• 1,247

Chương 94: Ám sát Nghiêm Chân Bình (Phần 3)


Sau khi Thiển Thủy Thanh bắt được Thế Quân Dương, Thế Quân Dương có thể nói là tâm tàn ý lạnh, chưa nói đến chuyện hắn không tìm được tuyến vận chuyển vật tư của người Đế quốc Thiên Phong, còn phải làm tù binh của Thiển Thủy Thanh. Đừng nói Lương Khâu Húc không tha cho hắn chuyện hắn đuổi giết đoàn xe của Công chúa Phong Uyển, chỉ bằng vào chuyện hắn được Thiển Thủy Thanh tha đi cũng không thể nào tin tưởng hắn như trước. Cho nên Thế Quân Dương không còn tha thiết với tấm lệnh bài này, không đòi lại từ tay Thiển Thủy Thanh.

Lúc ấy nhân khi mọi người không chú ý, Bát Xích lén lút trộm lấy Tướng quân lệnh này của Thế Quân Dương, không ngờ giờ phút này lại vô cùng hữu dụng. Nếu không có tấm lệnh bài này trong tay, Bát Xích cũng không dám khoe khoang rằng mình nhất định có thể tiếp cận được Nghiêm Chân Bình.

Tuy nhiên cũng phải nói rằng, thân phận một đứa nhỏ như Bát Xích cũng có ưu điểm của nó. Nếu như đổi lại là một người trưởng thành bình thường cầm Tướng quân lệnh này cầu kiến, nhất định trước tiên sẽ bị tra xét toàn thân, lúc gặp Nghiêm Chân Bình càng sẽ có thủ vệ bên cạnh để bảo đảm an toàn. Hiện giờ đang là thời chiến, tất cả công tác phòng vệ đều phải tăng cường, không phải một người xa lạ nói tới gần thủ lĩnh của mình là có thể dễ dàng tới được. Thế nhưng lần này tới đây lại là một đứa trẻ vị thành niên, không ai có thể ngờ rằng Thiết Huyết Trấn lại có một tên tiểu tử to gan lớn mật như vậy, dám chạy tới đây để ám sát Nghiêm Chân Bình. Vì vậy cho nên tất cả những công tác phòng ngự nơi đây trong phút chốc đã biến thành những thứ trang trí vô dụng, để cho Bát Xích dễ dàng tiếp cận Nghiêm Chân Bình.

Trong thư phòng, vừa thấy Nghiêm Chân Bình, Bát Xích không hề hoang mang, vái Nghiêm Chân Bình một vái:

- Tiểu nhân Quỷ Bát Xích tham kiến Nghiêm tổng đốc Nghiêm đại nhân.

- Miễn lễ.

- Tạ ơn đại nhân.

Nghiêm Chân Bình ngồi sau án thư đưa mắt đánh giá cẩn thận Bát Xích một lượt, sau đó chắc lưỡi tán dương:

- Không tồi, lúc này nhìn thấy bản quan mà vẫn có thái độ không cao không thấp, tiến thoái điều độ, biểu hiện ung dung như vậy… Ngươi là người như thế nào của Cô Tướng quân mà có thể được ông ta coi trọng như vậy, lại cho ngươi đảm nhận tín sứ, truyền sứ mạng trọng đại? Đem tin trình lên đây!

Bát Xích đáp:

- Tiểu nhân là nhân sĩ của Hàn Phong quan, vốn lớn lên từ nhỏ ở Hàn Phong quan. Mỗi lần Cô Tướng quân tuần tra thành phòng, tiểu nhân đều gặp mặt Cô Tướng quân, vô cùng ngưỡng mộ Tướng quân. Sau có một lần, tiểu nhân bị một tên ác bá là Ngưu Nhị ở địa phương hiếp đáp, may nhờ có Đại Tướng quân phát hiện ra cứu tiểu nhân, khiển trách bọn ác bá kia hết sức nặng nề, sau đó thu nhận tiểu nhân bên cạnh làm một tên châm trà rót nước. Còn chuyện tin thư, bởi vì trước mắt tình thế trong nước đang hỗn loạn, vì giữ an toàn, cho nên Cô Đại Tướng quân chỉ cho tiểu nhân mang theo tin miệng tới đây!

Những lời bịa đặt của Bát Xích có thể nói là vô cùng trôi chảy. Nó đi theo Cơ Nhược Tử đã lâu, học được rất nhiều điều, biết rõ rằng phía sau sự thành công của một lời nói dối có biết bao cao minh trong đó. Lời nói dối càng phức tạp càng dễ bị vạch trần, lời nói dối càng đơn giản nhưng lại không dễ chứng thực mới là lời nói dối cao minh. Mà trong lời nói dối lại phải chú ý tới chi tiết của vấn đề, cho nên khi nó nói tới đoạn chính mình bị bọn ác bá hiếp đáp, ngay cả tên của tên ác bá kia cũng kể ra, tuy lời nói ít, nhưng có vẻ chân thật đáng tin. Hơn nữa khi tiểu tử này nói dối mặt không đổi sắc, không thở mạnh, cho nên giờ phút này, ngay cả Nghiêm Chân Bình cũng bị nó lừa được. Rất nhiều lúc lời nói dối của nhiều người bị lộ ra không phải tại bản thân lời nói dối, mà vì biểu hiện của người nói. Sau khi trải qua một lần thất bại với Thế Quân Dương, năng lực nói dối của tên tiểu quỷ này càng trở nên cao minh hơn.

Lúc này Nghiêm Chân Bình gật gật đầu nói:

- Thì ra là như vậy, vậy Cô Tướng quân có tin tức gì muốn ngươi nói cho bản quan?

- Cô Tướng quân dặn dò tiểu nhân nói cho Nghiêm đại nhân hai chuyện. Thứ nhất là Quân đoàn Bạo Phong đang chuẩn bị tấn công Hàn Phong quan, mà Hàn Phong quan là ải trời của Đế quốc ta, không thể để cho sơ xuất, bởi vậy hy vọng Nghiêm Tổng đốc tăng cường viện binh cho Hàn Phong quan. Thứ hai là nghe nói Thiết Huyết Trấn đã tiến vào miền Trung, vì muốn phòng ngừa Thiết Huyết Trấn đột ngột đánh tới phía sau Hàn Phong quan, hy vọng Nghiêm Tổng đốc có thể chủ động xuất kích, giữ Thiết Huyết Trấn lại, không cho chúng trở về miền Đông.

Nghiêm Chân Bình cau mày:

- Vừa muốn bản quan phái viện binh, vừa muốn bản quan giữ chân Thiết Huyết Trấn lại, yêu cầu này của Cô Đại Tướng quân cũng không khỏi quá cao…

- Nghiêm đại nhân là đại thần tài giỏi trong triều, có lẽ sẽ có biện pháp.

- Hừ, chỉ nói một câu đã muốn bản quan làm chuyện không thể làm được hay sao? Cô Tướng quân quá xem trọng bản quan, e rằng có lòng muốn làm khó dễ bản quan chăng?

- Nghiêm đại nhân nói quá lời, Cô Đại Tướng quân tuyệt đối không có ý này.

- Tuyệt không có ý này sao? Tập trung thực lực của cả Đế quốc Kinh Hồng ta còn chưa bắt được Thiết Huyết Trấn, hiện giờ lại muốn bản quan dùng lực của bốn tỉnh đi bắt, lại còn muốn điều động viện binh tới Hàn Phong quan. Rốt cục là do ta nói quá lời, hay là do Cô Đại Tướng quân chuyện lớn hóa nhỏ, xem thường mọi việc đây?

- Nhưng bất kể thế nào, Cô Đại Tướng quân phụng mệnh đóng ở Hàn Phong quan, có quyền chỉ huy điều động binh mã trên toàn quốc, điểm này hẳn là Tổng đốc đại nhân ngài có biết?

- Muốn ta đem tất cả quân ở miền Trung tới cho hắn hay sao?

Nghiêm Chân Bình cười lạnh.

Bát Xích bật cười hăng hắc:

- Vậy thì không cần, tuy nhiên Cô Đại Tướng quân nói, viện binh tất nhiên là càng nhiều càng tốt, tốt nhất là không ít hơn năm vạn tinh binh!

- Hắn thật là quá đáng!

Nghiêm Chân Bình nổi giận vỗ bàn đánh rầm, không hề chú ý tới vẻ giảo hoạt ánh lên trong mắt tên tiểu tử kia.

Không nên xem thường những lời nói hươu nói vượn của Bát Xích với Nghiêm Chân Bình trong lúc này, gây ra mâu thuẫn giữa quan hệ Cô Chính Phàm và Nghiêm Chân Bình. Phải biết rằng tuy lúc này trong thư phòng chỉ có hai người bọn họ, nhưng bên ngoài thư phòng vẫn có bọn cận vệ thân tín như Truy Nhật đang đứng canh. Đối với chuyện Bát Xích tiến vào thư phòng, chắc chắn là bọn chúng hết sức cẩn thận.

Bởi vậy nếu muốn ám sát Nghiêm Chân Bình, không thể nóng lòng nhất thời, mà trước hết phải dùng lời khích tướng khiến cho Nghiêm Chân Bình nổi giận, tiếng nói trở nên ngày càng lớn. Bởi vì chuyện quân cơ là vô cùng trọng đại, hạng người như bọn Truy Nhật tự nhiên không thể không lui xa thư phòng thêm một chút, để tránh nội tình lọt vào tai chúng, dễ bị nghi ngờ là nghe lén quân cơ. Tuy nhiên quan trọng nhất là có thể giải trừ nỗi băn khoăn của đội cận vệ, khiến cho bọn chúng tin tưởng rằng, giờ phút này người đang nói chuyện với đại nhân của chúng trong thư phòng quả thật là tín sứ của Hàn Phong quan, nếu không sẽ không nói chuyện với giọng điệu như vậy, khiến cho Nghiêm Chân Bình kích động không thôi. Kẻ ám sát bình thường không bao giờ làm được chuyện như vậy.

Tuy Bát Xích còn nhỏ tuổi nhưng kế hoạch làm việc của nó đã dần dần trở nên chu đáo hẳn lên. Lúc này đây nó lại vô cùng cẩn thận, dự đoán thời cơ, bước từng bước một, mà bước tiếp theo chính là làm thế nào để hoàn toàn dời đội cận vệ của Nghiêm Chân Bình đi nơi khác.

Giống như nó đã từng dự đoán, chuyện tiếp cận và ám sát Nghiêm Chân Bình không phải là chuyện khó. Chuyện khó thật sự là làm sao sau khi ám sát thành công, có thể an toàn rời đi.

Lúc này Nghiêm Chân Bình đang hét lớn:

- Ngươi trở về nói với Cô Chính Phàm rằng bản quan là Tổng đốc mới vừa nhậm chức, chưa thể nắm bắt tình hình ở các nơi một cách đầy đủ, phải cần thời gian củng cố. Chuyện điều binh, nhờ hắn xin chỉ thị của Quốc chủ trước đi rồi quyết định sau. Còn về chuyện giữ chân Thiết Huyết Trấn, chờ sau khi Thiết Huyết Trấn xuất hiện, bản quan sẽ dốc toàn lực chống đỡ, không cần hắn ngồi ở Hàn Phong quan giơ tay chỉ trỏ lung tung!

Bát Xích lập tức trả lời:

- Binh gia đại sự kéo dài không được, chuyện điều binh vô cùng cấp bách, xin Nghiêm đại nhân lập tức chấp hành. Nếu đại nhân có điều gì bất mãn, đại nhân có thể thỉnh tấu Quốc chủ, nhưng để trễ thời cơ chiến đấu cũng là tội lớn!

- Tiểu tử ngươi biết gì về binh gia đại sự mà dám nói?

- Tiểu tử không biết, nhưng Đế quốc Thiên Phong đã tập hợp Quân đoàn Bạo Phong, Quân đoàn Trung Ương và Quân đoàn Ưng Dương, ba Đại Quân đoàn chủ lực sắp sửa phát động tấn công Hàn Phong quan. Bốn tỉnh miền Trung là chịu ảnh hưởng chiến tranh nhẹ nhất, lại có hơn mười vạn quân thủ thành, dân binh các địa phương cũng có hơn tám vạn, nếu nói rằng ngay cả năm vạn viện binh cũng không điều động được, vậy thì hết sức là vô lý!

- Nguyên nhân chính vì dân nổi loạn các nơi xảy ra liên tiếp cho nên mới không thể khinh suất điều binh, ngươi cho rằng miền Trung ta không bị ảnh hưởng tai họa gì sao, toàn là nhờ bản Tổng đốc chống đỡ!

- Vậy thì chưa chắc, không phải hai thành Tây Hải, Dục Hỏa đã xây thành hệ thống phòng ngự tam giác cùng thành Hỏa Vân hay sao? Nếu đã là như vậy, tối thiểu cũng phải rút ra điều động được hai vạn quân gấp rút tiếp viện cho Hàn Phong quan mới phải!

- Vậy cũng phải chờ tới lúc Hàn Phong quan thật sự thủ không được rồi hãy nói, hiện tại dân nổi loạn khắp nơi, nếu như xuất binh e rằng sẽ tạo cơ hội tốt cho loạn dân thừa dịp.

- Chuyện quân tình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nếu thật sự chờ đến lúc đó mới lo tiếp viện, chỉ sợ là không còn kịp nữa! Ngược lại hành vi dân chúng nổi loạn, chỉ cần áp dụng kế sách dẹp yên thích hợp, binh lực thật sự chỉ dùng để làm kinh sợ chứ không phải là chiến đấu, quá nhiều chỉ lãng phí mà thôi!

Trong thư phòng, Nghiêm Chân Bình và Bát Xích cãi nhau ngày càng kịch liệt. Cho tới giờ phút này, Nghiêm Chân Bình mới ngạc nhiên phát hiện ra tiểu tử trước mắt y, tầm hiểu biết về quân sự chính trị lại vượt xa trí tưởng tượng của y. Tuy nói rằng nó phụng mệnh mà đến, nhưng lời ăn tiếng nói của nó hết sức có chừng mực, thậm chí ngay cả chuyện làm thế nào để đối phó với Thiết Huyết Trấn, nó cũng có tâm đắc. Khi Nghiêm Chân Bình nói rằng trong tay mình thiếu binh để dùng, Bát Xích lại thuộc như lòng bàn tay về binh lực đóng ở các nơi. Nó thậm chí vạch rõ nơi nào có thể rút đi bao nhiêu binh, Nghiêm Chân Bình ra sức tranh luận tới nỗi hoàn toàn quên hẳn trước mắt mình chỉ là một đứa trẻ vị thành niên. Hai người tranh luận với nhau tới nỗi sóng gió nỗi lên, thậm chí ngay cả cái chặn giấy trên án thư cũng bị họ vỗ bàn làm rơi xuống đất kêu loảng xoảng, khiến cho đám đội cận vệ bên ngoài nghe thấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Truy Nhật ra hiệu với đám cận vệ bên cạnh, bọn chúng thức thời bèn thối lui ra ngoài xa hơn nữa. Xem ra trận tranh luận này không mất nửa ngày thì khó có kết quả, không ngờ tên tiểu tín sứ mà Cô Chính Phàm phái ra lần này có thể tranh luận với đại nhân của mình đến trời long đất lở như vậy. Đúng là chuyện đời có lắm ly kỳ, anh hùng xuất hiện không kể tuổi, tiểu tử này thật sự không đơn giản chút nào.

Bọn chúng không ngờ rằng tên tiểu tử này đâu chỉ không đơn giản mà thôi… Nhưng ngay lúc này, một tiếng hô to vang lên hấp dẫn sự chú ý của bọn cận vệ bên trong phủ.

- Cháy rồi… Tây sương cháy rồi…

Có người ở xa xa hô to thê thảm.

Nghiêm Chân Bình trong thư phòng nghe vậy cả kinh, hô to với bên ngoài:

- Xảy ra chuyện gì?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đế Quốc Thiên Phong.