CHƯƠNG 44: ĐÀM PHÁN
-
Đế Quốc Thiên Phong
- Duyên Phận
- 4883 chữ
- 2019-03-09 09:39:46
Lúc này chính thức hội diện. Thiển Thủy Thanh dẫn theo Bích Không Tình, Vân Lam, Thác Bạt Khai Sơn, cùng Xích Phong Uyển ra khỏi quân doanh của mình.
Cách Long Đặc dẫn theo ba người Tùng Can, Hồng Tán và Đồ Ngột ra khỏi thành.
Cận vệ nơi hội trường ở giữa, quân đội ở đại doanh hai bên, tất cả đều lên ngựa cầm cung, tay đặt sẵn lên chuôi đao giữ trạng thái đề phòng cao nhất.
Vì để phòng biến cố xảy ra ngoài ý muốn, cả hai bên chỉ chuẩn bị một cánh khinh kỵ binh chừng một vạn người sẵn sàng đợi lệnh. Nếu như cuộc đàm phán xuất hiện dấu hiệu khác thường, lập tức sẽ có phản ứng nhanh chóng.
Không khí khẩn trương mà trang nghiêm tràn ngập khắp không gian hội trường, gần như khiến người nghẹt thở.
Duy chỉ có những kẻ chủ yếu tham dự hội đàm như Thiển Thủy Thanh, Cách Long Đặc...là thần sắc ung dung, tự nhiên thoải mái.
Chuyện này cũng khiến cho đám thuộc hạ cả hai bên bớt căng thẳng hơn nhiều.
Chuyện làm cho Cách Long Đặc giận dữ chính là, lúc Thiển Thủy Thanh tiến tới đàm phán, không ngờ lại để Xích Phong Uyển ngồi cùng ngựa với mình. Một bàn tay trộm cắp hoàn hảo của hắn đặt ngang chiếc eo thon nhỏ của vị Công chúa thảo nguyên này. Xích Phong Uyển không hề có động tác gì kháng cự, ngược lại toàn thân dựa lọt thỏm vào lòng Thiển Thủy Thanh.
Dù sao nàng vẫn là bậc kiều nữ cành vàng lá ngọc được tất cả nam nhân thảo nguyên hâm mộ, giờ đây lại trở thành tiểu thiếp người ta.
Trong lòng Cách Long Đặc như có lửa giận dâng lên, chiêu thức ấy của Thiển Thủy Thanh cũng tương đương ám chỉ công khai với tất cả mọi người. Xích Phong Uyển đã là nữ nhân của mình. Nếu như đàm phán không thành, chẳng những tính mạng của bốn mươi vạn quân Đại Đế quốc Tây Xi bên trong thành Hùng Phong khó mà giữ được, thậm chí Công chúa Đại Đế quốc Tây Xi cũng sẽ trở thành đồ chơi của hắn, thành trò cười cho thiên hạ.
Người thảo nguyên có thể chấp nhận Công chúa chết, nhưng bảo Công chúa của mình chịu nhục là tuyệt đối không thể chấp nhận.
Biện pháp duy nhất là chính thức làm thông gia với nhau.
Trăm ngàn năm qua, thông gia giữa người thảo nguyên và thế giới văn minh, gần như đều là các tù trưởng của các bộ lạc cầu hôn với Công chúa của các quốc gia. Thiển Thủy Thanh lại làm ngược lại, muốn cưới nữ nhân Đế quốc Thiên Phong ta thì không được, nhưng muốn ta cưới một Công chúa thảo nguyên thì có thể suy nghĩ lại, coi như là hãnh diện một phen.
Chính sách kết giao hòa hiếu như vậy cho tới nay vẫn là một thủ đoạn quan trọng khi thế giới văn minh và thế giới du mục có ý đồ kết giao hòa bình, nhưng cho tới bây giờ, Thiển Thủy Thanh cũng không tin chính sách kết thân như vậy sẽ hữu dụng. Đừng nghĩ rằng người thảo nguyên man rợ thô lỗ, thật ra ai nấy đều tinh khôn hơn loài khỉ vượn. Bạn yếu, hắn sẽ đánh bạn, bạn mạnh, hắn lập tức làm rùa đen rút cổ. Nên đánh bạn, hắn sẽ tuyệt không khách sáo, nên co cổ rút đầu, hắn cũng tuyệt không xấu hổ. Cho nên dùng chính sách kết thân để cầu hòa bình, Thiển Thủy Thanh cũng không tin, đưa một vị Công chúa qua đó thì có ích lợi gì. Nữ nhân thế giới văn minh càng xinh đẹp, càng hấp dẫn, vậy càng kích thích lòng tham của bầy sói thảo nguyên này mà thôi.
"Cùng là kết thân, để ta cưới nữ nhân của các ngươi, tóm lại vẫn mạnh hơn để các ngươi cưới nữ nhân của ta." Đây là ý nghĩ của Thiển Thủy Thanh.
Trong tay có một vị Công chúa, không sử dụng thì uổng phí. Thu nàng rồi, dù có đánh đau người thảo nguyên, bọn họ cũng chỉ biết thu tay lại.
Ngay sau đó, khoảng cách giữa hai toán kỵ binh càng ngày càng gần khu vực trung ương, không khí cũng theo đó dần dần trở nên căng thẳng.
...
Mặc dù cuộc chiến này đã diễn ra ba năm, Thiển Thủy Thanh và Cách Long Đặc quả thật đều 'nhung nhớ' đối phương tới nỗi gần như hàng ngày ngủ nằm mơ đều thấy đối phương, nhưng gặp gỡ đối diện với khoảng cách gần như bây giờ, thật ra vẫn chỉ là lần đầu tiên.
Lúc trước chiến đấu với nhau, nếu không nhìn thấy soái kỳ của đối phương thì cũng có thể thấy loáng thoáng bóng dáng từ xa. Mặc dù 'nhung nhớ' thật nhiều, nhưng không ai muốn thật sự ngồi cùng đối phương uống một ly. Lúc ấy nếu có ai nói rằng kết quả cuối cùng là hai vị Chiến thần này sẽ ngồi cùng một chỗ nâng ly, nói cười vui vẻ với nhau, cả hai người sẽ cho rằng đó là lời nói hoang đường. Nhưng không ai ngờ rằng thế sự trêu người, lại thật sự có một ngày như hôm nay...
Cũng chỉ có gặp gỡ gần gũi đối diện như vậy. Thiển Thủy Thanh mới có thể nhìn thấy thắng lợi của mình đã tạo ra thêm cho Cách Long Đặc bao nhiêu tóc bạc. Cách Long Đặc cũng phát hiện ra rằng, vị Đại nguyên soái nho nhã trẻ tuổi kia hiện giờ cũng đã trở nên tiều tụy rất nhiều.
Tướng lĩnh hai bên cẩn thận đưa chủ soái của mình vào chỗ ngồi. Thiển Thủy Thanh và Cách Long Đặc gần như nhìn chằm chằm đối phương, sau đó tiến tới, ngồi vào chỗ.
Hai người vừa chạm mặt nhau, trong mắt lập tức không còn ai khác.
- Xem ra Thiển Tổng Suất đã chuẩn bị sẵn sàng, chưa chinh phục được Đế quốc thảo nguyên ta đã chinh phục nữ nhân thảo nguyên ta trước.
Cách Long Đặc mở lời nói trước, ngữ khí có vẻ không tốt.
Xích Phong Uyển đỏ bừng mặt mũi, Thiển Thủy Thanh cười nhăn nhở:
- Cách Long Đặc Đại nguyên soái quá khách sáo rồi, người Đế quốc Thiên Phong ta chưa bao giờ có ý nghĩ chinh phục thảo nguyên trong đầu. Phải nói rằng Đại thảo nguyên Tây Phong là nơi khỉ ho cò gáy, nữ nhân điêu ngoa, dân chúng hung hãn, thật sự là không có gì đáng giá cho Đế quốc Thiên Phong ta nhắm tới.
Lửa giận trong mắt Cách Long Đặc càng rực hơn trước:
- Nói rất hay, đã là nữ nhân điêu ngoa, vậy sao Thiển Tổng Suất còn cảm thấy hứng thú?
- Tại hạ quen thói phong lưu, thỉnh thoảng cỡi một con ngựa hoang, thay đổi khẩu vị cũng có cái hay.
- Hừ!
Xích Lặc bên cạnh cả giận:
- Bằng vào ngươi cũng xứng với Công chúa Đế quốc ta ư?
- Bốp!
Phương Hổ bên cạnh Thiển Thủy Thanh lập tức vỗ bàn:
- Làm càn, chủ soái hai bên đang nói chuyện, ngươi là tiểu tử ở xó xỉnh nào chui ra, cũng dám tùy tiện xen ngang ư?
- Khốn kiếp!
Xích Lặc nổi giận, địa vị của hắn ở Đại Đế quốc Tây Xi dù không sánh kịp Cách Long Đặc cùng Bát Tuấn, nhưng cũng thuộc vào hàng bát phẩm, đang muốn nổi nóng, nhưng bị Cách Long Đặc giơ tay lên ra ý bảo thôi.
Nhìn gương mặt thản nhiên của Thiển Thủy Thanh, Cách Long Đặc trầm giọng hỏi:
- Nói như vậy, Thiển Đại nguyên soái đã quyết tâm làm rể của người thảo nguyên ta ư?
- Dù sao hòa bình cũng đáng quý hơn chiến tranh. Công chúa Phong Uyển lo cho thiên hạ, vì hòa bình mà không tiếc thân mình, dùng chuyện kết thân cầu cho đại lục yên bình, chính là phẩm chất đáng quý. Thiển Thủy Thanh ta bất tài, tự nhiên chỉ có thể tiếp nhận.
- Nhưng ngươi dẫn đại quân bao vây quân Đại Đế quốc Tây Xi ta, như vậy không phải là có thành ý hòa bình.
- Vì vậy mới cần ngồi lại đàm phán với nhau.
Cách Long Đặc ngửa mặt lên trời cười rộ:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi tính toán hay thật. Người thảo nguyên ta hy sinh vô số tính mạng đổi lấy non sông tốt đẹp, ngươi chỉ nói một câu nhẹ nhàng liền muốn cướp đi. Tuy nói Công chúa Đế quốc ta thân phận cao quý, nhưng ngươi không thấv rằng phần của hồi môn này quý trọng thái quá hay sao?
Thiển Thủy Thanh cười hì hì:
- Nếu Đại nguyên soái cảm thấy phần của hồi môn này không đủ trọng, không đủ để thể hiện ra sự giàu có phồn vinh của Đại Đế quốc Tây Xi, thêm vào chút nữa cũng không sao.
- Hay, hay, hay, không hổ là Thiển Thủy Thanh, ít nhất công phu da mặt cũng đã tôi luyện đến mức đại thành.
- Vẫn phải nhờ Đại nguyên soái thành toàn, thể diện của Thiển mỗ mới không uổng phí vô ích.
- Hừ, ta thấy ngươi không phải là cầu hòa bình, mà là nhân cơ hội vơ vét tài sản thì đúng hơn.
- Đại nguyên soái quá lời rồi, Thiển Thủy Thanh ta rất mực chân thành, chỉ vì lê dân thiên hạ thỉnh mệnh mà thôi.
- Hừ, ngươi lo cho thân mình trước là hơn. Thiển Thủy Thanh, lần này ngươi tới đây đàm phán cùng ta, e rằng còn chưa được tân hoàng của quý quốc cho phép, có phải không? Đã không còn sự ủng hộ của Thương Dã Vọng, Thiển Thủy Thanh ngươi không còn như trước kia, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nữa rồi!
Cách Long Đặc cười lạnh lẽo nhìn đối phương. Cùng là chủ soái của hai bên đàm phán, Cách Long Đặc không cần lo lắng sau này trở về, Xích Đế sẽ tỏ thái độ gì khác với ông ta, ông ta có được quyền lực tuyệt đối để đưa ra quyết sách phù hợp nhất với ích lợi của Đế quốc, nhưng Thiển Thủy Thanh lại khác.
Hắn yêu cầu đàm phán vào lúc này, hiển nhiên là bị Thương Lan ép cho nôn nóng.
Nếu nói Cách Long Đặc không biết được Thiển Thủy Thanh muốn làm gì, vậy quả thật đáng buồn cười.
- Ha ha, Đế quốc Thiên Phong ta đột nhiên mất đi Quốc chủ anh minh, đúng là Thiển Thủy Thanh ta có chút phiền phức. Tuy rằng phiền phức này lớn thật, nhưng cũng không lớn bằng phiền phức hiện tại của Đại nguyên soái...
- Đại Đế quốc Tây Xi ta anh hùng hảo hán vô số, cho dù ngươi giết hết bốn mươi vạn binh sĩ ta tại đây, trong nháy mắt, chúng ta có thể lôi ra một cánh quân khác. Nhưng Thiển Thủy Thanh ngươi chỉ sợ không được như vậy...
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
- Có vẻ người thảo nguyên là sói thật, mỗi lần sinh sản là một ổ, bốn mươi vạn người chỉ cần ngủ với nữ nhân thảo nguyên, nói sinh là sinh được ngay, cho nên Đại nguyên soái mới nói bỏ mặc bọn họ không hề chớp mắt như vậy.
- Hừ, Thiển Thủy Thanh, ngươi không cần so tài miệng lưỡi với ta. Đòi hỏi của ngươi quá lớn, bảo chúng ta nhường lại các nước Phong, Khâu, Lê...ta sợ rằng ngươi tiêu hóa không trôi.
- Con người của ta có dạ dày bằng sắt, chỉ cần các người chịu buông tay, ta có thể tiêu hóa được.
Cách Long Đặc phất tay áo:
- Thiển Thủy Thanh, ta thấy ngươi căn bản không có thành ý đàm phán cùng chúng ta. Muốn chúng ta nhường ra các nước Phong, Khâu...chuyện này tuyệt không thể được. Ta có lời khuyên ngươi, lập tức dẫn quân rời khỏi Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Đế quốc thảo nguyên ta gả con gái, trước giờ đều là nhà trai phải đưa lễ hỏi. Nếu ngươi đã quyết định cưới Công chúa Đế quốc ta, vậy đưa lãnh thổ Công quốc Thánh Uy Nhĩ Đông ra đây. Bản Đại nguyên soái sẽ thay mặt Hoàng đế bệ hạ tiếp nhận thành ý của ngươi.
Vân Lam hừ lạnh:
- Ở dưới nhà thấp thì phải cúi đầu, không nghĩ chuyện làm thế nào giữ mạng, còn muốn đất đai của chúng ta ư?
Hồng Tán cũng xen lời:
- Cầu hòa là ý của các nguơi, Thương Dã Vọng đã chết, bản thân Thiển Thủy Thanh ngươi khó mà giữ được, chờ ngươi chết đi, hừ, thiên hạ còn ai là đối thủ của chúng ta. Muốn đánh nhau chứ gì, chúng ta sẽ bồi tiếp tới cùng, để xem rốt cục là ngươi chết trước trong tay Hoàng đế của quý quốc, hay là chúng ta tử trận sa trường trước.
Thiển Thủy Thanh đáp trả:
- Ha ha. Hoàng đế của bản quốc sẽ đối xử với ta ra sao, việc này chưa có kết quả, nhưng ta có thể khẳng định, trước khi ta chết, ta sẽ kéo xuống nước đủ người bầu bạn. Hiện giờ bốn mươi vạn đại quân của quý quốc đang nằm bên miệng ta, nếu nói Thiển Thủy Thanh ta không có bản lĩnh để ăn, e rằng cũng coi thường ta quá!
Cách Long Đặc trả lời:
- Số phận của quân nhân là tử trận sa trường, nếu đã là như vậy, không còn gì để đàm phán nữa.
Dứt lời, ông ta phất tay áo đứng dậy bỏ đi.
Bích Không Tình vội bước lên trước một bước:
- Đại nguyên soái nên cân nhắc cho thật kỹ.
Tùng Can đối diện cũng vội nói:
- Xin mọi người đừng làm việc theo cảm tính, có chuyện gì có thể ngồi lại nói với nhau.
Trước khi hai bên đàm phán đều đã phân công rất kỹ, có người cao giọng, cũng phải có người xuống nước. Đàm phán phải có khí thế mới có thể chấn nhiếp đối phương, nhưng khi khí thế đưa thế cục tới chỗ căng thẳng, lại cần phải có người cứu vãn cục diện. Tất nhiên là Thiển Thủy Thanh không muốn đánh tiếp, không lẽ Cách Long Đặc lại muốn hay sao? Nếu cục diện trước mắt cứ giằng co như vậy, tất nhiên Thiển Thủy Thanh sẽ bị kềm chế không thể nhúc nhích, nhưng Cách Long Đặc cũng khó mà yên.
Nếu chỉ vì muốn hại chết Thiển Thủy Thanh mà chôn theo bốn mươi vạn đại quân Đại Đế quốc Tây Xi, cộng thêm tính mạng của mình, vụ làm ăn này bất kể ra sao Cách Long Đặc cũng nhất quyết không làm. Chỉ là đòi hỏi của Thiển Thủy Thanh quá lớn, bắt bọn họ phải nhường lãnh thổ của các nước Phong, Khâu...chuyện này Đại Đế quốc Tây Xi cũng không thể nào chấp nhận. Dưới tình huống như vậy, đàm phán ra sao trở thành một nghệ thuật. Cả hai bên đều cố gắng tranh từng chút một, nửa bước cũng không lùi, nhưng bên trong đã sớm định ra giới hạn mà mình có thể chấp nhận được.
Cố nhiên là Cách Long Đặc muốn bảo vệ lãnh thổ, nhưng con bài tẩy trong tay Thiển Thủy Thanh cũng không ít, tự nhiên có thể tranh thủ được bao nhiêu ích lợi thì cố gắng tranh thủ bấy nhiêu.
Về phần Thương Lan, mặc dù Đại Đế quốc Tây Xi có quan hệ hợp tác với Thương Lan, nhưng trong giờ phút này, ai thèm quan tâm tới suy nghĩ của hắn? Quốc gia đại sự cũng không biết bán đứng bao nhiêu đồng minh bạn hữu, cho dù là một Hoàng đế bị bán đứng, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ai có thể đưa ra ích lợi nhiều thì đàm phán với người đó, điểm này không cần áy náy gì nhiều. Mà hiện tại trong tay Thiển Thủy Thanh cầm binh quyền có thể quyết định sinh tử của quân Đại Đế quốc Tây Xi, tự nhiên Cách Long Đặc chỉ có thể cùng đối phương đàm phán.
Ngay sau đó, hai bên dẹp đi lửa giận, một lần nữa ngồi vào vị trí của mình, sau khi thăm dò giới hạn cuối cùng có thể chấp nhận được của đối phương, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, một vòng đàm phán mới lại bắt đầu.
- Tình thế hiện tại thiết nghĩ không có gì cần tranh luận, cố nhiên là Thiển Tổng Suất có thể tiêu diệt chúng ta, nhưng bản thân cũng phải có tổn thất nhất định. Thiển Tổng Suất muốn làm gì, chúng ta hiểu rất rõ ràng, nhưng nếu muốn chúng ta giữ im lặng, vậy phải đưa ra chút thành ý mới được. Ta đề nghị hai bên cứ như vậy bãi binh, đối với phần lãnh thổ đã chiếm không cần phân chia, ai chiếm được phần nào thì giữ lại phần ấy.
Tùng Can nói.
- Lời này không ổn, vốn Công quốc Thánh uy Nhĩ là một quốc gia độc lập, các nước Phong, Khâu...cũng vậy. Đế quốc Thiên Phong ta ứng với lời kêu gọi của lê dân trong thiên hạ, lập ra cánh quân chính nghĩa. Quý quốc tàn bạo bất nhân, hiện giờ đã chiến bại, vậy phải rời khỏi mới đúng.
Bích Không Tình cũng nói.
- Tình thế hiện tại bên ta chiếm ưu thế, cũng là sự thật không cần tranh cãi.
- Nếu muốn theo đuổi hòa bình, coi như cả hai bên cùng tình nguyện, sao có thể lấy thế thắng nhất thời làm lợi thế?
- Lấy thế đổi đất, vốn là phương pháp công bằng.
Thế cục trước mắt. Đế quốc Thiên Phong gần như chiếm ưu thế tuyệt đối. Hai bên ngưng chiến. Đại Đế quốc Tây Xi chiếm phần lợi lớn, tự nhiên người Đế quốc Thiên Phong phải có ích lợi gì đó để bù đắp cho thế thắng bị tổn thất của mình.
Cách Long Đặc nhìn bọn Tùng Can một lúc, sau đó khẽ gật đầu, lúc này Tùng Can nói tiếp:
- Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ rời khỏi Công quốc Thánh Uy Nhĩ, lấy thành Bạch Sa làm biên giới, từ thành Bạch Sa trở về phía Đông thuộc Đế quốc Thiên Phong, trở về phía Tây thuộc Đại Đế quốc Tây Xi ta.
- Nếu nói về phương diện thực lực, quân ta đã nắm giữ đại cục Công quốc Thánh uy Nhĩ trong tay, những địa phương đó cũng phải thuộc về chúng ta.
- Quân ta chưa diệt, quý quốc không thể tính là ưu thế tuyệt đối.
Tùng Can đáp trả.
- Nếu là như vậy, Bát Xích đã khống chế miền Bắc thảo nguyên, xem ra cũng là địa phương thuộc về chúng ta. Vậy chúng ta lấy núi Xích Đáp làm ranh giới phân chia Đại thảo nguyên Tây Phong, có được không?
- Hừ, đó chỉ là phản loạn nội bộ, sao thể tính được?
Đồ Ngột cả giận nói.
- Có quân đội đóng quân hay không, có thành lập chính quyền hay không, chính là điều kiện mấu chốt nhất để xem đất đai thuộc về ai.
Đối với vấn đề chuyên môn này, Vân Lam hết sức thành thạo:
- Vùng đất miền Bắc thảo nguyên đều phù hợp với các tiêu chuẩn này, cho nên phải thuộc khu vực bên ta khống chế.
- Dựa theo nguyên tắc bồi thường, bên ta đã hoàn toàn khống chế đường sông của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, có được ưu thế tuyệt đối. Tuy là ưu thế của Thủy quân, nhưng cũng cần tiến hành cắt đất liền để bồi thường.
Bích Không Tình cũng gia nhập;
- Như vậy, không chỉ có Công quốc Thánh Uy Nhĩ, ngay cả các địa phương do quý quốc chiếm lĩnh ở Lê quốc và Độc Lập lĩnh cũng phải hoàn toàn thuộc về bên ta. Nhiều nhất các người chỉ có thể chiếm Á Đề.
Giá cả đưa ra thôi thì vô số kể, cả đất lẫn tiền, cả hai bên đều là hạng người tham lam tàn nhẫn, cho nên bị kẹt lại ở vấn đề trọng tâm có liên quan tới việc phân chia lãnh thổ này.
Cách Long Đặc cười lạnh:
- Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, ta thật là phục ngươi sát đất. Đao của Hoàng đế các ngươi đã kề sát cổ ngươi, không ngờ ngươi vẫn còn lòng dạ ở đây cò kè mặc cả cùng chúng ta.
- Người ta muốn làm nên đại sự, cũng phải có chút ít vốn liếng. Nếu ta không thể tranh thủ ích lợi vì Đế quốc Thiên Phong ta vậy tương lai ai chịu tin phục ta?
Thiển Thủy Thanh cười nói.
Lần đàm phán này không chỉ quyết định ích lợi của Đế quốc Thiên Phong, đồng thời cũng quyết định hình ảnh của Thiển Thủy Thanh trong cảm nhận của dân chúng Đế quốc Thiên Phong. Nếu hắn vì tạo phản mà không quan tâm tới các tướng sĩ hy sinh, không tiếc cắt nhường lãnh thổ, buông bỏ tình thế có lợi, tương lai sẽ bị bêu danh. Đương nhiên, cân nhắc từ góc độ ích lợi, lần đàm phán này cũng là có thể tranh thủ được bao nhiêu thì cứ tranh thủ bấy nhiêu.
Vẫn là Tùng Can tiếp tục hòa giải:
- Tình thế trước mắt, hai bên đều có chỗ bất lợi, nếu đã có lòng giảng hòa, vậy coi như công bằng. Thiển Thủy Thanh, nói thật cho ngươi biết, rút khỏi Công quốc Thánh Uy Nhĩ là giới hạn cuối cùng của chúng ta, chúng ta sẽ không thể nào nhân nhượng hơn nữa.
- Hai nước Phong, Khâu phải cắt nhường, đại quân quý quốc cũng phải rút khỏi Độc Lập lĩnh, đây cũng là giới hạn cuối cùng của chúng ta.
- Tuyệt không thể được!
- Xem ra đàm phán không thành, nếu đã là như vậy, chỉ có thể xem thực tế ra sao.
Cách Long Đặc cũng không lo lắng, ông ta nắm chắc Thiển Thủy Thanh không còn lòng dạ nào đánh tiếp.
- Đúng vậy, xem ra quả thật phải đánh một trận mới có thể thấy được thực tế.
Thiển Thủy Thanh cũng không hề tỏ ra yếu thế.
Thiển Thủy Thanh cũng không tỏ ra gấp gáp, bởi vì nếu thế cục tiếp tục như cũ, khả năng lớn nhất chỉ có thể là cả hai cùng chết. Tất nhiên Thiển Thủy Thanh hắn sẽ chết, nhưng Cách Long Đặc cũng phải xong đời. Theo như tình thế trước mắt, Thiển Thủy Thanh hắn có ưu thế hơn Cách Long Đặc, càng có quyền lên tiếng cùng quyền chủ động hơn.
Vân Lam chỉ có thể thở dài:
- Làm sao lại quay về con đường chém chém giết giết như khi nãy nữa rồi...
Thiển Thủy Thanh giơ hai tay ra:
- Ta cũng không còn cách nào, có vài người sắp sửa bị bỏ vào nồi nước luộc, lại còn luyến tiếc miếng thịt béo chưa ăn. Độc Lập lĩnh không bị diệt quốc, lại là đồng minh chúng ta, nếu không lui quân thì không còn gì để nói.
- Phần lãnh thổ chúng ta đã chiếm ở Độc Lập lĩnh có thể rút lui, nhưng Bát Xích cũng phải lập tức trở về miền Bắc thảo nguyên.
- Chuyện này có thể cân nhắc được.
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu, rốt cục hai bên cũng có được một địa phương có thể thương lượng được, tuy nhiên kế tiếp lại phiền phức.
Thiển Thủy Thanh vẫn kiên trì như trước:
- Hai nước Phong, Khâu phải cắt nhường, không còn cách nào khác, ai bảo hai nơi này quá gần Kinh Hồng. Vì sự ổn định và hòa bình dài lâu của hai nước, có một vùng đệm ở giữa sẽ tốt hơn.
Tùng Can lập tức nói:
- Theo ý của Đại nguyên soái, phải chăng chỉ cần hai nước Phong, Khâu không ở dưới quyền khống chế của quốc gia ta, Đại nguyên soái có thể yên tâm.
Thiển Thủy Thanh gật đầu:
- Cũng giống như Hàn Phong quan vậy, đây là nhượng bộ cuối cùng của ta.
Cách Long Đặc lập tức trao đổi bằng mắt với Tùng Can, đồng thời nói:
- Nếu đã là như vậy, để cho hai nước này tự trị.
- Không được!
Bích Không Tình lập tức nói:
- Phải có người làm chủ phụ trách hết thảy.
Hai nước Phong, Khâu đã ở dưới quyền thống trị của người Đại Đế quốc Tây Xi ba năm qua, đã có một hệ thống nhân mã của riêng mình. Nếu để cho bọn họ tự trị, chẳng khác nào vẫn thuộc người Đại Đế quốc Tây Xi như trước.
Hồng Tán hừ lạnh:
- Tóm lại sẽ không làm theo Hàn Phong quan, không lẽ để Thiển Thủy Thanh ngươi nắm hết quyền trong tay hay sao?
Thiển Thủy Thanh bật cười ha ha:
- Địa phương ấy ta không có hứng thú, tuy nhiên ta có một nhân tuyển tốt, tin rằng sẽ thích hợp với tất cả mọi người.
Cách Long Đặc nghe vậy ngẩn ra, đưa mắt nhìn Xích Phong Uyển.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
- Công chúa Phong Uyển thân là Công chúa của Để quốc, lại là nữ nhân của Thiền Thủy Thanh ta, tương lai đại diện hai nước Thiên Phong - Tây Xi cai quản hai nước Phong, Khâu, như vậy ít nhiều gì cũng hợp tình hợp lý.
- Hừ, nữ sinh ngoại tộc, nếu để nàng nắm giữ, kết quả không phải do ngươi làm chủ hay sao?
Cách Long Đặc tức giận nói, muốn làm trò bình mới rượu cũ này trước mặt ông ta, sao có thể qua mặt được.
Thiển Thủy Thanh thở dài bất đắc dĩ:
- Đại nguyên soái Cách Long Đặc, xem ra ta còn phải nhắc nhở ông một chuyện, cuộc đàm phán hôm nay của chúng ta, đều không được bệ hạ của cả hai bên giao quyền. Thiển Thủy Thanh ta trót đã nhúng chàm, cũng không sao cả, nhưng Xích Đế lão nhân gia nghĩ như thế nào, vậy thì khó nói. Làm sao ông biết ông ta không muốn cho con gái mình cai quản nơi ấy? Cũng phải nói, lúc trước Xích Đế từng hứa hẹn giao Kinh Hồng cho Công chúa Phong Uyển...Có một số việc nên tôn trọng quyền uy của Hoàng gia một chút vẫn tốt hơn.
Cách Long Đặc nghe vậy chấn động trong lòng. Thiển Thủy Thanh đã ung dung nói tiếp:
- Nếu nói thân phận địa vị, dù sao Công chúa Phong Uyển cũng là Công chúa của một quốc gia, nếu nàng nói có thể thì chính là có thể. Ta hy vọng Đại nguyên soái cân nhắc kỹ lưỡng, hành sự thận trọng hơn một chút!
- Hai nước Phong, Khâu giao cho Công chúa Xích Phong Uyển của Đại Đế quốc Tây Xi cai quản, từ nay về sau nơi đây trở thành nơi tự do mậu dịch, dân chúng của hai nước có thể tự do lui tới thông thương. Dù sao Công chúa Phong Uyển cũng là người Tây Xi thảo nguyên, bất kể thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với mẫu quốc của mình. Mà đây cũng là giới hạn cuối cùng của chúng ta!
Những lời này của Thiển Thủy Thanh mạnh mẽ hữu lực, không cho phép người khác nghi ngờ, mà sự thật đích xác cũng là như vậy. Cho dù Đế quốc Thiên Phong không chiếm được, cũng không thể dâng lên hai quốc gia này cho Đại Đế quốc Tây Xi. Nếu Đại Đế quốc Tây Xi chỉ rút khỏi Công quốc Thánh Uy Nhĩ mà thôi, vậy Đế quốc Thiên Phong cũng không tránh khỏi mệt mỏi vô cùng. Một khi giao hai nước Phong, Khâu cho Xích Phong Uyển cai quản, chẳng khác nào trở thành giao vào tay Thiển Thủy Thanh. Tuy nhiên thủy chung Xích Phong Uyển vẫn là chủ trên danh nghĩa, tốt xấu gì người Đại Đế quốc Tây Xi cũng có thể ăn nói được, cũng giữ được thể diện, cũng có thể nhờ vào thông thương mà đạt được lợi ích thực tế. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Cách Long Đặc cúi đầu suy nghĩ một hồi, hít sâu một hơi, rốt cục cũng đứng lên nói:
- Được, tuy nhiên Đại Đế quốc Tây Xi ta phải giữ lại quyền đóng quân ở đó, tất cả chi phí do hai nước Phong, Khâu phụ trách.
Thiển Thủy Thanh cũng ngẫm nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý:
- Được, các người đóng bao nhiêu quân thì chúng ta cũng đóng bấy nhiêu. Quyền lợi của hai nước chúng ta ở hai nước Phong, Khâu hết thảy ngang hàng, có được không?
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Sau khi giải quyết xong phiền phức lớn nhất, những chuyện kế tiếp của cuộc đàm phán đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.