• 167

Chương 4: Chưa gì đã gặp xui xẻo.


Đan nằm trên giường, đúc kết một chút về thông tin hiện tại có được.

Chưa đi ra ngoài xem xét, hắn cũng không biết rõ lắm, nhưng nếu như
Ông ngoại
hắn là một cao tầng của Lâm gia, mà Lâm gia lại là gia một trong ba gia tộc đứng đầu Ô Long trấn lại không hề nghe hay biết về Linh sư, điều đó có nghĩa, nơi này cùi, rất cùi, chỉ vài tên Linh sư nhỏ bé liền là không có.

- Nơi này không nên ở lâu, ở đây chỉ khiến con người liền trở thành
ếch ngồi đáy giếng
.

Hắn ra quyết định, dự là đợi
làm sạch
thân thể, tăng lên vài cái cảnh giới liền rời đi, thế nhưng đây cũng chỉ là thông tin một chiều từ Ông ngoại hắn, hắn cần phải tự điều tra, ít nhất thì cũng phải có ít thông tin gì đó về thế giới bên ngoài, chứ không hắn liền phải tự mò đường tìm kiếm nơi có trình độ phát triển cao hơn sẽ tốn thời gian.

- Hây da, nhớ lại không biết bây giờ cái
Tiểu thế giới
này thay đổi ra sao, đồ đạc xưa ơi là xưa mà ta cất dấu không biết có thằng nào tìm đến được chưa, nói không chừng nó còn nằm ở chỗ cũ, đợi ta thành
Hóa Anh cảnh
liền thử liên hệ một phát xem có kết quả, nếu không chắc phải kiếm đồ nghề chế lại.

- Haizz, bây giờ còn sớm, không thể làm việc được, đành dạo chơi chút vậy.
Hắn từ giường bật dậy, chỉnh sửa thân thể cho nhìn tử tế hơn chút, lát sau hắn liền phát hiện một điều, cơ thể hắn không có được thơm.

Nhăn cái mũi, hắn lại cái tủ lấy một bồ đồ trắng mới mang theo bên mình ra ngoài.

Cái này cũng không biết có phải là vì hắn đang ở vào thân thể thiếu niên hay không, tâm tình và lời nói của hắn có chút bị trẻ hóa lại.

Hoặc cũng có lẽ, chính lý trí hắn buộc hắn phải làm như vậy.

- Thiếu gia

- Thiếu gia.

Vừa ra bên ngoài, mọi người gần đó điều vui vẻ chào hỏi, cái này thì đơn nhiêu, một tu luyện giả hiếm hoi trong nhà đột ngột hết ngu giống như người thường, ai chẳng vui, Lâm gia có thêm thực lực thì bọn hắn làm việc tại Lâm gia càng là tốt.
Đan hắn cũng là gật đầu chào hỏi, hắn nhanh chóng bước lại một nam tử chạp 25 tuổi có cơ bắp lực lưỡng.

- Vị đại ca này, cho ta hỏi chút, không biết ta muốn đi tắm táp cơ thể liền là chỗ nào?

- À, thiếu gia cứ việc đi hết con đường này liền sẽ có một cái ngã rẽ, rẽ qua đó đi tiếp chừng gần xa 100m liền đến.

Nam tử cười đáp, xem bộ bọn người hầu trong Lâm gia cũng ít bị ức hiếp, đời sống chắc là sung sướng.

- Cảm tạ đại ca, ta cáo từ trước.

Đan lập tức quay người rời đi, dựa theo lời nam tử mà tiến, hắn cần tắm cho lẹ để còn đi dạo vòng vòng.

Nam tử thấy hắn rời đi, cũng quay người làm tiếp công việc của mình, gần phút sau đột ngột gãi đầu, tiếp đến liền hốt hoảng

- Hình như có cái gì đó sai sai. Ta nhớ lúc ta từ bên ngoài vào Lâm gia đi đến khu
Nội
, nhà tắm dành cho các vị thiếu gia là bên phải, còn bây giờ ta từ trong phần
Nội
đi ra ngoài liền phải là bên trái chứ. Không xong, ta lỡ chỉ cho vị thiếu gia kia di qua bên phải rồi. Xong đời ta rồi, xong đời ta rồi.

Nam tử tự dưng đứng lại giữa đường mà liên tục cắn ngón tay cái, nếu mà Đan vào nhầm nhà tắm cho tiểu thư, rồi quay về chỉ trích hắn liền tiêu tùng.

- Tiểu muội ơi, Mẹ ơi, con xin lẫu.

Hắn rớt cả nước mắt, nước mũi…

Trong Lâm gia về phần nơi tắm táp thì được chia như thế này. Cao tầng thì mỗi
người đều có nơi tắm riêng cạnh phòng dành chung cho cả vợ chồng, người thường thì có hai khu nhà tắm riêng biệt tại khu
Nội
, các thiếu gia và tiểu thư liền cũng có nhà tắm riêng biệt tại hai bên khu
giữa
, nếu tính từ bên ngoài nhìn vào thì nhà tắm dành cho thiếu gia là bên phải, còn tiểu thư nằm bên trái. Nam tử vừa rồi do lẫn lộn vị trí đứng nên chỉ nhầm cho Đan tiến về nhà tắm dành cho ba vị tiểu thư duy nhất trong Lâm gia.

Nói đến Đan, hắn sau khi đi theo ngã rẽ liền đến trước một căn nhà gỗ có hơi nước ẩm ấm bốc ra, hình như bên trong còn có hương thơm là lạ gì đó.

Hắn hơi nghi hoặc chút nhưng cũng tiến vào

- Nhu Yến tỷ, ngực tỷ càng ngày càng bự nha, hix, không biết chừng nào của muội mới bự được như vậy.

- Hi hi, tiểu Linh ngươi đừng lo lắng, ta đã 17 tuổi rồi nên ngực có chút bự, còn ngươi chỉ vừa 14 tuổi thôi, thời gian ngực to ra chỉ vừa bắt đầu thôi, đợi ngươi lớn bằng ta, ngực ngươi liền bự tốt.

- Hừ tỷ là đang lừa ta?

- Đâu có, đâu có, ta nói thật mà!

- Hừ hừ, tỷ còn không có đùa à, xem chiêu
nắn dưa hấu
của ta.

- Á á, đừng mà tiểu Linh, ta nhột nhột.

- Thật mềm mịn, thật đàn hồi a.

- Hí, đừng đụng vào chỗ đó, đừng đụng mà…


Dừng!


Đan chỉ vừa bước hai bước chân vào cửa phòng liền dừng hẳn lại, vì chưa gì đã nghe đến những âm thanh non nớt, báo đạo truyền đến, nếu bây giờ hắn vào sẽ thấy cảnh da thịt đã lâu chưa từng thấy, nhưng mà kết quả sau đó hắn liền cũng
biết, nó đau đớn như thế nào, tốt nhất là nên quay về.

- Biết ngay mà, nhìn cái nụ cười giả dối, đê tiện (nam tử kia không có, hắn là đỗ thừa) của nam tử vừa rồi liền biết hắn chỉ ta chỗ không tốt rồi, cũng may ta kinh nghiệm đầy mình nên không có phạm, nếu không, thật khó nói, khó nói.

Rủa thầm một tiếng nam tử vừa rồi, hắn quay người lại định kiếm người khác hỏi thăm, bất chợt, hắn thoáng mắt một cái, con ngươi liền như khúc gỗ cứng đờ không hề di chuyển trong khi mắt vẫn mở. Hắn đưa cánh tay phải ra mò tới phía trước một cách vô định, cứ như là người mù kiếm đường.

- Ngươi giả đò hay thật!

Giọng nói đầy nữ tính từ thiếu nữ chừng 18 tuổi đứng trước mặt Đan truyền đến, nàng ta lúc này là một bộ mặt hầm hầm như bốc hỏa.

- Hừ.

Thấy Đan vẫn giả bộ ngu ngơ mò đường tính đi qua nàng, nàng hừ lên một tiếng vươn tay ra tính tóm hắn lại.

Đan giả mù chứ nào mù thật, thành ra hắn chỉ vừa liếc thấy tay nàng hơi nhúc nhích liền đoán được hành động tiếp theo của nàng, hắn nhanh chóng tránh qua một bên khi tay nàng còn chưa vung ra.


Vụt
tay thiếu nữ tóm vào khoảng không khiến nàng trố mắt kinh ngạc không thôi, nàng không ngờ rằng với tu vi Luyện khí tầng 6 của bản thân lại không bắt được một tên Luyện khí tầng 1.

- Khoan đã vị tỷ tỷ xinh ta, xin hãy nghe tiểu sinh giải thích.

Đan dựa lưng vào góc tường lộ vẻ sợ hãi như bản thân sắp bị làm thịt và mong muốn giải thích trước khi chết.

- Giải thích, ngươi còn lời muốn nói?

Mí mắt thiếu nữ giật giật, tên này tưởng nàng dễ bị dụ, nhưng nhìn kỹ tên này thì thấy quen quen, nàng ta có chút nhớ lại gì đó.

- Tỷ tỷ, nhìn ta, ta chính là đứa cháu khù khờ của tam trưởng lão, ta chỉ vừa mới tỉnh lại liền muốn đi tắm, nhưng không biết chỗ đành hỏi người, nào ngờ người đó ác ý chỉ ta đến chỗ này, ta thật sự không biết, ta cũng chưa có nhìn thấy gì, ta thề.

Dù không biết người trước mặt này có nhìn qua bộ mặt khi hắn còn
ngu
hay không, nhưng mà hắn cứ nói đại, hắn giờ còn yếu, bỏ chạy đi liền không có khả năng, lỡ mà chọc tức bà thím Luyện khí tầng 6 này, hắn liền ngẻo.

Thiếu nữ có chút trầm tư, chỉ vài giây sau

- À ta nhớ rồi, ngươi là cái tiểu tử ngu hằng ngày chỉ biết bò qua bò lại trong phòng?

Thiếu nữ nhớ ra

Đan vừa nghe liền một bộ mặt đen, hứa lúc trước tuy có lẽ ngu thật nhưng bây giờ hắn đã bình thường, có cần phải nhắc đến từ ngu trước mặt hắn mới thỏa mãn hay không.

- Đúng đúng, đệ chỉ vừa tỉnh, lại nghe xúi bậy nên mới đến đây, đệ chưa hề nhìn thấy hay nghe thấy gì.

Hắn thay đổi cách xưng hô chút, đôi mắt ương ướt chút để tăng thêm phần tội nghiệp, ngoài ra, hắn lâu lâu còn đưa tay lau mắt, giả dối vô cùng.

Nhìn cái bộ mặt của hắn như thế, thiếu nữ cũng có vẻ tội nghiệp, vả lại từng hành động của hắn vừa rồi nàng đều biết, hắn chỉ vừa bước hai, ba bước liền quay người rời đi, hắn là không có ý xấu, nàng gọi lại tính bắt hắn chỉ là để phòng hờ mà thôi, biết đâu tên này có mưu đồ sẵn, nhiều khi bị bắt quả tang liền lộ hết.
Đến giờ thấy hắn đáng thương thế này liền cũng mũi lòng, tính toán chút

- Thôi được rồi, đừng khóc lóc, nam nhi phải kiên cường, coi như ta sai, ngươi đi đi.

Nàng thả hắn đi.


Nhớ mặt ta đi
Đan rủa thầm, thế nhưng bề ngoài như được đặc xá, vui mừng
không ngừng

- Cảm tạ tỷ, đã vậy đệ liền cáo từ, đệ cần phải đi tắm.

Hắn tạm biệt, nhanh chóng rời đi hỏi nơi xui xẻo này.

Thiếu nữ tất nhiên không ngăn cản, nàng nhìn bóng lưng hắn rời đi có chút nghi
hoặc

- Kì lạ, nếu theo lý thuyết thì khi hết ngu hắn liền phải trầm mạc một đoạn thời gian vì những đều mới mẽ tựa như người bị mất trí nhớ, nhưng mà sao tên này trông có vẻ như người bình thường vậy, kì quái thật.

- Mà thôi kệ, ta nên đi vào để vui vẻ, hì hì…

Nàng ta đột ngột đưa tay ra bóp bóp vào không khí như đang mơn trớn gì đó, vẻ mặt thì nếu là nam nhi chắc chắn được gọi là đê tiện mà nhanh chóng hướng vào nhà tắm, nơi có hai tiếng đùa vui đang phát ra.
 
Hiếm hoi còn tồn tại , tu tiên nhẹ nhàng hài hước đáng để đọc Hack Kề Bên Người Cỏ Dại
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đan!.