẫn còn ở đấy. Tôi nghe họ gào khóc.
- Cho tôi ra khỏi đây. - Tôi lên tiếng, giọng khản đặc. - Mở khóa cho tôi đứng dậy.
Họ làm theo lời nhưng trong thoáng chốc tôi cảm thấy lạnh cóng, như thể Già Sparky không muốn buông thả.
Trên đường trở lại Khu, Brutal nói nhỏ với tôi để Dean và Harry đang sắp dãy ghế cuối sau lưng chúng tôi không nghe được.
- Trong đời tôi đã làm một số việc không đáng tự hào, nhưng đây là lần thứ nhất tôi thực sự cảm thấy mình đang sa vào hỏa ngục.
Tôi nhìn anh ta để biết chắc anh ta không giễu cợt. Tôi không tin anh ta làm thế.
- Ý cậu nói gì?
- Ý tôi nói chúng ta đang sắp xếp để giết chết một món quà của Chúa. - Anh ta trả lời. - Một món quà chưa bao giờ làm hại chúng ta, hoặc bất cứ ai khác. Tôi sẽ nói gì khi đứng trước mặt Chúa Cha Uy Vũ và Người đòi tôi giải thích tại sao tôi đã giết người? Rằng đấy là công việc của tôi? Nghề của tôi?