• 334

Chương 29: Hộp tử kim


Tôi mơ mơ hồ hồ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, định hỏi chú Ba mới phát hiện chú đang gà gật ngủ trên băng ghế bên cạnh, ngủ say như chết. Tôi chạy ra khỏi trạm xá, thấy người trong thôn phần đẩy xe phần dắt la, vội vàng hướng vào trong núi. Một thằng nhóc người miền núi vừa chạy vừa kêu:
Nguy to rồi, nguy to rồi, trên núi có lửa cháy.


Tôi hoảng hồn, tự hỏi chẳng lẽ vừa rồi chúng tôi chỉ đốt một đống lửa mà làm cháy luôn cả cánh rừng? Nhớ lại khi nãy đốt cái động kia, đúng là không có dọn dẹp gì xung quanh, nếu ngọn lửa lan ra làm cháy cả khu rừng thì thật không hay.

Trong lòng có hơi hoảng sợ, núi này một khi cháy lớn thì hậu quả không chỉ là chết một hai người. Những người thành thị như chúng tôi đến một chút ý thức phòng ngừa cháy rừng cũng không có, lần này đã gây ra họa lớn.

Tôi vội chạy vào đánh thức chú Ba, hai người ở trong trạm xá chẳng tìm thấy gì khác ngoài hai cái chậu đựng nước tiểu, cũng tập hợp đi theo mọi người hướng vào trong núi. Cùng lúc Bàn Tử ngồi trên một chiếc xe lừa kéo cũng vừa vặn chạy đến, giơ cái chậu rửa mặt trong tay lên kêu to:
Gây họa rồi, mau lên đây! Mau đi cứu hỏa!


Chúng tôi đồng loạt nhảy lên, chiếc xe lừa xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra khỏi đầu thôn, chỉ thấy xa xa trên núi một mảng khói đen mịt mù, xem ra đám cháy rất lớn. Chú Ba choáng váng, khẽ nói:
Hướng đó đúng là đám lửa chúng ta đã đốt rồi.


Tôi vội che miệng chú lại. Đằng trước thấy có bóng một người có vẻ là cán bộ trong thôn chạy ngược về, kêu to:
Mau gọi điện thoại báo cho quân đội, mặt trước núi đã sụt lở rồi!


Tôi vừa nghe thế liền hiểu ngay, có lẽ cái hang kia bị lửa thiêu đổ sụp, trong lòng lo lắng, nếu đám bọ ăn xác từ trong động xông ra thì đúng là phiền phức. Chúng tôi vung roi nhanh hơn thúc con lừa chạy đến gần chỗ sườn núi bị sạt. Bàn Tử ra tay cũng thật ác, đánh con lừa sưng cả mông.

Người dân trong thôn bình thường đều đã trải qua huấn luyện phòng chống cháy rừng, một nhóm phát quang mở đường trong rừng cây, những người khác bắt đầu dùng chậu rửa mặt múc nước, chuyển vào phía trong. Tôi nhìn đám chậu chậu bình bình, chuyển qua chuyển lại chờ đến được chỗ đám cháy ít nhất cũng phải mất hai tiếng, căn bản là nước xa không cứu được lửa gần, vội kêu lên:
Mọi người đừng lấy nước nữa! Chừng đó nước cũng chẳng dập được lửa đâu, đừng cố gắng làm chuyện vô ích, cứ chờ quân đội đến đây đi!


Những người đó nhìn tôi như nhìn thằng điên nói nhảm, một người khá lớn tuổi nói với tôi:
Chàng trai, nước này chỉ dùng để dội ướt thôi. Có vài chậu nước mà đem dội vào đám lửa thì chẳng mấy chốc sẽ khô, nên chúng tôi chỉ có thể làm ướt xung quanh tạo nên một ranh giới ngăn đám cháy. Lửa cháy đến đó thì hết mồi dẫn, sẽ dần dần tàn lụi. Các người không hiểu thì đừng có xen vào.
Nói xong nhìn mấy cái chậu trong tay chúng tôi, lắc lắc đầu.

Tôi bị bọn họ nhìn đến đỏ mặt, lần này quả thực là mất mặt, sau đó cũng không dám nói năng lung tung gì nữa, vội cúi đầu đi theo mọi người vào trong rừng. Cây cối trên đường đều đã được phát quang, đường dễ đi hơn nhiều, sau khoảng một giờ, chúng tôi cảm thấy nhiệt độ tăng lên rõ rệt, phía trước khói đen mù trời.

Dân trong thôn đều lấy khẩu trang ngâm vào nước trước khi mang. Tôi nhìn Bàn Tử, trên người hắn chẳng có khăn vải gì, nhưng hình như đã hạ quyết tâm, hắn lấy ra mảnh khăn lụa dệt vàng ngâm vào trong nước rồi đeo lên mặt, sau đó cầm xẻng bắt chước người trong thôn đào rãnh phòng cháy.

Đám cháy rừng lan ra rất nhanh, vô cùng nguy hiểm, những đám cháy lớn thường phải dùng tới máy bay mới có thể khống chế. Nói khống chế thực ra là để cho nó tự tắt, chứ muốn dùng nước mà dập như cháy ở thành thị là điều không tưởng. Một cái cây muốn phát triển hoàn thiện phải mất ít nhất hai mươi năm, nhưng lửa cháy chỉ cần mười phút là đã thiêu rụi toàn bộ, sức phá hoại thật khủng khiếp. Hơn nữa phạm vi đám cháy rừng thường rất rộng, nếu anh chỉ dập lửa ở một chỗ, nó sẽ nhanh chóng lan ra những chỗ anh không nhìn thấy, chờ đến lúc anh phát hiện ra thì đã ở giữa đám cháy, lúc đó chỉ còn nước chờ chết.

Tôi nhớ có một bộ phim Mỹ, chuyện phim kể về những phút cuối cùng trong cuộc đời một nhân viên phòng cháy khi bị lửa bao quanh, không cách nào tìm được cứu trợ. Tất nhiên tình huống đó không thể xảy ra với chúng tôi, hiện giờ khu vực bị cháy cũng chưa rộng lắm, mà những rãnh phòng cháy thì đang được đào rất nhanh.

Chúng tôi làm liên tục đến hơn hai giờ chiều, bấy giờ mới thấy trực thăng của đội phi cơ bảo vệ rừng xuất hiện trên bầu trời. Chỉ trong chốc lát có rất nhiều bộ đội tập hợp lại trong rừng, thay thế cho chúng tôi. Tôi rất lo sẽ có người hy sinh vì vụ cháy này, cũng may đến cuối cùng kiểm tra nhân số chỉ có mấy người bị thương nhẹ.

Chúng tôi trở lại trong thôn, ai nấy đều choáng váng đầu óc. Tôi đói bụng muốn chết, bảo một đứa nhỏ đưa cho mình hai cái bánh nướng, hai miếng hết một cái, cảm thấy từ bé đến giờ chưa từng ăn món gì ngon đến thế, nước mắt cũng muốn rớt ra. Người trông giống bí thư chi bộ thôn thậm chí còn khen ngợi chúng tôi, nói người thành phố như chúng tôi mà có tinh thần giác ngộ cao như vậy cũng thực hiếm thấy.

Tôi thầm nhủ, anh ngàn vạn lần đừng có phóng đại như vậy, càng nói trong lòng tôi lại càng áy náy, anh mà biết tôi chính là người đốt lửa thì thế nào cũng bóp chết tôi.

Y tá thay băng cho Phan Tử, rửa sạch miệng vết thương, hơi thở anh đã nhẹ đi nhiều nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói tôi cứ yên tâm, bây giờ tạm thời không có gì nguy hiểm, chờ thêm bệnh nhân sẽ đưa cả Phan Tử theo lên bệnh viện lớn trên thành phố. Tôi nghe xong cũng an tâm một chút.

Tôi cùng chú Ba trở lại nhà khách, tắm rửa sạch sẽ. Không cởi hết thì không biết, tôi nhìn một lượt từ trên xuống dưới hầu như không còn chỗ nào lành lặn, không bầm tím thì cũng là rách da, lúc lo chạy thoát thân thì không có cảm giác gì, bây giờ nhìn lại mới bị chúng nó nhắc cho nhớ. Lúc tôi bước ra từ phòng tắm, chân gần như không nhấc lên nổi.

Tôi vừa leo lên giường liền ngủ ngay lập tức. Lần này ngủ còn say hơn, làm một giấc thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai. Lúc thức dậy thì thấy chú Ba và Bàn Tử đang nằm trên giường, hai người họ cũng đang ngáy như sấm.

Tôi xuống ăn điểm tâm, hỏi thăm người phục vụ. Lửa đã được dập tắt, với quy mô này chỉ có thể xem là một vụ cháy rừng nhỏ, quân đội đã rút lui gần hết. Tôi nghe xong mới vững dạ một chút, hỏi thăm người trong trạm xá thì biết tin Phan Tử đã được đưa đến bệnh viện Thiên Phật Sơn ở Tế Nam. Tôi thầm cảm ơn, cũng thấy được nơi này không thể ở lâu, liền chuẩn bị trở về.

Cũng chẳng có nhiều điều đáng bàn, vài ngày sau chúng tôi trở lại Tế Nam. Tôi với chú Ba đến bệnh viện Phan Tử đang nằm làm thủ tục. Phan Tử vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, đến giờ còn đang hôn mê, tôi và chú Ba quyết định ở lại đó vài ngày. Bàn Tử vừa xuống núi liền chia tay chúng tôi, chỉ để lại một số điện thoại sau này còn liên lạc, tiện tay giao luôn cuốn sách lụa dệt tơ vàng cho chú Ba xử lý.

Hôm nay tôi gọi đến bệnh viện, nghe họ báo Phan Tử vẫn chưa tỉnh, không nén nổi một tiếng thở dài. Bỗng nhiên chú Ba vẻ mặt âm trầm xuất hiện, mở miệng mắng:
Thật là tức chết, lại bị người ta xỏ mũi!


Tôi ngạc nhiên, còn tưởng chú đến chợ đồ cổ bị người ta lừa, liền an ủi:
Chú Ba, đến người từng trải như chú mà còn bị lừa, chứng tỏ vật đó làm rất khéo, chú cứ tiếp tục sang tay bán ra cũng chẳng vấn đề gì.


Chú Ba lấy sách lụa dệt tơ vàng ra, nói với tôi:
Sang tay, sang cái rắm á! Chú không nói đến đồ cổ mà nói đến cái này!


Tôi gần như rớt khỏi giường, kêu to:
Cái gì? Không thể nào!


Chú Ba nói:
Chính xác là thế đấy. Chú đưa đi kiểm tra thì thấy lượng vàng trong vật này có độ tinh khiết rất cao, ở thời đại đó căn bản không thể luyện ra được, đây gần như là một thứ đồ giả hoàn mỹ!


Tôi không thể tin nổi, chú Ba thở dài,
Chú đã sớm hoài nghi, thằng nhóc kia rõ ràng có thể đánh bại huyết thi, vì sao ngay từ đầu cứ một mực chạy trốn, đến cuối cùng mới tiêu diệt cái huyết thi đó? Vì hắn muốn bỏ chúng ta lại mà đi làm chuyện riêng của hắn đó.


Tôi ngạc nhiên nói:
Chẳng lẽ trong lúc chúng ta chạy trốn, hắn đã đi qua cái huyệt động kia, mở quan tài của Lỗ Thương Vương ra? Rồi đem sách lụa tơ vàng giả này bỏ vào? Chuyện này thật vô lý, một người sao có thể làm hết bấy nhiêu chuyện? Hơn nữa quan quách bị dây xích buộc chặt, chỉ cần trước đó có người mở ra, chúng ta nhất định sẽ phát hiện ra dấu vết.


Chú Ba nói:
Mày có xem qua mặt lưng của quan tài không? Hắn vốn là dân đổ đấu, rất có thể hắn đã đào trộm một cái động, trực tiếp đánh tráo sách lụa tơ vàng từ mặt đó!
, nói rồi thở dài:
Đáng tiếc cho chú có đến mười mấy năm kinh nghiệm giang hồ cũng không nhìn ra được, người này quả thực thâm sâu khó lường! Chú vốn chỉ nghĩ hắn là hậu nhân của Phát khâu Trung lang tướng, xem ra lai lịch của hắn không đơn giản như thế.


Tôi thật sự không hiểu:
Chẳng lẽ những thứ viết trên đó đều là giả?


Chú Ba gật gật đầu, giận dữ nói:
Chuyện ghi chép trên đó cũng bốc phét y như trong Sơn Hải kinh, ngày thường nghe được tất không tin, chẳng qua lúc ấy chúng ta bị cái không khí thần bí của cổ mộ cuốn hút nên răm rắp tin theo, bây giờ nhớ lại mới thấy có rất nhiều sơ hở. Hơn nữa nghĩ lại, với trình độ của mày, sao chỉ có thể hiểu được hai phần quan trọng nhất thôi? Những đoạn còn lại đều không hiểu lắm, chứng tỏ hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức cho hai phần đó.


Tôi há hốc mồm, chú Ba thở một hơi thật dài:
Xem ra bí mật Lỗ Vương cung chỉ có mình hắn biết, bây giờ cái mộ đó sụp cả rồi, có muốn vào xem lại cũng không được nữa.


Tôi chợt nhớ ra:
Đúng rồi, đúng rồi, suýt nữa thì cháu quên mất. Chuyến đi này cũng không phải là hoàn toàn toi công, cháu có lấy được một thứ từ trong động!
, nói rồi cuống cuồng lật giở cái túi sau lưng, trong lòng âm thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng có đánh mất đó. Cũng may hộp tử kim vẫn còn, tôi lấy nó ra:
Chính là cái này, cháu lấy nó từ trên tay cái xác hồ ly.


Chú Ba vừa nhìn liền nói:
Đây là hộp mê cung, không gian bên trong chủ yếu để đặt khóa, không chứa được bao nhiêu đồ. Loại hộp này rất khó mở, mày xem
, chú xoay nhẹ đỉnh hộp, bốn góc hộp đồng loạt mở ra, để lộ một cái đĩa quay nhỏ. Trên mặt có tám lỗ, trên mỗi lỗ đều có một con số, rất giống kiểu điện thoại quay số trước đây.
Loại hộp này là hộp mật mã cổ xưa nhất, phải biết mật mã mới mở được.


Tôi nói:
Không đúng, đây là chìa khóa cháu tìm thấy trong miệng nữ thi kia, chú xem đi, cái chìa khóa này có thể cắm vừa vào lỗ khóa kia.


Chú Ba nhận lấy cái chìa khóa, so với lỗ khóa một chút rồi a một tiếng:
Cái chìa khóa này không phải dùng để mở mà là để khóa hộp. Hộp mê cung có thể mở ra bằng mật mã nhưng không thể dùng mật mã khóa lại. Đến khi cháu mở được cái hộp này ra, muốn khóa nó lại phải dùng đến cái chìa khóa đó.


Tôi hỏi chú làm sao tìm được chuyên gia mở loại hộp này, chú Ba suy nghĩ rồi thở dài, nói người như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nếu muốn tìm chi bằng tìm một xưởng kim khí tháo luôn cái nắp xuống cho rồi.

Tôi ngồi thử nửa ngày, cái hộp kia cũng không có chút động tĩnh nào. Đĩa quay có 8 lỗ, mỗi lỗ có 10 cách chọn, tính ra có đến 108 phương án, từ 00000000 đến 99999999, không biết đến đời nào mới thử xong. Chú Ba thấy tôi ngồi đó loay hoay với cái hộp đến xuất thần liền dặn dò tôi vài câu rồi quay về phòng.

Tôi nghĩ lại, trong Lỗ Vương cung có thấy qua thứ gì liên quan đến tám con số không? Trên quan quách bằng đồng đen hình như cũng có mấy con số, nhưng lại không đủ tám; mật mã tám chữ số khác, chẳng lẽ là dãy số 02200059 kia? Làm sao có thể, dãy số này được chạm nổi trên dây lưng của một người Mỹ. Vừa nghĩ đến tôi liền gẩy thử, 0-2-2-0-0-0-5-9, két một tiếng, tôi sững sờ, cái hộp kia phát ra một loạt âm thanh nghe như tiếng dây cót, nắp hộp tự động mở ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đạo Mộ Bút ký.