• 169

Chương 23: Vũ Long, Lâm Nguyên.


Tác: sry mọi người, ta đang bệnh nên chương viết ko được mấy, ae thông cảm, hết bệnh đợi 30/4, 1/5, tta bù 2c, 1 ngày.


- Hí hí hí….

- Hí hí….

- …

Đoàn ngựa như nhìn thấy biển lửa, biển dao gươm, quái vật, quỷ dữ,…mọi thứ ghê rợn nhất trong tìm thức bọn chúng, bọn chúng lập tức co giò dừng hẳn lại đầy hoảng sợ mà hí lên.

Khoảng cách chỉ còn đúng 3m, 5 người trên năm con ngựa liền bị hất mạnh xuống vì tính bất ngờ, 5 con ngựa một hồi quay đầu mà loạn chạy.

Thu hồi ánh mắt, Đan nhanh chóng nhân cơ hội mà mò mẫn đến vài cái quầy hàng mặt nạ kế bên tựa như không liếc nhưng đôi tay lại liên tục sờ mó, chôm chỉa vài cái có hình thù quen thuộc thuở còn mới bước vào con đường tu tiên bỏ vào trong ngực.

Đây chính là câu
chuyện gì đến rồi nó sẽ đến
của hắn.

Năm người vừa ngã xuống liền lập tức đứng dậy với ánh mắt có khó hiểu, có khó chịu, cũng có xấu hổ vì đường đường là tu luyện giả lại không thể chế ngự được ngựa, xung quanh quá nhiều người, bọn họ nghĩ rằng bản thân đang trở thành trò cười trong lòng tất cả người quan sát nơi đây.

Không tìm ra được nguyên nhân gây ra chuyện vừa rồi, bọn hắn liền lấy cớ mà hậm hực nhiều 4 người trước mặt cùng với một thiếu phụ đang lết đến, đổ thừa là quyết định xác đáng lúc này mà họ cần.

- Chính các ngươi, là các ngươi dùng tà thuật đuổi ngựa chúng ta.

Nóng giận nói đến một câu, Vũ Long tiến về phía bốn người với gương mặt dữ tợn.

- Các ngươi thật to gan, vì lẽ đó cũng đừng nên trách chúng ta vô tình.

- Người đâu, mau bắt trói năm người này lại, lôi ra ngoài cửa Nam ném vào rừng cho yêu thú ăn.

Vũ Long độc ác ra lệnh.

- Vâng.

Bốn người nam tử to lớn phía sau hơi phủi bụi thân thể liền lập tức nhận lệnh mà thi hành, bọn họ tiến đến một nam, một nữ, ba con nít kia.

Người dân xung quanh ở ven đường hai bên chỉ có thể lắc đầu thở dài, bọn họ cảm thấy xót thương cho cả năm người lẫn thấy xót khổ cho chính bản thân vì khi sinh ra đã không có khả năng tu luyện. Thế giới này, bọn họ chỉ tồn tại như con kiến, bãi rác, quyền sống đều nằm ở trong tay người khác, đó là sự bi ai lớn nhất của họ.

- Không, không, chúng ta không biết yêu thuật là gì, mong ngài tha cho chúng ta một mạng, ta van xin ngài.

Thiếu phụ nghe Vũ Long nói lại nhìn bốn người kia đầy hùng hổ, dữ tợn tiến đến, nàng quá hoảng sợ mà quỳ xuống van xin, nước mắt, nước mũi gần như đều cùng lúc tuông ra.

Vũ Long vẫn lạnh lùng đứng nhìn, bốn người vẫn tiếp tục cất bước với vẻ mặt không quan tâm mặc cho khuôn mặt nàng đã đầy máu vì dập đầu liên tục xuống đất.

- Mẹ…

Tiểu nữ duy nhất trong ba đứa nhóc thấy mẹ đang chảy máu liền cảm thấy đau lòng mà khóc lóc chạy lại gần bên thiếu phụ, chuyện xảy ra cho đến bây giờ, nàng hoàn toàn chẳng biết gì.

- Cầu xin ngài có thể tha cho ba đứa trẻ nhỏ này, chúng không hề biết gì, chúng không có tội, làm ơn.

Khác với thiếu phụ, vị nam tử đang chở che cho ba đứa nhỏ cũng vội quỳ xuống cầu xin, có điều, hắn là cam chịu cái chết, hắn chỉ muốn ba đứa nhỏ còn sống là được.

- Hừ, không cho người nào được sống, nhanh lên.

Vũ Long chỉ là nhếch mét lạnh, hắn hung dữ quát, mặt mũi của hắn tất nhiên là lớn hơn 5 tính mạng sâu kiến này. Hắn là đang dùng sức mạnh để lấn ép việc bản thân bị ngã ngựa.

Bốn người từ đi bộ chuyển thành chạy.

- Khoan đã.

Thanh niên tuấn dật không biết tự lúc nào đã ở gần đây mà khi bốn người chỉ còn cách vài bước so với năm thường dân liền nhảy ra chặn mặt.

- Vũ Long thúc, cái chuyện mà người té ngựa thì ai ở nơi này cũng đã biết, cho nên người đâu cần nhất thiết phải đổ tội lung tung, hà tất phải cướp đi sinh mạng người khác một cách mất nhân tính.

Thanh niên tuấn dật sắc mặt khó coi nhìn năm người Vũ Long, hắn cũng đoán được Vũ Long vì sao phải làm vậy.

Vũ Long co giật vẻ mặt một hồi, hắn đã hầm hực tức lại càng tức giận hơn, hắn lạnh lùng nói

- Lâm Nguyên tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi là cháu của Lâm Vĩnh Khang (gia chủ Lâm gia) ta liền không dám trừng phạt người, chỗ này là chuyện của ta, cần ngươi xen vào.

- Hãy mau cút đi chỗ khác, nếu không thì đừng trách.

Gương mặt có màu đỏ hiện hữu, không biết có phải là đỏ vì xấu hổ khi bị người khác biết chuyện bản thân đang làm hay là đỏ vì tức giận, nơi phát hiện xác con hắn, hắn còn chưa có kịp đến.

- Người thật quá đáng.

Thốt ra một câu chứa đầy sự khó chịu với Vũ Long, Lâm Nguyên lập tức quay về quát với năm người kia.

- Ta sẽ cầm chân, các ngươi nhanh đi.

Sau đó lại quay về phía bốn người nam tử là binh lính của Vũ gia

- Các ngươi ai dám đến.

Khí tràng của Luyện khí tầng 9 lập tức lan ra, tràn áp về phía bốn người khiến họ ngay tức khắc nằm bẹp xuống đất, cơ thể không có khả năng chống đỡ. Lâm Nguyên đã trình ra trạng thái chiến đấu của bản thân.


Kinh dị thật, từ lúc nào thế giới tu chân lại xuất hiện một thanh niên hào hiệp thế này?


Tay đang chôm một cái trống lắc nhỏ (đồ chơi dành cho em bé), gương mặt đang đeo một cái mặt nạ có họa gương mặt nữ nhân xinh đẹp, Đan nhìn tình cảnh Lâm Nguyên không khỏi kinh ngạc. Cái thời ngày xưa của hắn quả thật chẳng có mấy người làm dám dùng tu vi yếu kém đánh với người khác chỉ để bảo vệ người dưng nước lã.


Nếu như vài năm sau khi bương trải đường đời đầy gian mưu, ngươi vẫn còn giữ được tính cách này thì sẽ rất ghê gớm, dám cá vài lão Vương, Hoàng, Đế, Thiên Nhân này nọ sẽ tranh cướp ngươi cho mà xem


Đan nhận định trong lòng.

- Tầng 9?

Vũ Long tràn đầy kinh ngạc khi thấy tu vi của Lâm Nguyên, tên này không phải ở nửa tháng trước vẫn còn là Luyện khí tầng 8 sao, làm sao mà lại đột phá nhanh như vậy, đã gần đuổi kịp Luyện khí tầng 10 như hắn.

Đầu óc thoáng loạn chuyển nhiều suy nghĩ, hắn vội dẹp qua một tên, trước mắt hắn còn có chuyện giải quyết.

- Thằng ranh con, nếu đã thế thì đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ.

Giận dữ quát lên. Khí tràng Luyện khí tầng 10 với hơn 1423 cân lao ra, phát tán khắp phía, hắn không như Lâm Nguyên chỉ nhằm người mà hướng, hắn là phát ra áp về tất cả mọi người thuộc phạm vi bán kính 100m gần hắn, đây là phạm vi giới hạn khí tràng của hắn.

- A…

- Hự…

Tu luyện giả có tu vi có thể được xem là cao như Lâm Nguyên còn phải đổ mồ hôi hột, gắng sức chịu đựng, chống chế chứ đừng nói đến người thường nằm trong phạm vi, bọn hắn tất cả đều nằm bẹp dưới đất, khí huyết trong cơ thể bắt đầu không ổn định mà có xu hướng lao ra ngoài.

Trong đó, bao gồm cả năm người là nguyên nhân chính dẫn đến sự việc cũng nằm bẹp dí bất động.

Năng lực của một Luyện khí tầng 10 rất kinh khủng, nội khí tràng vừa ra liền đã hạ được không biết bao nhiêu địch nhân dưới tu vi bản thân.

- Hây da, thật kinh khủng.

Những người dân may mắn không nằm trong phạm vi liền hoảng sợ tránh ra xa hơn, tuy nhiên cũng không có ai đi về, họ còn muốn xem nữa, muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thanh niên kia liệu có thể đánh nhau với nam tử tàn ác đó.

- Mẹ…ơi, con…khó… thở…quá..hu hu…

Người lớn cực kì chật vật, con nít làm sao chịu được, bé gái nằm kế bên thiếu phụ rất khó khăn kêu lên, gương mặt nàng đã đỏ tím.


Ọc Ọc


Hai bé trai đang dần tràn ra máu miệng, nhắm chừng sắp không xong.

- Con ta…

Thiếu phụ cùng nam tử đồng loạt bi thương gào lên trên mặt đất.

- Vũ Long, ngươi thật độc ác, trời đất bất dung.

Lâm Nguyên nhìn tình cảnh đó mà đôi mắt đỏ đậm gào lên, hắn bây giờ đã không còn thèm để ý đến danh phận nữa, Vũ Long rõ là quá ngang tàn.

Dù vậy, hắn vẫn bất lực trong việc cử động.

- Độc ác thì như thế nào? Đám cỏ rác này thì giết đi vài người có sao, không phải trời đất sẽ thoáng thêm chút?

Vũ Long lãnh đạm nói, đây là thế giới quan của hắn, hắn mạnh liền cảm thấy bản thân có quyền hành xét xử sinh mạng kẻ nào hắn muốn. Hắn tiến về gần Lâm Nguyên, bàn tay đã giơ lên trước đầu thanh niên tuấn giật.

- Không biết tôn trọng trưởng bối.


Chát


Khống chế không cho Lâm Nguyên cử động, một bạt tay của hắn hạ xuống vào thẳng mặt Lâm Nguyên khiến gương mặt Lâm Nguyên có chút méo, khóe miệng hắn trào ra một tia máu, đôi mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Vũ Long.


Một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi


Lâm Nguyên gào thét trong lòng từ lúc này.

- Nhìn ta? Đây là do tự tay ngươi thích lo chuyện bao đồng

Nói rồi, một bàn tay hắn lại giơ lên rồi vung xuống tát vào mặt Lâm Nguyên.


Chát



Chát


Lại thêm một cái tát hạ xuống, gương mặt cảu Lâm Nguyên hết qua trái, lại qua phải, thế nhưng án mắt dữ tợn đó lại vẫn nhìn chằm chằm lên trên không đổi.

Luật ba nhà Lâm, Vũ, Thiệu là không cho phép
ỷ lớn hiếp nhỏ
nhưng cái này là do Lâm Nguyên tự động kiếm chuyện, Vũ Long có cớ xác đáng để
ỷ lớn hiếp nhỏ
.

Một tay lại giơ lên, bạt tay thứ tư có lẽ sẽ giáng xuống.

Bất quá, ngay lúc này, một giọng nói có phần trẻ người vang lên cách đó không xa

- Đủ rồi, súc sinh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đan!.