Chương 130
-
Đế Vương Sủng Ái
- Khuyết Danh
- 2226 chữ
- 2020-05-09 12:46:02
Số từ: 2221
Nguồn: Vietwriter
Lâu Thất và Nguyệt Vệ vội vàng đuổi theo, cuối cùng cũng đến được ngôi làng nhỏ bị bỏ hoang đó.
Từ lúc bọn họ trộm ngựa đến giờ đã qua gần năm canh giờ rồi.
Lại một đêm dài nữa trôi qua, bởi vì đêm qua mưa lớn mất nửa ngày, bây giờ cây cỏ trông tươi tốt hơn hẳn, bề mặt lá cây đều là bong bóng nước, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Nhưng ở ngôi làng hoang vu này, những sức sống đó lại như phảng phất sự quỷ dị và hơi thở chết chóc vì đã lâu không có người đến.
Những căn nhà làm bằng rơm rạ kia đã rất cũ rồi. Cửa gỗ đa phần đều đã xuống cấp, ọt ẹt do thời gian quá lâu, hơn nữa còn không khóa, cứ kẽo cà kẽo kẹt trong gió.
Giấy trên cửa sổ đã ngả vàng, có vô số vết thủng, để lộ khoảng không u ám bên trong nhà nhìn càng thêm đáng sợ.
Trong làng, hai bên đường đều là cỏ dại mọc cao ngút trời, thỉnh thoảng còn có mấy con rết bò ngang qua, vô cùng yên tĩnh.
"Đây đúng là nơi thích hợp nhất để đóng phim kinh dị, có khi chẳng cần phải trang trí luôn ấy chứ." Lâu Thất nói một mình.
"Cái gì."
"Không có gì. Ta nói, nếu ta không muốn vào nơi như vậy thì sao."
Nguyệt Vệ liếc nhìn cô: "Ta nói này Lâu Thất, ngươi đâu có giống loại người nhát gan đến vậy, đừng giả bộ nữa."
"Hứ, đó không phải giả vờ, ngươi không thấy nơi như này rất âm u sao?"
"Ngươi sợ ma."
"Không sợ." Cô còn không rõ có phải mình đã chết một lần rồi hay không, sợ ma cái nỗi gì. Hơn nữa, trên đời này chắc không có ma đâu, được rồi, mặc dù nàng gặp phải chuyện xuyên không kỳ lạ, nhưng nàng không tin trên đời này có ma.
Nàng phát hiện bản thân giờ đây có khi nào đã nghiện giả vờ rồi không nhỉ.
Nguyệt Vệ đâu có dễ lừa như vậy.
Thời gian đã trôi qua một ngày, Trầm Sát còn ở đây hay không cũng rất khó nói.
Ngôi làng quá nhỏ, chắc cũng chỉ có hai mấy hộ, nhưng nhà của họ thì không hề nhỏ chút nào, mấy thứ như có sân, bếp, chuồng heo đều có. Chúng được xây rất tùy tiện, trông có chút hỗn loạn.
Còn có giếng, cây cối, cỏ dại mọc cao đến nửa người, cho nên không chỉ loạn mà còn tạo ra cảm giác hoang vắng.
Họ dắt ngựa đi vòng quanh. Trong làng không có lấy một tiếng người. Nhưng cứ đi mãi, không chỉ Lâu Thất, đến Nguyệt Vệ cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Dấu vết vào làng lúc trước của chúng ta đều đã không còn nữa rồi."
Những dấu vết này đương nhiên không phải là vết chân. Mưa to như vậy, vết chân sẽ bị mờ ngay. Điều họ ám chỉ chính là đám vết cỏ dại bị dẫm lên, những cành lá bị gãy,...
Có người có ngựa đi qua, không thể không còn chút dấu vết nào.
"Còn nữa, đáng lẽ Phi Tích và Đạp Tuyết phải ở đây chứ." Hai con ngựa quý đó có linh tính rất cao, nếu đang ở đó, khi cảm nhận thấy bọn họ, chúng nhất định sẽ chạy đến.
"Đúng là không có, không có gì hết." Lâu Thất quay đầu nhìn, khi đi đến đây, bọn họ có để lại dấu vết, có lẽ người thường không nhìn ra nhưng bọn họ lại thấy rất rõ. "Lúc ở Băng Nguyên, ta đã bỏ hương Truy Tông trên người Phi Tích và Đạp Tuyết, mặc dù qua nhiều ngày như vậy chắc thuốc cũng đã gần hết tác dụng rồi, nhưng nếu chúng đang ở gần ngôi làng này, ta nhất định sẽ cảm nhận thấy, nhưng ta không thấy."
Cho nên rất kỳ lạ, nơi này rất kỳ lạ. Yên bình đến khác thường.
Hai người cùng đứng dậy.
"Ngươi xem xem nơi này có trận pháp hay không." Nguyệt Vệ hỏi.
Lâu Thất nhìn một hồi, lắc lắc đầu: "Không có, không có trận pháp, rất bình thường, mọi nơi đều rất bình thường." Nói rồi nàng liền kéo cổ tay hắn bắt mạch, sau đó đưa hai ngón tay lên vạch mí mắt hắn ra.
"Có vấn đề gì à?"
"Không có vấn đề gì." Sau khi chắc chắn chuyện này, lòng Lâu Thất lại càng thêm lo lắng: "Còn có một khả năng khác, chính là nơi này có vấn đề, nhưng chúng ta không nhìn ra."
Hai người họ đều không nhìn ra, có nghĩa là có người hoặc trận pháp rất khó đối phó, cũng có thể suy ra, Trầm Sát có lẽ đã trúng chiêu rồi.
Trong lòng hai người lập tức cảm thấy nặng nề.
"Tìm thêm đi." Nguyệt Vệ bắt đầu lo lắng: "Chúng ta chia ra, ngươi đi bên kia."
"Vậy ngươi thận trọng nhé." Lâu Thất gật đầu, nàng không tin lần này hắn sẽ lại trúng loại cổ đó, trên người đã có long não thiên nhiên mà nàng điều chế, sao phải sợ thứ đó chứ. Chỉ sợ thứ đáng sợ hơn nữa đang ẩn nấp trong ngôi làng bé nhỏ này. May mà có gì thì kêu một tiếng, chắc ở xó xỉnh nào cũng nghe thấy được.
Hai người chia nhau ra tìm. Lâu Thất nhảy lên một cây cổ thụ rồi nhìn xung quanh. Ở đây vẫn nhìn thấy Nguyệt Vệ đang đẩy từng cánh cửa cách đó không xa. Cửa bị đẩy ra, đám bụi liền rơi xuống nhưng không hề có gì bất thường, Nguyệt Vệ đi vào trong.
Lâu Thất dời ánh mắt đi, nhìn về hướng khác. Nàng thấy trên mặt đất phía xa trước mặt có một vật gì đó hình tròn, đang rơi xuống thảm cỏ, sau đó biến mất luôn.
Lâu Thất bay xuống, sau hai ba lần nhảy thì đến được nơi đó.
Sau khi nhìn rõ thứ đó, tóc gáy của nàng liền dựng hết lên. Bởi vì, đó là một hộp đựng nhẫn. Không hề cũ kỹ, hay bẩn thỉu. Nó là một hộp đựng nhẫn còn mới tinh.
Sao nơi này lại có một cái hộp đựng nhẫn chứ.
Lâu Thất nghe Nguyệt vệ nói, sau khi trúng cổ thì bị vứt lại bên đường ngoài làng, cho nên mới được thị nữ của phu nhân Bách Hoa là Liên cô nương phát hiện.
Vậy không thể có khả năng Liên cô nương chạy đến làng này. Lẽ nào đây là thứ mà mọi người nói do cô gái giống hệt nàng, có khí tức của nàng để lại.
Lâu Thất cúi người nhặt hộp đựng nhẫn lên. Hộp được làm bằng gỗ, bên trên còn khắc hình một đóa hoa mộc lan.
Nghe nói trên nắp hộp nhẫn ở nơi đây khắc hoa gì thì bên trong sẽ đặt chiếc nhẫn có mùi đó. Nàng mở ra nhìn, màu như hoa đào rất đẹp, quả đúng là mùi hương thanh khiết của hoa mộc lan.
Nhưng trên người nàng trước giờ đâu có mùi hoa mộc lan, nếu nói nữ tử đến hơi thở cũng giống nàng thì đương nhiên sẽ không dùng loại nhẫn có mùi hoa mộc lan mới đúng.
Không phải của nàng ta.
Hộp đựng nhẫn này đã từng được dùng rồi.
Lâu Thất đi men theo con đường nhỏ. Nhanh chóng, một căn nhà có vẻ mới hơn, to hơn những căn khác lập tức xuất hiện trước mặt nàng. Thứ nàng nhìn thấy đầu tiên là cánh cửa lớn.
Đúng vậy, cánh cửa rất lạ, hai cánh cửa đều là màu đen, tất cả đều là màu đen, hơn nữa hoàn toàn không có lấy một tia sáng, một màu đen tuyền, đến hai tay cầm ở cửa cùng là màu đen.
Ai lại biến cánh cửa nhà mình thành như vậy chứ.
Bên trong sân có trồng một cây hoa mộc lan, nó không có hoa, nhưng lại rất tươi tốt, lá xanh mơn mởn, nó là thứ có màu sắc tươi sáng và tràn đầy sức sống nhất mà nàng thấy được kể từ khi đến đây. Nhưng cây mộc lan đầy sức sống như vậy lại mọc ở một chiếc sân có cửa đen xì như vậy, thật sự khiến Lâu Thất thấy rất lạ kỳ.
Nàng nhắm mắt định thần nghe ngóng xung quanh, không hề có bất kỳ tiếng động nào trong căn nhà này, tĩnh lặng, vẫn là một vùng tĩnh lặng. Lâu Thất mở mắt ra, nhảy lên tường, đáp xuống vườn.
Đây thực sự là một căn nhà khá to, mà trước mắt nàng là một hoa viên bị bỏ hoang, ngoài đường đi ra thì nơi đây trồng đủ loại hoa, có bông đang nở rộ, có bông thì chưa.
Nếu không bị bỏ hoang, nếu nơi đây có người sống, chắc chắn nó sẽ rất đẹp, là nơi phụ nữ rất thích. Cho nên, chủ nhân của ngôi nhà này là nữ hoặc có lẽ nữ nhi của họ là người rất yêu hoa.
Lâu Thất thả lòng bước chân, đi qua sân, hướng vào trong nhà. Lúc nàng bước vào cửa, một ám khí lao thẳng đến trước mặt nàng. Lâu Thất kinh ngạc, bởi vì rõ ràng nàng không hề phát hiện ra có người. Người này lại còn lấp bên trong bóng tối, trước khi bắn ám khí nàng không hề phát hiện được.
"Ai giả thần giả quỷ đó, ra đây cho ta." Lâu Thất đánh bay ám khí kia, mới phát hiện thì ra là một hòn đá.
"Lâu Thất."
Một giọng nói kinh ngạc truyền đến, Lâu Thất kinh hãi không dám tin mà nhìn vào bên trong. Từ trong nhà một người đàn ông cao lớn bước ra, không phải Trầm Sát thì còn là ai được chứ.
Trên tay Trầm Sát còn bưng một bắt sứ màu trắng, hình như trong đó còn có thuốc, tỏa ra mùi đắng, còn đang bốc hơi.
Trầm Sát bưng bát thuốc, sắc mặt u ám.
Lâu Thất cảm giác có người đi đến.
"Công tử, chàng đang nói chuyện, khụ khụ, với ai vậy."
Sau cửa truyền đến tiếng nói yếu ớt của con gái.
Lâu Thất nhìn hắn, lại nhìn vào bát thuốc trên tay, sau đó bước vào bên trong rồi lại nhìn Trầm Sát.
Nàng nhìn thấy một sự khó xử trong mắt Trầm Sát.
"Ha ha ha." Lâu Thất bật cười. "Chủ tử, chàng cũng biết sắc thuốc ư, chàng đang chăm sóc ai vậy."
Trầm Sát còn chưa kịp thôi kinh ngạc và vui mừng vì gặp lại Lâu Thất, nhưng đột nhiên có giọng của nữ nhân vang lên khiến hắn như có cảm giác mình làm sai rồi lại bị thê tử bắt gian, nhưng nhìn lại Lâu Thất thì thấy nàng không có phản ứng gì khác lạ.
Nói rồi, không đợi hắn kịp trả lời, nàng đặt tay lên miệng huýt một tiếng sáo lảnh lót.
"Lâu Thất, nàng đi đâu vậy?" Trầm Sát bước nhanh đến chỗ nàng, Lâu Thất lùi lại hai bước.
"Xin lỗi, ta không thích mùi của loại thuốc phong hàn này." Thuốc phong hàn, trước đây khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, đối với nàng mà nói, đây là thứ thường gặp cho nên vừa ngửi là nhận ra ngay.
Tiếng gió bên ngoài khẽ lay động, Nguyệt Vệ nghe thấy tiếng tiếng huýt sáo của nàng liền chạy đến, lúc nhìn thấy Trầm Sát cũng ngẩn người ra.
"Chủ tử, người sao rồi."
Sao lại ở đây, sao lại bưng thuốc, quan trọng nhất là thuốc này do người tự tay đun sao, trên mặt người còn dính nhọ kìa.
Nguyệt Vệ lập tức cảm thấy đầu óc mình không đủ để lí giải mọi chuyện.
Nhìn Lâu Thất từ vị trí của hắn, nhìn thế nào cũng thấy góc nghiêng khuôn mặt của nàng rất lạnh lùng.
"Công tử, người của chàng tìm đến rồi ư?" Theo sau tiếng nói yếu ớt, một nữ tử bước ra từ sau cánh màn, khi nhìn thấy mặt nàng ta, Nguyệt vệ vô cùng hoảng hốt.
"Đây... đây..."
Đây chẳng phải nữ tử được nói là có khí tức y hệt Lâu Thất, điều khó tin hơn nữa là khuôn mặt của nàng ta cũng không hề khác Lâu Thất.
Nàng ta nhìn thấy Lâu Thất thì cũng ngây người, kêu lên một tiếng, chỉ vào nàng mà nói: "Cô nương, sao cô lại giống ta vậy?"
Lúc này Trầm Sát mới kiếm được cơ hội giải thích: "Lâu Thất, bởi vì nàng ta rất giống nàng, nhưng ta không hề nhận nhầm người." Bởi vì nàng ta có gương mặt giống hệt Lâu Thất, cho nên hắn mới chăm sóc nàng ta, nhưng chỉ là không muốn người có khuôn mặt này xảy ra chuyện, chỉ là như vậy mà thôi.
Lâu Thất lại đột nhiên bật cười.