Chương 10
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 1606 chữ
- 2020-05-09 12:45:21
Số từ: 1601
Nguồn: Vietwriter
Hai con cá sấu rơi xuống nước, lập tức thu hút những con cá sấu khác tới tranh giành, cả con sông trở nên sôi sục.
Nhân cơ hội này họ đã an toàn đặt chân tới bờ bên kia.
Lâu Thất quay đầu lại nhìn dòng sông nhuộm đỏ, thầm thè lưỡi. Công phu của Trầm Sát lợi hại khó đoán, trên không trung mà vẫn có thể đánh chết hai con cá sấu biến dị! Hắn đáng sợ tới vậy, nếu sau này nàng muốn bỏ trốn thì nhất định phải lên kế hoạch thật kỹ lưỡng, nếu bị bắt lại thì sao có thể đỡ nổi một chưởng của hắn?
"Đi thôi!" Eo lại bị siết chặt, nàng được ôm đi về phía trước.
Cỏ bên này rất rậm rạp, mọc cũng rất cao, đã tới bắp đùi Lâu Thất. Xa hơn một chút, là hoa tươi khoe sắc giống như một tấm thảm gấm, không khí ngập tràn hương hoa, mùi hương rất thơm khiến người ta si mê.
Ưng và thị vệ vẫn mải miết cúi đầu tìm Mê Hồn hoa, Lâu Thất thì nhìn ngó xung quanh, lông mày nhíu chặt.
"Có điều gì không ổn sao?" Trầm Sát nhìn nàng.
Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng: "Ngươi có phát hiện ra một điều rất kì lạ không, nơi này có nhiều hoa như vậy, thơm như vậy nhưng lại không hề có một con ong, con bướm nào!"
Trầm Sát mặt biến sắc, lập tức thét lên: "Nín thở."
Ưng và thị vệ lập tức nín thở nhưng thị vệ công lực hơi kém bất ngờ cảm thấy mặt mày xây xẩm, người lảo đảo.
"Khí độc... thật lợi hại!"
Ưng lập tức lấy ra một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào miệng hắn, sau đó mình cũng nuốt ngay một viên.
Lâu Thất biết đó là giải độc hoàn, nhưng cảm thấy rất rầu rĩ: "Ta nói này, Ưng đại nhân, chủ tử nhà ngươi không cần uống thuốc sao?" Tên Ưng thối này không phải luôn con chủ tử là trời sao?
Ưng trừng mắt nhìn nàng nói: "Chủ tử bách độc bất xâm."
"Bách độc bất xâm?" Lâu Thất kinh ngạc nhìn Trầm Sát: "Lợi hại vậy sao?"
Trầm Sát mặt lạnh đi, liếc nhìn nàng sau đó bước đi.
Lâu Thất bĩu môi, nàng khen hắn lợi hại mà, sao lại còn bày đặt mặt người chết nhìn nàng làm gì, người này đúng là khó hầu hạ.
"Chủ tử vì trong người đã có loại độc bá đạo nhất thế gian nên mới bách độc bất xâm, ngươi cũng muốn được bách độc bất xâm như vậy sao?" Giọng nói của Ưng không mấy thân thiện.
Lâu Thất sững người, nhìn bóng lưng Trầm Sát. Một nam tử phong hoa tuyệt thế, lãnh tuấn vô song như vậy không những trúng cổ lại còn trúng độc, cổ là loại cổ cực kỳ lợi hại, độc cũng là loại độc cực phẩm có thể chấn áp bách độc, đúng là xui xẻo...
"Nhân phẩm của hắn ta tệ biết bao, khiến người khác ghi hận..."
Ưng nghe thấy lời nàng lẩm bẩm, mặt đen như đít nồi: "Nhân phẩm của ngươi mới tệ." Một viên thuốc mùi hơi tanh được đưa tới trước mặt nàng, Ưng tức tối trừng mắt nhìn nàng nói: "Mau uống đi, muốn chết sao?"
"Không cần, thuốc của ngươi mùi khó ngửi quá!"
Ưng kinh ngạc nhìn vẻ mặt chê bai của Lâu Thất, nàng ta dám chê bai thuốc giải độc do thần y Phá Vực điều chế? "Ngươi phải biết rằng, nếu như không phải vì ngươi có thể giảm đau cho chủ tử, ngươi sẽ chẳng có tư cách ngửi mùi giải độc hoàn này, bây giờ cho ngươi một viên ngươi lại còn dám chê?"
"Ta cám ơn." Lâu Thất cho hắn một nụ cười giả tạo, tay nhanh chóng sờ xuống eo, sau đó nhét vào miệng, lại làm mặt hề: "Ta có mang theo giải độc đan!" Nói xong, nàng chạy nhanh về phía rừng hoa kia.
Ưng nhìn theo bóng nàng, cứ cảm thấy có chút kỳ lạ: "Giải độc đan? Trên người nàng ta có loại thuốc này sao? Sao không ngửi thấy mùi gì?" Vừa rồi động tác của nàng ta quá nhanh, hắn còn không kịp nhìn thấy là giải độc đan gì, không hề có chút mùi vị nào cả. Trên thực tế, trong thiên hạ này thuốc có liên quan tới giải độc, đều rất nặng mùi.
Trầm Sát nhìn về phía cô gái không để ý tới biển hoa vô biên, chân giẫm lên hoa không chút nương tình kia, ánh mắt chùng xuống: "Không cần để ý tới nàng ta, mau tìm Mê Hồn Hoa."
"Vâng!"
Hương hoa trong rừng hoa này có độc, tới bươm bướm cũng không dám lại gần, vậy thì trong rừng hoa này có khi nào còn có những nguy hiểm khác hay không? Ưng và thị vệ không dám lãng phí thời gian, hai người nhanh chóng xông vào rừng hoa, tìm Mê Hồn Hoa màu trắng trong vô vàn những bông hoa rực rỡ sắc màu này.
Tìm một bông hoa trong số hàng ngàn hàng vạn bông hoa, độ khó không cần nói cũng biết, Ưng và thị vệ trong lòng bắt đầu lo lắng, cũng không còn tâm trí để ý tới Lâu Thất nữa.
Trầm Sát tìm kiếm một lát trong rừng hoa, cảm thấy bóng dáng cô nàng kia càng đi càng xa, lông mày hắn nhíu chặt. Nàng ta đi về khu rừng rậm trước mặt, trong rừng rậm, mặt trời không chiếu được xuống đất, bên trong một màu tối tăm, nhìn giống như một con thú khổng lồ, còn cô gái đó giống như một con thỏ trắng bé nhỏ đang bước vào miệng thú tà ác, cảnh tượng đó mang một vẻ đẹp bạo tàn.
Trong lòng hắn bất giác cảm thấy tức giận, người lao về phía nàng: "Thân là thị nữ, không đi tìm Mê Hồn Hoa cho chủ nhân mà tới đây làm gì?"
Lời chất vấn sắc như dao truyền vào tai, Lâu Thất lập tức quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt lạnh băng của hắn.
"Trầm Sát!" Nàng lùi sau mấy bước tới bên cạnh hắn, giọng nói trong trẻo gọi tên hắn.
Ánh mắt Trầm Sát hơi lóe sáng, mặc dù hắn nói tên của mình cho nàng nhưng không ngờ nàng lại có thể gọi hắn mà không hề có áp lực tâm lý. Đã rất lâu rồi hắn chưa được nghe cô gái nào dùng giọng điệu bình thường như vậy gọi tên hắn, hai chữ Trầm Sát vốn dĩ sát khí nặng nề, nhưng được nàng gọi lại trở nên vô cùng êm tai. Hắn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Lâu Thất không để tâm tới phản ứng của hắn, nàng quay đầu chỉ về phía rừng hoa nói: "Mê Hồn hoa là loài hoa đặc biệt nhất của Mê Hồn Cốc? Ngươi cho rằng loài hoa đặc biệt như vậy sẽ chen chúc cùng với vô vàn các loài hoa bình thường sao?"
"Đó là là một rừng hoa độc, không phải hoa bình thường."
"Hoa độc lại càng bình thường, trong muôn vàn loài hoa, hoa độc chính là loại hạ phẩm."
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cách lý giải như vậy! Nhưng hắn không thể không thừa nhận, nàng nói rất có lý, một bông hoa đặc biệt như thế không thể nào mọc trong một rừng hoa bao la được.
"Vậy ngươi cho rằng, Mê Hồn hoa sẽ mọc trong rừng sao?"
Lâu Thất đang định trả lời thì Ưng và thị vệ bay tới, sắc mặt Ưng vô cùng khó coi, nói: "Chủ tử, trong rừng hoa có hơn hai mươi bộ hài cốt, là thị vệ của chúng ta."
Thị vệ trước đây phái đi có một nhóm tìm Mê Hồn Hoa ở trong rừng hoa kia, bị trúng độc khi nào không hay và đều gục ngã tại đó. Mặc dù họ có mang theo giải độc hoàn nhưng không có ai ngờ rằng mùi hương hoa thơm kia chính là khí độc chí mạng, đợi tới khi phát hiện ra thì đã quá muộn.
"Xem ra rừng hoa đó tà ác hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, còn phân giải thi thể làm thành phân bón cho chúng nữa." Lâu Thất nói.
Ưng ngẩng đầu nhìn nàng.
Là nàng ta đã cứu mạng họ, nếu như không có nàng nhắc nhở kịp thời, hắn và thị vệ còn sống sót cũng sẽ trúng chiêu. "Giải độc đan của ngươi là mua sao?" Ưng vẫn rất hứng thú với việc này, phải biết rằng khí độc của rừng hoa này tới hắn cũng không kháng cự được, điều đó chứng tỏ đây là đây loại kịch độc cực mạnh, thuốc có thể giải được chất độc này nhất định không tầm thường, nàng ta lấy ở đâu ra?
Lâu Thất trợn ngược mắt: "Liên quan gì tới ngươi? Ta không trộm cũng chả cướp, đồ trên người ta đều phải báo cáo với ngươi hết sao?"
"Lấy một viên ta xem nào." Ưng đưa tay ra.
"Hết rồi, chỉ có một viên." Lâu Thất chớp mắt, vẻ mặt vô cùng vô tội.
Ưng trong lòng bực bội, không biết tại sao nhìn cô ta lại thấy ngứa mắt.