Chương 54: Drop truyện.
-
Đan!
- ๖☯๖ۣG☯Thoátღಸ
- 1488 chữ
- 2019-08-25 04:44:53
Đây là chương cuối, vì truyện bị NX ko hay nên drop, mn thông cảm.
............
Đêm nay quả đúng là một đêm tràn đầy ác mộng ghê rợn đối với tất cả những ai có mặt và chứng kiến.
Lâm An Tường, một thiếu niên vốn dĩ là phế vật suốt 15 năm kể từ khi chào đời. Hôm nay, sau gần một tháng tỉnh dậy, hắn, Lâm An Tường với vẻ mặt bình đạm non nớt của thiếu niên, hành động tàn độc không khác gì súc sinh tà ma đã đem đến niềm sợ hãi dâng trào tại Lâm gia.
Ảo cảnh, mất ý thức, không thể cử động, tâm trí hoảng sợ cùng với việc chứng kiến bộ phim cực kì ghê tởm, những người có mặt tại phần giữa Lâm gia, những cường giả có thể nói là mạnh nhất Ô Long trấn đã hoàn toàn khiếp sợ trước một con
Qủy
trẻ tuổi đang ngồi ở đằng kia vừa chém rớt đầu một vị cao tầng của Lâm gia.
Im lặng nuốt nước bọt, không ai dám lên tiếng trừ người trong cuộc.
- Gieo gió gặt bão, ác giả ác báo, tiếp tay ác ma sớm ngày về với đất.
Cắm thanh kiếm xuống đất, ngay trước khuôn mặt bi thương vô hạn của Đại trưởng lão già nua, Đan đứng dậy ngoẳng mặt bước về vị trí ban đầu chỉ để lại bóng lưng với phe Đại trưởng lão. Hắn chấp tay nhìn lên ánh trăng méo mó không chút cảm xúc
- Cháu ngươi coi khinh người thường, chà đạp kẻ yếu, hành ác khắp nơi. Lúc vừa tỉnh dậy, ta có lẽ hơi yếu nên cháu ngươi gậy chuyện, thù đã kết thì đồng nghĩa bọn hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Xét thấy con cháu hư hỏng không liên quan đến cha mẹ, ông bà mà là do bản tâm cảm nhận với cuộc sống lệch lạc, ta đã cho người cơ hội nhằm buông bỏ hai đứa tiểu tạp chủng thế nhưng ngươi không làm và chính điều đó dẫn đến sai lầm đêm nay.
- Ngươi biết không, thường thì kẻ chọc ta, ta đều diệt cả nhà dù người khác không hề liên quan đến vụ việc. Cháu ngươi chọc ta, ta dự là diệt cả Lâm gia nhưng may thay, ông Ngoại cưu mang ta lại là người Lâm gia, ta xem như cho các ngươi cơ hội.
- Tuy nhiên, gia đình trực hệ Lâm gia Đại trưởng lão bao gồm cả vợ, con cháu, nô lệ, người hầu, ta sẽ giúp ngươi gửi xuống dưới để đoàn tụ nhân thân, thắt lại tình cảm một làn nữa.
Giọng Đan rất nhẹ nhàng, thản nhiên nhưng lại từng lời nói đều cực kì tàn độc.
- Lựa chọn thứ ba ta cho ngươi có nhắc đến việc người tham gia điều phải chết chung với ngươi khi thất bại, vì lẽ đó, năm người kia đều phải chết. Có trách thì các ngươi đừng trách ta mà phải trách chính bản thân các ngươi bị lu mờ khi hoàn toàn không hiểu rõ thực lực của đối phương. Các ngươi chỉ là một lũ ngu ngốc cùng ảo tưởng sức mạnh mà thôi.
- Ta…sẽ giúp các ngươi có một cuộc sống mới.
Hạ đầu xuống, Đan thở dài một hơi rồi quay người đối điện với phe Đại trưởng lão.
- À mà…chắc tại các ngươi chưa biết về bản thân ta nên ảo tưởng cũng phải.
Đan chợt gãi đầu như kẻ khù khờ, xem ra hắn lại chém gió những điều không có thật.
- Ài, ta quên giới thiệu. Ta thật ra không phải Lâm An Tường, một đứa trẻ phế vật, ta chính là Ma Đế, một kẻ có thể di sơn đảo hải, xé thương khung.
- Ta chính là mượn thân xác kẻ phàm tục này để sống lại, đó là lý do vì sao ta mạnh mẽ như vậy. Ha ha ha…
Lời này buông xuống, mọi người lập tức giật mình chấn kinh, Lâm An Tường lại không phải Lâm An Tường mà là Ma Đế?
Suy nghĩ vài giây, mọi người tuy không hiểu điều gì nhưng họ chấp nhận cái giả thuyết Lâm An Tường là Ma Đế, một người có thể di sơn đảo hải, phá thường khung bởi thực lực của Đan quá kinh người, nó hoàn toàn không phải là một con người có thể làm được.
Họ từ sợ hãi, hoảng sợ lại thành ra kinh sợ.
- Ngươi, ngươi không phải cháu ta?
Tam trưởng lão lập tức đau đớn, khó khăn mở miệng, cháu hắn vậy là đã chết rồi sao?
- Câm mồm, ta cho ngươi lên tiếng?
Đan quát lên một tiếng, tay phải vùng ra, một chưởng khí đánh vào người Tam trưởng lão khiến lão ta hộc máu té lùi ra sau vài bước.
Hắn không quan tâm tình hình ông Ngoại do đích thân hắn ra tay, hắn lại nói với phe Đại trưởng lão.
- Năm người kia, giờ ta cho các ngươi cơ hội.
- Một là giúp sức lão già đáng thương này và đứa con bên cạnh của lão (Lâm Viêm) giết ta. Yên tâm, ta sẽ không sử dụng cách không đả vật mà dùng lực đánh lực chiến đấu với các ngươi một cách công bình.
- Hai là quay về nhà để được sống thêm ít lâu.
- Ta biết các ngươi đã khôi phục rồi, đứng lên đi, làm ra quyết định đi. Ta chờ.
- Ha ha ha ha…
Một tay để sau lưng, một tay che trán, Đan ngửa mặt lên trời bậc cười như một kẻ điên hung ác.
Hắn không giết hết người khi họ còn chưa thể cử động được vì hai lý do. Một, hắn muốn giúp thêm vài người để họ có cuộc sống mới khi tên nào trong đây bỏ chạy dẫn đường về nhà cho hắn, hắn sẽ tiễn đưa gia đình họ xuống. Hai, nếu giết người như thế thì chẳng khác nào chặt cây, vậy thì đi nhổ cỏ tự sướng được rồi.
Dựng phim cho hai anh em Bình Thường chém giết nhau chỉ là vì trừng phạt mà hắn đã lên sẵn kế hoạch, giết Lâm Bằng cũng là vì tình thế bắt buộc. Hắn vốn dĩ tạo ra Thế chỉ để giúp mọi người cùng xem phim vui vẻ thôi, hắn không có ý xấu.
Mọi người gượng người đứng dậy, sức lực, ý trí dần khôi phục bình thường.
- Súc sinh.
- Đi, chúng ta cùng tiến lên giết hắn, giết hắn, giết hắn.
Đứng vững trên mặt đất, Đại trưởng lão liền dữ tợn kêu gào lên trong đau khổ tột cùng, con hắn, cháu hắn đã chết ngay trước mặt hắn vậy mà hắn không thể giúp được gì, chỉ nhói tim gan trơ mắt nhìn, nước mắt lão vẫn rơi xuống trên gương mặt già nua nhăn nheo.
Lúc này phải nói là không gì có thể diễn tả được thù hận giữa Đại trưởng lão với Đan, chính vậy nên lão giường như đã mất đi lý trí suy luận rằng An Tường rất mạnh, vả lại hắn chưa chắc giữ lời hứa sẽ không xuất cách không đả vật.
- Xin lỗi ngươi.
Giọng nói vang lên sau lưng Đại trưởng lão, Vũ Nham ngay lập tức bỏ cả binh khí mà chạy nhanh như điên thoát ra khỏi Lâm gia, hắn không có ngu mà ở lại chịu chết, Lâm An Tường quá mức kinh khủng và độc ác.
- Chúng ta đi.
Nhìn Vũ Nham khuất bóng, bốn người Thiệu gia liếc nhau vài cái cũng lập tức rời đi, bỏ mặc Đại trưởng lão già nua đáng thương run rẩy khi thấy tình cảnh bọn họ rời đi.
Dù đã khôi phục thực lực nhưng sẽ chẳng còn ai dám đánh với Đan khi hắn bày ra trình độ ma quái như thế, Đại trưởng lão cũng không phải là chỉ đứng tại chỗ căm phẫn thôi sao?
Đan nhìn họ rời đi, hắn không có ngăn cản mà ngược lại còn tươi cười quỷ dị
Xem ra công đức của ta lại sắp tăng cao
Thiệu gia, còn tên kia thì để lát nữa hỏi, khà khà
Hắn âm thầm tính toan trong lòng rồi lộ vẻ buồn rầu nói với Đại trưởng lão
- Àiii chán chết đi được, giời chỉ còn ta và hai cha con ngươi, ngươi tính sao, lên đánh luôn hay bỏ chạy.
- Ừm, mà cả nhà ngươi vốn dĩ có chạy được đâu.
Hành động của hắn thật khiến người ta muốn một đấm cho vỡ mồm, hán quá khốn nạn đi.
Hộc
Nhìn vẻ mặt của hắn, Đại trưởng lão không nhịn được mà trực tiếp ho ra một ngụm máu lớn, tay lão run rẩy chỉ vào Đan, cổ họng lắp bắp như muốn nói
ngươi…ngươi…
mà không thể thành lời.
- Cha, chúng ta cùng nhau tiến lên giết hắn báo thù cho hiền chất cùng với đại ca.
………..