Chương 12: Lửa dục
-
Đế Quốc Thiên Phong
- Duyên Phận
- 2464 chữ
- 2019-03-09 09:39:19
Thù hận giữa con người với nhau, há chỉ vì một câu nói của Hoàng đế là có thể hóa giải được sao? Dù cho Thiển Thủy Thanh có thể đến với Vân Nghê như ý nguyện, hắn sẽ bằng lòng bỏ qua tất cả, nhưng Nam Sơn Nhạc có thể nhịn được nỗi nhục này sao? Nam Vô Thương có thể nhịn được nỗi nhục này sao? Mặc dù Thương Dã Vọng rất anh minh, nhưng lần này cũng đã tính sai vì kiêu căng, lại thêm tự tin quá mức.
Có lẽ đây cũng là căn bệnh chung của các Hoàng đế trong thiên hạ từ xưa tới nay.
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh vừa mới ra khỏi cung Phong Tuyết, hắn ngửa mặt lên trời thở ra một hơi thật dài.
Hắn biết rằng, thời điểm mà mình ước mơ tha thiết rốt cục đã tới.
Từ đầu tới cuối, hắn vẫn chưa bao giờ quên mục đích mà mình theo đuổi. Vân Nghê, rốt cục nàng đã có thể vào Thiển gia, trở thành thê tử của ta!
Nghĩ vậy, hắn vui vẻ nở nụ cười, nhờ nỗi vui này, sự căng thẳng do tranh đấu gay gắt với Nam Sơn Nhạc đã bị hắn hoàn toàn gạt qua một bên. Hắn biết ngày mai Thương Dã Vọng sẽ tuyên bố một tin tức khiến cho mọi người khiếp sợ, nhưng hắn cũng biết rằng, chính hắn cũng mang tới cho ông ta một tin tức cũng khiến người khiếp sợ không kém.
Bất cứ chuyện gì, nếu có chuẩn bị, vậy mới có thể nên chuyện, không có chuẩn bị, ắt khó mà thành. Dù là Hoàng đế cũng khó có thể ngăn cản trận tranh chấp tới cùng này.
Lúc này hắn tha hồ hít thở không khí trong lành của thế giới này, chưa bao giờ cảm thấy thế giới này tươi đẹp như vậy...
Đột nhiên có một chiếc xe ngựa dừng phắt lại trước mặt Thiển Thủy Thanh, những hoa văn trên thân xe trông vô cùng quen thuộc. Trong nháy mắt, dường như Thiển Thủy Thanh đã trở về quãng thời gian mà hắn vừa tham gia vào quân ngũ...
Xa phu là một hán tử cụt một tay, hắn ghìm cương ngựa lại, giọng nói đầy vẻ trêu ghẹo:
- Nếu như Thiển Tướng quân không chê xe ngựa chậm, vậy xin mời lên xe cùng đi với tiểu thư của ta về phủ!
Trong ngực Thiển Thủy Thanh nhất thời nóng lên như lửa đốt.
O0o
Trong xe ngựa, Thiển Thủy Thanh ngồi đối diện với Vân Nghê.
Những lời chất chứa trong lòng của bọn họ trong thời gian xa cách, nhưng vừa lên tới miệng lại bị nuốt ngược vào lòng, chỉ mỉm cười khúc khích, cuối cùng biến thành một nụ hôn tưởng chừng như ngạt thở.
Đôi tình nhân này sau một thời gian dài thương nhớ, rốt cục đã được ở trong vòng tay nhau.
Đôi môi mềm mại của Vân Nghê hôn lên mặt Thiển Thủy Thanh như mưa bấc, không sót một tấc thịt da nào. Tình cảm yêu thương đè nén bấy lâu nay trong khoảnh khắc này chợt bùng lên như núi lửa phun trào, sức nóng rừng rực của nó đủ để làm tan chảy tất cả mọi thứ. Khi tình cảm trong lòng dâng lên tới mức một nụ hôn không thể nào biểu lộ được hết, chuyện tiến xa thêm một bước là chuyện tự nhiên...
Thiển Thủy Thanh hối hả lột bỏ xiêm y của Vân Nghê, Vân Nghê cũng hấp tấp làm theo, thậm chí ngay cả nỗi e ấp thẹn thùng cũng hoàn toàn vứt bỏ...
Chỉ trong khoảnh khác, cả hai đã hoàn toàn không còn chút gì trên người, lại bắt đầu hôn nhau hết sức cuồng nhiệt, lần này là hôn khắp cả người nhau...
- Thủy Thanh, thiếp nhớ chàng, thiếp nhớ chàng mỗi giây mỗi phút!
- Vân Nghê, ta muốn nàng, ta muốn nàng mỗi giây mỗi phút!
Có lẽ do nam nữ vốn trời sinh khác hẳn nhau, cho nên lời thân mật dành cho nhau cũng khác nhau. Tình yêu của Thiển Thủy Thanh bộc lộ ra điên cuồng, thẳng thắn, vừa có tình yêu vừa có lửa dục, còn Vân Nghê dịu dàng đón nhận tất cả cử chỉ thô lỗ của người mình yêu, bằng lòng hiến dâng tất cả...
Trong xe ngựa lúc này, ngọn lửa của tình yêu và dục vọng cùng bốc lên làm cho ấm áp khoảng không nhỏ hẹp. Muốn cho không có bất cứ người nào có thể quấy rầy thế giới riêng tư của hai người bọn họ, Phương Báo đánh xe vào một góc vắng vẻ, sau đó tìm một chỗ cách đó không xa, ngồi đợi, vừa cảnh giác quan sát chung quanh, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn xe ngựa rung chuyển với ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Thiển Thủy Thanh đang điên cuồng hùng hục trên người Vân Nghê, gần như phóng xuất ra toàn bộ dục vọng và tinh lực của mình, giao hết cho người mình yêu.
Vân Nghê lớn tiếng rên rỉ, mồ hôi đọng từng giọt lớn trên mặt của nàng. Trong lúc bị lửa dục thiêu đốt, nàng càng xinh đẹp hơn lúc bình thường, gương mặt ửng lên một màu phấn hồng vô cùng hấp dẫn. Ánh mắt của nàng dừng trên thân thể Thiển Thủy Thanh, vừa chịu đựng những đợt tấn công mãnh liệt của hắn, vừa đưa tay vuốt ve những vết sẹo trên người hắn.
Thiển Thủy Thanh trở nên đen hơn trước, đó là kết quả của chuyện bôn ba lâu ngày dài tháng chiến đấu bên ngoài, dầm mưa dãi nắng, nhưng cũng đã trở nên cường tráng hơn. Hiện giờ dường như hình ảnh một thư sinh nho nhã của hắn đã trở nên phai mờ đi, lại tăng thêm một chút khí phách hào sảng đặc biệt của quân nhân.
Trên người Thiển Thủy Thanh có rất nhiều vết sẹo, nhưng đây cũng là vốn quý mà chỉ có lão binh mới có tư cách chỉ vào để khoác lác với người khác, cũng chính là nỗi kiêu ngạo của quân nhân.
Ánh mắt hắn ngắm nhìn Vân Nghê dịu dàng hơn trước, đây là nữ nhân duy nhất có thể khiến cho hắn trút bỏ những băn khoăn trong lòng không hề nghĩ ngợi đến ngày mai sau khi lần lượt trải qua vô số lần chinh chiến máu lửa chốn sa trường. Nàng cũng là nữ nhân duy nhất mà hắn có thể gục vào lòng thoải mái ngủ thẳng giấc cho đến sáng mai mà không cần phải trằn trọc, đêm không ngủ được. Nàng cũng là nữ nhân duy nhất có thể làm cho tâm trạng hắn trở nên bình tĩnh, không cần khẩn trương như những khi đối diện với những trường tranh chấp đầy mưa máu gió tanh.
- Vân Nghê, ta yêu nàng, bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất có thể làm cho ta cảm thấy rằng mình đang tồn tại!
Thiển Thủy Thanh nói như vậy.
Vân Nghê chỉ cười:
- Chàng là lãng tử lưu lạc bên ngoài, người như vậy, luôn rất nhớ tới gia đình!
Thiển Thủy Thanh cũng cười:
- Đúng vậy, đúng là như vậy, chỉ có người đi khỏi nhà quá xa mới có thể tìm được đường trở về nhà. Mà hiện tại, rốt cục ta cũng đã tìm được.
Vân Nghê khẽ ừ hử một tiếng, tỏ ra thỏa mãn, say đắm trong lời nói như mật ngọt của Thiển Thủy Thanh.
Nỗi khổ tương tư trước kia làm cho nàng gần như dứt ruột, trong giờ phút này đã trở thành một quả ngon mà nàng đang không ngừng nhấm nháp, trở thành cảm giác khổ tận cam lai, hồi ức hết sức ngọt ngào, một quãng đời khắc cốt ghi xương vĩnh viễn không quên.
Tay trong tay thủ thỉ, tất cả tạp niệm đều bị gạt bỏ sang bên.
Tất cả những được mất thắng thua, công danh lợi lộc đều biến mất khỏi đầu, không còn thấy đâu nữa. Chỉ có niềm vui còn lại mà thôi, cái đang cảm nhận được chỉ có thân thể ấm áp của tình nhân đang nằm trong lòng mình, ngoài ra không còn gì khác.
Trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc thẹn thùng của hai người. Sau một tiếng thở dài cuối cùng, để cho tất cả tinh lực mặc sức phóng ra, đưa cả hai đồng thời bay lên đỉnh của cơn thủy triều cực khoái.
Đến khi thủy triều đã lui đi, Thiển Thủy Thanh thở hồng hộc nằm bên cạnh Vân Nghê, dù cho giết hàng trăm tên địch cũng không cảm thấy mệt mỏi như giờ phút này. Mà Vân Nghê lại hết sức thẹn thùng giấu mặt trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực Thiển Thủy Thanh, dường như nàng nghĩ làm như vậy là có thể quên đi một màn xấu hổ vừa rồi.
Nhưng vẫn còn có những giọt mồ hôi trên người làm chứng, vẫn còn những dấu móng tay của nàng trên thân thể tình nhân. Thì ra vừa rồi trong sự sung sướng điên cuồng, nàng đã cào cấu nhân thể Thiển Thủy Thanh như vậy...
Nàng đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, rất rất lâu...
Nàng chậm rãi nói:
- Mỗi một lần nghe được tin tức của chàng, người ta đều cảm thấy lo lắng không yên!
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Từ lúc gặp nàng lần đầu tiên, ta nhất định phải sống sót trong gió to sóng dữ.
Vân Nghê ngẩng mặt lên:
- Gió to sóng dữ...thiếp không muốn chàng bị lật thuyền.
- Thủy thủ thường hát rằng: "Nếu như không trải qua mưa bão, làm sao thấy được ánh cầu vồng!"
Vân Nghê lại rúc vào lòng hắn:
- Vậy hiện tại chàng đã thấy được cầu vồng hay chưa?
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Đâu chỉ thấy mà thôi, cầu vồng trong mây kia đã sớm lọt vào tay ta, tất cả những bí mật sâu kín nhất ta đều đã nhìn thấy, tất cả đều đã thuộc về ta. (Chữ Nghê trong tên Vân Nghê có nghĩa là cầu vồng.)
Vân Nghê cười thẹn thùng đấm Thiển Thủy Thanh thùm thụp, nhưng bị hắn ôm chặt lại, tặng cho nàng một nụ hôn thật dài mà cuồng nhiệt. Hắn hôn lâu tới nỗi Vân Nghê gần ngạt thở, phải vùng vẫy một trận mới đẩy hắn ra được.
Nàng trừng đôi mắt to tròn nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Dường như chàng không chỉ được mỗi cầu vồng trong mây mà thôi phải không? Hiện tại Dạ Oanh, ái phi Chỉ Thủy, thậm chí danh kỹ sông Hoài đều đã nằm trong tay chàng!
Thiển Thủy Thanh khổ sở nói:
- Ghen không phải là một đức tính tốt trong thời đại này!
Vân Nghê lại trừng mắt:
- Nhưng thiếp vẫn phải ghen!
Thiển Thủy Thanh chỉ có thể cười xòa nhận lỗi.
Xưa nay Vân Nghê vốn là người hiền dịu, nhưng lúc này thấy Thiển Thủy Thanh đuối lý, lập tức thừa cơ hội này lập ra ba điều ràng buộc với hắn: Thứ nhất, không được có mới nới cũ; thứ hai, kẻ tới trước là lớn; thứ ba chính là mãi luôn luôn tôn trọng nâng niu Vân đại tiểu thư, không thể trái ý chỉ của lão bà.
Một người cảm thấy trong lòng có lỗi, một kẻ cố ý tức giận, Thiển Thủy Thanh bị Vân Nghê hiếp đáp tơi bời. Khí thế hào hùng ngày xưa từng rong ruổi sa trường, đến chỗ nào là địch kinh sợ đến đó giờ đây còn đâu nữa. Oai phong của Thiên Phong Huyết Hồ không còn sót lại chút nào, giờ đây đã bị lão bà quản lý vô cùng chặt chẽ, bị ép buộc phải ký kết ba điều ràng buộc, từ đây về sau chỉ nghe theo lệnh lão bà mà thôi, bất kể chịu bao nhiêu cực khổ cũng cam lòng.
Vân đại tiểu thư nhận được ích lợi càng trở nên vui vẻ hơn, ngắm nét đẹp mỹ miều của Vân Nghê, hào tình trong lòng Thiển Thủy Thanh đột nhiên quật khởi, ý chí chiến đấu trào dâng, hắn nhẹ giọng nói:
- Ta cho nàng tất cả dục vọng và năng lượng!
Vân Nghê kinh ngạc mở to đôi mắt, nàng đã cảm nhận được thân thể của tình nhân mình có điều biến hóa, ngay khi vừa ký kết điều ước xong xuôi, Thiển Thủy Thanh đã mặc giáp ra trận, chuẩn bị tấn công lần thứ hai.
Sau này sẽ phải trả giá, giờ đây phải lập tức kiếm chút lời, Thiển Thủy Thanh làm cho Vân Nghê cảm thấy lửa dục trào dâng, hơi thở hổn hển, cuối cùng nàng đã hoàn toàn chìm đắm vào cơn thủy triều dục vọng điên cuồng...
O0o
Đến khi mưa tạnh gió ngừng, trời đã về chiều.
Thiển Thủy Thanh cố gắng không ngừng, Vân Nghê ba lần mai nở, cả hai đắm chìm vào thế giới khoái lạc, mãi đến bây giờ mới chịu dừng, chợt nhớ ra còn có nhiều chuyện quan trọng chưa nói với nhau.
Vân Nghê khẩn trương hỏi Thiển Thủy Thanh:
- Ý của bệ hạ ra sao?
- Bệ hạ đã đồng ý làm chủ cho hai ta, sẽ đem gả nàng cho ta!
Vân Nghê phấn khởi tặng cho Thiển Thủy Thanh một nụ hôn cuồng nhiệt, lúc này thật sự là chim về tổ, không còn phải lo lắng như xưa.
Thiển Thủy Thanh lại nói:
- Tuy nhiên bệ hạ không cho ta tranh đấu cùng Nam Thừa tướng nữa, đối với ông ta mà nói, thần tử trong thiên hạ an phận thủ thường vì nước cống hiến mới là chuyện tốt.
- E rằng Nam Thừa tướng sẽ không chấp nhận kết cục như vậy.
- Đó là lẽ đương nhiên, chính vì lo lắng đến khả năng này, cho nên ta phải giết chết Nam Hoán Lâm trước khi tới thành Thương Thiên. Nếu không với tính tình ẩn nhẫn của Nam Sơn Nhạc, nói không chừng sẽ chịu nhịn chúng ta vài năm, đến lúc đó muốn trừ khử lão ta sẽ vô cùng khó khăn. Cho dù bây giờ Nam gia có thể nhẫn nhịn chuyện ta cướp đi nàng, nhưng không thể nào nhịn được chuyện cái chết của Nam Hoán Lâm, càng không thể nhịn nỗi nhục bị ta đem quân áp bức phủ Thừa tướng, vì nếu nhẫn nhịn sẽ làm cho danh dự Nam gia sụp đổ, bá quan văn võ không còn ai phục lão. Tuy rằng Hoàng đế không cho phép chúng ta tranh đấu, bể ngoài xem ra là không giúp bên nào, thật ra đã giúp ta rất nhiều.
- Sau này chàng tính toán thế nào?