• 206

Chương 9: Dụ Địch


Một giờ sáng, bây giờ là lúc con người
chìm vào giấc ngủ ngon lành, trên một
đoạn sông tĩng lặng của trời đêm, mấy
trăm chiến thuyền lớn bé đều có kéo dài
hơn ba nghìn mét trên con sông, đang di
chuyển từ từ xuôi theo dòng nước xuống
phía nam, những mái chèo ở bên ngoài
không ngừng đập nước đẩy thuyền.




Trên thuyền, những thủy binh nhà Hán
canh gác giơ các bó đuốc cháy sáng
chiếu rọi mọi thứ xung quanh, những tên
không phải canh gác hay chèo thuyên
bây giờ nằm trong khoang thuyền
mà ngáy khò....khò.


Vèo.... Vèo.... Vèo



Một tên lính gác mới vừa ngủ dậy thay
ca canh gác còn đang ngáp ngắn ngáp
dài, những tiếng se gió liên tiếp vang lên
khiến hắn tỉnh ngủ, mặt biến sắc, dựa
vào kinh nghiệm hàng năm sống trên
chiến trường đủ để hắn hiểu những tiếng
gió rét buốt tràn đầu sự chết tróc đó là gì
hắn vôi xuay người lại hét lớn:

- Địch tâ.....

Phập



Còn chưa nói được hết một câu, tiếng
vang của hắn đã im bặt, cảm giác thứ gì đó xuyên từ sau gáy đâm mạnh về phía trước xuyên thủng cả yết hầu khiến hắn không thể nói hết câu, hắn sợ hãi nhìn xuống, một mũi tên còn đang rung rung nhỏ những giọt máu đỏ tươi xuống đất, hắn còn không hiển vì sao mũi tên dừng lại thì bóng đêm vô tận đã ập tới, đưa hắn về với ông bà tổ tiên mà hắn không có cảm giác đau một chút nào.

Vèo...vèo

Phập... Phập

Những mui tên xe gió không biết từ đâu bay đến không ngừng gặt hái tính mạng những tên lính canh.

- địch tập! Địch tập!

- mau thổi kèn báo hiệu!

Những tiếng kêu gọi nhau trên mạn thuyền, tiếng người kêu la vì bị tên bắn trúng vang lên không ngừng.




Cam Ninh đang nằm trên giường nghe tiếng ồn ào vội vàng bật dậy, quần áo xộc xệc không kịp sửa đã lớn giọng kêu:



- người đâu! Bên ngoài có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy hả?

Một tên thân binh nghe tiếng gọi của Cam Ninh, vội vàng chạy vào thưa.

- thưa tướng quân! Có người bắn tên lên thuyền.

- cái gì? Có kẻ dám bắn tên lên thuyền sao?



Cam Ninh giận giữ hét lớn, tên thân
binh vội vàng gật đầu xác nhận. Hắn đứng bật dậy, xách đao chạy ra ngoài vội qúa quên mặc cả áo giáp, tên thân binh thấy vậy, tiến liên lấy áo giáp và mũ rồi đuổi theo sau.



Bên ngoài bây giờ đang vô cùng hỗn
loạn, đám thủy binh Hán quân mới vừa bị đánh thức, chạy ra boong thuuền còn không kịp hiểu chuyện gì liền thành bia ngắm cho quân Đại Việt bắn. Khi thấy đồng bạn của mình chúng tên, những tên chưa bị gì sợ hãi la hét ầm ĩ vội tìm trỗ chốn, người đông đúc lích nhích xô đẩy giẫm đạp lên nhau mà xuay người bỏ chạy loạn thành một đống.


- tập hợp!

- tập hợp!

Cam Ninh đứng trong đám loạn quân,
miệng không ngừng hô quát, giọng nói
của hắn dù có to như hổ gầm cũng bị đám loạn quân la hét nhốn nháo kia lẫn áp. Hắn tức đến nỗi muốn nổi điên lên, cầm đao chém chết hai tên đang la hét om xòm, những tên lính ở xung quanh hắn mới bình ổn lại.


- nổi trống tập hợp!

Hắn quay lại hét lớn với đám thâm binh đúng đằng sau, hai tên thân binh vội chạy đi đánh trống.

Tùng.... Tùng..... Tùng..... Tùng



Nghe tiếmg trống, đám loạn quân trên mấy con thuyền bị Việt quân đánh lén cũng dần bình tĩnh lại mà tập trung xếp hàng, Cam Ninh lúc này mới rảnh mà bước lên mạn thuyền nhìn xuống đám Việt binh.


- khốn nạn!

Hắn giận giữ chém cây đao trong tay xuống xàn gỗ, bên dưới chỉ có khoảng nghìn người chèo thuyền đánh cá bắn tên lên mà khiến cho mấy chục chiếc thuyền lớn đi phía trước của hắn loạn tời bời thì sao có thể không giậm được.

Ma Xuân Trường sau khi thấy quân Hán đã khôi phục lại trận hình, vội ra lệnh cho binh sĩ quay người rút lui, quân Việt đi thuyền nhẹ nên chỉ sau một lúc đã khuất bóng.


Cam Ninh giận mà không thể làm gì, sợ giặc có phục binh nên chỉ bảo quân lính cảnh giác rồi tiếp tục vào ngủ, đám lính Hán cũng mệt mỏi mà nằm xuống.


o0o

Ba mươi phút sau.

Đám lính trên thuyền sau khi nửa đêm bị bắt dậy ứng chiến trong tình trạng ngáp lên ngáp xuống, sau khi quân Việt rút, chúng lại phải khiêng xác đồng bạn vứt xuống sông trong tình trạng không chút sức lực. Bây giờ chúng lại nằm ôm nhau ngủ khò khò.



- quả đúng như lời Lưu tiên sinh nói, đám này lại ngủ như lợn.


Ma Xuân Trường và một nghìn linh Đại Việt trốn sau một bãi cỏ mọc trong nước thấy vậy vô cùng bội phục Lưu Cơ dạy hắn cách dẫn dụ truy binh.


- các anh em! Tiếp tục.

Những người lính Việt lại ra sức chèo thuyền tiến lên, khi vừa đủ khoảng cách, họ lấy cung lắp tên ngắm bắn những tên lính gác trên thuyền. Ma Xuân Trường cầm cây nỏ cứng làm bằng gốc cây tre già năm mươi năm, chưa từng có ai có thể kéo được cây nỏ này ngoại trừ hắn.

Nỏ của Ma Xuân Trường mỗi lần bắn được hai mũi tên cùng một lúc, hắn đang ngắm nghĩa tìm xem có trỗ nào có hai tên đứng gần không thì thấy một tên mặc áo giáp của võ tướng nhà Hán đi qua, hắn cũng không thèm tìm kiếm nữa mà chĩa nỏ về phía tên đó mà bắn.



Ttởng Khâm tối hôm nay không ngủ được, hắn không thể hiểu vì sao nữa, nên hắn đành đi ra ngoài cho khuây khoả, đang đi hắn cảm thấy có sát khí nhằm vào mình, hắn quay nhìn xung quanh cũng không thấy có ai khiến hắn cảm thấy sợ hãi, lúc nãy đi ra ngoài hắn cũng nghĩ là sẽ có gì nguy hiểm nên không cầm theo vũ khí phòng thân.

Vèo.... Vèo

Tiếng gió vang lên, hắn cảm thấy không ổn vội xuay người tránh sang trái, nhưng đen đủi thay, hắn lại tránh đúng vào đường bay của mũi tên bên traiw.


Phập

Mũi tên bắn trúng ngực trái của Tưởng Khâm, hắn vội lấy hai tay cầm mũi tên lại, những mũi tên bay quá mạnh hắn không cản nổi. Mũi tên đâm vào tim xuyên ra đằng sau lưng của Tưởng Khâm, kéo hắn lùi lại ra đằng sau ba bước mới dừng lại được, Tưởng Khâm vô lưc nhìn lông gà gắn gắn sau đuôi mũi tên không cam lòng mà ngã xuống đất.



Trong truyện diễn nghĩa, Tưởng Khâm từng nổi danh Đông Ngô mãnh tướng, đời này một thân võ nghệ còn chưa kịp thi triển đã bỏ mạng nơi xứ ngời.



o0o

Cam Ninh nhìn lại cái cảnh diễn ra y như ba mươi phút trước mà giận không trỗ phát tiết, mọi chuyện diễn ra y như lúc nãy, khi quân Hán lập lại được trật tự, lính Việt lại xoay người bỏ chạy.


- Cam Ninh tướng quân! Tưởng Khâm tướng quân trúng tên tử trận rồi.


Một tên lính chạy từ xa đến, thở hồng hộc nói với Cam Ninh. Cam Ninh đơ người một lúc, vội hỏi lại:

- ngươi nói cái gì? Ai tử trận?

- Tưởng Khâm tướng quân trúng tên tử trận rồi!

Cam Ninh chết lặng khi nghe tên lính nhắc lại, Tưởng Khâm là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn từ nhỏ tới lớn. Từng cùng hắn đánh vào tận thủ đô của Oa quốc, không ngờ hôm nay lại bỏ mạng ở đây.


- truyền lệnh của ta! Toàn quân truy kích đám Việt binh đó, hôm nay ta sẽ san bằng cả thành Thái Đức để tế huy đệ của ta!

Cam Ninh rơi nước mắt hét lớn, rồi hắn xé mảnh vải trắng buộc lên đầu, cầm đao cắt vào bàn tay cho máu nhỏ từng giọt xuống đất, thề:

- huynh đệ! Ngươi hãy yên tâm đi, thù này không trả ta không phải Cam Ninh.

Nói xong hắn mới xé vải buộc lại vết thương.

Quân Hán vội vàng gia tốc chèo thuyền đuổi theo, ngặt nối thuyền chúng đều là thuyền to sao có thể đuổi kịp lính Việt được.


- sao chúng lại đuổi theo nhanh như vậy? Không phải Lưu tiên sinh nói, ít nhất cũng phải ba lần chúng mới đuổi theo sao? Bây giờ mới là lần thứ hai mà.


Ma Xuân Trường ngồi trên thuyền khó hiểu nghĩ. Hắn không biết được việc mình chỉ giết một tên Hán tướng mà có thể gây ra sự việc như bây giờ.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đảo Loạn Đại Việt.