Chương 1 : Đấu phá thế giới
-
Đấu Phá Thần Lộ
- kaneu
- 1159 chữ
- 2019-08-31 10:19:49
Thiên Du giật mình tỉnh dậy, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía trần nhà. Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng cảm thấy thân thể mệt mỏi và đau đớn vô cùng, từng luồng kí ức xa lạ không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Thân thể này tên là Tiêu Thiên Du, là Tiêu gia dòng thứ đệ tử, năm nay 7 tuổi. Thiên Du mồ côi cha mẹ từ nhỏ, luôn sống khép kín mình. Vì thiên phú tu luyện đấu khí rất kém nên thường hay bị những đứa cùng trang lứa ức hiếp, hắn năm nay 7 tuổi nhưng mới chỉ tu luyện đến đấu khí nhị đoạn mà thôi, thiên phú tu luyện có thể nói là xếp bét trong gia tộc, so với đệ nhất thiên tài Tiêu gia là Tiêu Viêm quả là cách biệt trời và đất.
Tiêu Viêm năm nay cũng 7 tuổi nhưng đã là Ngũ đoạn đấu khí rồi, thiên phú tu luyện chẳng những chấn động Tiêu gia mà còn vang dội khắp Gia Mã đế quốc, là một thiên chi kiêu tử thứ thiệt. Mà chủ nhân cơ thể này cũng là vì đắc tội Tiêu Viêm nên mới bị lũ đàn em của hắn đánh trọng thương rồi chết.
- A đù, anh đây vậy mà xuyên đến đấu phá rồi !! Còn biến thành đứa trẻ nữa, fuck your mom lão tặc thiên, phúc lợi của anh đâu !!!! Azdkxnx....
Đợi tiêu hóa hết mớ kí ức, Thiên Du nhịn không được mà đứng dậy chỉ ngón tay lên trời mà mắng, mọi thứ từ ngữ thô tục mà hắn biết đều được lôi ra, khoảng 10 phút sau Thiên Du mới ngừng lại mà ngồi thở hổn hển.
- Khà khà, mắng hay lắm nhóc ! Ta thấy thích ngươi rồi đó...
Ngay lúc này một giọng nói có phần âm u vang lên phía sau Thiên Du, hắn giật bắn người quay lại, đầy mặt đề phòng quát lớn.
- Ai ??
Đang đứng sau lưng Thiên Du lúc này là một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc bộ đồ trắng tinh, nếu bỏ đi cái kiểu cười bỉ ổi kia thì quả là một chuẩn Bụt Việt Nam.
- Ta !! Hắc hắc, ta có rất nhiều tên, tuy nhiên ngươi có thể gọi ta là Xuyên Việt thần. Ta đến đây chính là để phát phúc lợi xuyên việt cho ngươi đó nhóc con.
- Xuyên việt thần !!!!! Éo giống !!!
Thiên Du một mặt nghi ngờ nhìn cái lão Xuyên Việt thần trước mặt mình, sau đó hắn cho ra một câu trả lời rất phũ.
- Ách !!
Xuyên việt thần đứng hình, câu nói của Thiên Du là một sự đả kích không hề nhỏ với ông.
- Khụ khụ, thôi thôi ngươi mau mau nhận lấy đồ của mình đi. Ta bận lắm không có nhiều thời gian cho ngươi đâu.
Nhìn cái ánh mắt to tròn ngây thơ vô số tội của Thiên Du mà ông ta không thể nào tức giận được, cuối cùng đành phải đánh bài chuồn thôi.
Còn Thiên Du thì đang cười trộm trong lòng, ông thần này cũng vui phết nhỉ !
- Ừm, vậy Thần đại ca. Anh định cho em cái gì vậy ??
Trong lòng cười ngất trời nhưng mặt ngoài Thiên Du lại một bộ nghiêm túc hỏi.
- À cái này thì phải xem may mắn của ngươi thôi !!
Xuyên việt thần một bộ thần bí nói, xong ông ta không biết móc từ đâu ra một cái bao bố màu đen đưa đến trước mặt Thiên Du.
- Ngươi đưa tay vào đây đi, bốc được cái gì thì cái đó là của ngươi !!
Thiên Du nghe vậy thì bán tín bán nghi đưa tay vào trong túi, mò mẫm một hồi thì hắn bỗng cảm giác thấy một vật chạm vào tay mình, ngay lập tức Thiên Du tóm chặt lấy vật đó rồi kéo nó ra.
Trên tay Thiên Du lúc này là một quả cầu thủy tinh với đủ mọi loại màu sắc, giống như một viên bi lớn nhiều màu vậy.
- Cái vẹo gì đây ???
Thiên Du buồn bực hết sức, cứ ngỡ là lấy được thần công thần khí gì không chứ. Ai dè lấy được viên bi này, chẳng lẽ lấy về bắn hay sao ???
- Đồ ngu ngu ngu !!!
Nghe Thiên Du lầm bầm, một mặt ghét bỏ nhìn quả cầu trên tay mà mặt Xuyên Việt thần đen kịt lại. Một truyền thừa của Chân thần lại bị ghét bỏ, đây là cái thế đạo gì đây.
Nhanh như cắt, ông ta cướp lấy quả cầu từ tay Thiên Du rồi đập thẳng vào đầu hắn, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Thiên Du, quả cầu vỡ ra thành vô số điểm sáng li ti đủ màu sắc chui thẳng vào đầu hắn ta. Một luồng tri thức khổng lồ cũng theo đó chảy vào tâm trí Thiên Du, đầu hắn bổng đau đớn như búa bổ, ánh mắt hắn mờ dần rồi hoàn toàn tối đi.
----------!!!!!!!-------
Đêm nay ở Ô Thản thành thật tường hòa, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng khắp mọi nơi, từng ánh sao trên bầu trời đêm nhấp nha nhấp nháy lung linh huyền ảo.
Đêm đã vào khuya, mọi người tại Ô Thản thành lúc này đa số đã ngủ say, chỉ còn một vài kẻ siêng năng đang cố gắng tu luyện đấu khí.
Trong một căn nhà gỗ nhỏ ở Tiêu gia, một đứa bé trai đang ngẩng ngơ đứng bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
- Cha mẹ hai người có khỏe không, con trai bất hiếu không thể bên cạnh hai người. Em trai, nhớ phải ngoan ngoãn chăm sóc cha mẹ đó !!
Nét đau thương hiện ra trên khuôn mặt thanh tú của Thiên Du, hắn đang nhớ về gia đình mình nơi trái đất xa xôi. Đời này kiếp này có lẽ hắn sẽ không còn cơ hội để gặp họ nữa, cứ nghĩ đến đó thì một giọt nước mắt buồn không kìm được khẽ rơi. Nam nhi không phảu không rơi lệ, chỉ là chưa phải lúc mà thôi !!
Thiên Du cứ lặng im đứng đó, rất lâu sau hắn mới khẽ xoay mình bước vào phòng. Trên mặt hắn lúc này còn đâu nét u buồn, có chăng chỉ là sự kiên định vo ngần.
- Nếu ta đã sống lại tại thế giới này thì nhất định ta sẽ sống cho thật tốt, ta muốn đứng trên tất cả, chưởng khống vận mệnh của mình ! Từ nay về sau ta chính là Tiêu Thiên Du, ngao du cửu thiên tiêu diêu thiên hạ !!!!
Một đời truyền kì đã bắt đầu, một tân lịch sử của đại lục sắp được viết lại. Liệu đây là ánh sáng bình minh bắt đầu kỉ nguyên mới hay sẽ là khởi đầu cho sự hủy diệt, không ai biết được hết. Tác cũng không ^^!!