• 3,612

Chương 93: Trợn tròn mắt đi.


Ba chị em nhà Hứa gia đi bệnh viện thăm cha các nàng, Kiều Hi Nhi lái con A6 màu hồng, vốn dĩ Trương Dương quen là ngồi ở ghế trước, kết quả Lưu Tử Tuyền ấn hắn xuống chỗ ngồi phía sau, bên cạnh còn có Điền Điềm ngồi, hai đại mỹ nữ một tả một hữu giống áp tải phạm nhân kẹp hắn ở giữa.


- Sư huynh, thành thật khai báo, tối hôm qua mang đến hai mỹ nữ kiếm ở đâu? Rất không tồi đâu, cái cô kia rất được, muốn dáng người có thân hình, muốn Mimi có Mimi, cô bé bộ dạng cũng là mỹ nhân, thoạt nhìn rất ngại ngùng, nhưng em cho anh biết, loại nha đầu này phía dưới thủy nhiều, cực phẩm, chậc chậc. . .


Phía trước Kiều Hi Nhi lái xe vừa nghe vậy, thiếu chút nữa đâm đầu xe vào ven đường, Trương Dương nghe xong, càng đau đầu bộc phát. Hic, ngươi có cần dâm đãng như vậy hay không?


Nhưng vẫn nhịn không được kinh ngạc mà hỏi ngược lại:



- Các cô ấy ở cách vách phòng em, sao không tự đi mà hỏi?


- Tối hôm qua quá muộn, không tiện hỏi.


Lưu Tử Tuyền trợn tròn một đôi mắt to, giống kẻ trộm, nhìn thẳng Trương Dương, còn kém không chảy nước miếng:


- Thế nào, buổi sáng em còn nhìn thấy anh cùng cái cô lớn kia lén lút từ ban công chạy xuống, nhất định là đi làm chuyện xấu hả, ha ha, buổi sáng còn nghe nói đi bệnh viện, chẳng lẽ là có …?


Ôi trời! Nàng làm sao thấy được? Trương Dương theo bản năng vươn tay bịt miệng nàng.


- June, đừng nói bừa, các cô ấy là em vợ của Trương Dương . . . em gái Lộ Lộ, nhưng em nói cái gì, buổi sáng nhìn thấy bọn họ làm sao?


Kiều Hi Nhi lái xe như bay, đồng thời, quay đầu lại nhìn ba người bọn họ một cái.


- Lén lút trên ban công mà!
Lưu Tử Tuyền kéo tay Trương Dương ra, cau mày nhớ lại:


- Cô Đông Đông kia còn mặc có áo ngủ thôi, ha ha, em nhìn thấy cô ấy không mang gọng kính!


Nghe vậy, Trương Dương thiếu chút nữa ói máu, ngươi nói lời đừng có chọn những từ mẫn cảm như vậy biết không, nha đầu kia không thể lưu lại, đến cầm va li mà cất bước.


Kiều Hi Nhi ý vị thâm trường mà liếc nhìn Trương Dương một cái, quay đầu đi, tiếp tục lái xe.


- Không như các cô tưởng tượng như vậy đâu, được không.


Trương Dương hết chỗ nói rồi, nếu không phải Kiều Hi Nhi và Điền Điềm ở đây, sớm đã dùng cường bạo với nha đầu Lưu Tử Tuyền kia . . . Cao thủ bôi nhọ danh dự người khác!


- Cô ấy lo lắng bệnh tình cha của cô ấy.


Trương Dương chủ yếu là muốn giải thích cho Kiều Hi Nhi nghe, Kiều Hi Nhi lái xe như nhanh, nhưng thực rõ ràng, cái lỗ tai của nàng vẫn dựng thẳng, đang nghe Trương Dương giải thích.


- Đêm qua, cha của cô ấy được tiêm vào 10 ml Nam Tinh số 1. . .


- Két . . .
Xe A6 dừng lại với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Lưu Tử Tuyền và Điền Điềm giống như vứt bao cát, đụng vào ghế xe, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau: phát sinh tai nạn xe cộ ư?


Trương Dương đã đoán trước được Kiều Hi Nhi sẽ có loại phản ứng này, đã sớm chuẩn bị, cho nên không hề gì.


Kiều Hi Nhi ló đầu lại đây, nhìn chằm chằm Trương Dương:


- Việc này ngoài giáo sư Thượng Quan, còn có ai biết?


Điền Điềm cùng Lưu Tử Tuyền cũng phản ứng lại, một đám kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Trương Dương, người này điên rồi.


- Ngô Hạo sư huynh, còn có Trịnh giáo sư cùng Đinh giáo sư!


- Cậu thật không biết nặng nhẹ thì thôi, bọn họ tại sao có thể cho cậu xằng bậy như vậy, cậu có biết nếu thí nghiệm thất bại cậu phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm hay không? Vì cái gì cậu không nói cho tôi?


Bộ dáng Kiều Hi Nhi thoạt nhìn là đang nổi giận.


Mà nổi giận, Trương Dương mới phát hiện ra nàng đang quan tâm mình, Trương Dương thở dài, nhìn nàng tựa hồ muốn phun ra lửa giận từ đôi mắt xinh đẹp, có chút bất đắc dĩ mà nói rằng:


- Theo như cậu nói, vậy dược vật cậu cho người ta dùng sao?


Kiều Hi Nhi cắn cắn môi dưới, nghiêng đầu đi, hừ một tiếng, lại mãnh mẽ nhấn ga, mang đến cho Điền Điềm và Lưu Tử Tuyền một trận phong ba mãnh liệt, rồi sau đó hai người hai mặt nhìn nhau, ngày hôm qua ngồi xe nàngcũng không có vấn đề gì mà. Còn tên Trương Dương này sao mà giống như không có việc gì vậy.


Trầm mặc một hồi nhi, Kiều Hi Nhi lại mở miệng hỏi:


- Vậy hiệu quả thì sao, về lý luận, hẳn là thấy hiệu quả rồi?


Trương Dương đang do dự trả lời như thế nào, lại có điện thoại, cầm lên vừa nhìn, là Ngô Hạo.



Mai Đại, trong đại sảnh phòng họp đa công năng, trên đài chủ tịch bày ra hai cái rương mật mã bằng hợp kim, chủ nhân còn chưa tới, nhưng hai bên đã muốn ngồi đầy tân khách, tĩnh chờ lịch sử tính một khắc đã đến.


Chín giờ đúng, khách mời đã ngồi kín chỗ, người chủ trì nghi thức của trường Mai Đại - Lý Quốc Chí ngắn gọn nói tóm tắt mà giới thiệu chương trình hôm nay, sau đó dưới sự hướng dẫn của giáo sư Đinh Bằng Sơn, khách quý may mắn được mời quan sát thay quần áo, đơn giản tiêu độc, sau đó nối đuôi nhau mà cùng Đinh giáo sư tiến vào phòng thí nghiệm phân tử tế bào trường Mai Đại.


Những khách quý có thể được mời quan sát cũng không có nhiều người, chủ yếu có chủ tịch UICC tiến sĩ Hi Nhĩ, thư ký UICC – tiến sĩ Mạt Khắc, chuyên gia ung thư UICC tiến sĩ En Lide, thạc sĩ Đằng Điền Thứ Lang, người xử lý công việc Hoa Hạ trong UICC - Hách viện sĩ, bí thư thị ủy Thành phố Mai Ninh Quốc Triệu Khánh, Phó thị trưởng Hạ Quốc Thanh, chuyên viên cục dược vật Hoa Hạ - Vương Định.


Còn lại là những chuyên gia UICC liên can, còn có các đại biểu cấp quan viên, xí nghiệp … đều bị ở lại đại sảnh phòng họp.


Trong phòng thí nghiệm, toàn bộ thành viên tổ công trình Long Duệ đến đông đủ, chín giờ rưỡi, trên đài thí nghiệm, giáo sư Thượng Quan Hoành thật cẩn thận mà mở ra rương mật mã bằng hợp kim đặt trước mắt, lộ ra một cái lọ ướp lạnh, vạch lớp bảo trì nhiệt độ thấp, phía dưới một khối băng hình vuông, hai bình chứa chất lỏng màu lam nhạt đánh vào mi mắt.


Giáo sư Thượng Quan thật cẩn thận mà lấy ra hai cái bình nhỏ, giới thiệu:


- Các vị, đây là thành quả sau một tháng tỉ mỉ cất lọc của toàn thể nhân viên tổ công trình Long Duệ, Nam Tinh số 1 sơ dạng thuốc thử.


Cơ hồ ánh mắt mọi người nháy mắt bị hấp dẫn đến trên tay của hắn, hai bình nhỏ kia giống như chứa chất lỏng, chính là Nam Tinh số 1 hy vọng chữa khỏi chứng ung thư của nhân loại sao?


- Thượng Quan giáo sư, xin lỗi, quấy rầy một chút, trước khi ngài tiến hành thực nghiệm, có thể cho chúng tôi chụp một tấm ảnh hay không?


Tiến sĩ En Lide mang theo một tia kích động, thật cẩn thận hỏi han.


Thượng Quan Hoành sửng sốt một chút, sau đó nhìn bọn họ một cái, mỉm cười đáp:


- Đương nhiên có thể!
Những người ở chỗ này vô cùng kích động, cho dù là Đằng Điền Thứ Lang, vẻ mặt đen sì cũng theo bản năng mà lấy ra di động, nhưng lập tức thả di động, dùng một tia cười mang theo giễu cợt nhìn Thượng Quan Hoành.


- Như vậy, các vị tiên sinh, chúng ta bắt đầu.


Giáo sư Thượng Quan Hoành nháy mắt ý bảo Kiều Hi Nhi và Lưu Tử Tuyền bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng.


Thực nghiệm bắt đầu, ba mươi con chuột bạch mang theo 3ml tế bào bị lấy ra, mỗi con chuột bạch đều được đặt ký hiệu, trên người chúng nó sớm được tiêm vàokháng thể bất đồng, cơ hồ bao gồm đủ chủng loại ung thư mà nhân loại chủ yếu gặp phải.


- Từ từ, Thượng Quan giáo sư, tôi không muốn mạo phạm các ông, nhưng nếu như tôi không có nhớ lầm, thuốc thí nghiệm không phải là có 50ml sao?


Tiến sĩ Hi Nhĩ có chút kỳ quái mà nhìn nhìn tư liệu trong tay, mở miệng nhẹ giọng hỏi.


Thượng Quan Hoành nhìn nhìn bí thư Triệu cũng đầy nghi vấn, còn có Đằng Điền Thứ Lang đang nóng lòng muốn thử cũng muốn mở miệng, thản nhiên mà hồi đáp:


- Đúng vậy, chúng tôi còn có 15 ml thuốc thử, nhưng chúng tôi lâm thời quyết định, dùng nó làm một thí nghiệm chúng tôi tạm thời giữ bí mật, chờ thí nghiệm có kết quả, chúng tôi có thể công bố với các vị.


- Phải không vậy? Thượng Quan giáo sư, theo tôi được biết, 10ml thuốc thử khác đã bị quý trường dùng để làm thí nghiệm trên cơ thể sống, không phải sao?


Vẫn luôn bảo trì im miệng không nói, Đằng Điền Thứ Lang rốt cục không nhanh không chậm mà mở miệng nói.


- Thí nghiệm trên cơ thể sống? Đây có thật không?


Tiến sĩ Hi Nhĩ sắc mặt không khỏi biến đổi.


Chương 93-2: Trợn tròn mắt đi. (2)
Đằng Điền Thứ Lang đắc ý quơ quơ di động trong tay, nói rằng:


- Đương nhiên là thật rồi, hơn nữa người này hiện tại đang nằm ngay tại Bệnh viện Trung Sơn phụ thuộc Mai Đại, người bệnh tên gọi là Hứa Mao Căn, tôi đây có ảnh chụp, chủ tịch các hạ, Thượng Quan giáo sư, dùng một loại dược vật chưa được chứng thực làm thí nghiệm trên cơ thể người, loại hành vi này có phải hẳn là luôn bị UICC khiển trách hay không? Hơn nữa loại hành vi này có lẽ cũng phạm vào pháp luật quý quốc.


- Giáo sư Thượng Quan, thạc sĩ Đằng Điền Thứ Lang nói là sự thật sao?


Sắc mặt tiến sĩ Hi Nhĩ ác liệt mà nhìn chằm chằm giáo sư Thượng Quan Hoành, tuy rằng người ta muốn chọn dùng phương thức gì để nghiệm chứng dược vật đều không có gì đáng trách, cũng không nên từ UICC đến xen vào việc của người khác, nhưng phương thức tư duy của người phương Tây để cho hắn theo bản năng mà đưa ra nghi ngờ.


Thượng Quan giáo sư nhìn Hi Nhĩ một cái, sau đó gật gật đầu thở dài nói:


- Không sai, đúng như Đằng Điền Thứ Lang nói, chúng ta đã sử dụng 10 ml thuốc thử vào thân thể người bệnh để nghiệm chứng lâm sàng.


- Giáo sư Thượng Quan, các vị cũng biết hành vi như vậy. . .


Tiến sĩ Hi Nhĩ do dự một chút, trong đầu châm chước từ ngữ chính mình nên dùng, tuy rằng hắn cảm thấy hành vi như vậy không thể tha thứ, nhưng nếu Nam Tinh số 1 có hiệu quả chữa khỏi đối với u ác tính, như vậy nếu tìm từ ngữ quá nghiêm khắc mà nói, thế tất ảnh hưởng hợp tác ngày sau, hắn cũng không muốn như vậy.


Hắn nhìn Đằng Điền Thứ Lang một cái, trong mắt lộ ra một tia phức tạp. Tên đáng chết, cho dù người ta thật sự làm như vậy, liên quan cái rắm gì ông? Ông giấu ở trong lòng không tốt sao, thế nào cũng phải nói ra để ta khó xử.


- Khụ. . . Thượng Quan giáo sư, tôi vô tình mạo phạm, nhưng không biết pháp luật quý quốc có nghiêm khắc quy định đối với cái này . . .


- Yên tâm, tiến sĩ Hi Nhĩ.
Giáo sư Thượng Quan Hoành nhìn nhìn bí thư Triệu, mỉm cười nói:


- Pháp luật quốc gia của tôi minh xác quy định, nghiêm cấm hết thảy thí nghiệm chưa được pháp luật công nhận trên cơ thể sống, tôi tự biết điểm này.


- Như vậy. . .
- Rất đơn giản.
Giáo sư Thượng Quan Hoành mang theo một tia mỉm cười thản nhiên, nhìn nhìn Trương Dương trong đám người hỗn loạn, sau đó đem ánh mắt thu trở về, phóng tới trên người Đằng Điền Thứ Lang, nói rằng:


- Không bằng chúng ta hỏi trước thạc sĩ Đằng Điền là làm thế nào biết tin tức này được không?


- Cái này. . .
Đằng Điền chần chờ một chút.
- Thạc sĩ Đằng Điền, phiền ông nói cho chúng tôi biết, ông làm như thế nào biết được tin tức này, dù sao chưa được cho phép đã thí nghiệm cơ thể sống, đây chính là bị lên án nghiêm khắc, nếu lên án cái này là sai lầm, như vậy tôi cảm thấy ông nên đưa ra một cái giải thích hợp lý.


Tiến sĩ Hi Nhĩ nhìn toàn bộ thực nghiệm có vẻ bị Đằng Điền làm lỡ, trong lòng cũng là có chút phát cáu.


- Tốt thôi, vậy tôi liền nói trắng ra là được.


Đằng Điền nhìn ánh mắt vô số người khó chịu, có chút không chịu nổi, đều tự trách mình quá nóng vội, đem vũ khí bí mật này hấp thụ ánh sáng, hẳn là nên nói trong hội ký giả mới đúng.


- Thất Đằng dược nghiệp quốc gia của tôi và Bạch thị dược nghiệp của quý quốc có quan hệ hợp tác tốt đẹp, một người y sĩ trưởng quan hệ tốt đẹp cùng Bạch thị dược nghiệp đêm qua cũng đã tham dự với các ông thí nghiệm tân dược trên cơ thể sống phi pháp, chúng tôi mới biết được tin. Đương nhiên tôi vô tình mạo phạm, chỉ là cảm thấy có lẽ phải nhắc nhở chủ tịch các hạ, cái dược vật này có phương diện không tích cực, trắng trợn mà xâm phạm nhân quyền của nhân loại, đây là vô đạo đức.


Đằng Điền một hơi phun ra toàn bộ ấp ủ trong lòng, rồi sau đó nhìn chằm chằm Thượng Quan Hoành, ta xem ngươi còn có lý do gì thoái thác.


Thượng Quan Hoành liếc mắt nhìn hắn, không chút để ý mà cười nói:


- Tiến sĩ Đằng Điền, ông nói rất hay, nếu tổ tiên của các ông cũng có lương tri như vậy thì tốt, tôi có thể trả lời ông, nhưng trước khi trả lời ông, ông có thể trả lời tôi thêm một chuyện không?


Đằng Điền xấu hổ mà gật gật đầu, hắn hiện tại, sau khi nhìn thấy Thượng Quan Hoành bình tĩnh như thế, cảm thấy sự tình có chút không ổn, bởi vậy ngoài gật đầu cũng không tiện nói thêm cái gì.


- Ông có thuốc dược cùng sản phẩm bảo vệ sức khoẻ (thực phẩm chức năng) khác nhau như thế nào không?


Giáo sư Thượng Quan Hoành dùng một vẻ mặt như mèo vờn chuột nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.


Đằng Điền có chút do dự mà đáp:
- Thượng Quan giáo sư, tôi đương nhiên biết, một cái là mục đích trị liệu, còn một cái mục đích là điều tiết cơ năng sinh lý . . .


- Còn không?
- Còn nữa ư?
Đằng Điền vươn tay lấy ra một cái khăn tay từ trong túi, xoa xoa mồ hôi không tồn tại:


- Xin Thượng Quan giáo sư thuyết minh.
- Ông không biết thuốc bảo vệ sức khỏe là không cần tiến hành nhiều thí nghiệm lâm sàng cũng có thể đưa ra thị trường sao? Làm và không làm, đều quyết định bởi với nhà sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, thật bất hạnh, Nam Tinh số 1 của chúng tôi chỉ là một sản phẩm bảo vệ sức khoẻ mà thôi, cho nên hiện tại có vấn đề sao?


- Sản phẩm bảo vệ sức khoẻ?
Không chỉ nói Đằng Điền Thứ Lang trừng lớn tròng mắt, mà ngay cả tiến sĩ Hi Nhĩ cũng lắc đầu liên tục, thứ này cùng sản phẩm bảo vệ sức khoẻ có quan hệ gì chứ, dược vật có thể trị được ung thư mà ông dám nói là sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, ông hơi quá đáng rồi.


- Chúng tôi có thể xác định nó là sản phẩm bảo vệ sức khỏe, bởi vì thành phần của chúng nó thuần túy là từ trong thực vật phổ thông luyện ra, vô hại đối với nhân thể, càng mấu chốt chính là tác dụng chính của nó chính là đề cao khả năng miễn dịch nhân thể, do đó tiêu trừ tế bào ung thư, cơ chế như vậy cùng sản phẩm bảo vệ sức khỏe có thể phân biệt được sao?


- Chúng tôi có thể công bố thành phần của nó, nếu yêu cầu, đương nhiên đây có thể là mười năm sau, hai mươi năm sau…


Giáo sư Thượng Quan Hoành nhìn nhìn Đằng Điền Thứ Lang, tiếp tục nói rằng:


- Như vậy hiện tại, xin ông nói cho tôi biết, một người bệnh tiêm vào sản phẩm bảo vệ sức khoẻ chúng tôi cung cấp, mà còn …


Giáo sư Thượng Quan hoành giơ tay lên nhìn nhìn đồng hồ tay của mình, mang theo một tia đùa cợt ý tứ hàm xúc nhìn đằng điền tiếp tục nói rằng:


- Mà trong vòng hơn 9 giờ đồng hồ hoàn toàn tiêu diệt tế bào ung thư trong cơ thể, cái này gọi là thí nghiệm phi pháp trên cơ thể sống sao?


Mọi người đều sợ ngây người, đương nhiên không phải rối rắm trong cái thực nghiệm trên cơ thể sống, hay là vấn đề bản thân nó là sản phẩm bảo vệ sức khoẻ hay là thuốc dược, mà là lời nói của Thượng Quan Hoành, hơn chín giờ hoàn toàn ức chế được tế bào u ác tính!


Ôi trời, đây là kỳ tích!
Ai còn quan tâm ông nói cái gì mà sản phẩm bảo vệ sức khoẻ hay là thuốc dược, ông gọi nó tên là Cái Đuôi cũng có thể, mấu chốt là nó thật sự có tác dụng, nhưng trong vòng hơn 9 giờ đồng hồ chữa khỏi, đây là thần, vô cùng đặc biệt!


- Giáo sư Thượng Quan, đây có phải sự thật không?


Tiến sĩ Hi Nhĩ đôi môi run nhè nhẹ, một đôi tròng mắt xanh lam xuyên thấu qua cặp kính thật dày gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Quan Hoành, chờ hắn hồi đáp. Xem ra người ta đã có đầy đủ chuẩn bị, mới dám nói ra lời như thế. Người Hoa Hạ có câu ngạn ngữ nói cái gì tới, ắt tới, cẩn tắc vô áy náy, đây không phải là tác phong của người Hoa Hạ sao? Người ta đã sớm xác định khả thi mới quyết định tuyên bố vào hôm nay.


Hắn trắc mắt nhìn nhìn Đằng Điền Thứ Lang bên cạnh, trong lòng bất mãn: người Cúc Hoa chết tiệt này, ngươi làm loạn gì chứ! Nếu bởi vậy mà UICC bị người gia ghét, ta không ngại cho ngươi về nhà, hừ!


- Đương nhiên là thật, nếu các vị đồng ý, hiện tại có thể xem một chút thực nghiệm của chúng tôi.


Giáo sư Thượng Quan Hoành ảm đạm cười, nói.


Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Quốc Mỹ Nữ.