Chương 123: Khúc mắc của mỹ nhân băng.
-
Đế Quốc Mỹ Nữ
- Lam Đậu Sinh Lam Quốc
- 1579 chữ
- 2021-01-20 02:56:06
- Chị Tĩnh, có thể hỏi chị một chuyện không?
Hai người dắt tay, chầm chậm đi trên cây cầu đá nhỏ giữa hồ, Trương Dương hỏi.
- Uh, em hỏi đi!
- Cô giáo Dương hình như không muốn về nhà, có chuyện gì xảy ra à?
Trương Dương nghĩ một chút, nói.
- Em chỉ là có chút tò mò mà thôi, nếu chị cảm thấy không có tiện nói, coi như em không có hỏi.
- Chuyện của cô ấy à …
Hai người xuống cầu, bên cạnh là một thảm cỏ, còn có một hàng dương liễu, mấy khối bàn đá ghế đá, nhưng lúc này đã bị mấy đôi tình nhân chiếm lĩnh, bọn họ chỉ có thể chậm rãi đi đến bên cạnh cây liễu, vị trí gần bên hồ tìm ghế đá dài, Trương Dương lấy khăn giấy cẩn thận lau khô sạch sẽ sau đó mới để cho Dương Tĩnh ngồi xuống, còn mình thì đứng.
Dương tĩnh nhìn anh, cười nói:
- Em cũng ngồi đi, ngốc, đứng để làm gì.
Trương Dương nghĩ, rồi ngồi xuống bên cạnh theo lời cô, vừa sát thân thể của cô, giờ khắc này có thể cảm thấy vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhìn hồ nước lẳng lặng, thời tiết đầu đông ở đây lạnh như băng, một mùi thơm ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa.
Chân Dương Tĩnh cũng rất dài, bởi vì do đi bốt cao, cô cũng không có xỏ tất chân, ghế đá cũng không cao, cho nên cô vừa ngồi xuống, váy tự nhiên cuộn về phía mông, hai cái đùi trắng như tuyết lập tức đập vào mắt Trương Dương, thấy viền quần nhỏ lấp ló, nhìn thật chói mắt mê người.
Nhưng cô hình như cũng không có cảm giác thấy vấn đề gì, nhìn bờ hồ bên kia tối đen như mực, khẽ nói:
- Dương Phi như vậy, là bởi vì Dương gia nợ cô ấy.
Trương Dương nghe xong có chút không rõ:
- Chẳng lẽ cô Dương Phi với chị không phải chị em ruột sao?
- Cũng không phải! Cô ấy là em ruột của chị.
Dương Tĩnh nhặt lên một hòn đá nhỏ dưới đất, ném ra xa, nhảy mấy cái trên mặt nước, điều này làm cho Trương Dương ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến chính mình làm như thế này sẽ bị hệ thống trừ điểm, liền ngoan ngoãn buông tay xuống dưới.
- Em có biết, bố của chị là nhân viên công chức, theo luật không thể sinh đứa con thứ hai.
Dương Tĩnh có chút tiểu đắc ý nhìn kiệt tác của bản thân, mấy cái gợn nước phía trước.
- Vậy à!
Trương Dương nghĩ, cô không nói, bản thân còn giống như không chú ý tới điểm ấy:
- Vậy tại sao bác trai không xảy ra vấn đề gì?
- Bởi vì tình hình rất đặc biệt.
Dương Tĩnh cúi thấp đầu xuống, hình như tâm tình có chút ảm đạm.
- Trước khi mẹ của chị lấy ba, mẹ là một thiếu nữ nhà giàu, ông ngoại chị qua đời sớm, bà ngoại bị quái bệnh, mẹ của chị vào nhà Dương gia không lâu sau đó cũng qua đời, mẹ chị được kế thừa khối tài sản khổng lồ của ông bà ngoại, sự nghiệp của bố cũng rất thành công, tưởng rằng ba người nhà chị có thể sống một cuộc sống vui vẻ mãi mãi, kết quả sau khi sinh chị không lâu, mẹ cũng bị nhiễm dạng quái bệnh như bà chị.
Dương Tĩnh ngừng một chút, nói tiếp:
- Đó là bệnh máu trắng đặc biệt, không có kỳ tích nào xảy ra, do có tính di truyền trong da tộc, mẹ chị còn rất trẻ, ba của chị không chịu buông tay, thầy thuốc đã nói, chỉ có một cách, đó là cấy ghép tủy, nhưng nhóm máu của mẹ chị tương đối đặc biệt, không tìm được người phù hợp, hơn nữa gia tộc nhà mẹ không còn ai, chỉ có chị là trực hệ của mẹ, nhưng nhóm máu của chị lại không phù hợp với mẹ.
- Bác sĩ không còn cách nào nữa, cuối cùng nói, mẹ chị bây giờ có thể chống đỡ được thêm hai ba năm, hãy để cho mẹ sinh thêm người con nữa, xem ra vẫn còn cơ hội.
Cô thở dài, chậm rãi nói:
- Vì thế Phi Phi mới xuất hiện trên thế gian này, cô ấy hoàn toàn không biết rằng bản thân mình được sinh ra đơn thuần chỉ là để cứu tính mạng của mẹ.
- Nhưng số phận trêu cợt con người, nhóm máu của Phi Phi cũng không phù hợp với mẹ, cuối cùng mẹ vẫn qua đời, trước khi lâm chung, mẹ cảm thấy rất có lỗi với Phi Phi, cho nên mẹ còn dặn dò ba, đem toàn bộ cổ phiếu dưới danh nghĩa bản thân mình, chờ Phi Phi lớn lên, toàn bộ sẽ được ghi dưới danh nghĩa Phi Phi, kể từ khi Phi Phi sinh ra, đã là một người cực giàu rồi.
- Mẹ nghĩ như vậy, nhưng khoảng thời gian đó ba có thể là vì mất đi mẹ, tâm tình thật không tốt, cảm thấy Phi Phi vô dụng, ngay cả mẹ của mình cũng không cứu được, cho nên đối với cô ấy rất lạnh nhạt, bởi vậy từ nhỏ Phi Phi luôn sống với ông bà nội.
- Nhưng bảy năm trước, bà nội cũng qua đời, Phi Phi vừa đúng lúc không biết từ đâu biết được mình nhẽ ra không nên xuất hiện trên thế gian này, cô bắt đầu sống khép mình, mà còn cự tuyệt giao tiếp với ba, ba của chị thời gian này đã rất hối hận, nhưng cũng đã không kịp, Phi Phi không có chút tình cảm gì với ba, bất kể ba có bù đắp gì thì cũng không lay chuyển được tâm ý của cô ấy.
- Cuối cùng, cô ấy không chọn học chuyên ngành bác sĩ theo nguyện vọng của ba và ông, còn chủ trương lựa chọn ngoại ngữ, chính là nghĩ có một ngày sẽ xuất ngoại, năm đó khi cô ấy tốt nghiệp, cô ấy đã dọn ra khỏi nhà, trừ ngày lễ tết cô mới trở về nhà thăm ông, còn các ngày khác cô ấy không về.
- Cho nên, Phi Phi hiện tại tính tình lạnh lùng, kỳ thật tất cả đều trách Dương gia.
Dương Tĩnh đứng lên khỏi ghế đá, có chút cô đơn mà nói:
- Nhưng bây giờ ba cũng bắt đầu già rồi, ông ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy với cách hành xử của mình trước kia, nhưng hiện tại ông cũng không biết nên bù đắp như thế nào, hai bố con thậm chí năm năm cũng không nói với nhau câu nào, ba cả đời này cũng không có tái giá, nguyện vọng duy nhất của ông là hi vọng một ngày nào đó Phi Phi sẽ tha thứ, điều này thật không dễ.
- Nhưng vẫn tốt, vì cô ấy cũng chịu nói với chị vài câu.
Dương Tĩnh cúi đầu đột nhiên cười ảm đạm:
- Còn nhớ rõ lần trước chị làm mối cho hai người không? Em có muốn biết tại sao cô ấy đồng ý đi không?
Trương Dương gật gật đầu im lặng nghe, anh cuối cùng đã biết tại sao tính Dương Phi lại lạnh lùng như thế, hơn nữa đoạn tuyệt với nhà Dương Gia, thì ra nguyên nhân là như vậy.
- Kỳ thật rất đơn giản, em xem cô ấy lạnh nhạt không quan tâm những thứ xung quanh, thật ra nội tâm cũng là người cứng rắn, tài sản mà mẹ của chị cho cô ấy lúc trước chỉ có khoảng một trăm hai mươi triệu, nhưng đến khi cô ấy tốt nghiệp đại học tài sản cá nhân của cô ấy đã đạt tới hai trăm triệu rồi, có thể là kế thừa gien của mẹ, cô rất giỏi về quản lý tài sản và đầu tư, có lần chị cố ý kích cô ấy, nói: cô ấy không phải biết đầu tư thị trường chứng khoán sao, chúng tôi hai người mỗi người cầm khoảng mười vạn, một tháng sau xem ai kiếm được nhiều, ai thua phải đi làm một việc theo yêu cầu của người thắng.
Dương Tĩnh nói đến đây, tự dưng cười, mặt đắc ý nói:
- Cô ấy tự cho là mình giỏi về đầu tư quản lý tài sản, mà chị là một người học y, có thể so gì với cô ấy, vì thế liền đánh cuộc với chị.
- Kết quả, lúc cuối tháng, chị kiếm nhiều hơn ba nghìn so với cô ấy. Cô ấy bị chọc tức tại trận! Nhưng cô ấy cũng chấp nhận chịu thua, chị liền cố ý cho cô ấy hai lựa chọn, hoặc là trở về vấn an ba, hoặc là nghe sắp xếp của chị đi gặp mặt, chị biết cô ấy luôn loại bỏ đàn ông, cho nên chị cho rằng cô ấy nhất định sẽ lựa chọn đi gặp ba của chị, kết quả không ngờ tới cô ấy lựa chọn đi gặp em, lúc ấy chị nghĩ, điều này có lẽ là duyên phận, cho nên mới để em gặp mặt cô ấy, dù sao tuổi của hai người xấp xỉ nhau.
Trương Dương nghe vậy, nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười, không ngờ mình là nằm cũng trúng đạn rồi!