Chương 4
-
Đảo mộng mơ
- Nguyễn Nhật Ánh
- 3266 chữ
- 2020-05-09 04:18:29
Số từ: 3263
NXB Trẻ
Tin đáp, giản dị. Buông thõng một câu, nó vội vã băng qua cổng mà không để ý phó chúa đảo có đi theo hay không.
Thằng Phàn đứng chờ trong nôn nao. Nó thấy chân tay ngứa ngáy lắm rồi.
Khi nãy, lúc Tin cấm nó vào nhà, Phàn đã muốn leo qua hàng rào nhảy vào cho thằng nhóc bướng bỉnh vài cú đá vào mông nhưng nó không dám. Nó bảo
Tao chấp cả ba mày
, nhưng nó nói cho sướng miệng thế thôi, chứ nó vẫn ngán.
Phàn chưa biết làm thế nào cho hả tức, hai thằng nhóc bất ngờ dẫn xác ra nạp mạng khiến nó như mở cờ trong bụng. Hay lắm! Nó nghĩ. Như vậy thì ông mày khỏi phải liều lĩnh xông vào!
Thằng Phàn nhíu mày nhìn Tin đang băng băng tiến lại, gần như không tin vào mắt mình. Tin xông thẳng tới trước mặt nó như một con sói con.
Con sói con nhe nanh:
- Ai cho phép mày nói động đến ba tao?
Phàn chỉ ngỡ ngàng thôi. Chứ nó sợ cóc gì Tin. Nó phun nước bọt:
- Tự tao cho phép! Được không?
Tin không nói
được
hay
không
. Nó trả lời bằng cách bất thần lao đầu vào bụng đối phương.
Hành động của Tin ra ngoài sự tưởng tượng của thằng Phàn. Nó chẳng đề phòng gì cả, như mèo chả việc gì phải đề phòng chuột. Thế là đầu Tin đâm sầm vào bụng nó, theo kiểu một viên đại bác đâm vào một bức tường.
Thằng Phàn ngã chổng vó, cảm thấy như vừa va phải một viên đại bác thật.
Phó chúa đảo bây giờ mới xuất hiện, đứng sau lưng chúa đảo, vỗ đến rát cả tay, sung sướng và kinh ngạc:
- Hay quá!
Trong mắt Bảy, thằng bạn nó đột nhiên giống như một kỳ quan.
Lồm cồm mãi thằng Phàn mới đứng lên được.
Nó xoa xoa bụng, lại phun nước bọt theo thói quen:
- Mày tới số rồi, Tin!
Một lần nữa Tin trả lời bằng một cú lao đầu tới trước. Nhưng lần này thằng Phàn đã cảnh giác. Nó co chân lên, và tới lượt Tin có cảm tưởng vừa húc phải một viên đại bác.
Đầu gối Phàn thúc ngay đầu Tin khiến thằng bé ngã lăn ra đất, vừa ngã vừa thấy mười mấy ông sao bay lòng vòng trong óc.
Tiếp theo mười mấy ông sao là ông gì to như ông kẹ ngồi lên người nó khiến nó gần như quên mất cách hít thở.
Thằng Phàn cưỡi lên Tin như cưỡi ngựa. Nó vừa nhún nhảy vừa xoán hai tai thằng bé như thể đang véo tai một con ngựa thật:
- Mày đám đánh lại ông mày hử?
Tin cảm giác nó đang rơi xuống một cái hố sâu và thằng Phàn không ngừng xúc từng tảng đất lớn lấp lên người hòng chôn sống nó.
Rất nhiều lần, bằng cả cùi tay lẫn gót chân, quên cả đau nó cố chỏi người dậy nhưng không ăn thua gì. Thằng Phàn nặng như một hòn núi, chả thèm nhúc nhích.
Chỉ đến khi Bảy nhào vô ôm lấy cổ Phàn vật qua một bên thì thằng này mới rớt khỏi yên ngựa.
Ngay cả trong giấc mơ, Bảy cũng chưa một lần nghĩ đến chuyện vật nhau với thằng Phàn. Thậm chí nó tin chắc cho đến khi nó đã già, nó đã chết đi cũng sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Thế mà trong một chớp mắt nó đã bắt gặp mình ôm lấy cổ Phàn, mím môi mím lợi cố vật ngã thằng này để giải thoát cho bạn mình.
Bảy làm điều đó không suy nghĩ. Như có ai xô nó về phía trước và cầm tay nó quàng qua cổ thằng Phàn.
Tin đã lóp ngóp bò dậy được.
Nhưng Bảy lại bị Phàn tóm chặt.
Phàn giữ Bảy bằng một tay, tay kia dộng ình ình vô lưng thằng bé. Nó vung tay đấm túi bụi, vừa hầm hè:
- Cho mày biết thế nào là đánh nhau nè!
Bảy vặn vẹo người, trông nó như một con giun bị phỏng nước sôi, nhưng vẫn không tránh được những cú đấm trút như mưa lên lưng lên cổ.
Đến lượt Tin nhào vô thằng Phàn từ phía sau.
Đã đề phòng, lần này Phàn không để mình bị tập kích.
Tin vừa nhào tới, nó buông Bảy ra và quay phắt lại, tung đòn bằng cả tay lẫn chân.
Tin chỉ gạt được cú đấp, tay tê chồn, nhưng hông lại lãnh nguyên cú đá của đối phương.
Nó ngồi bệt xuống đất, be sườn ê ẩm. Nhưng chỉ trong tích tắc, nó lại nén đau chồn dậy lao vào thằng Phàn.
Phía bên kia, phó chúa đảo Thứ Bảy cũng hăm hở xốc tới.
Trận chiến hoàn toàn không cân sức.
Gần nửa tiếng đồng hồ, Tin và Bảy bị thằng Phàn hạ đo ván không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cứ vừa đứng lên được, hai thằng nhóc lại lì lợm nhào vô Phàn để lãnh một cú đòn mới, lại ngã ra đất.
Có cảm giác như cả hai không biết đau là gì.
Thằng Phàn đấm hoài đâm chán.
Nó có cảm giác nó đang đối đầu với hai người máy.
Nó chỉ sung sướng khi bắt nạt Tin và Bảy để thưởng thức vẻ khiếp sợ ánh lên trong đáy mắt nạn nhân.
Nhưng bữa nay không có gì giống như mọi hôm.
- Tao tha cho tụi mày đó! Tao về đây!
Phàn ngán ngẩm nói, và cất bước bỏ đi.
- Đứng lại đó!
Tin hét lớn, và rượt theo thằng Phàn với cái vẻ rất chi là điên điên.
Phó chúa đảo hào hứng phụ họa:
- Chạy đi đâu?
Thằng Phàn ngoái lại, bắt gặp vẻ say máu của hai thằng nhóc, vội vã co giò chạy thẳng.
Chúa đảo và phó chúa đảo ngồi bệt trên tàu lá dừa, chìa bộ mặt bầm tím, sưng húp vào mắt nhau.
Đến bây giờ chúng mới thấy đau. Rờ tay lên chỗ nào, chỗ nấy nhức nhối, rát bỏng, các khớp xương như rời hẳn ra. Cứ như thể tụi nó vừa thoát ra khỏi một cái cối xay.
Bảy rờ rẫm hai gò má, miệng méo xệch:
- Nó đánh đau thật mày ạ!
- Thì vậy! Nắm tay nó to như quả bưởi mà. - Tin thều thào đáp, không ngừng mân mê dãy xương sườn, như đếm xem có thiếu cái nào không.
Bảy để tay rớt xuống đùi, không phải vì gò má đã bớt đau mà vì đùi nó cũng trầy xước thê thảm.
Đang xuýt xoa, mắt Bảy chợt bừng lên:
- Đau thì đau thật, nhưng hôm nay mình đã đánh nó chạy có cờ.
- Ờ, nó chạy vắt giò lên cổ.
Bảy hào hứng:
- Tụi mình đã không còn sợ nó.
- Ờ, không sợ.
Bảy nhìn bạn, chớp mắt trầm trồ:
- Hôm nay mày gan thật đấy. Tự nhiên lại xông ra đánh nhau với thằng Phàn.
Tin toét miệng cười:
- Tao là chúa đảo mà. Chúa đảo thì không biết sợ ai.
Bảy hơn hớn:
- Ờ, tao cũng không sợ. Tao là phó chúa đảo.
Chúa đảo vượt biển bơi vào đất liền, len lén chui ngã sau vào nhà.
Một lát, chúa đảo xuất hiện cạnh cây cọ với chai dầu trên tay.
Chúa đảo chìa chai dầu cho phó chúa đảo:
- Mày xức đi. Tao xức rồi.
Nhìn phó chúa đảo vừa xức dầu vừa hít hà, chúa đảo nhăn mặt:
- Phó chúa đảo không bao giờ rên rỉ.
- Rát quá.
- Khi nãy tao còn rát hơn mày. Nhưng tao không rên tiếng nào.
Bảy nghiến chặt răng, nhưng chỉ được một lát nó lại bật ra tiếng rên:
- Rát lắm mày ạ.
Tin bĩu môi:
- Vết trầy của mày ăn thua gì. Chỉ như kiến cắn thôi.
Tin dang tay ra:
- Cánh tay của tao bị thanh bảo đao của tên hải tặc Phàn chém suýt đứt lìa, phải loay hoay nối lại mãi mới được, thế mà không hề hé môi.
Bảy vén áo lên định bảo mình bị trường thương của hải tặc đâm lòi ruột nhưng nhác thấy mấy mụn ghẻ quanh lỗ rốn, nó hoảng hồn bỏ vạt áo xuống.
Nhưng chúa đảo không nhìn thấy vẻ luống cuống của tên phó tướng. Chúa đảo đang mải dỏi mắt ngời khơi xa:
- Mày nghe thấy gì không?
- Nghe gì?
- Tiếng sóng vỗ bờ.
- Thủy triều lên hở mày?
- Ờ. Và mưa bắt đầu rơi rồi đó.
Mưa rơi thật, đã vài hạt chấm lên mặt bọn trẻ những chấm lạnh. Bảy quên ngay vết trầy xước tưởng tượng nơi bụng, lật đật nhảy khỏi đống cát:
- Tao về nhé.
Tin hét giật:
- Ê cẩn thận kẻo rơi xuống nước. Vùng biển này cá mập nhiều lắm đó.
Chúa đảo lại vào đất liền.
Lần này ,Tin chạm trán chị Hai ngay cửa bếp.
- Lại chuyện gì đấy! Bỏ tay xuống coi! – Chị Hai nhìn Tin chằm chằm, ánh mắt rọi quanh mặt Tin lúc này đang bị hai bàn tay che kín.
Tin vẫn không buông tay, như thể nó thả tay ra là cái mặt nó rớt luôn xuống đất.
Chị Hai giằng lấy tay Tin, kéo mạnh:
- Gì thế ? Chị xem thủ nào!
- ỐI, đau em! – Tin thụt lui một bước, kêu lên. Chị hai thận trọng gỡ từng ngón tay đứa em, và khi gò má sưng vù của Tin hiện ra trong ánh mắt sáng của ngọn đèn nê-ông trong nhà bếp, chị há hốc miệng:
- Ối! Đánh nhau với đứa nào phải không!
Tin định nói là mình té nhưng nó kịp nhớ ra té trên đống cát thì mặt mày không thể ra thành như vậy, đành ríu rít:
- Dạ.
Rồi nói thêm:
- Tại nó đánh em trước.
- Nó là ai?
- Nó là hải tặc. À quên, nó là thằng Phàn.
Nhưng chị Hai đã kịp nghe thấy:
- Hừ, hải tặc. Em suốt ngày cứ…
Chị hai định mắng thằng em tinh nghịch vài câu cho hả nhưng chị bỗng ngưng bật khi nghe Tin xuýt xoa.
- Đau lắm hả em? – Chị hỏi, lo lắng, bước gần đứa em thêm một chút.
- Đau muốn chết luôn! – Tin rên rỉ, tất nhiên là nó có đau nhưng không đến mức như nó trình diễn.
Tin lại bụm mặt, lần này không phải vì đau mà để lén quan sát phản ứng của người chị qua kẽ tay. Và nó như mở cờ trong bụng khi thấy chị hai quýnh quíu:
- Em đợi chị một chút. Để chị đi lấy muối đắp cho em.
Nhưng nó sung sướng nhất là khi chị hai quay lại với nhúm muối trên tay và câu nói trên môi:
- Em đừng để cho ba mẹ biết là em vừa đánh nhau đấy nhé. Em cứ bảo là em bị té ngã, nghe chưa?
Trẻ con đứa nào mà chẳng có lần té ngã.
Vì vậy mẹ chẳng nói gì đến vết bằm trên mặt Tin. Nhưng mẹ kêu lên trong bữa ăn:
- Sao con suốt ngày nghịch cát thế hả Tin?
- Con không nghịch cát. – Tin chưa kịp nuốt thức ăn, lúng túng đáp.
- Chẳng phải con lăn lê bò toài trên đống cát suốt từ trưa đến chiều sao?
Tin gân cổ:
- Đó không phải là đống cát. Đó là một hòn đảo. Một hòn đảo hoang.
Mẹ múc canh vào chén Tin, thờ ơ:
- Ăn đi con. Chẳng có hòn đảo nào trong nhà ta cả. Con chỉ nghịch cho lắm vào.
Tin rất muốn nói với mẹ đó đích thị là một hòn đảo. Và nó đang cai quản hòn đảo đó. Nhưng nó biết mẹ sẽ không tin.
Tin cũng không thể kể với mẹ chính vì danh dự chúa đảo bị xúc phạm mà nó đã làm một chuyện nó không bao giờ nghĩ nó sẽ làm là xông vào đánh nhau với thằng Phan. Kể chuyện đó ra khác nào tự tố cáo những vết bầm trên mặt nó không hề do té ngã.
Tin ấm ức lắm. Nhưng nó chẳng nghĩ ra một ý tưởng nào hay hơn là đưa mắt nhìn chị Hai.
Nhưng chị Hai đang nhìn chỗ khác.
Chị không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tin. Cũng có thể chị vờ quay mặt đi vì chị thực sự không biết đống cát của Tin có đúng là một hòn đào như nó rêu rao hay không.
Sinh ra Tin, ngoài mẹ còn có ba. Điều đó thật là may.
Ba tặc lưỡi:
- Một hòn đảo hoang à?
Ba rờ rẫm mấy cọng râu lún phún trên cằm, chớp chớp mắt:
- Ờ, có thể là có đấy. Ba có nhìn thấy một hòn đảo trong sân vườn.
Mắt Tin sáng lên:
- Đúng là một hòn đảo mà, phải không ba?
Ba gật đầu:
- Đúng rồi. Và trên hòn đảo có mấy cây cọ.
Tin sung sướng:
- Con đã đi lạc vào hòn đảo đó.
Ba gật đầu:
- Ba đã nhìn thấy con trên hòn đảo.
- Ba nhìn bằng ống dòm hả ba?
- Tất nhiên rồi. Không có ống dòm thì không thể nhìn xa như thế.
Ba chép miệng:
- Nhưng không có thuyện bè nào tới vùng biển đó nên ba không lên đảo được.
Tin đồng tình:
- Đó là vùng biển dữ, ba à. Sóng rất lớn. và rất nhiều cá mập.
Ba không nhìn thấy cái nhún vai của mẹ, hào hứng phụ họa:
- Ờ, cá mập luôn nguy hiểm với người đi biển. Nhất là loại cá mập trắng.
Ba và Tin say sưa nói về hòn đảo, như thể đang bàn về một cuốn phim phiêu lưu hấp dẫn.
Trong khi mẹ nhăn mặt thì chị hai tủm tỉm cười. Trán mẹ giãn ra, cuối cùng ba dặn Tin:
- Nhưng dù sao thì cũng không nên phơi mình trên đảo khi trời nắng gắt. Con sẽ cảm đấy.
Tin khoe với Bảy, khi hai đứa sánh vai dọc đường đến lớp sáng hôm sau:
- Hôm qua mẹ tao bảo chỗ tụi mình chơi đùa chỉ là một đóng cát, nhưng ba tao thì tin đó là một hòn đảo.
- Ba mày nói thế à?
- Ờ, Ba tao bảo nhờ chiếc ống nhòm mà ba tao đã nhìn thấy tao trên đảo.
Bảy liếm môi:
- Thế ba máy có nhìn thấy tao không?
- Tao không nghe ba tao nói.
- Thế sao mày không nói?
- Tao quên khuấy mất. Tối nay tao sẽ hỏi.
Bảy nhìn vết bầm đã bớt trên mặt bạn:
- Thế ba mẹ mày không hỏi tại sao mặt mày xây xát như thế à?
- Tao bảo tao bị té ngã. Thế là chẳng ai thắc mắc gì.
Bảy buồn rấu:
- Mẹ tao thì khác. Mẹ tao bảo: Mày lại đi đánh nhau với ai hả con?
Bảy mồ côi ba. Nó chỉ còn có mẹ. Mẹ nó rất thương nó, nhưng mẹ nó cũng rất hay la rầy nó.
Tin động lòng:
- Thế sao mày không nói như tao?
- Nói té ngã ư? – Bảy nuốt nước bọt. Nó đưa tay chà lên chóp mũi, thở dài – Tao có nói. Nhưng mẹ tao không tin.
Tự nhiên Tin nói:
- Tại ba mày mất sớm. Nếu ba mày còn sống thế nào ba mày cũng bênh mày.
Con Thắm đang chơi nhảy dây ở góc sân, thấy Bảy và Tin, liền chạy xô lại, miệng reo lên:
- Hôm qua mình thấy hai bạn đánh nhau nè. Lát nữa mình méc cô cho coi.
Tin chột dạ:
- Bịa đi mày! Mày ở đâu mà thấy?
- Gần đó chứ đâu. Lúc đó mình đang đi chợ với mẹ mình.
Nhà con Thắm ở phía sau lưng nhà Bảy, không xa nhà Tin lắm. nghe nó nói, Tin và Bảy tin ngay.
Bảy sầm mặt:
- Mày không được méc cô. Mày méc cô là tụi tao nghĩ chơi với mày đấy.
- Mình cứ méc – Con Thắm bướng bỉnh – Cô giáo đã dặn học trò không được đánh nhau ngoài đường, ai bảo mấy bạn không nghe.
- Tai mày không biết đó thôi! –Tin phân trần – Cái thằng Phàn đánh nhau với tụi tao ấy, nó hung hãn lắm. Nó cứ bắt nạt tụi tao hoài.
- Mình không tin – Con Thắm chun mũi – Hôm qua mình thấy hai bạn rượt nó chạy vắt giò lên cổ rõ ràng.
Tin liếm môi:
- Tại vì hôm qua tao là chúa đảo. Chúa đảo thì không sợ ai hết.
- Chúa đảo gì cơ? – Con Thắm tròn xoe mắt.
Bãy ưỡn ngực ra phía trước, kiêu hãnh:
- Tụi tao có một hòn đảo. Tin là chúa đảo, còn tao là phó chúa đảo. Phó chúa đảo không sợ ai hết.
Bây giờ thì trên đảo hoang đã có ba người.
Con Thắm ngồi lắc lư trên tàu là dừa, toét miệng cười:
- Đống cát này mà hai bạn gọi là hòn đảo.
Tin hừ mũi:
- Nó là hòn đảo.
- Đống cát. - Con Thắm khăng khăng.
- Nó là hòn đảo đấy. - Bảy chỉ tay xuống dòng nước - Mày không thấy đại dương bao quanh chỗ tụi mình ngồi sao.
Con Thắm cười khúc khích:
- Cái mương cạn xợt mà kêu là đại dương.
Tin đỏ mặt:
- Mày nghĩ nó là cái mương thì kệ mày, trong mắt tụi tao nó là đại dương...
Thấy thằng Tin lộ vẻ giận, con Thắm không cười cợt nữa. Nó đưa tay véo môi nghiêm trang:
- Thế hai bạn tin nó là đại dương thật à?
- Chứ sao! - Tin hùng hồn - Tụi tao còn tin trong đại dương này có cá mập nữa.
Bảy phụ họa:
- Cho nên tụi tao không bao giờ lội xuống biển. Mỗi khi đi ra đi vào tụi tao toàn co giò nhảy qua.
Nếu cái mương này quả thực là đại dương thì người ta không thể nhảy qua đại dương như nhảy qua một cái... mương được. Nhưng lúc này con Thắm không để ý đến chi tiết phi lý đó.
Nó cảm thấy bị thuyết phục.
Nó nghĩ: ờ, nếu mình thực lòng tin một cái này là một cái khác thì biết đâu nó sẽ là một cái khác.
Một lý do nữa là nó chưa bao giờ nhìn thấy đảo, càng chưa bao giờ đặt chân lên một hòn đảo.
Nhưng bây giờ, theo lời Tin và Bảy thì nó đang ở trên một hòn đảo. Đó là một cơ hội hiếm hoi mà nó không muốn bỏ lỡ.
Từng chút một, con Thắm dần dần làm quen với cảm giác của một người lạc vào hoang đảo, và nó thấy đó cũng không có gì khó khăn lắm. Còn thú vị là đằng khác.