Chương 26: Bán.
-
Đan!
- ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
- 1768 chữ
- 2019-08-25 04:44:49
Lát sau hắn quay về, trên tay hắn là một tô mì xào cùng với một nhúm thịt và rau bên trên, hắn đi lại một góc cây gần đó, nơi mà có lão già tội nghiệp bị hắn chiếm quầy cư ngụ.
- Thôi thôi đừng khóc nữa, cái này xem như là ta mượn chút, khi nào kiếm đủ tiền liền trả lại, sẵn chi luôn cho ngươi một phần.
Nhìn đôi mắt oán độc có vài tia nước mắt, Đan tụ cảm thấy bản thân cầm thú.
- Cái này ta vừa mua, xem như là một phần hậu tạ trước vậy, ngươi ăn đi, lấy sức mà còn chờ.
Để tô mì xào xuống đất kế cạnh lão giả, hắn rời đi quay về cái ghế quầy, đã đến lúc hắn bán sách, còn cái chuyện lão có ăn hay không hoặc ánh mắt này nọ thì kệ con mẹ lão, hắn cần quan tâm méo.
Sắp xếp lại trí của ba mươi quyển sách, nhìn dòng người có nam nữ, già trẻ, trung niên, em bé qua lại, hắn chợt lấy một hơi vào bụng kêu lên, quái lạ thay gương mặt hắn từ lúc nào đã đeo một cái mặt nạ bằng giấy chỉ để lộ ra hai con mắt và cái mũi để thở.
- Mời ông đi qua, mời bà đi lại, sách hay, ý nghĩa, mau mau lại xem.
Hắn cứ thế mà rao, gần một giờ sau vẫn không một bóng ma chú ý đến sách của hắn khiến hắn trở nên không mấy vui, sách hay thế mà lại không thèm ngó, dân ở trấn này thật không có ham học gì hết, xem ra hắn phải chơi theo kiểu mời gọi có chọn lọc.
Năm phút, mười phút, 12 phút, đối tượng đầu tiên của hắn xuất hiện.
- Ế vị đại cai này, xin huynh dừng bước.
Đan nhanh chóng chặn đứng một thanh niên khoảng 20 tuổi, dáng người bảnh bao, ăn mặc hơi chút sang chảnh, đặc biết là có cái nút ruồi dâm tà dưới cằm, tên này là miếng mồi ngon.
- Có chuyện gì sao?
Nhìn cái mặt nạ đơn sơ mà quái dị của Đan, thanh niên nhíu mày, sắc mặt hắn đã có mấy phần không được vui.
- Huynh có mua sách không, sách hay cực nha.
Đan kề gần tai hắn thỏ thẻ đầy vẻ đê tiện
- Hây da cái tên biến thái này, sách khỉ gió gì ta không có mua, mau cút.
Hơi thở phì phò lên tai thanh niên, nếu là gái thì sương sướng, còn là trai thì con mẹ nó ghê tởm, hắn lập tức nhăn mặt mà đẩy Đan ra chỗ khác, hắn phải bỏ đi thật nhanh, tên đeo mặt nạ này quá biến thái.
Biến thái? Hắn nói ta?
Đan hơi chút ngẩn người vì câu nói này của thanh niên, thế nhưng khi nhìn thanh niên đang rời xa, hắn phút chốc níu kéo lấy
- Khoan, khoan đi, sách hay lắm, ngươi mà không coi là phí cả đời.
- Không, không, con mẹ ngươi mau buông ra.
Thanh niên cố dãy dụa, cố tiến về phía trước nhưng mà không hiểu vì sao lại không thể di chuyển nổi một bước, cái tên biến thái này sao mạnh vậy.
Chết ngươi rồi tiểu tử, ngươi đã để tên khốn nạn đó bắt được
Người đi ngang hơi có chút kì lạ nhìn hai người tay trong tay giữa đường song cũng liền tiếp tục đi, không mấy quan tâm, còn người có quầy hàng hay ở cố định đây thấy vậy thì thương xót cho bản thân người thanh niên.
- Đừng mà, xem đi, xem thử một chút có mất mác gì đâu.
Đan không ngừng vừa níu kéo vừa kêu gào lên.
- Tên biến thái này, buông, mau buông ta ra, sách ngươi thì có cái con mẹ gì để coi chứ, mau buông.
Thanh niên đã sắp phát khóc, hắn giờ đã rất muốn rời đi thế nhưng cơ thể không có cử động được. Hai người cứ thế lãi nhãi với nhau mãi không ngừng.
Trong lúc hai người đang giằng co, một bóng người khập khiểu, già nua đi lại quầy sách của Đan.
- Dã Ngoại Tiên Đình, không biết là thơ văn hay truyện tưởng tượng đây.
Cầm trên tay một quyển sách trong số ba mươi quyển của Đan, lão già với đầy nếu nhăn cùng mái tóc bạc trắng lật ra một trang đầy tiên.
- Ý…
Lão ngay lập tức tròn xe mắt rồi vội đóng sách lại, nhanh chóng đảo mắt xung quanh một hồi để xem có ai đã thấy cái giống lão đang thấy hay không.
Phát hiện không có ai, mọi việc vẫn rất bình thường diễn ra, lão lại một lần nữa hé mở quyển sách, lần này lão cố dùng thân che đi tầm nhìn ngoại lai.
- Hây da
Lão kêu lên đầy chấn kinh khi lật trang thứ hai
- Hây Da
Khi lập trang thứ ba
- HÂY DA
Khi lật trang thứ tứ, lão hoàn toàn bị kích động, quyển sách này thật thần kì.
Tiếp đến lão đã không còn kêu rên lên, lão chỉ là một mực căng thẳng lật từ từ từng trang một mà thưởng thức đủ 48 trang.
Hơn một phút sau,
- Haizzz, có đến 45 kiểu ta chưa có thực hiện cùng lão bà a, thật tiếc nuối một đời người.
Đóng lại quyển sách, lão bất giác tiếc nuối điều gì đó mà nhìn lên bầu trời, một hàng nước mắt già nua tự dưng chảy xuôi trên khóe mắt lão.
Hay là thu về cho con trai của ta, hắn đang còn sức còn có thể làm
Một ý nghĩ không mấy tốt đẹp hiện lên trong đầu lão, lão lập tức thu hồi tâm tinh mà liếc trái, liếc phải, liếc đến Đan và tên thanh niên kia.
- Ô ô ô...thả cho ta đi đi, ta van xin người mà ô ô ô…
Tên thanh niên lúc này đã bật khóc mà ngồi ở dưới đất, Đan vẫn luôn kế cạnh nắm tay hắn không cho rời đi.
- Ta cũng van xin ngươi, ngươi chỉ cần xem một lần thôi mà, xem miễn phí có thiệt thòi gì đâu.
Đan cũng là một bộ sắp phát khóc, hắn nãy giờ nài nhỉ cũng khàn cả cổ, vậy mà tên khốn nạn này lại không xem dù chỉ một lần, tức chết hắn.
Thấy không ai chú ý đến tình hình bên này, lão nhanh chóng bỏ quyển sách vào ngực mà lẩn vào dòng người rời đi, bất quá chỉ đi được vài bước…
- 100 lượng bạc đâu lão già, ngươi tưởng không ai biết à.
Đan bỗng xuất hiện trước mắt lao một các kì dị đến lạ lùng mà xòe bàn tay năm ngón hướng đến lão.
Thanh niên bên kia nhanh chóng nhân cơ hội bỏ chạy mất tích trong dòng người.
- Tiền…tiền gì, ta…ta đâu có thiếu nợ ngươi
Má, một quyến sách chỉ có duy nhất 48 trang mà dám lấy 100 lượng bạc, sao ngươi không đi ăn cướp cho rồi
Đan mí mắt giật lên, lão già này được, đúng là
rừng càng già càng dâm
, đã hơn 70 tuổi mà vẫn còn dám trộm tranh đẹp hắn vẽ, thật con mẹ cừ.
- Ngươi giỡn mặt với ta…
Khí tràng Luyện khí tầng 1 tuôn ra mà áp về lão già.
Bịch
Cơ thể đã suy yếu, lão làm sao chống cự được, ngã ngồi lên đất là chuyện đơn nhiên
- Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng
Phát hiện ra kẻ trước mặt là một tu luyện giả, lão giả lập tức hoảng sợ mà không ngừng dập đầu xin tha, quyển sách cũng đã được đưa ra đặt trên mặt đất.
- Thế không có tiền mà cũng dám lấy, biến.
Đạp nhẹ một cái tựa như đẩy thuyền giấy trên nước, Đan thu lại quyển sách mà phủi phủi rồi quay lại cái quầy sách cũ nát của hắn.
- Cảm tạ thiếu gia, cảm tạ.
Lão giả lập tức mừng như điên mà khập khiểng chạy đi trong dòng người.
Haizz, có lẽ ta nên ra vẻ thần bí chút
Kế sách mới của hắn nhanh chóng được đưa ra, kế hoạch vừa rồi thật là rất thất bại.
Thật ra thì hắn có cách giải quyết đống sách này rất nhanh, chẳng qua là do hắn thích đùa, thích giỡn mà thôi.
Hơn 10 phút sau,
- Vị huynh đài này, ngươi có hay không xem thử sách này một chút, nó rất là thú vị.
Khoang hai tay đứng cạnh quầy, Đan giơ quyển
Dã Ngoại Tiên Đình
ra trước mặt một vị nam tử hơn 23 tuổi có khuôn mặt tuấn tú, ăn mặc xem như cũng khá sang trọng.
Thoáng dừng lại, nam tử nhìn quyển sách lơ lửng trước mặt lại nhìn cái mặt nạ đơn sơ kì quái, hắn thầm nghĩ
Có khi nào ta vừa mở trang đầu tiên ra thì khí mê bất ngờ bốc lên khiến ta bất tỉnh, sau đó tên quái đản này sẽ đem ta một là đi bán cho mấy mụ già, hay là mấy cô xấu xí, nói không chừng là bán cho nam nhân thì chết ta, không được, không được, tuyệt đối không nên xem
.
- Ta không rãnh.
Lấy tay hất tay Đan ra, nam tử nhanh chóng bước đi, cái này kiến Đan đớ người, hắn lại làm sai cách gì sao?
- Khoan, khoan, đừng vội, xem một trang đầu thôi cũng được, nó rất là hay mà, bảo đảm xem xong liền mê.
Đan lại cố gắng níu kéo.
Biết ngay mà, rõ ràng là có thuốc mê nên hắn mới năng nỉ ta chỉ cần xem trang đầu là được, xem xong liền mê giống như hắn nói a, mẹ, tên khốn
- Ta nói không rãnh, ngươi điếc à?
Gương mặt trở nên giận dữ, nam tử quay phắc người lại mà nắm lấy cổ áo của Đan, nắm đấm giơ lên tựa hâm dọa
nếu còn lần sau, ăn đấm nhé con
.
Bỏ Đan xuống, hắn tiếp tục rời đi, trong lòng không khỏi than thở
Đẹp trai quá cũng khổ, thiệt tình
Đan phía sau chỉ biết trơ mắt nhìn theo bóng lưng hắn như một người vợ nhìn người chồng đi ra chiến trường, hắn đầy vẻ không muốn, số hắn sao xui quá vậy.
- Chưởng quầy, sách này là như thế nào?
Đang trần tư, đột ngột một giọng hỏi có phần trong trẻo truyền đến.
Híc, cuối cùng mùa xuân cũng đến
Mừng rỡ trong lòng, Đan lập tức quay người nhìn đến, khách hàng đầu tiên của hắn lại không ngờ là một nữ nhân khá xinh đẹp.