Chương 17: Trên Hồng Thổ Cương
-
Đế Quốc Thiên Phong
- Duyên Phận
- 8724 chữ
- 2019-03-09 09:39:13
- Đúng, chính là trận Toàn Tinh!
Thiển Thuỷ Thanh nện một quyền trên án:
- Trận pháp loại này chuyên dùng khinh kỵ binh đối phó với khinh kỵ binh, sự di chuyển của nó hoàn toàn ngược lại với trận Tát Tinh. Trận Tát Tinh nhờ phân tán mà khắc chế trên bề mặt, hình thế tán loạn, sau khi xuyên qua những kẽ hở ra sau lưng địch mới bắt đầu phản kích. Còn trận Toàn Tinh lại lợi dụng khinh kỵ binh di chuyển với tốc độ cao, thêm vào dùng cung tên bắn, đè ép mạnh mẽ quân địch cho tới chết. Trận pháp mà Mộc thiếu gặp trên Táng Phong pha chính là trận Toàn Tinh.
- Nhưng hiện tại trên đời này, Tướng quân giỏi về trận Toàn Tinh cũng không nhiều!
Dạ Oanh kêu lên.
Mộc Huyết cũng trầm giọng nói:
- Ít nhất trong Quân đoàn Bạo Phong vốn giỏi về cường công cũng không có Tướng quân am hiểu trận Toàn Tinh.
Lúc này trong mắt Thiển Thuỷ Thanh toát ra một nỗi buồn vô hạn.
Hắn nhìn Mộc Huyết hỏi:
- Quân đoàn Bạo Phong không ai tinh thông trận Toàn Tinh, chẳng lẽ trong cả Đế quốc Thiên Phong cũng không có ai sao?
Mộc Huyết sững sờ, suy nghĩ một lúc lâu mới lẩm bẩm:
- Vân Phong Vũ của Quân đoàn Tuyết Phong am hiểu nhất là lấy khinh kỵ binh khắc chế khinh kỵ binh, trận Toàn Tinh chính là một trong những sở trường của Quân đoàn Tuyết Phong!
Mộc Huyết vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Giây phút ấy, Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt lên trời thở dài.
Đáp án mà hắn không muốn biết nhất, cuối cùng cũng rơi xuống ngay trước mặt.
Chính là Vân gia!
(Lời tác giả:
Trong lịch sử quả thật có trận Tát Tinh, do Nhạc Phi sáng chế đầu tiên. Nhạc gia gia (cách xưng hô tôn trọng của người Trung Quốc với Nhạc Phi) từng dùng trận Tát Tinh lấy khinh kỵ binh đánh cho thiết kỵ của quân Kim đại bại, khiến cho người ta phải khen ngợi không thôi. Tôi (tác giả) cũng vô cùng bội phục!)
Lời dịch giả:
Trận Toàn Tinh dịch giả đã tra mà không thấy, theo như lời tác giả ở trên, có lẽ trận Toàn Tinh là do tác giả nghĩ ra.)
Đáp án đã phơi bày trước mặt mọi người, kết quả làm cho người ta khó mà chấp nhận.
Vân gia đã cho người tới.
Bọn họ đã biết chuyện giữa Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê.
Chuyện bọn họ làm đã thể hiện rõ ràng lập trường của họ.
Bọn họ không cần một người con rể như Thiển Thuỷ Thanh, chỉ muốn giết hắn cho nhanh.
Vân Phong Vũ phải toạ trấn ở sông Ác Lãng, khả năng ông ta đích thân tới đây có thể nói là rất thấp. Hơn nữa nếu quả thật là Vân Phong Vũ đã tới, e rằng Mộc Huyết không có cơ hội phá vòng vây.
Như vậy ông ta cũng chỉ có thể phái ra người thân tín âm thầm tìm cơ hội giết Thiển Thuỷ Thanh, để lấy lại công bằng cho Nam Vô Thương.
Người này phải là người rất thân với Vân Phong Vũ, được ông ta vô cùng tin cậy, tốt nhất là người của chính Vân gia, như vậy tai tiếng cũng sẽ không bị lộ ra ngoài.
Người này cũng phải giỏi chinh chiến sa trường, là một Tướng quân có danh vọng địa vị, lại có năng lực nhất định.
Người như vậy ở Vân gia cũng không nhiều lắm, Vân Lam chính là một trong số đó.
Tuy nhiên Thiển Thuỷ Thanh là người đầu tiên phủ định khả năng người kia là Vân Lam:
- Không thể nào là hắn được, Vân Nghê từng nói qua cho ta biết, Vân Lam vô cùng thương yêu muội muội của hắn. Cho dù vị muội muội này có gây ra tai hoạ lớn bằng trời, Vân Lam cũng có thể gánh tội thay cho nàng, cầu xin phụ thân tha thứ. Nếu như Vân Phong Vũ muốn giết ta, tuyệt đối không thể nào phái Vân Lam tới, Vân Lam sẽ không đành lòng nhìn thấy muội muội của hắn phải đau khổ thương tâm...
- Hơn nữa...
Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh như băng giá:
- Ý tưởng lợi dụng bọn thổ phỉ để tiêu diệt Hữu Tự Doanh quả thật rất khá, nhưng hiển nhiên đã đánh giá sai thực lực của bọn thổ phỉ. Người này sử dụng thổ phỉ bố trí trận Toàn Tinh, lại làm cho một trận chắc chắn tiêu diệt được toàn quân của địch trở thành hỏng bét. Đặc điểm quan trọng nhất của trận Toàn Tinh là lấy nhanh đánh chậm, lấy động chế tĩnh, giữ vững trận hình xoay tròn đều đặn liên tục. Vì muốn đạt được điểm này, một trận Toàn Tinh thật sự thậm chí còn không sử dụng loại binh khí dài vốn bất lợi về tốc độ như mâu hay thương, mà toàn bộ kỵ binh phải sử dùng mã đao, dùng phương thức tấn công chủ yếu là chém xéo rồi xoay vòng nhanh như gió, nhờ vậy có thể giết địch vô cùng nhanh chóng. Còn nếu quân địch bị vây không chịu phá vây, ắt phe tấn công sẽ dùng cung tên từ ngoài bắn vào tiêu diệt dần dần. Nhưng bọn thổ phỉ kia thì sao? Các loại vũ khí thượng vàng hạ cám đều có đủ, cho dù không có hai trăm trọng trang bộ binh liều chết ngăn cản, với đấu pháp của bọn chúng sớm muộn gì cũng tự làm loạn trận pháp mà thôi. Có thể thấy tên tướng lĩnh chỉ huy này rất chủ quan, năng lực chỉ tầm thường mà thôi, một đấu pháp nửa vời hỗn loạn không ra gì như vậy, nếu là do Vân Lam làm, vậy sẽ hổ thẹn với danh hiệu Thiên Phong Song Tú của hắn. Huống chi Phong Nương Tử cũng đã có nói, mặc dù người ấy che mặt, nhưng xét theo giọng nói và cử chỉ hành vi của hắn, tuổi cũng không nhỏ, khoảng trên dưới bốn mươi.
-...Cho nên người này hẳn vừa là người của Vân gia, có kinh nghiệm chỉ huy chốn sa trường, nhưng hiển nhiên thiếu thốn năng lực gánh vác chuyện lớn một mình, suy nghĩ sự việc không chu đáo, càng thiếu thốn năng lực ứng biến nhanh nhẹn tức thời, lại có tư tưởng vô cùng bảo thủ, xử sự một cách máy móc, câu nệ mà không biết biến hoá...Theo như lời nói ở quê nhà của ta gọi là nặng về chủ nghĩa giáo điều.
Mục Sa Nhĩ nhẹ nhàng chêm vào một câu:
- Thật là một cách nói hết sức thú vị.
Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục nói:
- Người như vậy không làm đại tướng được, chỉ có khả năng làm phó tướng mà thôi, chưa lĩnh hội được tinh tuý của trận chiến, mà chỉ mới học được dáng vẻ bên ngoài.
Sau khi trải qua quá trình phân tích tỉ mỉ, rốt cục nhân vật thần bí đứng sau lưng bọn thổ phỉ cũng đã sắp sửa lộ diện.
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:
- Người Vân gia tham gia nhập ngũ Quân đoàn Tuyết Phong chỉ có vài người như vậy mà thôi. Người có thể được Vân Phong Vũ coi trọng và tin tưởng lại càng ít hơn nữa, mà một phó tướng khoảng chừng bốn mươi tuổi...
- Là Vân Phong Hàn, em ruột của Vân Phong Vũ!
Mộc Huyết kêu to.
- Chính là hắn!
Giọng Thiển Thuỷ Thanh lộ vẻ thoải mái hơn.
Có những việc sau khi vạch trần chân tướng sẽ không còn cảm thấy nó thần bí nữa.
Chẳng trách Vân Phong Hàn phải che mặt trước mặt Phong Nương Tử, chẳng trách hắn quyết lòng đẩy Hữu Tự Doanh vào chỗ chết. Chẳng trách hắn biết được yếu điểm của Hữu Tự Doanh nằm ở chỗ nào, vì thế mới đánh ra một đòn, suýt nữa huỷ hoại toàn bộ tâm huyết của Thiển Thuỷ Thanh.
Bởi vì hắn là người do Vân gia phái tới.
Hắn muốn giết Thiển Thuỷ Thanh, nhưng không thể để cho người đời biết rằng Vân gia làm chuyện này.
Đã biết là Vân Phong Hàn, cũng đã biết được mục đích của hắn, việc phán đoán hắn sẽ tấn công cánh quân nào trước đã trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi vẽ ra trên bản đồ những đường cong, Thiển Thuỷ Thanh và mọi người cùng nhau phân tích:
- Vân Phong Hàn muốn tiêu diệt ta và toàn Hữu Tự Doanh chính là tránh cho chuyện của ta và Vân Nghê lan truyền ra bên ngoài, nhưng việc giết ta vẫn là quan trọng nhất. Cho nên hắn nhất định sẽ nghĩ hết cách để tìm ta, chuyện này cũng nói lên rất rõ ràng là hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn Phương Hổ, Lôi Hoả...
-...Rất hiển nhiên, Vân Phong Hàn cũng không biết chuyện ta đi tìm Hùng tộc. Cho nên trong suy nghĩ của hắn, ta vẫn đang ở trong Hữu Tự Doanh, mà Hữu Tự Doanh vẫn là một khối thịt béo bị chia ra thành mấy mảnh, hắn có thể dễ dàng nuốt trọn từng mảnh một. Còn đám thổ phỉ kia chỉ là quân cờ để hắn lợi dụng mà thôi, dùng xong thì có thể vứt đi, cho nên hắn tuyệt đối không đau lòng vì số lượng thương vong của chúng. Đến lúc cần thiết, hắn sẽ dùng mạng của bọn thổ phỉ để đổi lấy mạng của chúng ta!
- Nhưng bọn thổ phỉ tuyệt đối sẽ không cam chịu!
Dạ Oanh lạnh lùng nói.
- Đúng!
Thiển Thuỷ Thanh nói:
- Cho nên nếu hắn muốn bọn thổ phỉ chịu bán mạng cho hắn, vậy phải xuất ra mồi nhử đủ sức hấp dẫn.
Thiển Thuỷ Thanh bắt đầu phân tích:
- Thứ nhất, ba cánh quân còn lại có nhiều tiền, như vậy có thể kích thích ý chí chiến đấu của bọn thổ phỉ.
Mộc Huyết tiếp lời:
- Thứ hai, hắn phải dùng hết khả năng xác định Thiển thiếu ở trong cánh quân nào, chỉ có bắt được Thiển thiếu với tốc độ nhanh nhất, hắn mới hoàn thành nhiệm vụ chính của mình. Trong suy nghĩ của hắn, cánh quân nào thu chiến lợi phẩm nhiều nhất, Thiển thiếu sẽ có khả năng ở trong cánh quân đó nhất. Nếu cho quân mai phục bên cạnh đường đi, đoạt lấy thanh thế làm cho địch nhân sợ hãi, ắt đại cục coi như đã định. Nếu như chiến cuộc có điều bất lợi cũng có thể lui về thủ trong rừng, nhanh chóng rút lui theo con đường nhỏ trong rừng. Chuyện không tốt duy nhất chính là cánh rừng này cách con đường đi ngang Hồng Thổ cương hơi xa, khoảng chừng hai trăm thước.
Với khoảng cách này nếu như cánh quân của Phương Hổ gặp phải địch nhân tập kích bất ngờ cũng có được một khoảng thời gian ngắn ngủi để chuẩn bị, có thể tạo thành một sự thương tổn nhất định đối với phe công kích.
Tuy nhiên giống như Thiển Thuỷ Thanh đã dự đoán, Vân Phong Hàn sẽ không để ý tới chuyện bọn thổ phỉ bị tử thương nhiều hay ít, mà chỉ quan tâm tới việc có thể tiêu diệt được toàn bộ quân địch hay không, cho nên trong sự tính toán của hắn sẽ xem nhẹ yếu tố giảm bớt thương vong.
Như vậy, một nơi dễ công khó thủ như Hồng Thổ cương đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất của Vân Phong Hàn.
Lúc này Vân Phong Hàn đang ngồi trên lưng ngựa nhìn ra bên ngoài cánh rừng, ánh mắt hắn loé ra ánh sáng lạnh lẽo vô biên.
Lòng kiên nhẫn của hắn đang bị giày vò, vì mãi đến bây giờ, cánh quân của Phương Hổ vẫn còn chậm chạp chưa tới.
Đúng ra vào ngày hôm qua cánh quân của Phương Hổ đã xuất hiện tại nơi này rồi mới phải, nhưng không biết vì sao bọn chúng đột nhiên ngừng lại.
Bọn thổ phỉ trốn trong rừng đã tròn một ngày đêm, có không ít tên đã bắt đầu cất tiếng kêu rên oán thán.
May mắn là có Liễu Bưu và mấy tên đầu lĩnh kia áp chế, nếu không, việc đối phó với bọn thổ phỉ này cũng khiến cho người khác phải đau đầu nhức óc.
Nhưng chuyện làm cho hắn đau đầu cũng không phải chỉ có mỗi chuyện này mà thôi.
Tên thích khách kiêm bảo tiêu Lục Tử Sơn bên cạnh hắn cũng mang cho hắn một tin tức mà sau khi nghe xong, Vân Phong Hàn không hề cảm thấy cao hứng chút nào:
- Đại công tử truyền tin tới, xem ra không hài lòng với cách làm của ngài. Đại công tử thấy rằng vạn nhất chuyện kết hợp với bọn thổ phỉ bị truyền ra bên ngoài, ắt danh dự của Vân gia sẽ bị hoen ố!
Vân Phong Hàn hừ lạnh một tiếng làm cho chiếc mạng che mặt của hắn khẽ rung động:
- Ta thấy hắn vì lý do đại ca không chịu phái hắn ra tay cho nên vẫn còn ấm ức trong lòng!
Lục Tử Sơn trầm ngâm một chút lại nói:
- Nghe nói Đại công tử cũng có vẻ yêu thích Thiển Thuỷ Thanh.
- Có lẽ là vì hắn không thích Nam Vô Thương mà thôi.
- Chuyện này cũng bình thường, dù sao cũng là đối thủ với nhau, huống chi những cuộc hôn nhân mang tính chính trị vốn dễ làm cho người ta phản cảm. Nghe nói Vân Tổng Suất đã vì Đại công tử mà coi mắt rất cẩn thận một vị tiểu thư khuê các ở thành Thương Thiên, có ý định thành hôn một lượt với hôn lễ của Đại tiểu thư. Nghĩ cũng có thể thấy được, hẳn là Đại công tử không vui chút nào!
Vân Phong Hàn thản nhiên nói:
- Hôn nhân là chuyện trọng đại, sao thể để cho bọn tiểu bối làm chủ được chứ?
Lục Tử Sơn cúi đầu cười khẽ vài tiếng, không nói thêm gì nữa. Trên gương mặt trắng như xác chết của hắn, lúc này đã ửng lên một chút màu máu đỏ.
Vân Phong Vũ phái hắn đi theo giúp đỡ Vân Phong Hàn, ý là muốn Vân Phong Hàn ra mặt dẫn hắn đi trực tiếp gặp Thiển Thuỷ Thanh, sau đó tìm thời cơ thích hợp mà ám sát. Với thủ đoạn trên chốn giang hồ của hắn, chuyện này hắn có thể làm cho thần không biết, quỷ không hay một cách dễ dàng. Thế nhưng Vân Phong Hàn lại cho rằng, trong Hữu Tự Doanh đã có rất nhiều người biết được chuyện tình giữa Thiển Thuỷ Thanh và Vân Nghê, cho nên vì lo lắng cho danh dự của Vân gia, phải tiêu diệt toàn Hữu Tự Doanh luôn mới được.
Vân Phong Hàn đã hạ quyết tâm, sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ đem tất cả tù binh của Hữu Tự Doanh ra giết sạch.
Lúc này một tên thổ phỉ cỡi khoái mã chạy tới, đến trước mặt Liễu Bưu bẩm báo
- Báo Đại đương gia, đã phát hiện cánh quân của Phương Hổ.
Tin tức này làm cho mọi người cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Rốt cục cũng đến rồi, làm bọn chúng phải chờ đợi một phen khổ cực.
- Bảo mọi người ẩn núp cho kín đáo!
Liễu Bưu trầm giọng nói.
- Dạ!
Liễu Bưu quay đầu lại nhìn Vân Phong Hàn:
- Tiên sinh, bọn chúng tới rồi.
Vân Phong Hàn như người vừa bừng tỉnh mộng, chỉ thản nhiên nói:
- Bảo các huynh đệ của ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng!
Lần này, Vân Phong Hàn ta sẽ không để cho đối thủ bỏ chạy dễ dàng như lần trước!
Nửa canh giờ sau, rốt cục một đội kỵ binh đã xuất hiện ở cuối đường chân trời, dần dần tiến vào tầm mắt của mọi người.
Viên tướng kỵ binh cầm đầu có đôi mày cao chót vót, một vết sẹo sẫm màu chuyển động như con giun trên gương mặt lãnh khốc của hắn, đôi mắt đầy những sợi tơ máu li ti, toát ra ánh sáng lạnh lẽo mà sắc bén.
Đúng là Phương Hổ.
Tiếng vó ngựa nện dồn vô cùng hỗn loạn trên Hồng Thổ cương, làm bắn lên vô số bùn đất, buổi sáng đã có một trận mưa phùn khiến cho mặt đất trở nên lầy lội ướt át.
Mười chiếc xe ngựa chất đầy của cải tài sản vẽ ra trên mặt đất hai hàng vết bánh xe rất sâu, bọn ngựa gò lưng kéo ra vẻ hết sức nặng nề vất vả, bọn lính thì vui vẻ hớn hở ra mặt.
Ra khỏi Hồng Thổ cương đi về hướng Đông chừng hai mươi dặm nữa chính là đường lớn dẫn tới Bắc Môn quan. Đến lúc đó cánh quân của Phương Hổ sẽ trở thành cánh quân đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ luyện binh, chỉ còn việc chờ đợi ba cánh quân kia trở về tụ hợp.
Sau đó, bọn họ sẽ cùng nhau thẳng tiến tới Bắc Môn quan, nơi đó có một trận chiến vô cùng trọng đại quyết định vận mệnh của cả đại lục đang chờ bọn họ.
- Còn có ba ngày nữa chúng ta sẽ tới Bắc Môn quan, hành trình lần này thật sự là vô cùng kích thích!
Phương Hổ ngửa mặt lên trời thở dài cảm khái.
Thân Kỳ bên cạnh cười vuốt:
- Xem ra Phương Vệ Giáo đã rất nôn nóng muốn ra chiến trường rồi sao?
Không biết Thiển Thuỷ Thanh nghĩ như thế nào, trước khi rời khỏi Hữu Tự Doanh bèn giao Thân Kỳ cho Phương Hổ quản lý, lúc ấy chuyện này làm cho Thân Kỳ vô cùng sợ hãi.
Trong số tất cả mọi người của Hữu Tự Doanh, người không thích Thân Kỳ nhất phải nói là Phương Hổ.
Phụ thân hắn khiến cho Phương Báo bất mãn mà xuất ngũ về quê, bây giờ giao con trai của lão vào tay Phương Hổ hắn. Phương Hổ nghĩ như thế nào về Thân Kỳ, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Mà Phương Hổ là ai?
Sau khi được xưng là tên ma vương khát máu thứ hai sau Thiển Thuỷ Thanh, vĩnh viễn để lại hình ảnh khát máu tàn bạo trong cặp mắt người đời, Phương Hổ lại phóng một trận hoả hoạn khổng lồ ở bãi lau sậy kia, quét sạch tính thiện lương trong lòng các binh sĩ của mình, dẹp yên nỗi sợ hãi của bọn họ, cái còn lại chỉ là một bầu máu nóng, tính tàn bạo hung ác và điên cuồng.
Hắn là người trước sau chỉ trung thành với Thiển Thuỷ Thanh, mỗi một mệnh lệnh của Thiển Thuỷ Thanh, hắn đều chấp hành tuyệt đối mà không mảy may do dự. Chuyện này bao gồm cả hành động tàn sát Nam Môn quan, cùng với hành động sau này lấy Huyết Hương tế đại kỳ làm cho cả đại lục phải lấm lét nhìn.
Những hành động ấy đều làm cho cả đại lục phải rung động.
Hắn là người thân tín thứ nhất của Thiển Thuỷ Thanh, cũng là tên đồ tể số một trên chiến trường. Hắn càng hung hãn, tàn bạo hơn so với bọn Mộc Huyết và Lôi Hoả.
Cho nên trên đường đi, Thân Kỳ không học được bản lãnh gì nhiều từ Phương Hổ, duy chỉ có năng lực vuốt mông ngựa là tiến bộ thần kỳ.
Hắn sợ Phương Hổ vô cùng.
Phương Hổ cười hăng hắc, giọng đượm vẻ khinh miệt:
- Lớp quân nhân như chúng ta đã quen với việc lăn lộn sa trường, dám hy sinh quên mình vì Đế quốc, dũng cảm xông lên phía trước. Tâm tình này, loại thư sinh như ngươi không bao giờ hiểu được!
Thân Kỳ chỉ biết cười xấu hổ.
Nụ cười của hắn tạo nên một dấu ấn đặc biệt, dưới ánh sáng rực rỡ của Thái dương, lọt vào mắt Vân Phong Hàn đang nấp trong rừng.
Hắn cau mày, càng lúc càng tỏ ra nôn nóng,
Vẫn không nhìn thấy Thiển Thuỷ Thanh.
Thiển Thuỷ Thanh...tên khốn kiếp này rốt cục đang ở đâu vậy?
Tiếng ồn bên cạnh hắn càng ngày càng tăng lên, hô hấp của mấy tên đầu lĩnh thổ phỉ ngày càng trở nên nhanh và mạnh hơn trước, đó là kết quả của việc nhìn thấy từng chiếc xe ngựa chở đầy của cải, tâm tình bọn chúng trở nên kích động đến cực độ.
Giọng Liễu Bưu ồm ồm vang lên:
- Không ngờ Hữu Tự Doanh quả thật biết cách làm giàu, mười chiếc xe ngựa đầy vàng bạc, con bà nó, chỉ có bao nhiêu người mà làm ra một đống tiền nhiều như vậy! Số của cải mà Hữu Tự Doanh gom góp được trong thời gian qua con bà nó đủ để nuôi sống toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong!
Giọng xúi giục của Nhị đương gia Hàn Thành vang lên bên cạnh hắn:
- Lão Đại, động thủ đi!
Liễu Bưu liếc nhìn Vân Phong Hàn như hỏi ý.
Vân Phong Hàn lặng lẽ nhẩm tính khoảng cách, một lúc lâu sau mới gật đầu:
- Cho các huynh đệ của ngươi lên đi, lần này một tên cũng không chừa, giết sạch tất cả cho ta!
- Rống!
Bọn thổ phỉ lang sói đến từ thảo nguyên đồng thời phát ra một tiếng rống điên cuồng bạo ngược. Ngay sau đó, trong rừng lập tức xuất hiện rất nhiều bóng thổ phỉ, gào thét xông ra khỏi rừng, ào ào xông về phía số của cải khổng lồ mà bọn chúng hằng khao khát.
Chiến trận vừa bắt đầu đã tiến hành đúng như dự liệu của Vân Phong Hàn.
Bị tấn công bất thình lình như vậy, binh sĩ Hữu Tự Doanh căn bản không ngờ tới. Đám cung tiễn thủ của Hữu Tự Doanh vừa mới bày trận xong xuôi, bọn thổ phỉ đã chạy được một nửa khoảng cách rồi.
Một mệnh lệnh rõ ràng vang lên:
- Xác định khoảng cách mục tiêu là một trăm thước, bắn!
Một trận mưa tên thưa thớt bay tới trên đầu bọn thổ phỉ.
Đối mặt với loại công kích tầm xa này, bọn thổ phỉ liền biểu hiện ra thuật cỡi ngựa cao siêu của chúng.
Bọn chúng không đỡ tên, cũng không lùi lại, mà trực tiếp chui xuống bụng ngựa để ẩn thân, cố gắng co rút thân thể của mình nhỏ lại hết mức có thể.
Chỉ trong nháy mắt, trên lưng mấy ngàn con chiến mã đang điên cuồng phi tới đột nhiên trống rỗng không thấy một người nào. Đợi khi mưa tên đã dứt, bọn thổ phỉ mới đồng loạt xuất hiện trở lại trên lưng chiến mã, miệng la hét tỏ ý vui mừng kiêu ngạo.
Sau hai ba đợt tên như vậy, rốt cục bọn thổ phỉ đã xông tới trước mặt cánh quân của Phương Hổ, số bị trúng tên thương vong cực kỳ ít ỏi.
Phương Hổ không nhịn được phải bật thốt một câu khen ngợi:
- Đám khốn này...cỡi ngựa quả thật tài giỏi!
Lúc bọn thổ phỉ vừa xông tới, đột nhiên chia thành hai đội xông lên xéo qua hai bên, vẽ ra hai đường màu đen dày đặc ở hai bên sườn cánh quân của Hữu Tự Doanh.
Lần này Vân Phong Hàn không dùng lại trận Toàn Tinh nữa, mà chọn cách tấn công truyền thống của khinh kỵ binh - chia ra hai cánh bọc vòng phía sau lưng đối thủ đánh ngược trở lại.
Hai cánh quân như hai luồng nước lũ lúc này phát huy ra khí thế mênh mông, bốn phía cánh quân Phương Hổ lập tức sôi trào những cơn sóng dữ của thiết kỵ bọn thổ phỉ, gió bụi bay tung cuốn lên ngập cả đất trời. Thế nhưng ánh mắt Phương Hổ lúc này lại toát ra ánh sáng của người chiến thắng.
Lúc này trông hắn giống như một kẻ đói đã lâu ngày khao khát được ăn, đột nhiên gặp phải một bữa đại tiệc vô cùng thịnh soạn. Lại giống như một kẻ lạc lối trong đêm, đột nhiên nhìn thấy ánh đuốc le lói ngoài xa...
Lần này bọn thổ phỉ tập kích bất ngờ chỉ làm cho khao khát giết chóc của Phương Hổ bừng dậy, ngược lại hắn không vì bị tập kích bất ngờ mà thất kinh hoảng loạn.
Hắn mỉm cười tàn nhẫn, thè lưỡi ra liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ, nhẹ giọng ngâm nga:
- Chó đã vào nhà, đuổi chúng đi thôi!
Câu ngâm nga của Phương Hổ vừa dứt, cánh quân của hắn đột nhiên di chuyển thật nhanh. Tất cả kỵ binh đều lui về phía sau, bên cạnh đoàn xe đột ngột hiện ra một đám trọng trang bộ binh thân khoác trọng giáp, trong tay bọn họ chính là những mũi giáo dài sắc bén chuyên dùng để khắc chế kỵ binh.
Vô số trọng thuẫn đã được đồng loạt dựng lên từ khắp nơi, trong nháy mắt đã tạo thành một viên trận thật lớn kín đáo không kẽ hở.
Trên mặt của mỗi tấm trọng thuẫn đều có một khe hở vừa đủ đút lọt giáo qua đó, giống như những chiếc lông cứng cáp bén nhọn của một con nhím xù lên, vươn dài ra vô cùng rậm rạp, làm cho người khác có cảm giác không có chỗ nào để tấn công.
Sau khi tự xây một bức tường sắt bao xung quanh mình, đám trọng trang bộ binh kia vẫn tiếp tục hành động.
Bọn họ bắt đầu di chuyển, giống như một con rùa khổng lồ nặng nề chậm chạp, tiến tới từng bước một, tuy chậm, nhưng không hề ngừng lại.
Khinh kỵ binh vốn không có năng lực cường công, đối mặt với viên trận khổng lồ toàn thân đầy giáo nhọn của trọng trang bộ binh, trong lúc nhất thời cảm thấy không biết đánh vào đâu. Bọn chúng chạy vòng quanh, lớn tiếng mắng chửi, một số tên thổ phỉ xông lên phía trước định tấn công phá ra một kẽ hở, nhưng đối phương giống hệt như một con nhím đang xù lông, lại có thể dùng những chiếc gai nhọn của mình bắn vào đối phương (đó là những mũi tên được bắn ra theo khe hở trên mặt thuẫn.
Viên trận của đám trọng trang bộ binh Hữu Tự Doanh lại giống như một con rùa khổng lồ có chiếc mai bằng sắt, ngẩng đầu vẫy đuôi, vô cùng sinh động. Nó uốn trái quanh phải, khi thì lùi về phía sau, khi lại tiến lên phía trước, giống như đang chơi đùa tuỳ hứng, khiêu khích đối thủ, chọc tức bọn thổ phỉ, khiến cho bọn chúng phải nổi cơn nóng giận.
Đám thổ phỉ vốn không am hiểu cường công tức giận kêu gào ỏm tỏi, những câu mắng ào ạt vọt ra từ miệng chúng:
- Đám chó này chỉ giỏi nấp sau mai rùa rắm thối mà thôi, mau ra đây cho lão tử!
- Bọn chuột các ngươi chỉ giỏi trốn tránh giống như nữ nhân vậy, các ngươi còn là nam nhân hay sao?
- Đám khốn kiếp không có trứng này, uổng cho các ngươi là quân nhân Đế quốc!
Bọn chúng dùng những câu mắng không hề có tác dụng kia, để trút cảm giác tức giận vì không có chỗ xuống tay đối với binh sĩ Hữu Tự Doanh nấp sau chiếc mai rùa bằng sắt.
Xa xa trong rừng, Vân Phong Hàn đang vô cùng kinh sợ, chuyện làm hắn kinh sợ là không hiểu vì sao đối phương lại biến trận nhanh như vậy.
Tuy nhiên hắn vẫn cười lạnh lẽo.
Sau khi bày trận nấp sau mai rùa kia, cánh quân của Hữu Tự Doanh đã mất đi năng lực hành động, vẫn chỉ có con đường chết. Phòng ngự mà không có lực lượng tấn công, cho dù có mạnh mẽ đến mức nào cũng có lúc bị phá tan.
Hắn bình tĩnh hạ lệnh:
- Sử dụng tất cả vũ khí nặng của kỵ binh tập trung công kích vào một điểm. Tập trung tất cả kỵ binh bắn cung lại, sử dụng phương thức bắn bao phủ trên diện rộng. Lại lệnh cho hai trăm tên thổ phỉ chuẩn bị lao để phóng. Ta chính là một quả đấm, cũng muốn đấm cho bọn chúng phải chui ra khỏi chiếc mai rùa kia!
Thế nhưng mệnh lệnh của hắn còn chưa kịp truyền xuống, trên chiến trường đã xuất hiện tình huống mới.
Không ngờ con rùa có chiếc mai bằng sắt kín mít kia lại tự động xuất hiện một khe hở.
Trong lúc bọn thổ phỉ còn đang đồng loạt hoan hô, nghĩ rằng chiến thuật mắng chửi khích tướng của bọn chúng đã thành công, một chiếc xe kỳ lạ có vô số lỗ nhỏ trên thân xe để bắn tên dần dần xuất hiện từ khe hở kia. Mặt ngoài xe là vô số mũi tên sắc bén lạnh toát đang chĩa những mũi nhọn đoạt mạng truy hồn của chúng về phía bọn khinh kỵ binh thổ phỉ.
- Không xong!
Vân Phong Hàn giật mình kinh hãi, bật thốt to.
Ngay sau đó, tình hình chiến trận đột nhiên biến đổi.
Ánh dương quang đột ngột trở nên chói mắt chỉ trong khoảnh khắc, vô số đầu mũi tên nhọn hoắt loé ra ánh sáng trực rỡ. Trên bầu trời Hồng Thổ cương vang lên những tiếng rít gió sắc nhọn xé nát hư không, theo ngàn vạn tia sáng rực rỡ kia, những mũi nỏ tiễn bắn ào ạt về phía bọn thổ phỉ, làm tung toé ra một trận mưa máu đỏ tươi. Bọn thổ phỉ trong nháy mắt cất tiếng kêu gào thảm thiết xé rách cả đất trời, vô số tên thổ phỉ ngã xuống sau những tiếng kêu thảm thiết ấy, trên người cắm đầy những mũi tên ngắn có hình dáng kỳ lạ.
Ánh mắt Vân Phong Hàn co rút lại vô cùng kịch liệt, không ngờ đó lại là Bách Nỗ Liên Cơ một lần có thể bắn ra hai mươi mũi nỏ tiễn cực mạnh, ngay cả giáp sắt cũng có thể xuyên thấu!
Con rùa có chiếc mai bằng sắt kia mở ra năm khe hở ở năm hướng khác nhau, mười cái Bách Nỗ Liên Cơ đồng thời xuất hiện cùng một lúc ở cả năm hướng, chỉ trong phút chốc đã tạo nên một mảng máu tanh trào dâng.
- Đáng chết! Vì sao bọn chúng có cả Bách Nỗ Liên Cơ?!
Vân Phong Hàn điên cuồng kêu to.
Liễu Bưu cũng sợ đến mức tỏ ra cuống quít:
- Bọn chúng biết phép thuật biến hoá hay sao?
- Không phải!
Một giọng lạnh lùng vang lên, chính là tên Lục Tử Sơn có gương mặt như xác chết:
- Số Bách Nỗ Liên Cơ kia được chứa trong mười chiếc xe ngựa, thật sự trong mười chiếc xe ngựa đó không phải là vàng bạc châu báu gì cả, mà chính là mười cái Bách Nỗ Liên Cơ. Chúng ta đã bị lừa, bọn chúng vốn đã chuẩn bị từ trước!
- Lập tức lui lại!
Liễu Bưu sợ hãi đến mức vừa nghe Lục Tử sơn nói xong lập tức hét to.
- Không được! Phải lập tức ra lệnh cho bọn chúng xông lên phá huỷ số Bách Nỗ Liên Cơ kia đi! Bảo các huynh đệ đừng sợ chết, chỉ cần phá huỷ được Bách Nỗ Liên Cơ, chúng ta vẫn còn cơ hội giành được thắng lợi!
Vân Phong Hàn hét lớn.
Nếu như là lúc bình thường, khi Vân Phong Hàn ra mệnh lệnh như vậy, binh sĩ của hắn sẽ không thèm để ý đến sống chết, lập tức xông lên hoàn thành nhiệm vụ.
Đáng tiếc bây giờ hắn không phải đang ở Quân đoàn Tuyết Phong.
Những binh sĩ trước mặt hắn cũng không phải là quân nhân chân chính.
- Ngươi nằm mơ con bà nó hay sao? Ngươi muốn các huynh đệ của ta liều mạng với đám chuột chui rúc dưới lớp mai rùa bằng sắt kia sao? Ta muốn mang người của ta đi, có thể trốn thoát được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Liễu Bưu gào to.
- Khốn kiếp!
Vân Phong Hàn nổi giận đến mức muốn giết người ngay lập tức.
Tướng quân tranh chấp với nhau, sĩ khí giảm sút thấy rõ, trận này còn muốn đánh thắng thật là khó hơn lên trời.
Nhưng lúc này hắn chỉ mới cảm thấy nản lòng mà thôi, còn ngay sau đó, hắn lại cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Theo một giọng nói lanh lảnh vút cao vang lên, những lá trọng thuẫn của con rùa có chiếc mai bằng sắt kia đồng loạt được thu lại.
Trận mai rùa gỡ bỏ lớp vỏ sắt của mình có nghĩa là thôi không phòng ngự nữa, thay vào đó là lực lượng tấn công hết sức hùng mạnh hung hăng.
- Rống!
Một tiếng rống giận dữ điên cuồng vang lên, xé rách cả hư không.
Một võ sĩ cao lớn cường tráng, trông uy mãnh như Bàn Cổ tái sinh đang đứng trên một chiếc xe ngựa, hò hét hiệu lệnh tấn công làm rung động cả đất trời.
Vô số chiến sĩ có thân hình cao to như những con gấu khổng lồ hiện ra vô cùng quỷ dị bên trong trận của đám trọng trang bộ binh. Từng chiến sĩ cao to ấy nện bước tiến lên, mỗi một bước chân giẫm xuống toát ra khí phách oai hùng, làm rung động cả núi đồi.
- Chiến sĩ Hùng tộc ư?
Vân Phong Hàn cảm thấy lòng mình lạnh toát.
Ba trăm tên chiến sĩ Hùng tộc cùng Bách Nỗ Liên Cơ được giấu trong xe đột nhiên xuất hiện vào lúc này, làm cho bọn thổ phỉ tuyệt đối kinh hoàng. Sự xuất hiện của bọn họ đã làm cất cao khúc ca bi tráng, sau đó hung hăng tấn công vào đội kỵ binh của bọn thổ phỉ ở phía ngoài.
Cùng lúc đó, rất nhiều chiến sĩ Hùng tộc xuất hiện trên Hồng Thổ cương, hình bóng đáng sợ của bọn họ đong đưa theo gió.
Người dẫn đầu mặt mày hung tợn, tay cầm đại đao bản rộng, chính là Mục Sa Nhĩ.
Đại đao của Mục Sa Nhĩ đang chỉ chênh chếch về cánh rừng nhỏ trên sườn núi, nhắm ngay ánh mắt tuyệt vọng của Vân Phong Hàn.
Mặt đất vốn trầm tĩnh như nước, giờ đây rốt cục đã trở nên sôi trào mạnh mẽ.
Chỉ huy một trường đại chiến cũng giống như chỉ huy một dàn nhạc giao hưởng khổng lồ không khác.
Mỗi một người chỉ huy đều muốn cho nhạc khúc đi theo tiết tấu của mình, nếu như có một nốt nhạc nào biến đổi, tức nhiên mình đã chỉ huy một buổi hoà nhạc khiến người nghe không thể nào tiếp nhận.
Sự biến đổi của một nốt nhạc nho nhỏ có lẽ chỉ là một chút tỳ vết trong buổi diễn mà thôi. Nhưng nếu sự biến đổi kia nhiều đến mức làm cho xuất hiện một tràng tiếng ồn thật lớn, như vậy buổi biểu diễn ấy cũng đã hoàn toàn đi theo hướng chết người.
Tình thế trên chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, sự biến đổi do lực lượng chiến sĩ Hùng tộc xuất hiện đã giống như một tràng tạp âm rất lớn làm sụp đổ bản giao hưởng của nhạc trưởng Vân Phong Hàn.
Bọn chúng từ đâu tới đây? Vì sao bọn chúng lại tới đây? Bọn chúng làm thế nào tìm được mình? Những câu nghi vấn xuất hiện liên tiếp trong đầu Vân Phong Hàn, đầu óc hắn nhất thời trở nên mê muội.
Bên tai Vân Phong Hàn là những tiếng gào thét điên cuồng, những lời trách móc lớn tiếng, những câu chủi rủa bất tài vô lực của bọn đầu lĩnh thổ phỉ.
Liễu Bưu gào to:
- Mau mau nghĩ cách, mau mau nghĩ cách, bây giờ phải làm sao, bây giờ phải làm sao?
- Câm miệng!
Vân Phong Hàn tức giận rống to:
- Trận này chắc chắn đã thất bại, vấn đề duy nhất bây giờ chính là làm sao cho khỏi thua hết tất cả, thua đến trắng tay! Mặc dù chiến sĩ Hùng tộc của địch rất hùng mạnh, nhưng cũng chỉ là bộ binh sở trường về cận chiến mà thôi, bộ binh vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp kỵ binh. Lập tức hạ lệnh cho toàn quân rút lui về phía sau, rời khỏi chiến trường, đồng thời để lại một cánh quân chừng năm trăm người để có thể cầm chân quân địch!
Liễu Bưu lập tức lao ra khỏi rừng, hạ lệnh rời khỏi chiến trường, lui lại phía sau.
Thế nhưng trên chiến trường, vừa nói rút lui là có thể lui ngay lập tức sao?
Không sai, nếu bộ binh muốn đuổi theo kỵ binh, vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp. Nhưng chuyện đưa lưng mình về phía địch nhân là một hành động nguy hiểm vô cùng. Nếu phía sau không có quân mình yểm hộ, tất cả mọi người đồng loạt rút lui, như vậy trong quá trình rút lui ấy, thương vong mà quân địch gây ra cho phe rút lui sẽ trở nên lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng.
Vân Phong Hàn vốn lão luyện chốn sa trường, đương nhiên hắn hiểu rất rõ đạo lý này, nhưng hắn lại xem nhẹ một chuyện.
Hắn đang chỉ huy một cánh quân liên kết ô hợp của bọn thổ phỉ! Trong cánh quân ô hợp này, không ai muốn lấy thân mình ngăn địch, làm một tráng sĩ anh dũng hy sinh thân mình ở lại đoạn hậu để thành toàn cho người khác!
Năm tên đầu lĩnh thổ phỉ của đảng Tứ Lưu và thôn Lão Nha đồng thời thổi tù và ra lệnh lui quân, đối với những lời kêu gào giận dữ của Vân Phong Hàn, bọn chúng căn bản không thèm để ý.
Ai muốn đoạn hậu thì cứ đoạn hậu, lão tử không cần biết!
Tiếng tù và ù ù vang xa trong gió, thổi lên khúc ca bi đát của đám liên quân thổ phỉ.
Từng đám từng đám thổ phỉ đồng loạt xoay người, ngã xuống trong quá trình rút lui về phía sau.
Chiếc mai rùa bằng sắt phòng ngự của cánh quân Phương Hổ đã cởi bỏ hoàn toàn, mười cái Bách Nỗ Liên Cơ kiêu ngạo đến cực điểm xông lên tuyến đầu tiếp tục tấn công. Chúng nó dốc hết sức mình phun về phía đám quân thổ phỉ ngọn lửa báo thù, vô số mũi nỏ tiễn cứng mạnh bắn liên tiếp về phía bọn thổ phỉ, phủ lên Hồng Thổ cương một bầu không khí chết chóc ảm đạm thê lương...
Mấy trăm kỵ binh Hữu Tự Doanh đồng thời từ trong thế trận mai rùa ào ạt xông ra, bọn họ gào thét đuổi giết địch nhân, tốc độ vô cùng nhanh chóng vô cùng mạnh mẽ, làm cho bọn thổ phỉ không thể nào tưởng tượng được.
Vân Phong Hàn khổ công tìm kiếm chuẩn bị nơi này để phục kích cánh quân của Phương Hổ, không ngờ cuối cùng trở thành mồ chôn bọn thổ phỉ.
Cánh quân Phương Hổ ngăn chặn hai bên con đường, thêm vào bốn phía là các chiến sĩ Hùng tộc điên cuồng bao vây tiêu diệt, đám thổ phỉ vốn đã mất đi ý chí chiến đấu giống như một bầy ruồi bay tán loạn khắp nơi, trở thành vong hồn dưới đao người khác một cách vô cùng oan uổng.
Binh bại như núi lở, một hồi tù và ra lệnh thối lui giờ đây trở thành một hồi chuông đưa tiễn linh hồn bọn thổ phỉ về nơi chín suối. Bọn thổ phỉ vốn thiếu tổ chức, vô kỷ luật, rốt cục đã nếm được mùi vị đắng cay của sự ích kỷ, quá trình gọi là thối lui này đã gần như trở thành một trường đồ sát chưa từng có do chính bọn chúng triển khai cho địch nhân mặc tình chém giết.
Vân Phong Hàn nhìn thấy cảnh tượng ấy mà tay chân run lẩy bẩy, lạnh như băng, lòng hắn giờ đây lại càng lạnh hơn nữa.
Không biết từ lúc nào, thanh âm bên cạnh hắn dần dần thấp xuống, bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh thê lương.
Dường như tất cả mọi người không còn ai ở bên cạnh hắn, cho đến khi một giọng trầm thấp vang lên bên tai hắn:
- Kẻ dùng binh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chỉ biết bản thân mình mà không biết rõ về địch, ắt chiến đấu không theo phương pháp, rơi vào thế bị động. Chỉ biết về địch mà không biết về bản thân mình, ắt không có diệu kế tiến hành, có sức có lòng mà không có chỗ thi thố.
Vân Phong Hàn giật mình quay đầu nhìn lại, chính là Thiển Thuỷ Thanh đang mỉm cười đứng sau lưng hắn.
Thiển Thuỷ Thanh một thân chiến bào màu bạc cỡi trên Phi Tuyết trắng tinh, dưới làn gió Thu se sắt, đúng là tư thế oai hùng hiên ngang không bút nào tả xiết.
- Hữu Tự Doanh Thiển Thuỷ Thanh, xin thỉnh an Nhị thúc!
Hắn thản nhiên nói, toát ra một luồng sương khói bao phủ trời không, phiêu đãng quanh người Vân Phong Hàn.
Mấy trăm binh sĩ Hữu Tự Doanh dưới sự chỉ huy của Thiển Thuỷ Thanh xuất hiện như bóng quỷ ở đường rút lui về phía sau, vừa chặt đứt đường trốn thoát cuối cùng của bọn thổ phỉ, vừa bao vây trung tâm chỉ huy của bọn thổ phỉ trong cánh rừng lại thành một khoảng không gian nhỏ hẹp.
Trong khoảng không gian này, bất cứ là ai cũng không thể thoát khỏi tấm lưới dày đặc được đan bằng vô số cương đao trường mâu.
Lúc này thân lâm vào tuyệt cảnh, bọn đầu lĩnh thổ phỉ đương nhiên là kinh hoảng vô cùng, thế nhưng ngược lại Vân Phong Hàn vô cùng trấn tĩnh.
Bên ngoài là bọn thổ phỉ đang bị binh sĩ Hữu Tự Doanh và chiến sĩ Hùng tộc vây đánh chặt chẽ, nơi đây rõ ràng đã bị khinh kỵ binh của Thiển Thuỷ Thanh bọc hậu chặn đường. Khoan nói đến chuyện hiện tại bọn thổ phỉ đã mạnh ai nấy đánh, cho dù hắn vẫn còn chỉ huy hữu hiệu như trước, bị một chiêu này của Thiển Thuỷ Thanh, coi như toàn bộ đường sống của hắn đã bị chặt đứt.
Vân Phong Hàn thở dài một tiếng hỏi Thiển Thuỷ Thanh:
- Ngươi làm sao biết được là ta?
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
- Trận Toàn Tinh.
Vân Phong Hàn bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Thì ra là như vậy, nếu đã là như vậy, chắc ngươi cũng đoán ra nguyên nhân vì sao ta làm chuyện này rồi phải không?
Thiển Thuỷ Thanh vẫn mỉm cười như trước:
- Nam Trấn Đốc quen dùng kế mượn dao giết người, lúc trước hắn mượn tay Hành Trường Thuận đã trở thành vô dụng, bây giờ lại quay sang mượn tay Vân gia. Chỉ là ta không ngờ rằng thủ đoạn của Nhị thúc lại tàn nhẫn đến như vậy, chẳng những muốn giết ta, lại còn muốn tiêu diệt toàn bộ Hữu Tự Doanh!
Vân Phong Hàn giật phắt chiếc khăn bịt mặt ném đi, đến giờ phút này, vật ấy đã trở thành vô dụng, dưới lớp khăn bịt mặt là một gương mặt gầy gò dài ngoẵng.
Ngay sau đó, Vân Phong Hàn nói với giọng vô cùng ngạo nghễ:
- Thiển Thuỷ Thanh, tuy rằng ngươi đã đánh bại ta, nhưng ta không phục chút nào. Đáng giận thay bọn thổ phỉ đều là một đám quân ô hợp, căn bản chỉ là một lớp hồ không thể bám dính vào tường. Nếu không ta chỉ cần dùng một ngàn kỵ binh, sử dụng chiến thuật xuyên phá của trận Trùy Hình (trận pháp có mũi nhọn như hình chiếc dùi), bằng vào đám chiến sĩ Hùng tộc của ngươi chưa chắc đã có thể ngăn cản đường lui của quân ta!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức đáp lại:
- Mặc dù trận Trùy Hình lợi về tấn công, nhưng trận hình quá mức khô khan, thiếu hẳn biến hoá. Kỵ binh cần có không gian mới có thể phát huy hết ưu thế về tốc độ, nếu ta dùng chiến thuật đè ép mà đối phó, phát huy ra hết ưu thế thân thể tráng kiện của chiến sĩ Hùng tộc, e rằng mũi dùi của Nhị thúc cũng không thể nào phá nổi một lỗ hổng để thoát đi!
Vân Phong Hàn nghe vậy sững sờ, cả người như ngây như dại.
Hắn làm Tướng quân cả đời, đi theo Đại ca mình lăn lộn sa trường, mặc dù tên tuổi của hắn không vang dội trong Đế quốc, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn lại vô cùng phong phú. Tuy rằng gần đây thanh danh của Thiển Thuỷ Thanh vô cùng vang dội, nhưng Vân Phong Hàn vẫn cho rằng với hàng chục năm kinh nghiệm sa trường của mình, tuyệt đối không thể nào không đánh lại một tên võ tướng nho nhỏ vừa mới nổi lên như Thiển Thuỷ Thanh.
Nhưng rốt cục hắn đã hết sức sai lầm.
Trận chiến Hồng Thổ cương, Thiển Thuỷ Thanh lấy Phương Hổ làm mồi nhử, dẫn dụ đám thổ phỉ tấn công, âm thầm lặng lẽ không tiếng động bố trí bẫy rập không cho tên nào chạy thoát. Bốn phía bao vây, ở giữa nở hoa, đưa bọn thổ phỉ vào thế kẹp cổ, không thể nào chạy thoát. Chiến thuật này của Thiển Thuỷ Thanh vừa tuyệt diệu vừa hoàn hảo, nhưng Vân Phong Hàn vẫn cảm thấy không phục. Lúc này hắn nói cái gì chiến thuật xuyên phá, đơn giản là muốn tìm một cái cớ để đổ lỗi cho thất bại của mình, muốn cứu vãn một chút tôn nghiêm, nhưng cuối cùng vẫn bị Thiển Thuỷ Thanh dùng vài lời đơn giản phá tan ý đồ của hắn.
Như vậy xem ra, cho dù là dưới tay của Vân Phong Hàn là các chiến sĩ tinh anh của Quân đoàn Tuyết Phong, hắn cũng không thể nào thắng được Thiển Thuỷ Thanh dù chỉ một phân một ly nào.
Hắn lại thở dài một tiếng:
- Giang sơn lúc nào cũng có nhân tài, vốn ta tưởng rằng trong lớp người trẻ tuổi, ngoài Vô Thương và Lam nhi ra, không còn ai có thể vượt qua bọn chúng. Không ngờ hiện tại ở đâu mọc ra một tên Thiển Thuỷ Thanh, trận này ta đã thất bại, thất bại một cách tâm phục khẩu phục.
Hắn tự thừa nhận mình thất bại, hiển nhiên là trong lòng hắn đã trở nên hoàn toàn nguội lạnh như đống tro tàn.
- Nhị thúc quá khiêm nhường mà thôi.
Thiển Thuỷ Thanh chỉ thản nhiên nói.
Hắn vung tay lên, mười mấy tên binh sĩ áp giải bọn đầu lĩnh thổ phỉ rời đi, nơi đây chỉ còn lại có mỗi mình Vân Phong Hàn.
Thiển Thuỷ Thanh lại quay đầu dặn dò:
- Các ngươi cũng lui xuống hết đi, ta muốn cùng Nhị thúc uống vài ly, tâm sự việc nhà.
Một chiếc ghế dài được mang ra, trên đó có bày sẵn rượu và thức ăn. Các binh sĩ đều lui ra, chỉ có Mộc Huyết còn đứng sau lưng Thiển Thuỷ Thanh, ánh mắt nhìn Vân Phong Hàn toát ra ngọn lửa giận dữ vô cùng mãnh liệt.
Thiển Thuỷ Thanh tung mình xuống khỏi lưng Phi Tuyết, đưa tay mời Vân Phong Hàn.
Vân Phong Hàn lại ngẩn ngơ, nhưng rốt cục cũng đi tới chỗ chiếc ghế kia.
Phải nói rằng đây là lần đầu tiên Vân Phong Hàn gặp mặt Thiển Thuỷ Thanh, trước đó, hắn chỉ biết mặt Thiển Thuỷ Thanh qua bức hoạ.
Hiện tại xem ra Thiển Thuỷ Thanh so với người trong bức hoạ càng trẻ tuổi hơn, lại càng anh tuấn hơn nhiều.
Lúc này Thiển Thuỷ Thanh cung kính mời Vân Phong Hàn một chén rượu, giữ đúng lễ của con cháu. Trên chiến trường phía ngoài ngập tràn máu lửa, tiếng kêu la thảm thiết rung trời, nơi đây lại như một mảnh thế ngoại đào nguyên, không hề chịu ảnh hưởng của cuộc chiến bên ngoài cánh rừng.
Thỉnh thoảng lại có binh sĩ chạy tới báo cáo tình hình chiến sự cho Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh chỉ tùy tiện dặn dò vài câu, truyền đạt mệnh lệnh. Tất cả mệnh lệnh của Thiển Thuỷ Thanh đưa ra thoạt nhìn như tùy tiện hạ bút thành văn nhưng thật ra đã có dự liệu sẵn từ trước, nắm chắc mọi chuyện trong tay.
Vân Phong Hàn ngắm nhìn bộ dáng chỉ huy trấn định tự nhiên, bình tĩnh điều độ của Thiển Thuỷ Thanh, trong lúc nhất thời cảm thấy lòng mình bùi ngùi cảm khái.
Cái gọi là phong độ của một Đại tướng, nghĩ cho cùng cũng không thể hơn được như vầy. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có phong thái dùng binh cười nói ung dung như vậy, tương lai ắt thành danh tướng.
Phong độ như vậy, thần thái như vậy, khó trách Tiểu Nghê đem lòng thương mến...
Giây phút ấy, đột nhiên Vân Phong Hàn cảm thấy tiếc nuối trong lòng.
Tiếc vì một nhân tài như vậy mà Vân gia không thể gặp trước mà dung nạp, tiếc cho một tấm chân tình của Vân Nghê cuối cùng mặc cho dòng nước cuốn đi...
Có lẽ vì quan hệ với Vân Nghê, vô tình Vân Phong Hàn không còn cảm giác mình là một Tướng quân của bên thất bại.
Giờ phút này hắn thường xuyên nhìn Thiển Thuỷ Thanh bằng ánh mắt của một người thúc thúc.
Muốn giết Thiển Thuỷ Thanh là Vân Phong Hàn.
Muốn tiêu diệt Hữu Tự Doanh chính là Vân Phong Hàn.
Hiện giờ tỏ ra khen ngợi Thiển Thuỷ Thanh, yêu mến Thiển Thuỷ Thanh cũng lại là Vân Phong Hàn.
Sự mâu thuẫn của con người có thể thấy được rất rõ ràng...
Lục Tử Sơn lạnh lùng đứng ở phía sau Vân Phong Hàn cách đó không xa. Không biết vì sao, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác không yên.
Tiếng hô giết trên Hồng Thổ cương dần dần ngưng lại.
Trận chiến đã bước vào hồi kết thúc.
Lúc này Vân Phong Hàn nâng cốc đối ẩm cùng Thiển Thuỷ Thanh vừa mới bước vào giai đoạn cao trào.
Bọn họ nói đủ các thứ chuyện phiếm trên đời, kể ra những điều hiểu biết của mình. Thiển Thuỷ Thanh cũng kể lại nguyên nhân và quá trình hắn quen biết yêu thương Vân Nghê, tất cả đều hết sức tự nhiên.
Vân Phong Hàn ngồi nghe đến ngây ngẩn cả người, rốt cục dần dần hiểu được đầu đuôi gốc ngọn chuyện tình giữa Vân Nghê và Thiển Thuỷ Thanh, cũng hiểu được vai trò của Nam Vô Thương trong chuyện này.
Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc vì Thiển Thuỷ Thanh đắc tội với Nam Vô Thương như vậy, không ngờ hắn còn có thể sống một cách yên ổn cho đến bây giờ
Tuy nhiên tên tiểu tử Thiển Thuỷ Thanh này, ta thấy hắn rất khá, có lẽ về sau hắn sẽ vượt qua Nam Vô Thương cũng không chừng. Đề nghị cuối cùng trước khi chết của ta là: Tạm thời không nên xuống tay với Thiển Thuỷ Thanh, để xem sau này hắn đạt được thành tựu như thế nào!
Lục Tử Sơn trầm mặc gật đầu.
Vân Phong Hàn ngẩng đầu lên nhìn trời cao, trong lòng vô cùng đau khổ, cất tiếng cười dài ha hả, sau đó rút trường kiếm ở thắt lưng ra.
Một đạo kiếm quang thê lương lạnh lẽo chớp lên, vẽ ra nhiệt huyết cuối cùng của một Tướng quân giữa không trung.
Ánh đỏ xuất hiện, thi thể Vân Phong Hàn ngã rầm xuống đất, làm bốc lên bụi đất đầy trời...